Chương 26: Muốn Tự Sát (H+)
Yến Thư chưa bao giờ làm việc xấu hổ như vậy, lập tức trở nên lúng túng không biết làm sao, chịu đau để ** *** thô to đó của anh đâm vào người mình, rồi ngồi yên bất động. Nghiêm Nhất Phàm cởi phăng chiếc áo choàng tắm của cô. Ham muốn của bản thân, đột nhiên được bao bọc, Nghiêm Nhất Phàm nằm hẳn xuống giường thoải mái đến run người, nhưng cô lại không di chuyển nhất thời anh chỉ có thể phân tán sự chú ý đến đồi tuyết núng nính kia, véo mạnh, giọng nói khẩn trương
" Mau di chuyển đi " Anh ra lệnh. ngôn tình hoàn
Yến Thư xấu hổ, ấm ức không ngừng nức nỡ, kìm nén cảm giác khó chịu
" Hic…Không "
Nghiêm Nhất Phàm bị Yến Thư giày vò đến khó chịu
" Có phải muốn bị nhốt cả đời ở đây không? "
Yến Thư trong lòng căm phẫn, khóc đến đáng thương, lấy hết can đảm nhấc cặp mông căng tròn lên, nhấp nhô theo từng hành động ưởng người của anh, từng đợt lên xuống.
" Nhanh hơn…nhanh hơn nữa "
Nghiêm Nhất Phàm giọng nói nhiễm đầy dụ.c vọng luôn miệng thúc giục, cảm nhận bên dưới cô mềm mại, chặt khít, Nghiêm Nhất Phàm bên dưới khoái cảm bao trùm, chỉ có thể không ngừng nhìn chỗ giao hợp của 2 người há miệng thở dốc, cánh tay trên eo Yến Thư nắm chặt, đề phòng cô nửa đường chạy trốn, thì anh sẽ chết mất
Yến Thư che miệng ngăn cản âm thanh tà mị của bản thân, đau đớn tuy không còn nhưng cảm giác thoải mái của Nghiêm Nhất Phàm mang lại cho cô cũng có chút khó chịu. Tư thế này làm *** **** của anh, đâm sâu vào trong người cô, kích thước 2 người không tương thích, di chuyển rất khó khăn, người đàn ông bên dưới lại ham muốn bừng bừng, chỉ muốn nhiều thêm, ép cô di chuyển ngày càng nhanh. Yến Thư bị Nghiêm Nhất Phàm nhìn đến đỏ mặt, lấy tay che mắt anh lại. Nghiêm Nhất Phàm nắm lấy bàn tay cô, xem như trân bảo cho vào miệng mú.t, Yến Thư hối hận muốn rút tay lại cũng không được
Bình thường chỉ cần nhìn thấy Yến Thư thì Nghiêm Nhất Phàm đã có ham muốn rất lớn rồi, khoái cảm đạt được từ trên người cô khiến anh sun.g sướn.g đến nghiện, hiện tại lại còn được cô chủ động, Nghiêm Nhất Phàm bây giờ trời đất quay cuồng cũng không quản, chỉ biết đến một mình Lâm Yến Thư xinh đẹp, mê người trước mắt
“Có một ngày tôi sẽ chết ở trên người em mất”
Lâm Yến Thư bị khoái cảm lấn át không nghe lọt tai câu nào của Nghiêm Nhất Phàm nữa, hùa theo anh nhún ngày càng nhanh hơn, sau đó Nghiêm Nhất Phàm kéo cô nằm xuống ngực anh, Nghiêm Nhất Phàm ôm chặt Yến Thư trong lòng, gục đầu vào hõm cổ, phóng thích tất cả vào người cô.
Yến Thư hơi thở hổn hển, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có, Nghiêm Nhất Phàm vừa mới đạt được cao trào, trên trán lấm tấm mồ hôi vẫn chưa chịu rút ra, 2 tay đỡ lấy mặt Yến Thư đang gục trên vai anh, yêu thương hôn lên môi cô như tán thưởng, Yến Thư không có sức ngồi dậy chỉ để mặc cho người đàn ông nằm bên dưới môi lưỡi quấn quýt, Nghiêm Nhất Phàm hôn một lúc vẫn chưa thấy đủ, Yến Thư nhíu mày muốn lui về sau, biết cô đã sắp không thở được nữa, nhưng người đàn ông bên dưới cũng không nỡ thả lưỡi cô trở về, chỉ có thể cắn mạnh lên môi dưới của Yến Thư một cái, mới thoả mãn nhả ra, Yến Thư cánh môi bị cắn đến bật máu, cũng không có ý định trách mắng anh nữa, dùng hết sức lực ngồi dậy, trong đầu ngoài ý định chạy trốn thì không còn cái gì khác
Nghiêm Nhất Phàm vừa mới buông ra, chưa nhìn rõ mặt Yến Thư lần nữa, đã thấy cô nhanh chóng xoay lưng xuống giường, muốn giữ lại cũng không kịp. Anh ngồi dậy nhàn nhã mặc lại quần áo. Chính vì gấp gáp như vậy, hạ thân lại đau đớn cứ như bị xé rách, đôi chân run rẩy Yến Thư bước xuống giường chậm chạp vừa đi được mấy bước đã ngã
" Aa…" Yến Thư không nhịn được kêu đau một tiếng, với tay lấy chiếc áo choàng bị Nghiêm Nhất Phàm vứt bỏ, mặc lại vào
Thấy Yến Thư như vậy, Nghiêm Nhất Phàm nút áo còn chưa cài, lập tức chạy đến trước mặt cô, quan tâm
" Có bị thương không? "
Lúc nảy trong cơn hoan lạc Nghiêm Nhất Phàm hoàn toàn không nhận ra, Yến Thư đã khóc thành cái bộ dạng này từ bao giờ. Trên mặt Yến Thư đỏ ửng ngoài nước mắt thì chỉ là nước mắt, đến bây giờ vẫn là nức nở như vậy. Đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, môi dưới lại chảy máu. Dù sao thì lọt vào mắt Nghiêm Nhất Phàm vẫn là trở thành dáng vẻ quyến rũ chết người. Thấy Yến Thưa hoàn toàn không nhìn đến anh, chỉ khẩn trương thắt lại dây áo trước eo. Người đàn ông bị vợ phủ liền có chút tức giận, nhưng không thể hiện, đặt tay trên mặt cô, vuốt lại vài sợi tóc do khóc nhiều nên đã dính sát vào khuôn mặt
Yến Thư sau khi trải qua chuyện vừa rồi, lại nhớ về những lần trước. Cơ thể đột nhiên phát sinh cảm giác rất bài xích với sự động chạm của anh, chỉ muốn người trước mặt này nhanh chống biết mất khỏi tầm mắt của cô
" Anh tránh ra, không được chạm vào tôi nữa"
Yến Thư khóc đến giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, gạt cánh tay anh ra khỏi mặt mình
" Tại sao lại không được chạm? " Nghiêm Nhất Phàm kìm nén tức giận, nhíu mày hỏi
" Tôi không cho anh chạm! Nếu anh còn dám đụng đến người tôi, tôi sẽ…"
Yến Thư bị kích động hơi thở trở nên dồn dập, mất bình tĩnh nói chuyện cứ như muốn hét lên
" Sẽ làm sao? "
Từ đầu đến cuối Nghiêm Nhất Phàm vẫn là bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không coi lời cảnh cáo của Yến Thư ra gì, cô chính là chán ghét cái thái độ dửng dưng không biết sợ này của anh. Yến Thư hít mũi, nhanh chống nhìn xung quanh rồi đẩy người đàn ông trước mắt ra chỗ khác, một mình cô chạy đến cái bàn đặt gần cửa sổ sát đất, Nghiêm Nhất Phàm bị đẩy về phía sau chưa kịp định hình, đã nghe thấy âm thanh chói tai
" Choang " Âm thanh của bình thủy tinh bị đánh vỡ, Yến Thư cúi người nhặt mảnh thủy tinh to nhất kề đến sát cổ mình. Nghiêm Nhất Phàm sống 30 năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh biết sợ, lập tức muốn chạy đến, liền bị giọng nói khẩn trương có chút nghẹn ngào của Yến Thư chặn lại
" Không được tới đây…anh bước thêm 1 bước nữa, tôi liền chết cho anh xem "
Nghiêm Nhất Phàm lo lắng sắp phát điên luôn rồi, lập tức hạ giọng, đồng ý thoả hiệp
" Được được, tôi không bước tới nữa, cái đó rất nguy hiểm em bỏ xuống trước có được không "
Yến Thư liên tục khóc nức nở, không thể dừng lại được. Cô ghét cảm giác phải phụ thuộc, nghe theo sự sai khiến của người khác, nếu thật sự bây giờ Nghiêm Nhất Phàm dám không nghe theo, cô sẽ chết quách luôn cho xong, dù sao cô cũng không còn gì để luyến tiếc
" Anh…đi lấy đoạn clip ra đây, hủy nó trước mặt tôi "
Nghiêm Nhất Phàm không chần chừ, lập tức đồng ý
" Được! Em nói gì tôi cũng đồng ý "
Nghiêm Nhất Phàm xoay lưng đi đến một góc khác trong phòng, mở ngăn tủ lấy ra một cái USB đem tới gần cô một chút
" Em xem, cái này lần trước tôi đã cho em thấy rồi, hoàn toàn không có gạt em "
Nói rồi Nghiêm Nhất Phàm bỏ thẳng cái USB vào trong ly nước bên cạnh, thật sự anh không tức giận nữa, chỉ đang rất lo lắng, giọng nói bình tĩnh đàm phán, muốn trấn an Yến Thư, không muốn cô sơ ý làm bản thân bị thương
" Em yên tâm, cái USB này nếu ngâm trong nước lâu có thể làm hỏng các vi mạch điện tử, các chíp nhớ trong đây bị nước ngấm vào sẽ không thể hoạt động được nữa "
Vừa nói anh vừa từ tốn bước tới, Yến Thư lại kề sát mảnh thủy tinh đến gần cô hơn
" Không được bước tới nữa…anh lui về sau! " Yến Thư không vì lời nói của anh mà bình tĩnh được
" Được! tôi chỉ đứng ở đây thôi, tôi đã làm theo lời em nói rồi, em bỏ xuống, đừng tức giận nữa có được không "
" Còn nữa, bây giờ anh lập tức đi soạn giấy ly hôn cho tôi! "
" Mau di chuyển đi " Anh ra lệnh. ngôn tình hoàn
Yến Thư xấu hổ, ấm ức không ngừng nức nỡ, kìm nén cảm giác khó chịu
" Hic…Không "
Nghiêm Nhất Phàm bị Yến Thư giày vò đến khó chịu
" Có phải muốn bị nhốt cả đời ở đây không? "
Yến Thư trong lòng căm phẫn, khóc đến đáng thương, lấy hết can đảm nhấc cặp mông căng tròn lên, nhấp nhô theo từng hành động ưởng người của anh, từng đợt lên xuống.
" Nhanh hơn…nhanh hơn nữa "
Nghiêm Nhất Phàm giọng nói nhiễm đầy dụ.c vọng luôn miệng thúc giục, cảm nhận bên dưới cô mềm mại, chặt khít, Nghiêm Nhất Phàm bên dưới khoái cảm bao trùm, chỉ có thể không ngừng nhìn chỗ giao hợp của 2 người há miệng thở dốc, cánh tay trên eo Yến Thư nắm chặt, đề phòng cô nửa đường chạy trốn, thì anh sẽ chết mất
Yến Thư che miệng ngăn cản âm thanh tà mị của bản thân, đau đớn tuy không còn nhưng cảm giác thoải mái của Nghiêm Nhất Phàm mang lại cho cô cũng có chút khó chịu. Tư thế này làm *** **** của anh, đâm sâu vào trong người cô, kích thước 2 người không tương thích, di chuyển rất khó khăn, người đàn ông bên dưới lại ham muốn bừng bừng, chỉ muốn nhiều thêm, ép cô di chuyển ngày càng nhanh. Yến Thư bị Nghiêm Nhất Phàm nhìn đến đỏ mặt, lấy tay che mắt anh lại. Nghiêm Nhất Phàm nắm lấy bàn tay cô, xem như trân bảo cho vào miệng mú.t, Yến Thư hối hận muốn rút tay lại cũng không được
Bình thường chỉ cần nhìn thấy Yến Thư thì Nghiêm Nhất Phàm đã có ham muốn rất lớn rồi, khoái cảm đạt được từ trên người cô khiến anh sun.g sướn.g đến nghiện, hiện tại lại còn được cô chủ động, Nghiêm Nhất Phàm bây giờ trời đất quay cuồng cũng không quản, chỉ biết đến một mình Lâm Yến Thư xinh đẹp, mê người trước mắt
“Có một ngày tôi sẽ chết ở trên người em mất”
Lâm Yến Thư bị khoái cảm lấn át không nghe lọt tai câu nào của Nghiêm Nhất Phàm nữa, hùa theo anh nhún ngày càng nhanh hơn, sau đó Nghiêm Nhất Phàm kéo cô nằm xuống ngực anh, Nghiêm Nhất Phàm ôm chặt Yến Thư trong lòng, gục đầu vào hõm cổ, phóng thích tất cả vào người cô.
Yến Thư hơi thở hổn hển, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có, Nghiêm Nhất Phàm vừa mới đạt được cao trào, trên trán lấm tấm mồ hôi vẫn chưa chịu rút ra, 2 tay đỡ lấy mặt Yến Thư đang gục trên vai anh, yêu thương hôn lên môi cô như tán thưởng, Yến Thư không có sức ngồi dậy chỉ để mặc cho người đàn ông nằm bên dưới môi lưỡi quấn quýt, Nghiêm Nhất Phàm hôn một lúc vẫn chưa thấy đủ, Yến Thư nhíu mày muốn lui về sau, biết cô đã sắp không thở được nữa, nhưng người đàn ông bên dưới cũng không nỡ thả lưỡi cô trở về, chỉ có thể cắn mạnh lên môi dưới của Yến Thư một cái, mới thoả mãn nhả ra, Yến Thư cánh môi bị cắn đến bật máu, cũng không có ý định trách mắng anh nữa, dùng hết sức lực ngồi dậy, trong đầu ngoài ý định chạy trốn thì không còn cái gì khác
Nghiêm Nhất Phàm vừa mới buông ra, chưa nhìn rõ mặt Yến Thư lần nữa, đã thấy cô nhanh chóng xoay lưng xuống giường, muốn giữ lại cũng không kịp. Anh ngồi dậy nhàn nhã mặc lại quần áo. Chính vì gấp gáp như vậy, hạ thân lại đau đớn cứ như bị xé rách, đôi chân run rẩy Yến Thư bước xuống giường chậm chạp vừa đi được mấy bước đã ngã
" Aa…" Yến Thư không nhịn được kêu đau một tiếng, với tay lấy chiếc áo choàng bị Nghiêm Nhất Phàm vứt bỏ, mặc lại vào
Thấy Yến Thư như vậy, Nghiêm Nhất Phàm nút áo còn chưa cài, lập tức chạy đến trước mặt cô, quan tâm
" Có bị thương không? "
Lúc nảy trong cơn hoan lạc Nghiêm Nhất Phàm hoàn toàn không nhận ra, Yến Thư đã khóc thành cái bộ dạng này từ bao giờ. Trên mặt Yến Thư đỏ ửng ngoài nước mắt thì chỉ là nước mắt, đến bây giờ vẫn là nức nở như vậy. Đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, môi dưới lại chảy máu. Dù sao thì lọt vào mắt Nghiêm Nhất Phàm vẫn là trở thành dáng vẻ quyến rũ chết người. Thấy Yến Thưa hoàn toàn không nhìn đến anh, chỉ khẩn trương thắt lại dây áo trước eo. Người đàn ông bị vợ phủ liền có chút tức giận, nhưng không thể hiện, đặt tay trên mặt cô, vuốt lại vài sợi tóc do khóc nhiều nên đã dính sát vào khuôn mặt
Yến Thư sau khi trải qua chuyện vừa rồi, lại nhớ về những lần trước. Cơ thể đột nhiên phát sinh cảm giác rất bài xích với sự động chạm của anh, chỉ muốn người trước mặt này nhanh chống biết mất khỏi tầm mắt của cô
" Anh tránh ra, không được chạm vào tôi nữa"
Yến Thư khóc đến giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, gạt cánh tay anh ra khỏi mặt mình
" Tại sao lại không được chạm? " Nghiêm Nhất Phàm kìm nén tức giận, nhíu mày hỏi
" Tôi không cho anh chạm! Nếu anh còn dám đụng đến người tôi, tôi sẽ…"
Yến Thư bị kích động hơi thở trở nên dồn dập, mất bình tĩnh nói chuyện cứ như muốn hét lên
" Sẽ làm sao? "
Từ đầu đến cuối Nghiêm Nhất Phàm vẫn là bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không coi lời cảnh cáo của Yến Thư ra gì, cô chính là chán ghét cái thái độ dửng dưng không biết sợ này của anh. Yến Thư hít mũi, nhanh chống nhìn xung quanh rồi đẩy người đàn ông trước mắt ra chỗ khác, một mình cô chạy đến cái bàn đặt gần cửa sổ sát đất, Nghiêm Nhất Phàm bị đẩy về phía sau chưa kịp định hình, đã nghe thấy âm thanh chói tai
" Choang " Âm thanh của bình thủy tinh bị đánh vỡ, Yến Thư cúi người nhặt mảnh thủy tinh to nhất kề đến sát cổ mình. Nghiêm Nhất Phàm sống 30 năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh biết sợ, lập tức muốn chạy đến, liền bị giọng nói khẩn trương có chút nghẹn ngào của Yến Thư chặn lại
" Không được tới đây…anh bước thêm 1 bước nữa, tôi liền chết cho anh xem "
Nghiêm Nhất Phàm lo lắng sắp phát điên luôn rồi, lập tức hạ giọng, đồng ý thoả hiệp
" Được được, tôi không bước tới nữa, cái đó rất nguy hiểm em bỏ xuống trước có được không "
Yến Thư liên tục khóc nức nở, không thể dừng lại được. Cô ghét cảm giác phải phụ thuộc, nghe theo sự sai khiến của người khác, nếu thật sự bây giờ Nghiêm Nhất Phàm dám không nghe theo, cô sẽ chết quách luôn cho xong, dù sao cô cũng không còn gì để luyến tiếc
" Anh…đi lấy đoạn clip ra đây, hủy nó trước mặt tôi "
Nghiêm Nhất Phàm không chần chừ, lập tức đồng ý
" Được! Em nói gì tôi cũng đồng ý "
Nghiêm Nhất Phàm xoay lưng đi đến một góc khác trong phòng, mở ngăn tủ lấy ra một cái USB đem tới gần cô một chút
" Em xem, cái này lần trước tôi đã cho em thấy rồi, hoàn toàn không có gạt em "
Nói rồi Nghiêm Nhất Phàm bỏ thẳng cái USB vào trong ly nước bên cạnh, thật sự anh không tức giận nữa, chỉ đang rất lo lắng, giọng nói bình tĩnh đàm phán, muốn trấn an Yến Thư, không muốn cô sơ ý làm bản thân bị thương
" Em yên tâm, cái USB này nếu ngâm trong nước lâu có thể làm hỏng các vi mạch điện tử, các chíp nhớ trong đây bị nước ngấm vào sẽ không thể hoạt động được nữa "
Vừa nói anh vừa từ tốn bước tới, Yến Thư lại kề sát mảnh thủy tinh đến gần cô hơn
" Không được bước tới nữa…anh lui về sau! " Yến Thư không vì lời nói của anh mà bình tĩnh được
" Được! tôi chỉ đứng ở đây thôi, tôi đã làm theo lời em nói rồi, em bỏ xuống, đừng tức giận nữa có được không "
" Còn nữa, bây giờ anh lập tức đi soạn giấy ly hôn cho tôi! "