Chương 12
Nữ chính xuất hiện rồi, vị trí của Vũ Ngọc Quỳnh ở khá xa với Hoàng Tuấn Huy và cô gái đó nên cô không thể nghe được cuộc trò chuyện của họ. Không lâu sau thì Hoàng Tuấn Huy cũng rời đi, gương mặt của cô gái đó hiện lên những nét tinh xảo, mang vẻ đẹp quyến rũ và huyền bí, có lẽ chính vì điều đó đã khiến cho nam chính yêu thích nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau bữa tiệc cô sẽ nói chuyện với Hoàng Tuấn Huy, xem cảm nhận của anh ấy về cô gái đó như thế nào thì lúc đó cô mới quyết định bước tiếp theo sẽ làm gì. Trong lúc Vũ Ngọc Quỳnh đang suy nghĩ thì Hoàng Tú Nhi đi đến.
“Sao chị lại ngồi ở đây? Anh hai đâu?”
“Anh ấy đi chào hỏi các vị trưởng bối rồi, chị hơi đau chân nên ngồi nghỉ ở đây”
“Vậy ạ? Chị có muốn ăn chút gì không? Em lấy cho chị” Hoàng Tú Nhi ân cần hỏi Vũ Ngọc Quỳnh, trong thâm tâm của Hoàng Tú Nhi xem Vũ Ngọc Quỳnh như là chị ruột của mình, chỉ có mẹ cô là không thích anh chị thôi, chứ cô thích lắm.
“Vậy em lấy giúp chị ít bánh là được rồi”
“Dạ được, chị chờ em chút nha” nói rồi Hoàng Tú Nhi đi lại bàn lấy bánh cho Vũ Ngọc Quỳnh.
Trần Ái Vy đang đứng chỗ bàn ăn gần vị trí trung tâm nhìn thấy Vũ Ngọc Quỳnh đang ngồi gần đó, cô liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Vũ Ngọc Quỳnh vui vẻ nói:
“Chị ơi, đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, em ăn no căng bụng luôn”
“Em thích là được rồi, về sau có tiệc thì đi với chị, ok không?”
“Em thích lắm nhưng có ổn không chị?” Trần Ái Vy e ngại hỏi Vũ Ngọc Quỳnh.
“Ổn chứ, đi tiệc với chị thì chị thêm lương cho em, chịu không?”
“Woa, em chịu nha” vừa được ăn vừa được thêm lương thế thì còn gì bằng.
Hoàng Tú Nhi đi lại đưa bánh cho Vũ Ngọc Quỳnh, thấy Trần Ái Vy, Hoàng Tú Nhi gật đầu nhẹ xem như là chào hỏi.
“Bánh của chị nè, em chỉ lấy bánh có hương vị chocolate thôi nên chị yên tâm” Hoàng Tú Nhi biết cô rất thích ăn bánh chocolate hay bánh có hương vị chocolate nên Hoàng Tú Nhi ưu tiên lấy những loại bánh này.
“Chị cảm ơn, giới thiệu với em, đây là Trần Ái Vy, vừa là bạn vừa là vệ sĩ của chị, còn đây là Hoàng Tú Nhi, em gái của Hoàng Tuấn Huy, chắc em còn nhớ đó”
Vũ Ngọc Quỳnh giới thiệu Trần Ái Vy và Hoàng Tú Nhi làm quen với nhau. Trần Ái Vy nhớ cô gái này rồi, cô gái này đã đi cùng với Hoàng phu nhân đến thông báo bữa tiệc của ngày hôm nay. Cô gái này nhìn có vẻ là nhu mì và dễ thương đấy. Trần Ái Vy nhiệt tình chào hỏi.
“Chào em, chị là Ái Vy, rất vui làm quen với em”
“Chào chị Ái Vy, em là Tú Nhi, hân hạnh làm quen với chị”
Sau màn chào hỏi của các cô gái, cả ba nói chuyện rất hoạt náo, đặt biệt là Trần Ái Vy, cô nhiệt tình và năng lượng khiến cho Vũ Ngọc Quỳnh và Hoàng Tú Nhi cười rất vui vẻ. Thật sự Vũ Ngọc Quỳnh chưa bao giờ cười nhiều đến như thế. Những biểu hiện của Vũ Ngọc Quỳnh đều đã được thu vào tầm mắt của Hoàng Tuấn Huy, lúc đầu anh còn lo cho cô sẽ cảm thấy nhàm chán khi đến đây nhưng thấy những biểu hiện của cô vừa rồi thì chắc có lẽ anh lo xa thì phải.
Tất cả đèn trong khu vực đại sảnh đều tắt, mọi ánh đèn tập trung về phía sân khấu, mọi người đều nhìn về phía MC từ bên trong cánh gà bước lên sân khấu nói lời mở đầu:
“Kính thưa quý vị khách quý đang tham dự bữa tiệc ngày hôm nay, chúng ta đã cùng nhau có mặt tại đây để kỷ niệm 40 năm thành lập Tập đoàn Đá Quý Win – một cột mốc quan trọng trong hành trình phát triển của chúng ta. Để bắt đầu chương trình, tôi xin trân trọng giới thiệu và kính mời ông Hoàng Khải Vương, Chủ tịch Tập đoàn Đá Quý Win, lên sân khấu để chia sẻ vài lời phát biểu và định hướng cho tương lai của tập đoàn. Xin quý vị dành một tràng pháo tay nhiệt liệt chào đón ông Hoàng Khải Vương.
Ông Hoàng bước lên sân khấu nhận lấy mic từ tay MC và bắt đầu phát biểu.
“Kính thưa quý vị khách quý, quý đối tác, cùng toàn thể nhân viên. Hôm nay, tôi rất vinh dự được đứng ở đây, kỷ niệm 40 năm thành lập Tập đoàn Đá Quý Win. Chúng tôi tự hào về những thành tựu đã đạt được từ những ngày đầu tiên với biết bao khó khăn. Những thành công này là kết quả của sự lãnh đạo sáng suốt và nỗ lực không ngừng nghỉ của toàn thể nhân viên. Nhìn về tương lai, chúng tôi đứng trước nhiều cơ hội và thách thức. Với nền tảng vững chắc đã xây dựng, tôi tin rằng Tập đoàn Đá Quý Win sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ, đổi mới và sáng tạo, duy trì vị thế dẫn đầu. Tôi xin gửi lời tri ân tới các thế hệ lãnh đạo trước đây và cảm ơn tất cả các nhân viên đã đồng hành cùng chúng tôi. Chính sự cống hiến của các bạn là động lực để chúng tôi tiến xa hơn. Xin chân thành cảm ơn rất nhiều! Và sau đây ba tôi là Hoàng Khải Hưng sẽ lên phát biểu vài câu"
Ông Hoàng đỡ lấy cụ Hoàng lên sân khấu và đưa mic cho ông.
“Tôi sẽ không nói dài dòng, trước tiên là cảm ơn tất cả các quý quan khách đến tham dự bữa tiệc của Tập đoàn chúng tôi ngày hôm nay. Chúng tôi đã phải đổ máu, mồ hôi và nước mắt để có được một Tập đoàn như ngày hôm nay, chúng tôi đã từng bước xây dựng và phát triển, để hôm nay, Tập đoàn Đá Quý Win trở thành một thương hiệu uy tín và dẫn đầu trong ngành. Thành công này không chỉ là công sức của một cá nhân, mà là kết quả của sự đoàn kết, nỗ lực và cống hiến của toàn thể nhân viên. Tôi xin gửi lời tri ân sâu sắc đến tất cả các bạn – những người đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt những năm tháng đầy thử thách và vinh quang ấy. Xin chân thành cảm ơn!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay cho những lời phát biểu của cả ông Hoàng và cụ Hoàng. Ít phút sau đèn sáng trở lại, những bản nhạc bắt đầu vang lên, từng cặp đôi bước ra khiêu vũ. Không biết Vũ Nhật An từ đâu đi lại chỗ Vũ Ngọc Quỳnh, Trần Ái Vy và Hoàng Tú Nhi. Anh đưa tay về phía Trần Ái Vy và nói:
“Tôi có thể khiêu vũ với cô một bài được không?”
Vũ Ngọc Quỳnh và Hoàng Tú Nhi không hẹn nhau mà nhìn Trần Ái Vy. Hoàng Tú Nhi thấy lâu quá mà Trần Ái Vy chưa phản hồi, cô huých khuỷu tay về phía Trần Ái Vy, lúc này Trần Ái Vy mới đáp:
“Tôi không biết khiêu vũ nên anh…..” Trần Ái Vy chưa nói xong thì Vũ Nhật An cướp lời.
"Không sao, không biết thì tôi chỉ cô”
Vũ Nhật An vẫn cứ đưa tay về phía Trần Ái Vy, cô chần chừ một lúc rồi cũng để tay của cô lên tay anh. Hai người tiến vào khu vực và bắt đầu khiêu vũ. Hoàng Tú Nhi nhìn hai người họ thật dễ thương, cô nói với Vũ Ngọc Quỳnh:
“Chị nhìn thấy hai người đó thế nào? Em thấy nha trước sau gì họ cũng sẽ thành một đôi cho mà xem”
Hoàng Tú Nhi không nghe được hồi âm, cô quay sang nhìn Vũ Ngọc Quỳnh thì thấy cô đang thẩn thờ nhìn về hướng nào đó. Hoàng Tú Nhi tò mò nhìn theo hướng Vũ Ngọc Quỳnh đang nhìn chăm chú thì thấy Hoàng Tuấn Huy, anh trai cô đang ôm ấp một người phụ nữ. Hoàng Tú Nhi đơ người vài giây, anh cô đang làm cái quái gì vậy, cô xoay qua trấn an Vũ Ngọc Quỳnh.
“Chị dâu, chắc là có hiểu lầm gì ở đây, anh hai em không phải như vậy đâu”
“Chị biết mà, thôi chị về trước, em về sau nha”
Vũ Ngọc Quỳnh đứng dậy đi ra khỏi đại sảnh. Hoàng Tú Nhi hốt hoảng chạy theo nhưng không kịp, thế là cô xoay người chạy thẳng về phía Hoàng Tuấn Huy nhưng lúc chạy cô đã vô tình vấp trúng đuôi váy, may có một người đỡ cô, cô chỉ kịp nói lời cảm ơn mà không nhìn người đỡ mình lấy một lần. Vừa đứng trước mặt Hoàng Tuấn Huy, Hoàng Tú Nhi liền nói:
“Anh hai, sao anh lại ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác mà để cho chị dâu thấy vậy hả? Chị ấy hiểu lầm rồi, chị mới vừa đi, em không cản được, anh mau chạy theo đi”
Nghe Hoàng Tú Nhi nói xong, Hoàng Tuấn Huy hốt hoảng chạy đi tìm Vũ Ngọc Quỳnh. Ra khỏi khách sạn thì anh không thấy bóng dáng của cô đâu cả, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho cô thì không liên lạc được. Anh muốn giải thích với cô mọi chuyện không phải như cô đã thấy. Trong lúc Hoàng Tuấn Huy đang rối thì điện thoại anh reo lên, là mẹ vợ, anh liền bắt máy.
“Alo mẹ, mẹ gọi con ạ”
“Lúc nãy mẹ gặp Ngọc Quỳnh trước khách sạn, tối nay con bé sẽ về nhà mẹ nên con không cần lo, mai con hẵng qua đón”
“Dạ con biết rồi, con cảm ơn mẹ”
Hoàng Tuấn Huy tắt máy, không xong rồi, anh sắp mất vợ rồi.
“Sao chị lại ngồi ở đây? Anh hai đâu?”
“Anh ấy đi chào hỏi các vị trưởng bối rồi, chị hơi đau chân nên ngồi nghỉ ở đây”
“Vậy ạ? Chị có muốn ăn chút gì không? Em lấy cho chị” Hoàng Tú Nhi ân cần hỏi Vũ Ngọc Quỳnh, trong thâm tâm của Hoàng Tú Nhi xem Vũ Ngọc Quỳnh như là chị ruột của mình, chỉ có mẹ cô là không thích anh chị thôi, chứ cô thích lắm.
“Vậy em lấy giúp chị ít bánh là được rồi”
“Dạ được, chị chờ em chút nha” nói rồi Hoàng Tú Nhi đi lại bàn lấy bánh cho Vũ Ngọc Quỳnh.
Trần Ái Vy đang đứng chỗ bàn ăn gần vị trí trung tâm nhìn thấy Vũ Ngọc Quỳnh đang ngồi gần đó, cô liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Vũ Ngọc Quỳnh vui vẻ nói:
“Chị ơi, đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, em ăn no căng bụng luôn”
“Em thích là được rồi, về sau có tiệc thì đi với chị, ok không?”
“Em thích lắm nhưng có ổn không chị?” Trần Ái Vy e ngại hỏi Vũ Ngọc Quỳnh.
“Ổn chứ, đi tiệc với chị thì chị thêm lương cho em, chịu không?”
“Woa, em chịu nha” vừa được ăn vừa được thêm lương thế thì còn gì bằng.
Hoàng Tú Nhi đi lại đưa bánh cho Vũ Ngọc Quỳnh, thấy Trần Ái Vy, Hoàng Tú Nhi gật đầu nhẹ xem như là chào hỏi.
“Bánh của chị nè, em chỉ lấy bánh có hương vị chocolate thôi nên chị yên tâm” Hoàng Tú Nhi biết cô rất thích ăn bánh chocolate hay bánh có hương vị chocolate nên Hoàng Tú Nhi ưu tiên lấy những loại bánh này.
“Chị cảm ơn, giới thiệu với em, đây là Trần Ái Vy, vừa là bạn vừa là vệ sĩ của chị, còn đây là Hoàng Tú Nhi, em gái của Hoàng Tuấn Huy, chắc em còn nhớ đó”
Vũ Ngọc Quỳnh giới thiệu Trần Ái Vy và Hoàng Tú Nhi làm quen với nhau. Trần Ái Vy nhớ cô gái này rồi, cô gái này đã đi cùng với Hoàng phu nhân đến thông báo bữa tiệc của ngày hôm nay. Cô gái này nhìn có vẻ là nhu mì và dễ thương đấy. Trần Ái Vy nhiệt tình chào hỏi.
“Chào em, chị là Ái Vy, rất vui làm quen với em”
“Chào chị Ái Vy, em là Tú Nhi, hân hạnh làm quen với chị”
Sau màn chào hỏi của các cô gái, cả ba nói chuyện rất hoạt náo, đặt biệt là Trần Ái Vy, cô nhiệt tình và năng lượng khiến cho Vũ Ngọc Quỳnh và Hoàng Tú Nhi cười rất vui vẻ. Thật sự Vũ Ngọc Quỳnh chưa bao giờ cười nhiều đến như thế. Những biểu hiện của Vũ Ngọc Quỳnh đều đã được thu vào tầm mắt của Hoàng Tuấn Huy, lúc đầu anh còn lo cho cô sẽ cảm thấy nhàm chán khi đến đây nhưng thấy những biểu hiện của cô vừa rồi thì chắc có lẽ anh lo xa thì phải.
Tất cả đèn trong khu vực đại sảnh đều tắt, mọi ánh đèn tập trung về phía sân khấu, mọi người đều nhìn về phía MC từ bên trong cánh gà bước lên sân khấu nói lời mở đầu:
“Kính thưa quý vị khách quý đang tham dự bữa tiệc ngày hôm nay, chúng ta đã cùng nhau có mặt tại đây để kỷ niệm 40 năm thành lập Tập đoàn Đá Quý Win – một cột mốc quan trọng trong hành trình phát triển của chúng ta. Để bắt đầu chương trình, tôi xin trân trọng giới thiệu và kính mời ông Hoàng Khải Vương, Chủ tịch Tập đoàn Đá Quý Win, lên sân khấu để chia sẻ vài lời phát biểu và định hướng cho tương lai của tập đoàn. Xin quý vị dành một tràng pháo tay nhiệt liệt chào đón ông Hoàng Khải Vương.
Ông Hoàng bước lên sân khấu nhận lấy mic từ tay MC và bắt đầu phát biểu.
“Kính thưa quý vị khách quý, quý đối tác, cùng toàn thể nhân viên. Hôm nay, tôi rất vinh dự được đứng ở đây, kỷ niệm 40 năm thành lập Tập đoàn Đá Quý Win. Chúng tôi tự hào về những thành tựu đã đạt được từ những ngày đầu tiên với biết bao khó khăn. Những thành công này là kết quả của sự lãnh đạo sáng suốt và nỗ lực không ngừng nghỉ của toàn thể nhân viên. Nhìn về tương lai, chúng tôi đứng trước nhiều cơ hội và thách thức. Với nền tảng vững chắc đã xây dựng, tôi tin rằng Tập đoàn Đá Quý Win sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ, đổi mới và sáng tạo, duy trì vị thế dẫn đầu. Tôi xin gửi lời tri ân tới các thế hệ lãnh đạo trước đây và cảm ơn tất cả các nhân viên đã đồng hành cùng chúng tôi. Chính sự cống hiến của các bạn là động lực để chúng tôi tiến xa hơn. Xin chân thành cảm ơn rất nhiều! Và sau đây ba tôi là Hoàng Khải Hưng sẽ lên phát biểu vài câu"
Ông Hoàng đỡ lấy cụ Hoàng lên sân khấu và đưa mic cho ông.
“Tôi sẽ không nói dài dòng, trước tiên là cảm ơn tất cả các quý quan khách đến tham dự bữa tiệc của Tập đoàn chúng tôi ngày hôm nay. Chúng tôi đã phải đổ máu, mồ hôi và nước mắt để có được một Tập đoàn như ngày hôm nay, chúng tôi đã từng bước xây dựng và phát triển, để hôm nay, Tập đoàn Đá Quý Win trở thành một thương hiệu uy tín và dẫn đầu trong ngành. Thành công này không chỉ là công sức của một cá nhân, mà là kết quả của sự đoàn kết, nỗ lực và cống hiến của toàn thể nhân viên. Tôi xin gửi lời tri ân sâu sắc đến tất cả các bạn – những người đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt những năm tháng đầy thử thách và vinh quang ấy. Xin chân thành cảm ơn!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay cho những lời phát biểu của cả ông Hoàng và cụ Hoàng. Ít phút sau đèn sáng trở lại, những bản nhạc bắt đầu vang lên, từng cặp đôi bước ra khiêu vũ. Không biết Vũ Nhật An từ đâu đi lại chỗ Vũ Ngọc Quỳnh, Trần Ái Vy và Hoàng Tú Nhi. Anh đưa tay về phía Trần Ái Vy và nói:
“Tôi có thể khiêu vũ với cô một bài được không?”
Vũ Ngọc Quỳnh và Hoàng Tú Nhi không hẹn nhau mà nhìn Trần Ái Vy. Hoàng Tú Nhi thấy lâu quá mà Trần Ái Vy chưa phản hồi, cô huých khuỷu tay về phía Trần Ái Vy, lúc này Trần Ái Vy mới đáp:
“Tôi không biết khiêu vũ nên anh…..” Trần Ái Vy chưa nói xong thì Vũ Nhật An cướp lời.
"Không sao, không biết thì tôi chỉ cô”
Vũ Nhật An vẫn cứ đưa tay về phía Trần Ái Vy, cô chần chừ một lúc rồi cũng để tay của cô lên tay anh. Hai người tiến vào khu vực và bắt đầu khiêu vũ. Hoàng Tú Nhi nhìn hai người họ thật dễ thương, cô nói với Vũ Ngọc Quỳnh:
“Chị nhìn thấy hai người đó thế nào? Em thấy nha trước sau gì họ cũng sẽ thành một đôi cho mà xem”
Hoàng Tú Nhi không nghe được hồi âm, cô quay sang nhìn Vũ Ngọc Quỳnh thì thấy cô đang thẩn thờ nhìn về hướng nào đó. Hoàng Tú Nhi tò mò nhìn theo hướng Vũ Ngọc Quỳnh đang nhìn chăm chú thì thấy Hoàng Tuấn Huy, anh trai cô đang ôm ấp một người phụ nữ. Hoàng Tú Nhi đơ người vài giây, anh cô đang làm cái quái gì vậy, cô xoay qua trấn an Vũ Ngọc Quỳnh.
“Chị dâu, chắc là có hiểu lầm gì ở đây, anh hai em không phải như vậy đâu”
“Chị biết mà, thôi chị về trước, em về sau nha”
Vũ Ngọc Quỳnh đứng dậy đi ra khỏi đại sảnh. Hoàng Tú Nhi hốt hoảng chạy theo nhưng không kịp, thế là cô xoay người chạy thẳng về phía Hoàng Tuấn Huy nhưng lúc chạy cô đã vô tình vấp trúng đuôi váy, may có một người đỡ cô, cô chỉ kịp nói lời cảm ơn mà không nhìn người đỡ mình lấy một lần. Vừa đứng trước mặt Hoàng Tuấn Huy, Hoàng Tú Nhi liền nói:
“Anh hai, sao anh lại ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác mà để cho chị dâu thấy vậy hả? Chị ấy hiểu lầm rồi, chị mới vừa đi, em không cản được, anh mau chạy theo đi”
Nghe Hoàng Tú Nhi nói xong, Hoàng Tuấn Huy hốt hoảng chạy đi tìm Vũ Ngọc Quỳnh. Ra khỏi khách sạn thì anh không thấy bóng dáng của cô đâu cả, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho cô thì không liên lạc được. Anh muốn giải thích với cô mọi chuyện không phải như cô đã thấy. Trong lúc Hoàng Tuấn Huy đang rối thì điện thoại anh reo lên, là mẹ vợ, anh liền bắt máy.
“Alo mẹ, mẹ gọi con ạ”
“Lúc nãy mẹ gặp Ngọc Quỳnh trước khách sạn, tối nay con bé sẽ về nhà mẹ nên con không cần lo, mai con hẵng qua đón”
“Dạ con biết rồi, con cảm ơn mẹ”
Hoàng Tuấn Huy tắt máy, không xong rồi, anh sắp mất vợ rồi.