Chương 45
Giống như lời Hoắc Kiêu đã nói, sự thật rất nhanh được phơi bày, mối quan hệ với Cố Thiên Kỳ, chuyện ở khách sạn với Lôi Phong đều được chứng thực là có người gài bẫy. Lệ Nhã Ly bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió trước khi tìm ra được kẻ chủ mưu.
Không giống như suy đoán trước đó là có sự tiếp tay của nhà họ Trương hay nhà họ Lạc, kẻ đứng đằng sau Lệ Nhã Ly rất xảo quyệt, tên đó đã xóa sạch mọi bằng chứng liên quan trước khi Hoắc Kiêu và Lôi Phong điều tra đến.
Điều này khiến Cố Nhược Yên bất an vô cùng.
Ba tháng sau…
Tiệc đính hôn được diễn ra đúng như lời Hoắc Kiêu đã nói, Cố Nhược Yên mặc váy cưới màu trắng, ngồi ở phòng cô dâu chờ đợi, tuy rằng vẫn chưa phải là hôn lễ nhưng tâm trạng của cô vô cùng căng thẳng và hồi hộp.
Suốt ba tháng nay, mọi thứ diễn ra xung quanh Cố Nhược Yên yên tĩnh quá mức, sau khi Lệ Nhã Ly bị vạch trần, cô ta đã bị nhà trường buộc thôi học, từ đó cô ta bặt vô âm tính.
Điều này hoàn toàn không giống với tác phong của cô ta, càng ẩn mình, càng không có động tĩnh, càng làm người ta lo sợ.
“Cố Nhược Yên, hôm nay đính hôn với Kiêu, cô có vui không?”
Giọng nói của Lệ Nhã Ly vang lên trong phòng trang điểm, khiến Cố Nhược Yên giật thót.
Cố Nhược Yên quay đầu tìm kiếm xung quanh, tuy nhiên phòng trang điểm chỉ có một mình cô mà thôi.
“Không cần tìm kiếm, cô không thấy được tôi đâu.” Giọng của Lệ Nhã Ly tiếp tục vang lên: “Cô đang hả hê lắm chứ gì? Nhưng cô đừng vội đắc thắng, tôi sẽ không để cô và Kiêu có danh phận với nhau đâu. Anh ấy là của tôi cơ mà! Rõ ràng chúng tôi yêu nhau, sao cô lại phá hoại? Cố Nhược Yên, cứ tận hưởng mấy phút vui vẻ này đi. Địa ngục trước mặt sắp mở cửa đón cô đó!”
Sau đó là một tràn cười quỷ dị.
Cố Nhược Yên vẫn cố gắng tìm kiếm nơi Lệ Nhã Ly đang trốn, nhưng phòng trang điểm này không rộng lớn, quanh quẩn mấy bước chân là đi hết rồi, lông mày của cô nhíu lại, linh cảm về những điều xấu hình như sắp sửa xảy ra, có lẽ cô nên báo cho Hoắc Kiêu biết một tiếng.
“Anh Kiêu, anh mau đến phòng trang điểm đi, em vừa nghe thấy giọng của Lệ Nhã Ly…”
Tút tút…
Lời nói dở dang của Cố Nhược Yên bị gián đoạn.
Hoắc Kiêu đang tiếp khách bên ngoài, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt, rồi nhanh chân cùng vài người bạn đi đến phòng cô dâu. Cùng lúc đó, hắn cũng nhờ người phục vụ thông báo với nhà họ Cố.
Phòng trang điểm vẫn đang đóng kín cửa, bên ngoài, nhân viên trang điểm đang nằm bất tỉnh, xung quanh cô ấy còn có một máy ghi âm dạng MP3, Hoắc Kiêu cầm máy ghi âm đó, rồi lại mở cửa phòng trang điểm.
Bên trong lúc này trống rỗng, không có ai!
Cố Nhược Yên - người đáng lý ra phải ở đây chờ đợi cũng biến mất không chút dấu vết.
“Kiêu… chuyện này…”
Một bạn học lắp bắp.
“Giúp tôi gọi cảnh sát, tiệc đính hôn hôm nay tạm thời hủy bỏ, nhờ cậu thông báo với mọi người một tiếng nhé!”
Hoắc Kiêu bình tĩnh nói.
Bạn học kia vội vã gật đầu rồi làm theo những gì hắn nói, lúc này, người nhà Hoắc - Cố cũng đã đến, nghe lời dặn của Hoắc Kiêu, cũng như nhìn thấy hiện trường, bà Cố gần như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống.
“Kiêu, chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Thiên Kỳ chau mày hỏi.
“Yên Yên bị bắt cóc, có lẽ là do Lệ Nhã Ly làm, anh nghe đi!”
Hoắc Kiêu mở lại đoạn ghi âm cho Cố Thiên Kỳ và mọi người cùng nghe, thông qua cái loa được gắn ở trên vách, giọng nói của Lệ Nhã Ly vang vang như vọng lên từ địa ngục.
“Sht! Cô ta đúng là âm hồn bất tán!”
Cố Thiên Kỳ tức giận, nói bậy.
“Sớm biết cô ta sẽ không để yên cho Yên Yên mà, cậu xem, đây là chuyện tốt do phúc của cậu tạo nên đó! Lúc trước cậu kiên quyết dính lấy cô ta, bây giờ thì hay rồi, khiến em gái tôi cũng bị liên lụy.”
Cố Thiên Kỳ gắt gỏng nói tiếp.
Ấn tượng đối với Hoắc Kiêu vừa tốt lên một chút đã tiêu tan rồi, bây giờ hắn chỉ muốn phanh thâu xẻ thịt tên họ Hoắc này ra thôi. Nhưng Cố Thiên Kỳ biết rõ, dù cho hắn có làm vậy thì cũng không làm em gái xuất hiện, hay thoát khỏi tay của cô ả họ Lệ kia.
“Là lỗi của tôi, chắc chắn tôi sẽ tìm ra Yên Yên trong thời gian sớm nhất!”
Hoắc Kiêu lãnh đạm đáp.
“Cậu nói thì hay lắm! Nếu cậu không tìm được con bé thì sao?”
Cố Thiên Kỳ chất vấn.
“Chắc chắn tôi sẽ tìm được, nếu tôi không làm được, hoặc cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ bồi táng cùng cô ấy!”
Không giống như suy đoán trước đó là có sự tiếp tay của nhà họ Trương hay nhà họ Lạc, kẻ đứng đằng sau Lệ Nhã Ly rất xảo quyệt, tên đó đã xóa sạch mọi bằng chứng liên quan trước khi Hoắc Kiêu và Lôi Phong điều tra đến.
Điều này khiến Cố Nhược Yên bất an vô cùng.
Ba tháng sau…
Tiệc đính hôn được diễn ra đúng như lời Hoắc Kiêu đã nói, Cố Nhược Yên mặc váy cưới màu trắng, ngồi ở phòng cô dâu chờ đợi, tuy rằng vẫn chưa phải là hôn lễ nhưng tâm trạng của cô vô cùng căng thẳng và hồi hộp.
Suốt ba tháng nay, mọi thứ diễn ra xung quanh Cố Nhược Yên yên tĩnh quá mức, sau khi Lệ Nhã Ly bị vạch trần, cô ta đã bị nhà trường buộc thôi học, từ đó cô ta bặt vô âm tính.
Điều này hoàn toàn không giống với tác phong của cô ta, càng ẩn mình, càng không có động tĩnh, càng làm người ta lo sợ.
“Cố Nhược Yên, hôm nay đính hôn với Kiêu, cô có vui không?”
Giọng nói của Lệ Nhã Ly vang lên trong phòng trang điểm, khiến Cố Nhược Yên giật thót.
Cố Nhược Yên quay đầu tìm kiếm xung quanh, tuy nhiên phòng trang điểm chỉ có một mình cô mà thôi.
“Không cần tìm kiếm, cô không thấy được tôi đâu.” Giọng của Lệ Nhã Ly tiếp tục vang lên: “Cô đang hả hê lắm chứ gì? Nhưng cô đừng vội đắc thắng, tôi sẽ không để cô và Kiêu có danh phận với nhau đâu. Anh ấy là của tôi cơ mà! Rõ ràng chúng tôi yêu nhau, sao cô lại phá hoại? Cố Nhược Yên, cứ tận hưởng mấy phút vui vẻ này đi. Địa ngục trước mặt sắp mở cửa đón cô đó!”
Sau đó là một tràn cười quỷ dị.
Cố Nhược Yên vẫn cố gắng tìm kiếm nơi Lệ Nhã Ly đang trốn, nhưng phòng trang điểm này không rộng lớn, quanh quẩn mấy bước chân là đi hết rồi, lông mày của cô nhíu lại, linh cảm về những điều xấu hình như sắp sửa xảy ra, có lẽ cô nên báo cho Hoắc Kiêu biết một tiếng.
“Anh Kiêu, anh mau đến phòng trang điểm đi, em vừa nghe thấy giọng của Lệ Nhã Ly…”
Tút tút…
Lời nói dở dang của Cố Nhược Yên bị gián đoạn.
Hoắc Kiêu đang tiếp khách bên ngoài, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt, rồi nhanh chân cùng vài người bạn đi đến phòng cô dâu. Cùng lúc đó, hắn cũng nhờ người phục vụ thông báo với nhà họ Cố.
Phòng trang điểm vẫn đang đóng kín cửa, bên ngoài, nhân viên trang điểm đang nằm bất tỉnh, xung quanh cô ấy còn có một máy ghi âm dạng MP3, Hoắc Kiêu cầm máy ghi âm đó, rồi lại mở cửa phòng trang điểm.
Bên trong lúc này trống rỗng, không có ai!
Cố Nhược Yên - người đáng lý ra phải ở đây chờ đợi cũng biến mất không chút dấu vết.
“Kiêu… chuyện này…”
Một bạn học lắp bắp.
“Giúp tôi gọi cảnh sát, tiệc đính hôn hôm nay tạm thời hủy bỏ, nhờ cậu thông báo với mọi người một tiếng nhé!”
Hoắc Kiêu bình tĩnh nói.
Bạn học kia vội vã gật đầu rồi làm theo những gì hắn nói, lúc này, người nhà Hoắc - Cố cũng đã đến, nghe lời dặn của Hoắc Kiêu, cũng như nhìn thấy hiện trường, bà Cố gần như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống.
“Kiêu, chuyện gì đã xảy ra?”
Cố Thiên Kỳ chau mày hỏi.
“Yên Yên bị bắt cóc, có lẽ là do Lệ Nhã Ly làm, anh nghe đi!”
Hoắc Kiêu mở lại đoạn ghi âm cho Cố Thiên Kỳ và mọi người cùng nghe, thông qua cái loa được gắn ở trên vách, giọng nói của Lệ Nhã Ly vang vang như vọng lên từ địa ngục.
“Sht! Cô ta đúng là âm hồn bất tán!”
Cố Thiên Kỳ tức giận, nói bậy.
“Sớm biết cô ta sẽ không để yên cho Yên Yên mà, cậu xem, đây là chuyện tốt do phúc của cậu tạo nên đó! Lúc trước cậu kiên quyết dính lấy cô ta, bây giờ thì hay rồi, khiến em gái tôi cũng bị liên lụy.”
Cố Thiên Kỳ gắt gỏng nói tiếp.
Ấn tượng đối với Hoắc Kiêu vừa tốt lên một chút đã tiêu tan rồi, bây giờ hắn chỉ muốn phanh thâu xẻ thịt tên họ Hoắc này ra thôi. Nhưng Cố Thiên Kỳ biết rõ, dù cho hắn có làm vậy thì cũng không làm em gái xuất hiện, hay thoát khỏi tay của cô ả họ Lệ kia.
“Là lỗi của tôi, chắc chắn tôi sẽ tìm ra Yên Yên trong thời gian sớm nhất!”
Hoắc Kiêu lãnh đạm đáp.
“Cậu nói thì hay lắm! Nếu cậu không tìm được con bé thì sao?”
Cố Thiên Kỳ chất vấn.
“Chắc chắn tôi sẽ tìm được, nếu tôi không làm được, hoặc cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ bồi táng cùng cô ấy!”