Chương 11: Món quà sinh nhật
Tiêu Quân cắn miếng bánh lại khựng, không đi tiếp. Thấy cậu dừng lại Cẩn Du cũng dừng theo, sắc mặt Tiêu Quân u ám lạ thường
“Đừng để ý…không đáng nhắc!”
“À ừm”
Tiêu Quân tâm trạng chùn xuống rồi đi tiếp, đến bánh trên tay cậu cũng không nuốt nổi nữa. Còn định vứt vào sọt rác thì bị Cẩn Du cản lại, anh cầm lấy bánh của cậu ăn thật ngon lành. Tiêu Quân nhìn anh bình thản trêu chọc, tâm trạng cũng đỡ hơn đôi chút
“Sáng anh không ăn à?”
“Ăn rồi nhưng nhìn em lãng phí thế tôi không chịu được”
“Tuỳ anh”
Tiêu Quân xỏ hai tay vào túi quần, lơ đễnh bước đi. Cậu lại chợt dừng suy nghĩ rồi nói
“Phải rồi, hôm nay là sinh nhật Đoá Đoá, xém nữa tôi quên. Phải đi mua quà cho cô bé”
“Thế à, vậy đi chung đi”
Tiêu Quân nhìn Cẩn Du rồi cũng đồng ý, có thêm người đi chung thì có thêm gợi ý tặng quà cho Lâm Đoá Đoá. Cả hai vừa đi vừa suy nghĩ không biết nên tặng quà gì cho Lâm Đoá Đoá, Cẩn Du dẫn Tiêu Quân vào một cửa hàng quần áo trẻ em, có vẻ là anh muốn tặng cô bé một bộ đồ. Tiêu Quân đi theo xem bản thân có thể tặng gì khác không
Bước vào cửa hàng quá đổi sang trọng, Tiêu Quân vừa nhìn đã cảm thấy đắt đỏ, có lẽ cậu không thể tặng cho cô bé những món quà đáng giá như Cẩn Du
“Em xem bộ nào hợp với cô bé?”
“Đoá Đoá đáng yêu nên mặc gì cũng sẽ hợp thôi”
Cẩn Du lại nghiên đầu ngẫm nghĩ rồi chốt vài bộ đang treo trong cửa hàng. Tiêu Quân chỉ lẽo đẽo theo sau trầm tư. Đang lúc chờ thanh toán, Cẩn Du lại hỏi
“Em không mua cho cô bé món gì à?”
“Bóp tiền tôi không dày như giáo sư Cẩn”
“Em lựa đi tôi trả cho”
Tất nhiên lời đề nghị hào phóng của Cẩn Du đã bị Tiêu Quân gạt sang một bên, là bản thân cậu chủ động muốn tặng quà cho Lâm Đoá Đoá, chính vì vậy Tiêu Quân muốn tự mình mua cho cô bé, việc dùng tiền của Cẩn Du tặng quà thì cũng có khác gì là quà của Cẩn Du đâu, Tiêu Quân không thể làm vậy
Nói đi cũng phải nói lại, trước giờ cũng toàn là Cẩn Du trả tiền mỗi khi đi với Tiêu Quân, Tiêu Quân xài ít tiền hẳn, cậu cảm thấy vô cùng xúc phạm. Đều là đàn ông nhưng lúc nào cũng là Cẩn Du nhường nhịn, thay cạu trả đủ thứ mà bản thân Tiêu Quân lại chưa làm được gì cho Cẩn Du. Lòng Tiêu Quân thoáng vững tâm, sau này phải đối xử dịu dàng hơn với Cẩn Du
“Xuỳ, em sĩ gì chứ! Lựa đi”
Không! Tiêu Quân nghĩ lại rồi, chả cần dịu dàng gì với cái tên luộm thuộm này hết. Cậu xin rút lại những gì mình vừa quyết tâm
Ra khỏi cửa hàng, Tiêu Quân vẫn phải nghĩ xem tặng cho Lâm Đoá Đoá món gì, không thể trùng quà với Cẩn Du, nếu trùng quà với anh, cậu sẽ tức chết mất
“Em tặng giày xem?”
“Tôi không biết số đo của cô bé”
“Hm…”
Đi ngang qua một cửa hàng túi xách, giỏ đeo, Tiêu Quân vô tình lướt thấy. Phải rồi! Cậu sẽ tặng cho Lâm Đoá Đó một cái giỏ đeo, nhớ lại thì giỏ đeo hằng ngày của Lâm Đoá Đoá sớm đã không còn lành lặn, tặng cô bé thêm một chiếc giỏ sẽ là một món quà thiết thực
“Cái giỏ này hợp đấy, nhỏ nhắn rất vừa với Tiểu Đoá”
“Phải, nó rất đẹp, Đoá Đoá sẽ rất thích”
Cậu lật cái mác của cái giỏ, cũng chẳng rẻ gì so với mấy bộ quần áo mà Cẩn Du mua. Cẩn Du nhìn Tiêu Quân thất thần, còn định lên tiếng thì thấy cậu cầm chiếc giỏ mang đi thanh toán, ánh mắt tràn đầy quyết tâm
Dù sao cũng là món quà, tặng đắt cũng xem như là tấm lòng của Tiêu Quân dành cho Lâm Đoá Đoá, nhiêu đây giá cũng chẳng so được với sự yêu thương mà Tiêu Quân dành cho cô bé nhỏ ấy. Nhờ nhân viên gói lại thành món quà, Tiêu Quân cầm quà mình đã chuẩn bị tươi cười ra khỏi cửa hàng
“Mới nãy em còn than vãn, sao giờ hạnh phúc thế?”
“Anh thì hiểu cái gì. Sự đắt đỏ này có là gì chứ”
Tiêu Quân cừa cầm quà vừa vuốt ve, cười thật dịu dàng. Cẩn Du nhìn nụ cười ấy của Tiêu Quân cũng cảm thấy ghen tỵ với Lâm Đoá Đoá
“Mỗi lần nhắc đến Tiểu Đoá là em chẳng khác gì anh trai cô bé. Nhìn xem, cười ngọt ngào thế còn gì, em còn chả bao giờ cười với tôi như thế”
“Anh đừng có bỉu môi với tôi, tôi không thích cười với anh”
Cẩn Du mếu máo, than lên than xuống khiến Tiêu Quân đau cả đầu, cảm thấy phiền vô cùng, cậu đành phải đánh vào vai Cẩn Du mấy cái, không quên quát cho anh im lặng. Cẩn Du nước mắt lưng tròng, giả vờ sụt sịt này kia rồi lủi thủi theo Tiêu Quân trở về
“Ô! Em mới cười đúng không?”
“Gì? Hồi nào? Anh bị lác thì có”
“Không! Rõ ràng em vừa cười với tôi”
“Ai thèm cười với anh, suy diễn có mức độ thôi”
Mặc kệ Cẩn Du cứ càm ràm, Tiêu Quân phụng phịu quay mặt sang hướng khác. Cậu ngại ngùng đỏ tai, tự hỏi sao Cẩn Du tinh mắt khiếp, chỉ là cậu thấy anh khóc lóc, van xin giả vờ với cậu, Tiêu Quân cảm thấy Cẩn Du có chút đáng yêu nên mới thoáng cười một cái. Ai mà nghĩ anh nhanh mắt thấy, chỉ thoáng qua cũng nhìn thấy làm cậu suýt thì độn thổ
“Rõ ràng em cười với tôi mà. Hic hic, thừa nhận thì có làm sao”
“Được rồi, im lặng đi, anh ồn quá”
Cẩn Du nghiêm túc một chút
“Sinh nhật Tiểu Đoá tổ chức ở đâu thế?”
“Cô bé bảo không có tổ chức, chỉ là ăn bữa cơm tại nhà thôi”
“Vậy là buổi tối nhỉ? Giờ còn sớm lắm”
Tiêu Quân vươn vai mệt mỏi, sáng thì dậy sớm đi khám sức khoẻ, khám xong lại đi chọn quà cũng khá lâu, Tiêu Quân có chút kiệt sức, cậu nhìn đồng hồ rồi thở dài, giờ mà về nhà thì cũng chẳng gần chút nào, Tiêu Quân bỗng làm biếng hẳn
“Tôi mệt quá nhưng về thì xa khiếp”
“Em..”
“Sao?”
Cẩn Du định bảo Tiêu Quân đi xe công cộng về thì khựng lại. Nhớ đến mới nãy cậu đã dùng tiền đi khám sức khoẻ, còn mua quà cho Lâm Đoá Đoá, Tiêu Quân không phải giống anh, không nhiều tiền, lại là người tiết kiệm, sáng giờ đã tiêu không ít tiền nên chắc chắn cậu sẽ chọn đi bộ về. May mà Cẩn Du im miệng đúng lúc chứ nếu không lại bị Tiêu Quân cằn nhằn đến tối
“Em có muốn sang nhà tôi không? Cũng gần đây thôi”
“Tại sao chứ?”
“Em đi sáng giờ rồi, giờ mà đi bộ về thì xa xôi, mệt nhọc. Chi bằng sang nhà tôi cho gần”
Nghe anh nói cũng cảm thấy hợp lí, với lại Cẩn Du cũng hay sang nhà Tiêu Quân làm phiền rồi mà cậu chưa có dịp sang nhà anh khám phá. Giờ sang làm phiền coi như huề cũng được, dù sao cậu cũng tò mò, không biết nhà của Cẩn Du ra sao
“Cũng được”
Cẩn Du mừng ra mặt, hệt như cún con được khen ngợi, nhanh chóng lôi Tiêu Quân về nhà mình
Cẩn Du mở cửa rào rồi mời Tiêu Quân vào nhà. Tiêu Quân cảm thấy khó ở hẳn, bỗng nhiên đã ghét anh nay còn ghét hơn
“Đúng là tên luộm thuộm giàu có”
“Em nói gì thế?”
“Không có gì, tôi khen nhà anh đẹp”
“Vào đi”
Tiêu Quân tháo giày, bước vào nhà. Nhà Cẩn Du rộng rãi, sang trọng, Tiêu Quân lại nhớ căn phòng kí túc xá nhỏ hẹp của mình mà ghen tỵ hẳn. Cẩn Du vào bếp mang trà bánh ra mời Tiêu Quân đang ngồi nơi ghế sofa xiêu rộng
“Mời em”
“Cảm ơn”
Tiêu Quân vừa cắn bánh, uống trà vừa ngắm nghía nhà của Cẩn Du. Chậc chậc, phải nói là vừa rộng vừa thoáng, ấy vậy mà nhà to thế lại chỉ có một người ở khiến Tiêu Quân cảm thấy có chút lãng phí
“Chỉ có anh ở nhà thôi à?”
“Ừm, tôi sống một mình”
“Nhà to vậy mà ở một mình, đúng là phí của, ghen tỵ với anh ghê”
Cẩn Du cười tít cả mắt, ngã người tựa vào ghế sofa
“Nhà rộng sống có chút cô đơn thật. Em nghĩ sao về việc sống chung với tôi?”
“Phụttttt!!!!!!”
Tiêu Quân uống trà muốn sặc, cậu ho vài tiếng rồi lại nhìn Cẩn Du, tự hỏi anh vừa nói cái gì đó vô cùng hoang đường
“Anh đùa tôi à? Cô đơn thì nuôi thú kiểng gì đó mà bầu bạn, kêu tôi ở chung làm gì?”
“Xem em hoảng hốt kìa. Tôi không có thời gian rảnh rỗi để nuôi thú cưng”
Tiêu Quân chỉ liếc nhìn đầy khinh bỉ
“Tôi lại thấy anh nhàn rỗi chán! Ngày nào cũng làm phiền tôi mà anh dám kêu mình bận, bận khỉ!”
“Khụ khụ, tôi sao có thể ở nhà anh được, đừng đùa nữa”
“Tôi cũng đoán trước là em sẽ từ chối rồi. Nhưng lúc nào đổi ý thì nói tôi”
“Ha ha…”
Tiêu Quân cảm thấy mệt mỏi, cậu không biết khi nào Cẩn Du nói đùa, khi nào nói thật. Có những lúc anh làm cạu bất ngờ đến tổn cả thọ. Tự nhiên Tiêu Quân có chút hối hận khi theo Cẩn Du về nhà anh
“Đừng để ý…không đáng nhắc!”
“À ừm”
Tiêu Quân tâm trạng chùn xuống rồi đi tiếp, đến bánh trên tay cậu cũng không nuốt nổi nữa. Còn định vứt vào sọt rác thì bị Cẩn Du cản lại, anh cầm lấy bánh của cậu ăn thật ngon lành. Tiêu Quân nhìn anh bình thản trêu chọc, tâm trạng cũng đỡ hơn đôi chút
“Sáng anh không ăn à?”
“Ăn rồi nhưng nhìn em lãng phí thế tôi không chịu được”
“Tuỳ anh”
Tiêu Quân xỏ hai tay vào túi quần, lơ đễnh bước đi. Cậu lại chợt dừng suy nghĩ rồi nói
“Phải rồi, hôm nay là sinh nhật Đoá Đoá, xém nữa tôi quên. Phải đi mua quà cho cô bé”
“Thế à, vậy đi chung đi”
Tiêu Quân nhìn Cẩn Du rồi cũng đồng ý, có thêm người đi chung thì có thêm gợi ý tặng quà cho Lâm Đoá Đoá. Cả hai vừa đi vừa suy nghĩ không biết nên tặng quà gì cho Lâm Đoá Đoá, Cẩn Du dẫn Tiêu Quân vào một cửa hàng quần áo trẻ em, có vẻ là anh muốn tặng cô bé một bộ đồ. Tiêu Quân đi theo xem bản thân có thể tặng gì khác không
Bước vào cửa hàng quá đổi sang trọng, Tiêu Quân vừa nhìn đã cảm thấy đắt đỏ, có lẽ cậu không thể tặng cho cô bé những món quà đáng giá như Cẩn Du
“Em xem bộ nào hợp với cô bé?”
“Đoá Đoá đáng yêu nên mặc gì cũng sẽ hợp thôi”
Cẩn Du lại nghiên đầu ngẫm nghĩ rồi chốt vài bộ đang treo trong cửa hàng. Tiêu Quân chỉ lẽo đẽo theo sau trầm tư. Đang lúc chờ thanh toán, Cẩn Du lại hỏi
“Em không mua cho cô bé món gì à?”
“Bóp tiền tôi không dày như giáo sư Cẩn”
“Em lựa đi tôi trả cho”
Tất nhiên lời đề nghị hào phóng của Cẩn Du đã bị Tiêu Quân gạt sang một bên, là bản thân cậu chủ động muốn tặng quà cho Lâm Đoá Đoá, chính vì vậy Tiêu Quân muốn tự mình mua cho cô bé, việc dùng tiền của Cẩn Du tặng quà thì cũng có khác gì là quà của Cẩn Du đâu, Tiêu Quân không thể làm vậy
Nói đi cũng phải nói lại, trước giờ cũng toàn là Cẩn Du trả tiền mỗi khi đi với Tiêu Quân, Tiêu Quân xài ít tiền hẳn, cậu cảm thấy vô cùng xúc phạm. Đều là đàn ông nhưng lúc nào cũng là Cẩn Du nhường nhịn, thay cạu trả đủ thứ mà bản thân Tiêu Quân lại chưa làm được gì cho Cẩn Du. Lòng Tiêu Quân thoáng vững tâm, sau này phải đối xử dịu dàng hơn với Cẩn Du
“Xuỳ, em sĩ gì chứ! Lựa đi”
Không! Tiêu Quân nghĩ lại rồi, chả cần dịu dàng gì với cái tên luộm thuộm này hết. Cậu xin rút lại những gì mình vừa quyết tâm
Ra khỏi cửa hàng, Tiêu Quân vẫn phải nghĩ xem tặng cho Lâm Đoá Đoá món gì, không thể trùng quà với Cẩn Du, nếu trùng quà với anh, cậu sẽ tức chết mất
“Em tặng giày xem?”
“Tôi không biết số đo của cô bé”
“Hm…”
Đi ngang qua một cửa hàng túi xách, giỏ đeo, Tiêu Quân vô tình lướt thấy. Phải rồi! Cậu sẽ tặng cho Lâm Đoá Đó một cái giỏ đeo, nhớ lại thì giỏ đeo hằng ngày của Lâm Đoá Đoá sớm đã không còn lành lặn, tặng cô bé thêm một chiếc giỏ sẽ là một món quà thiết thực
“Cái giỏ này hợp đấy, nhỏ nhắn rất vừa với Tiểu Đoá”
“Phải, nó rất đẹp, Đoá Đoá sẽ rất thích”
Cậu lật cái mác của cái giỏ, cũng chẳng rẻ gì so với mấy bộ quần áo mà Cẩn Du mua. Cẩn Du nhìn Tiêu Quân thất thần, còn định lên tiếng thì thấy cậu cầm chiếc giỏ mang đi thanh toán, ánh mắt tràn đầy quyết tâm
Dù sao cũng là món quà, tặng đắt cũng xem như là tấm lòng của Tiêu Quân dành cho Lâm Đoá Đoá, nhiêu đây giá cũng chẳng so được với sự yêu thương mà Tiêu Quân dành cho cô bé nhỏ ấy. Nhờ nhân viên gói lại thành món quà, Tiêu Quân cầm quà mình đã chuẩn bị tươi cười ra khỏi cửa hàng
“Mới nãy em còn than vãn, sao giờ hạnh phúc thế?”
“Anh thì hiểu cái gì. Sự đắt đỏ này có là gì chứ”
Tiêu Quân cừa cầm quà vừa vuốt ve, cười thật dịu dàng. Cẩn Du nhìn nụ cười ấy của Tiêu Quân cũng cảm thấy ghen tỵ với Lâm Đoá Đoá
“Mỗi lần nhắc đến Tiểu Đoá là em chẳng khác gì anh trai cô bé. Nhìn xem, cười ngọt ngào thế còn gì, em còn chả bao giờ cười với tôi như thế”
“Anh đừng có bỉu môi với tôi, tôi không thích cười với anh”
Cẩn Du mếu máo, than lên than xuống khiến Tiêu Quân đau cả đầu, cảm thấy phiền vô cùng, cậu đành phải đánh vào vai Cẩn Du mấy cái, không quên quát cho anh im lặng. Cẩn Du nước mắt lưng tròng, giả vờ sụt sịt này kia rồi lủi thủi theo Tiêu Quân trở về
“Ô! Em mới cười đúng không?”
“Gì? Hồi nào? Anh bị lác thì có”
“Không! Rõ ràng em vừa cười với tôi”
“Ai thèm cười với anh, suy diễn có mức độ thôi”
Mặc kệ Cẩn Du cứ càm ràm, Tiêu Quân phụng phịu quay mặt sang hướng khác. Cậu ngại ngùng đỏ tai, tự hỏi sao Cẩn Du tinh mắt khiếp, chỉ là cậu thấy anh khóc lóc, van xin giả vờ với cậu, Tiêu Quân cảm thấy Cẩn Du có chút đáng yêu nên mới thoáng cười một cái. Ai mà nghĩ anh nhanh mắt thấy, chỉ thoáng qua cũng nhìn thấy làm cậu suýt thì độn thổ
“Rõ ràng em cười với tôi mà. Hic hic, thừa nhận thì có làm sao”
“Được rồi, im lặng đi, anh ồn quá”
Cẩn Du nghiêm túc một chút
“Sinh nhật Tiểu Đoá tổ chức ở đâu thế?”
“Cô bé bảo không có tổ chức, chỉ là ăn bữa cơm tại nhà thôi”
“Vậy là buổi tối nhỉ? Giờ còn sớm lắm”
Tiêu Quân vươn vai mệt mỏi, sáng thì dậy sớm đi khám sức khoẻ, khám xong lại đi chọn quà cũng khá lâu, Tiêu Quân có chút kiệt sức, cậu nhìn đồng hồ rồi thở dài, giờ mà về nhà thì cũng chẳng gần chút nào, Tiêu Quân bỗng làm biếng hẳn
“Tôi mệt quá nhưng về thì xa khiếp”
“Em..”
“Sao?”
Cẩn Du định bảo Tiêu Quân đi xe công cộng về thì khựng lại. Nhớ đến mới nãy cậu đã dùng tiền đi khám sức khoẻ, còn mua quà cho Lâm Đoá Đoá, Tiêu Quân không phải giống anh, không nhiều tiền, lại là người tiết kiệm, sáng giờ đã tiêu không ít tiền nên chắc chắn cậu sẽ chọn đi bộ về. May mà Cẩn Du im miệng đúng lúc chứ nếu không lại bị Tiêu Quân cằn nhằn đến tối
“Em có muốn sang nhà tôi không? Cũng gần đây thôi”
“Tại sao chứ?”
“Em đi sáng giờ rồi, giờ mà đi bộ về thì xa xôi, mệt nhọc. Chi bằng sang nhà tôi cho gần”
Nghe anh nói cũng cảm thấy hợp lí, với lại Cẩn Du cũng hay sang nhà Tiêu Quân làm phiền rồi mà cậu chưa có dịp sang nhà anh khám phá. Giờ sang làm phiền coi như huề cũng được, dù sao cậu cũng tò mò, không biết nhà của Cẩn Du ra sao
“Cũng được”
Cẩn Du mừng ra mặt, hệt như cún con được khen ngợi, nhanh chóng lôi Tiêu Quân về nhà mình
Cẩn Du mở cửa rào rồi mời Tiêu Quân vào nhà. Tiêu Quân cảm thấy khó ở hẳn, bỗng nhiên đã ghét anh nay còn ghét hơn
“Đúng là tên luộm thuộm giàu có”
“Em nói gì thế?”
“Không có gì, tôi khen nhà anh đẹp”
“Vào đi”
Tiêu Quân tháo giày, bước vào nhà. Nhà Cẩn Du rộng rãi, sang trọng, Tiêu Quân lại nhớ căn phòng kí túc xá nhỏ hẹp của mình mà ghen tỵ hẳn. Cẩn Du vào bếp mang trà bánh ra mời Tiêu Quân đang ngồi nơi ghế sofa xiêu rộng
“Mời em”
“Cảm ơn”
Tiêu Quân vừa cắn bánh, uống trà vừa ngắm nghía nhà của Cẩn Du. Chậc chậc, phải nói là vừa rộng vừa thoáng, ấy vậy mà nhà to thế lại chỉ có một người ở khiến Tiêu Quân cảm thấy có chút lãng phí
“Chỉ có anh ở nhà thôi à?”
“Ừm, tôi sống một mình”
“Nhà to vậy mà ở một mình, đúng là phí của, ghen tỵ với anh ghê”
Cẩn Du cười tít cả mắt, ngã người tựa vào ghế sofa
“Nhà rộng sống có chút cô đơn thật. Em nghĩ sao về việc sống chung với tôi?”
“Phụttttt!!!!!!”
Tiêu Quân uống trà muốn sặc, cậu ho vài tiếng rồi lại nhìn Cẩn Du, tự hỏi anh vừa nói cái gì đó vô cùng hoang đường
“Anh đùa tôi à? Cô đơn thì nuôi thú kiểng gì đó mà bầu bạn, kêu tôi ở chung làm gì?”
“Xem em hoảng hốt kìa. Tôi không có thời gian rảnh rỗi để nuôi thú cưng”
Tiêu Quân chỉ liếc nhìn đầy khinh bỉ
“Tôi lại thấy anh nhàn rỗi chán! Ngày nào cũng làm phiền tôi mà anh dám kêu mình bận, bận khỉ!”
“Khụ khụ, tôi sao có thể ở nhà anh được, đừng đùa nữa”
“Tôi cũng đoán trước là em sẽ từ chối rồi. Nhưng lúc nào đổi ý thì nói tôi”
“Ha ha…”
Tiêu Quân cảm thấy mệt mỏi, cậu không biết khi nào Cẩn Du nói đùa, khi nào nói thật. Có những lúc anh làm cạu bất ngờ đến tổn cả thọ. Tự nhiên Tiêu Quân có chút hối hận khi theo Cẩn Du về nhà anh