Chương 12
Trời cũng chập tối, Cẩn Du đang làm việc, chọt nhìn đồng hồ, đã đến giờ sang nhà Lâm Đoá Đoá ăn tối, anh ngồi dậy gọi Tiêu Quân đang ngủ say bên ghế sofa
“Dậy đi, tới giờ đi rồi”
“Ưm..”
Tiêu Quân nheo mày lăn thêm vài vòng rồi ngồi dậy, dụi mắt. Đầu tóc cậu rối bời, gương mặt chưa tỉnh ngủ hẳn, vẫn còn hơi gật gù. Cần Du cười, đưa tay nhéo mũi Tiêu Quân khiến cậu không thở được, vừa giãy giụa vừa mắng mỏ
“Ư..mũi tôi…đau”
“Tỉnh ngủ chưa? Rửa mặt đi”
Cậu “hừ” một tiếng rồi uể oải ngồi dậy, lê lết vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cẩn Du dọn dẹp nơi phòng khách rồi ngồi chờ Tiêu Quân
Tiêu Quân ở trong nhà vệ sinh của Cẩn Du thoáng tỉnh táo, cái nhà vệ sinh của anh còn rộng hơn cái phòng của cậu, có hẳn nguyên cái bồn tắm mát-xa mới ghê. Tiêu Quân lại vô cùng thích ngâm bồn khi tắm, mỗi tội ở kí túc xá chẳng có. Tiêu Quân nhìn bồn tắm mà ghen tỵ, đành dời mắt tiếc nuối rời khỏi nhà vệ sinh
“Đi thôi”
“Xong rồi à? Em làm gì mà ở trong đấy lâu thế?”
“Thì ờm…”
Tiêu Quân ngập ngừng hơi xấu hổ, nếu cậu nói sở thích của mình thì liệu Cẩn Du có cười cậu không? Chỉ mới nghĩ đến thôi là Tiêu Quân đã sôi máu, cậu chắc chắn anh sẽ cười cậu đến chảy cả nước mắt. Tốt nhất là nên im lặng, Tiêu Quân nhìn Cẩn Du đầy gượng gạo, lắc đầu ra vẻ không có gì. Cẩn Du cũng chỉ gật đầu rồi cả hai ra khỏi nhà của anh, không quên cầm theo những món quà đã chuẩn bị
Trên đường đi, Tiêu Quân cứ nhắc đi nhắc lại cấm tiệt Cẩn Du đánh giá, nhận xét về ngôi nhà của Lâm Đoá Đoá. Trong đầu Tiêu Quân luôn nghĩ Cẩn Du là người không giữ được miệng, thấy gì nói đó, rất dễ khiến người khác tổn thương, nạn nhân điển hình chính là Tiêu Quân. Vậy nên cậu phải chặn miệng Cẩn Du trước khi anh thốt ra những lời không nên
Cẩn Du đến chịu thua, thật ra anh chỉ thẳng thắn đánh giá trêu chọc mỗi Tiêu Quân mà thôi, vì trông cậu giận lên vừa đáng yêu mà cũng vừa buồn cười. Cẩn Du chỉ trêu mỗi Tiêu Quân chứ chẳng buồn độc mồm độc miệng đi đánh giá người khác
“Đến rồi, nhớ lời tôi dặn đấy!”
“Em nhắc cả đoạn đường còn chưa chán à?”
“Tôi rào trước thôi”
Tiêu Quân đi vào, gọi Lâm Đoá Đoá. Từ trong nhà vọng ra tiếng trẻ con non nớt vô cùng hớt hải. Được một lúc thì cửa cũng mở, Lâm Đoá Đoá nở nụ cươi tươi tắn
“Hai anh đến rồi ạ! Mời hai anh”
“Chào em, chúc mừng sinh nhật nhé”
“Em cảm ơn ạ. Hai anh vào đi, bà em đang ở trong nhà chờ hai anh đó”
Cẩn Du và Tiêu Quân bước vào nhà, lễ phép chào cụ bà ngồi trên ghế cách đó không xa. Cụ bà nở nụ cười hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng chào mừng
“Hai đứa tới rồi, vào đi”
“Chào bà ạ!”
Cả hai ngồi vào bàn ăn. Cẩn Du khẽ nhìn Tiêu Quân, sắc mặt cậu không được tốt lắm. Tiêu Quân chưa từng đến nhà Lâm Đoá Đoá bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên đến, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bà của Lâm Đoá Đoá nhưng không hiểu sao vừa gặp như đã quen. Tiêu Quân cảm thấy vô cùng thân thuộc, đầu óc Tiêu Quân có chút choáng váng
Một dòng ký ức xoẹt ngang trong đầu Tiêu Quân
Cậu nhìn thấy một bàn tay bé nhỏ nắm tay cậu, một đứa trẻ không rõ mặt cười với Tiêu Quân
“Anh hai, anh sẽ luôn bên cạnh em phải không ạ?”
“…”
“Quân nhi, cháu của bà ra dáng anh trai lắm, phải chăm lo em gái thật tốt đó!”
Tiêu Quân ôm đầu rên rỉ, đây rốt cuộc là ký ức của ai, cứ âm ỉ trong đầu cậu. Mọi người ai cũng bỗng nhiên hoảng hốt, không biết Tiêu Quân đang bị làm sao. Cụ bà mau chóng kêu Cẩn Du đỡ lấy Tiêu Quân lại ghế ngoài phòng khách ngồi, rồi bảo Lâm Đoá Đoá đi lấy nước uống
Tiêu Quân không ngừng kêu đau đầu, cậu đau đến mức muốn đánh thật mạnh vào đầu, toàn thân đổ mồ hôi
“Tiêu Quân, em sao vậy? Tiêu Quân à”
“Nước nè anh ơi?”
Lâm Đoá Đoá sắc mặt cũng tái nhợt đưa nước cho Tiêu Quân, Cẩn Du cầm ly nước cho Tiêu Quân uống vài ngụm. Qua khoảng thời gian khá lâu, Tiêu Quân mới có thể bình tĩnh lại, cậu thở hổn hển, trông vô cùng mệt mỏi
“Em không sao chứ? Xãy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi..tôi không biết…”
Bà cụ bước đến vỗ lưng Tiêu Quân
“Cháu sao thế?”
“Cháu xin lỗi, bỗng nhiên có một loạt ký ức kì lạ trong đầu cháu..”
Hít thở đều đặn, song Tiêu Quân lại đáp
“Cháu không sao rồi, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng”
“Không sao thật chứ?”
Chỉ khi Tiêu Quân gật đầu chắc nịt, Cẩn Du mới thả lỏng một phen, anh lại dìu cậu vào bàn ăn ngồi. Hai bà cháu Lâm Đoá Đoá cũng từ từ ngồi vào bàn, Cẩn Du cẩn thận gắp từng món ăn vào chén cho Tiêu Quân. Tiêu Quân nhìn từng món ăn trên bàn, gặp một đũa ăn vào cũng cảm thấy hương vị quá đỗi quen thuộc, cứ như cậu đã từng nếm ở đâu rồi
“Ngon quá, cháu cảm thấy hương vị rất quen. Chỉ là cháu chẳng nhớ rõ nữa”
“Ngon thì ăn nhiều vào, này cháu”
Vừa nói, cụ bà đã gắp thêm thức ăn cho vào chén của Tiêu Quân
“À phải rồi, cháu và Tiêu Quân có quà biếu bà”
Cẩn Du đưa quà cho cụ bà, tiện tay đưa quà của mình và Tiêu Quân cho Lâm Đoá Đoá, cô bé rối rít cảm ơn. Tiêu Quân chỉ cười, không biết Cẩn Du còn có chuẩn bị quà biếu cho cụ bà, cậu cảm thấy anh có chút chu đáo
“Cảm ơn hai đứa đã đến chúc sinh nhật Đoá Đoá”
“Em cảm ơn hai anh ạ”
Tiêu Quân xoa đầu Lâm Đoá Đoá. Mọi người đã ăn uống no say, một bữa ăn đầy ấm cúng. Sau khi tất cả mọi người ăn xong, Tiêu Quân và Lâm Đoá Đoá thi nhau dọn dẹp, Cần Du vứt thì vứt rác
Vứt rác xong, anh định trở vào liền thấy cụ bà bước ra, nhìn Cẩn Du đầy hiền hậu
“Bà ạ? Sao bà không vào đi, trời lạnh lắm”
“Không sao, bà muốn nói chuyện với cháu”
Cẩn Du và cụ bà ngồi ngoài sân trò chuyện, cụ bà lên tiếng
“Cháu thích đứa trẻ kia phải không?”
Cẩn Du thoáng giật mình, không nghĩ bản thân sẽ được hỏi như vậy. Cẩn Du bối rối không biết phải nói gì, anh xua tay
“Sao bà lại nghĩ thế ạ?”
“Chỉ đơn giản là ta quan sát thôi. Ta sống hơn nửa đời người rồi, chẳng lẽ lại không nhìn ra? Cháu thích đứa trẻ Tiêu Quân kia đúng không?”
Nhìn ánh mắt bà cụ, Cẩn Du cảm thấy bà ấy có thể nhìn thấu được anh. Cẩn Du hơi ngại ngùng
“Cháu không biết… thích là thế nào ạ?”
“Cái đó khó định nghĩa lắm. Vậy cháu cảm thấy như thế nào khi ở cạnh thằng bé?”
Cẩn Du nhìn vào trong nhà, nhìn thấy Tiêu Quân đang trêu đùa cùng Lâm Đoá Đoá, anh bất giác cười
“Cháu thích nụ cười của em ấy, từng hành động, cử chỉ, lời nói của em ấy đều khiến cháu bận tâm. Tiêu Quân có rất nhiều tâm sự trong lòng, không bao giờ nói ra và luông giữ cho riêng mình
Cháu luôn chọc cho em cười, chau nghĩ em ấy nên cười nhiều hơn và cháu sẽ cố gắng để em ấy luôn nở nụ cười hạnh phúc”
Cụ bà gật gù, lắng nghe Cẩn Du nói, bà nhìn rất rõ trong đôi mắt của Cẩn Du
“Mỗi lần cháu nhìn Tiêu Quân, bà thấy trong mắt cháu rất đỗi dịu dàng. Đứa trẻ đó là một cậu bé tốt”
“Bà nói đúng, nhưng em ấy hay mắng cháu lắm”
Bà cười, nụ cười bà thoải mái vô cùng
“Cháu có muốn mãi ở bên cạnh thằng bé không?”
“Có lẽ..là có, không biết từ khi nào mọi sự chú ý của cháu đều đặt trên người em ấy mất rồi”
“Ừm, đó chính là những cử chỉ cho thấy cháu thích thằng bé. Tiêu Quân có lẽ sống một mình quá lâu nên thằng bé luôn tự mình gánh vác, đối mặt với khó khăn trong cuộc sống và không biết cách dựa dẫm. Ta tin cháu sẽ là một người đồng hành tuyệt vời để thằng bé có thể dựa dẫm”
Cẩn Du gật đầu đồng tình với cụ bà, anh nhìn về bầy trời mà đáp
“Cháu cảm thấy em ấy vô cùng cô đơn, cứ như cả thế giới đều đang cô lập em. Nhưng cháu không thể làm lơ trước sự cô đơn của em ấy, càng nhìn em ấy ở một mình cháu càng cảm thấy mình nên ở cạnh em nhiều hơn. Có lẽ cháu thật sự thích em ấy”
Cẩn Du cười rõ vui
“Cảm ơn bà ạ”
“Không có gì”
Tiêu Quân không biết từ khi nào đã ra bên ngoài, cậu nhìn Cẩn Du và cụ bà đầy thắc mắc
“Sao hai người không vào nhà ạ, trời lạnh lắm ạ”
“Ôi cháu nói y chang Cẩn Du vừa nói với bà đấy. Hai đứa tâm đầu ý hợp thật hô hô hô”
“Bà đùa rồi, cháu mà thèm tâm đầu ý hợp gì với anh ta chứ”
Bà cụ chỉ cười rồi nháy mắt với Cẩn Du, vui vẻ vào nhà. Tiêu Quân nhìn Cẩn Du lòng đầy nghi ngờ
“Anh lại nói linh tinh gì với bà vậy?”
“Sao em lúc nào cũng nghĩ xấu cho tôi vậy?”
“Anh lại tốt đẹp quá!”
Tiêu Quân chẳng buồn để ý Cẩn Du, trực tiếp vào nhà, không quên nói vọng ra
“Nếu anh không vào tôi nhốt anh ở ngoài luôn”
“Này! Đừng nhốt tôi “
“Dậy đi, tới giờ đi rồi”
“Ưm..”
Tiêu Quân nheo mày lăn thêm vài vòng rồi ngồi dậy, dụi mắt. Đầu tóc cậu rối bời, gương mặt chưa tỉnh ngủ hẳn, vẫn còn hơi gật gù. Cần Du cười, đưa tay nhéo mũi Tiêu Quân khiến cậu không thở được, vừa giãy giụa vừa mắng mỏ
“Ư..mũi tôi…đau”
“Tỉnh ngủ chưa? Rửa mặt đi”
Cậu “hừ” một tiếng rồi uể oải ngồi dậy, lê lết vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cẩn Du dọn dẹp nơi phòng khách rồi ngồi chờ Tiêu Quân
Tiêu Quân ở trong nhà vệ sinh của Cẩn Du thoáng tỉnh táo, cái nhà vệ sinh của anh còn rộng hơn cái phòng của cậu, có hẳn nguyên cái bồn tắm mát-xa mới ghê. Tiêu Quân lại vô cùng thích ngâm bồn khi tắm, mỗi tội ở kí túc xá chẳng có. Tiêu Quân nhìn bồn tắm mà ghen tỵ, đành dời mắt tiếc nuối rời khỏi nhà vệ sinh
“Đi thôi”
“Xong rồi à? Em làm gì mà ở trong đấy lâu thế?”
“Thì ờm…”
Tiêu Quân ngập ngừng hơi xấu hổ, nếu cậu nói sở thích của mình thì liệu Cẩn Du có cười cậu không? Chỉ mới nghĩ đến thôi là Tiêu Quân đã sôi máu, cậu chắc chắn anh sẽ cười cậu đến chảy cả nước mắt. Tốt nhất là nên im lặng, Tiêu Quân nhìn Cẩn Du đầy gượng gạo, lắc đầu ra vẻ không có gì. Cẩn Du cũng chỉ gật đầu rồi cả hai ra khỏi nhà của anh, không quên cầm theo những món quà đã chuẩn bị
Trên đường đi, Tiêu Quân cứ nhắc đi nhắc lại cấm tiệt Cẩn Du đánh giá, nhận xét về ngôi nhà của Lâm Đoá Đoá. Trong đầu Tiêu Quân luôn nghĩ Cẩn Du là người không giữ được miệng, thấy gì nói đó, rất dễ khiến người khác tổn thương, nạn nhân điển hình chính là Tiêu Quân. Vậy nên cậu phải chặn miệng Cẩn Du trước khi anh thốt ra những lời không nên
Cẩn Du đến chịu thua, thật ra anh chỉ thẳng thắn đánh giá trêu chọc mỗi Tiêu Quân mà thôi, vì trông cậu giận lên vừa đáng yêu mà cũng vừa buồn cười. Cẩn Du chỉ trêu mỗi Tiêu Quân chứ chẳng buồn độc mồm độc miệng đi đánh giá người khác
“Đến rồi, nhớ lời tôi dặn đấy!”
“Em nhắc cả đoạn đường còn chưa chán à?”
“Tôi rào trước thôi”
Tiêu Quân đi vào, gọi Lâm Đoá Đoá. Từ trong nhà vọng ra tiếng trẻ con non nớt vô cùng hớt hải. Được một lúc thì cửa cũng mở, Lâm Đoá Đoá nở nụ cươi tươi tắn
“Hai anh đến rồi ạ! Mời hai anh”
“Chào em, chúc mừng sinh nhật nhé”
“Em cảm ơn ạ. Hai anh vào đi, bà em đang ở trong nhà chờ hai anh đó”
Cẩn Du và Tiêu Quân bước vào nhà, lễ phép chào cụ bà ngồi trên ghế cách đó không xa. Cụ bà nở nụ cười hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng chào mừng
“Hai đứa tới rồi, vào đi”
“Chào bà ạ!”
Cả hai ngồi vào bàn ăn. Cẩn Du khẽ nhìn Tiêu Quân, sắc mặt cậu không được tốt lắm. Tiêu Quân chưa từng đến nhà Lâm Đoá Đoá bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên đến, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bà của Lâm Đoá Đoá nhưng không hiểu sao vừa gặp như đã quen. Tiêu Quân cảm thấy vô cùng thân thuộc, đầu óc Tiêu Quân có chút choáng váng
Một dòng ký ức xoẹt ngang trong đầu Tiêu Quân
Cậu nhìn thấy một bàn tay bé nhỏ nắm tay cậu, một đứa trẻ không rõ mặt cười với Tiêu Quân
“Anh hai, anh sẽ luôn bên cạnh em phải không ạ?”
“…”
“Quân nhi, cháu của bà ra dáng anh trai lắm, phải chăm lo em gái thật tốt đó!”
Tiêu Quân ôm đầu rên rỉ, đây rốt cuộc là ký ức của ai, cứ âm ỉ trong đầu cậu. Mọi người ai cũng bỗng nhiên hoảng hốt, không biết Tiêu Quân đang bị làm sao. Cụ bà mau chóng kêu Cẩn Du đỡ lấy Tiêu Quân lại ghế ngoài phòng khách ngồi, rồi bảo Lâm Đoá Đoá đi lấy nước uống
Tiêu Quân không ngừng kêu đau đầu, cậu đau đến mức muốn đánh thật mạnh vào đầu, toàn thân đổ mồ hôi
“Tiêu Quân, em sao vậy? Tiêu Quân à”
“Nước nè anh ơi?”
Lâm Đoá Đoá sắc mặt cũng tái nhợt đưa nước cho Tiêu Quân, Cẩn Du cầm ly nước cho Tiêu Quân uống vài ngụm. Qua khoảng thời gian khá lâu, Tiêu Quân mới có thể bình tĩnh lại, cậu thở hổn hển, trông vô cùng mệt mỏi
“Em không sao chứ? Xãy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi..tôi không biết…”
Bà cụ bước đến vỗ lưng Tiêu Quân
“Cháu sao thế?”
“Cháu xin lỗi, bỗng nhiên có một loạt ký ức kì lạ trong đầu cháu..”
Hít thở đều đặn, song Tiêu Quân lại đáp
“Cháu không sao rồi, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng”
“Không sao thật chứ?”
Chỉ khi Tiêu Quân gật đầu chắc nịt, Cẩn Du mới thả lỏng một phen, anh lại dìu cậu vào bàn ăn ngồi. Hai bà cháu Lâm Đoá Đoá cũng từ từ ngồi vào bàn, Cẩn Du cẩn thận gắp từng món ăn vào chén cho Tiêu Quân. Tiêu Quân nhìn từng món ăn trên bàn, gặp một đũa ăn vào cũng cảm thấy hương vị quá đỗi quen thuộc, cứ như cậu đã từng nếm ở đâu rồi
“Ngon quá, cháu cảm thấy hương vị rất quen. Chỉ là cháu chẳng nhớ rõ nữa”
“Ngon thì ăn nhiều vào, này cháu”
Vừa nói, cụ bà đã gắp thêm thức ăn cho vào chén của Tiêu Quân
“À phải rồi, cháu và Tiêu Quân có quà biếu bà”
Cẩn Du đưa quà cho cụ bà, tiện tay đưa quà của mình và Tiêu Quân cho Lâm Đoá Đoá, cô bé rối rít cảm ơn. Tiêu Quân chỉ cười, không biết Cẩn Du còn có chuẩn bị quà biếu cho cụ bà, cậu cảm thấy anh có chút chu đáo
“Cảm ơn hai đứa đã đến chúc sinh nhật Đoá Đoá”
“Em cảm ơn hai anh ạ”
Tiêu Quân xoa đầu Lâm Đoá Đoá. Mọi người đã ăn uống no say, một bữa ăn đầy ấm cúng. Sau khi tất cả mọi người ăn xong, Tiêu Quân và Lâm Đoá Đoá thi nhau dọn dẹp, Cần Du vứt thì vứt rác
Vứt rác xong, anh định trở vào liền thấy cụ bà bước ra, nhìn Cẩn Du đầy hiền hậu
“Bà ạ? Sao bà không vào đi, trời lạnh lắm”
“Không sao, bà muốn nói chuyện với cháu”
Cẩn Du và cụ bà ngồi ngoài sân trò chuyện, cụ bà lên tiếng
“Cháu thích đứa trẻ kia phải không?”
Cẩn Du thoáng giật mình, không nghĩ bản thân sẽ được hỏi như vậy. Cẩn Du bối rối không biết phải nói gì, anh xua tay
“Sao bà lại nghĩ thế ạ?”
“Chỉ đơn giản là ta quan sát thôi. Ta sống hơn nửa đời người rồi, chẳng lẽ lại không nhìn ra? Cháu thích đứa trẻ Tiêu Quân kia đúng không?”
Nhìn ánh mắt bà cụ, Cẩn Du cảm thấy bà ấy có thể nhìn thấu được anh. Cẩn Du hơi ngại ngùng
“Cháu không biết… thích là thế nào ạ?”
“Cái đó khó định nghĩa lắm. Vậy cháu cảm thấy như thế nào khi ở cạnh thằng bé?”
Cẩn Du nhìn vào trong nhà, nhìn thấy Tiêu Quân đang trêu đùa cùng Lâm Đoá Đoá, anh bất giác cười
“Cháu thích nụ cười của em ấy, từng hành động, cử chỉ, lời nói của em ấy đều khiến cháu bận tâm. Tiêu Quân có rất nhiều tâm sự trong lòng, không bao giờ nói ra và luông giữ cho riêng mình
Cháu luôn chọc cho em cười, chau nghĩ em ấy nên cười nhiều hơn và cháu sẽ cố gắng để em ấy luôn nở nụ cười hạnh phúc”
Cụ bà gật gù, lắng nghe Cẩn Du nói, bà nhìn rất rõ trong đôi mắt của Cẩn Du
“Mỗi lần cháu nhìn Tiêu Quân, bà thấy trong mắt cháu rất đỗi dịu dàng. Đứa trẻ đó là một cậu bé tốt”
“Bà nói đúng, nhưng em ấy hay mắng cháu lắm”
Bà cười, nụ cười bà thoải mái vô cùng
“Cháu có muốn mãi ở bên cạnh thằng bé không?”
“Có lẽ..là có, không biết từ khi nào mọi sự chú ý của cháu đều đặt trên người em ấy mất rồi”
“Ừm, đó chính là những cử chỉ cho thấy cháu thích thằng bé. Tiêu Quân có lẽ sống một mình quá lâu nên thằng bé luôn tự mình gánh vác, đối mặt với khó khăn trong cuộc sống và không biết cách dựa dẫm. Ta tin cháu sẽ là một người đồng hành tuyệt vời để thằng bé có thể dựa dẫm”
Cẩn Du gật đầu đồng tình với cụ bà, anh nhìn về bầy trời mà đáp
“Cháu cảm thấy em ấy vô cùng cô đơn, cứ như cả thế giới đều đang cô lập em. Nhưng cháu không thể làm lơ trước sự cô đơn của em ấy, càng nhìn em ấy ở một mình cháu càng cảm thấy mình nên ở cạnh em nhiều hơn. Có lẽ cháu thật sự thích em ấy”
Cẩn Du cười rõ vui
“Cảm ơn bà ạ”
“Không có gì”
Tiêu Quân không biết từ khi nào đã ra bên ngoài, cậu nhìn Cẩn Du và cụ bà đầy thắc mắc
“Sao hai người không vào nhà ạ, trời lạnh lắm ạ”
“Ôi cháu nói y chang Cẩn Du vừa nói với bà đấy. Hai đứa tâm đầu ý hợp thật hô hô hô”
“Bà đùa rồi, cháu mà thèm tâm đầu ý hợp gì với anh ta chứ”
Bà cụ chỉ cười rồi nháy mắt với Cẩn Du, vui vẻ vào nhà. Tiêu Quân nhìn Cẩn Du lòng đầy nghi ngờ
“Anh lại nói linh tinh gì với bà vậy?”
“Sao em lúc nào cũng nghĩ xấu cho tôi vậy?”
“Anh lại tốt đẹp quá!”
Tiêu Quân chẳng buồn để ý Cẩn Du, trực tiếp vào nhà, không quên nói vọng ra
“Nếu anh không vào tôi nhốt anh ở ngoài luôn”
“Này! Đừng nhốt tôi “