Chương 27: Mạc Lâm Muốn Giành Người
Nghiêm Nhất Phàm nghe Yến Thư nói cứ như sét đánh ngang tai, thái độ lập tức không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, bây giờ mới cảm thấy tức giận, mày rậm nhíu chặt, hít một hơi, khó chịu gằn lên từng chữ, hơi thở của anh bây giờ nguy hiểm hơn bao giờ hết
" Em là đang muốn cắt đứt quan hệ giữa chúng ta sao? "
Yến Thư một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, cô cười lạnh, giọng nói khinh bỉ
" Quan hệ? Tôi với anh thì có quan hệ gì chứ?"
Nghiêm Nhất Phàm giọng nói như muốn thoả hiệp với Yến Thư
" Chẳng phải nói 1 năm mới được rời đi sao?"
" Tôi mặc kệ, anh không đáp ứng cũng không sao, bây giờ tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì "
Yến Thư bây giờ trở bên cáu gắt, bướng bỉnh cứ như đứa trẻ bị giành mất kẹo, thái độ không hợp tác
Nghiêm Nhất Phàm nghe thấy vợ mình nhất quyết muốn ly hôn thì một chút lý trí cũng không còn. Muốn cắt đứt với anh, chuyện này hoàn toàn không có khả năng, cô muốn bỏ đi để sau này sẽ lại có một người chồng khác sao? càng nghĩ nội tâm anh càng mất khống chế
" Lâm Yến Thư, em là đang nổi điên cái gì hả? Chúng ta là vợ chồng, chuyện tôi làm với em là nghĩa vụ em phải thực hiện, uất ức cái gì?"
" Anh câm miệng! anh không làm theo, thì chờ dọn xác đi "
Yến Thư kề mảnh thủy tinh tới sát cổ hơn nữa, tuy chỉ là kề bên ngoài nhưng mảnh thủy tinh sắc nhọn đã vô tình rạch một đường nhỏ như sợi chỉ trên cổ cô, tuy nhiên lại cắt trúng động mạch, máu chảy ra lên láng nhuốm đỏ cả vai áo màu trắng của Yến Thư. Tuy chỉ là vô tình nhưng dưới gốc nhìn của Nghiêm Nhất Phàm lại là do Yến Thư cố tình. Yến Thư đau đớn đến nhíu mày, Nghiêm Nhất Phàm thấy cô đau đớn, lại bướng bỉnh ngay cả miệng vết thương cũng không che lại, để mặc cho máu cứ chảy. Yến Thư không cho anh tới gần, Nghiêm Nhất Phàm đứng một chỗ lo lắng đến phát cáu, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm chửi tục
Chết tiệt!
" Làm sao? Nếu anh thật sự muốn dọn xác của tôi thì cứ đứng im đó đi, để tôi mất máu một lúc sẽ từ từ chết thôi "
Yến Thư nhịn đau nhỏ giọng, gương mặt tái nhợt, lời nói khiêu khích này khiến Nghiêm Nhất Phàm bên này càng khó chịu, như ngồi trên đống lửa, nội tâm không ngừng đấu tranh, cuối cùng vẫn là cảm giác lo lắng đánh gục anh
" Che miệng vết thương lại trước đi, tôi lập tức đem đơn ly hôn tới cho em "
Nghiêm Nhất Phàm chạy đi lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ bên ngoài, giọng nói hét lên, gấp gáp hơn bao giờ hết
" Cho cậu 5 phút, tìm đơn ly hôn đem đến phòng cho tôi! "
Vệ sĩ nhận được cuộc gọi, 3 giây đầu không tránh khỏi cảm giác khó hiểu, sau đó không dám chậm trễ, rất chuyên nghiệp liền tìm ra cách đem đơn ly hôn tới cho anh
Nghiêm Nhất Phàm nói xong lập tức bỏ điện thoại xuống, lại nhìn đến Yến Thư trong góc, máu chảy ngày càng lợi hại. Tức giận không kìm nén được, cầm ly nước chứa USB đập mạnh xuống đất, không khỏi doạ Yến Thư giật mình
" Có phải muốn ly hôn đến nổi ngay cả mạng cũng không cần có đúng không?"
" Tôi cần! Nhưng tôi không muốn bị anh khống chế nữa "
" Giỏi! Rất Giỏi! Lâm Yến Thư em đúng là có bản lĩnh thật đó "
Chưa đến 5 phút, anh đã cầm được đơn ly hôn trên tay.
" Bây giờ đã được chưa? mau bỏ xuống đi, để tôi kiểm tra vết thương của em "
" Không cần anh lo, mau ký tên đi "
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Lâm Yến Thư là cô gái to gan nhất, dám ra lệnh cho Nghiêm Nhất Phàm làm nhiều việc như vậy. Nhưng càng bất ngờ hơn là bây giờ Nghiêm Nhất Phàm một tổng tài cao cao tại thượng, lại răm rắp làm theo sự sai bảo của cô, không dám có một chút chậm trễ. Thấy anh đã làm theo lời mình nói, Yến Thư bây giờ mới yên tâm phần nào
" Anh để tờ đơn trên bàn đi. Tôi vào thay đồ, anh bên ngoài không được giở trò, nếu không…"
Yến Thư chưa nói hết câu, đã bị giọng nói mất kiên nhẫn của Nghiêm Nhất Phàm cắt ngang
" Đều nghe theo em hết được chưa? chết đến nơi rồi vẫn còn nhiều lời như vậy "
Nghiêm Nhất Phàm bên ngoài đứng ngồi không yên, gọi cho Lục Tư Vũ là bạn thân của anh cũng là bác sĩ riêng của Nghiêm gia. Bảo anh ta lập tức đến Nghiêm Thành, cũng không cần giải thích, sợ cô nghe thấy lại làm ầm ĩ, Nghiêm Nhất Phàm lập tức tắt máy
10 phút sau Yến Thư quay lại. Lục Tư Vũ cũng đã tới sảnh Nghiêm Thành. Miệng vết thương đã được cô cầm máu bằng một cái khăn nhỏ, Yến Thư mặc một chiếc áo thun, với váy xoè chỉnh tề đi đến cầm lấy tờ đơn ly hôn cho vào túi xách, lạnh nhạt nói
" Anh đi trước đi, tôi sẽ theo sau "
Yến Thư theo sau Nghiêm Nhất Phàm đến phòng khách, quản gia thấy Lục Tư Vũ lại nhìn đến cổ Yến Thư đang bị thương liền hiểu ra mọi chuyện. Yến Thư quan sát người bác sĩ trước mặt, cũng là một người rất tuấn tú. Lục Tư Vũ kém hơn Nghiêm Nhất Phàm 3 tuổi, nhìn vào trông anh rất lãng tử, nhưng lại là người không hề trầm tính
" Yến Thư cháu làm gì mà không cẩn thận như vậy, mau đến đây để Tư Vũ xem cho cháu" Quản gia lo lắng đến sốt ruột
Quản gia Lưu kéo Yến Thư đến sofa ngồi xuống, không muốn bà biết nguyên nhân lại lo lắng, Yến Thư im lặng. Lục Tư Vũ vừa vào nhà liền thắc mắc không biết Yến Thư là gì của Nghiêm Nhất Phàm. Thoáng nhìn cô gái nhỏ nhắn lại trẻ trung như vậy, Tư Vũ tự hỏi không biết Yến Thư có phải là cháu gái của Nghiêm Nhất Phàm hay không, chuyện này sao anh chưa từng nghe nhắc tới
Tư Vũ đang trong mạch suy nghĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Thư, liền nghe thấy giọng nói không vui của Nghiêm Nhất Phàm vang lên
" Cậu nhìn cái gì? mau khám đi "
" Được được, tới ngay đây "
Lục Tư Vũ bước tới ngồi bên cạnh Yến Thư, vừa sơ cứu vết thương, miệng vừa cười nhảo hoạt hỏi
" Em gái à, nếu cảm thấy đau thì nói nhé "
Yến Thư đang vì đau đớn mà toàn thân lạnh buốt, nhưng hơi thở vẫn cố tỏ ra bình ổn, vững chãi, không hề giống như đang lo lắng cho vết thương.
" Không đau đâu, bác sĩ làm nhanh đi "
Giọng điệu người con gái lãnh đạm, Nghiêm Nhất Phàm nghe xong, trong lòng chợt nảy sinh sự phiền muộn, băng bó vết thương xong, Yến Thư cầm lấy túi xách muốn đi ra ngoài, có một số chuyện lúc này không thực hiện thì sau này sợ sẽ không còn cơ hội nữa, Yến Thư gấp rút muốn ly hôn. Vừa đi được mấy bước liền bị chặn đứng
" Đi đâu? "
Mi mắt khẽ nhíu lại, nhìn thấy Yến Thư muốn bỏ đi, tròng mắt lạnh lùng của người đàn ông dường như mở to ra, nam nhân nhướng một bên mày, trên người Yến Thư bây giờ anh nhìn không ra là cô đang suy tính cái gì, Yến Thư tĩnh lặng, trầm ổn, cố tình không cho kẻ khác nhìn thấu, sợ trước mặt Nghiêm Nhất Phàm tiết lộ tâm tình của mình.
" Tôi không cần phải báo cáo với anh! "
Người xung quanh đều không hiểu Yến Thư vì sao lại có thái độ như vậy, duy chỉ có Nghiêm Nhất Phàm biết rõ, người vợ mới cưới này của anh, chính là đang muốn ra toà đòi ly hôn. Nghĩ đến cảnh cô muốn rời đi, sau này lại sẽ ở bên cạnh người đàn ông khác, một cảm giác ghen tuông rất rõ ràng đột nhiên dấy lên trong lòng Nghiêm Nhất Phàm, đôi mắt đen thâm thúy của anh như được bao phủ bởi một làn sương mờ, hai bàn tay vì tức giận cũng siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh. Nghiêm Nhất Phàm giận dữ, không nói nhiều lời, hung hăng nắm lấy cánh tay Yến Thư lôi về phía cầu thang
" Nghiêm Nhất Phàm chúng ta sắp ly hôn rồi, anh không có tư cách giữ tôi lại nữa "
Yến Thư giọng nói kiên quyết, kịch liệt muốn phản kháng
Lục Tư Vũ cùng quản gia đứng như trời tròng, chứng kiến cảnh này thì vô cùng hoảng hốt, ngay cả Lưu quản gia cũng bị khí thế bây giờ của Nghiêm Nhất Phàm doạ sợ không dám lên tiếng. Lục Tư Vũ nhìn tình huống bây giờ thì không khỏi cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, chuẩn bị tiến đến giải vây cho Yến Thư, thì đã có một người khác nhanh chân hơn, tiến đến cắt đứt hành động của anh.
Sau đó mọi người có mặt trong nhà đều trố mắt hướng về phía Mạc Lâm đang khẩn trương đi đến, anh dứt khoát nắm lấy một bên tay còn lại của Yến Thư, tư thế muốn giành người với Nghiêm Nhất Phàm
" Em là đang muốn cắt đứt quan hệ giữa chúng ta sao? "
Yến Thư một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, cô cười lạnh, giọng nói khinh bỉ
" Quan hệ? Tôi với anh thì có quan hệ gì chứ?"
Nghiêm Nhất Phàm giọng nói như muốn thoả hiệp với Yến Thư
" Chẳng phải nói 1 năm mới được rời đi sao?"
" Tôi mặc kệ, anh không đáp ứng cũng không sao, bây giờ tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì "
Yến Thư bây giờ trở bên cáu gắt, bướng bỉnh cứ như đứa trẻ bị giành mất kẹo, thái độ không hợp tác
Nghiêm Nhất Phàm nghe thấy vợ mình nhất quyết muốn ly hôn thì một chút lý trí cũng không còn. Muốn cắt đứt với anh, chuyện này hoàn toàn không có khả năng, cô muốn bỏ đi để sau này sẽ lại có một người chồng khác sao? càng nghĩ nội tâm anh càng mất khống chế
" Lâm Yến Thư, em là đang nổi điên cái gì hả? Chúng ta là vợ chồng, chuyện tôi làm với em là nghĩa vụ em phải thực hiện, uất ức cái gì?"
" Anh câm miệng! anh không làm theo, thì chờ dọn xác đi "
Yến Thư kề mảnh thủy tinh tới sát cổ hơn nữa, tuy chỉ là kề bên ngoài nhưng mảnh thủy tinh sắc nhọn đã vô tình rạch một đường nhỏ như sợi chỉ trên cổ cô, tuy nhiên lại cắt trúng động mạch, máu chảy ra lên láng nhuốm đỏ cả vai áo màu trắng của Yến Thư. Tuy chỉ là vô tình nhưng dưới gốc nhìn của Nghiêm Nhất Phàm lại là do Yến Thư cố tình. Yến Thư đau đớn đến nhíu mày, Nghiêm Nhất Phàm thấy cô đau đớn, lại bướng bỉnh ngay cả miệng vết thương cũng không che lại, để mặc cho máu cứ chảy. Yến Thư không cho anh tới gần, Nghiêm Nhất Phàm đứng một chỗ lo lắng đến phát cáu, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm chửi tục
Chết tiệt!
" Làm sao? Nếu anh thật sự muốn dọn xác của tôi thì cứ đứng im đó đi, để tôi mất máu một lúc sẽ từ từ chết thôi "
Yến Thư nhịn đau nhỏ giọng, gương mặt tái nhợt, lời nói khiêu khích này khiến Nghiêm Nhất Phàm bên này càng khó chịu, như ngồi trên đống lửa, nội tâm không ngừng đấu tranh, cuối cùng vẫn là cảm giác lo lắng đánh gục anh
" Che miệng vết thương lại trước đi, tôi lập tức đem đơn ly hôn tới cho em "
Nghiêm Nhất Phàm chạy đi lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ bên ngoài, giọng nói hét lên, gấp gáp hơn bao giờ hết
" Cho cậu 5 phút, tìm đơn ly hôn đem đến phòng cho tôi! "
Vệ sĩ nhận được cuộc gọi, 3 giây đầu không tránh khỏi cảm giác khó hiểu, sau đó không dám chậm trễ, rất chuyên nghiệp liền tìm ra cách đem đơn ly hôn tới cho anh
Nghiêm Nhất Phàm nói xong lập tức bỏ điện thoại xuống, lại nhìn đến Yến Thư trong góc, máu chảy ngày càng lợi hại. Tức giận không kìm nén được, cầm ly nước chứa USB đập mạnh xuống đất, không khỏi doạ Yến Thư giật mình
" Có phải muốn ly hôn đến nổi ngay cả mạng cũng không cần có đúng không?"
" Tôi cần! Nhưng tôi không muốn bị anh khống chế nữa "
" Giỏi! Rất Giỏi! Lâm Yến Thư em đúng là có bản lĩnh thật đó "
Chưa đến 5 phút, anh đã cầm được đơn ly hôn trên tay.
" Bây giờ đã được chưa? mau bỏ xuống đi, để tôi kiểm tra vết thương của em "
" Không cần anh lo, mau ký tên đi "
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Lâm Yến Thư là cô gái to gan nhất, dám ra lệnh cho Nghiêm Nhất Phàm làm nhiều việc như vậy. Nhưng càng bất ngờ hơn là bây giờ Nghiêm Nhất Phàm một tổng tài cao cao tại thượng, lại răm rắp làm theo sự sai bảo của cô, không dám có một chút chậm trễ. Thấy anh đã làm theo lời mình nói, Yến Thư bây giờ mới yên tâm phần nào
" Anh để tờ đơn trên bàn đi. Tôi vào thay đồ, anh bên ngoài không được giở trò, nếu không…"
Yến Thư chưa nói hết câu, đã bị giọng nói mất kiên nhẫn của Nghiêm Nhất Phàm cắt ngang
" Đều nghe theo em hết được chưa? chết đến nơi rồi vẫn còn nhiều lời như vậy "
Nghiêm Nhất Phàm bên ngoài đứng ngồi không yên, gọi cho Lục Tư Vũ là bạn thân của anh cũng là bác sĩ riêng của Nghiêm gia. Bảo anh ta lập tức đến Nghiêm Thành, cũng không cần giải thích, sợ cô nghe thấy lại làm ầm ĩ, Nghiêm Nhất Phàm lập tức tắt máy
10 phút sau Yến Thư quay lại. Lục Tư Vũ cũng đã tới sảnh Nghiêm Thành. Miệng vết thương đã được cô cầm máu bằng một cái khăn nhỏ, Yến Thư mặc một chiếc áo thun, với váy xoè chỉnh tề đi đến cầm lấy tờ đơn ly hôn cho vào túi xách, lạnh nhạt nói
" Anh đi trước đi, tôi sẽ theo sau "
Yến Thư theo sau Nghiêm Nhất Phàm đến phòng khách, quản gia thấy Lục Tư Vũ lại nhìn đến cổ Yến Thư đang bị thương liền hiểu ra mọi chuyện. Yến Thư quan sát người bác sĩ trước mặt, cũng là một người rất tuấn tú. Lục Tư Vũ kém hơn Nghiêm Nhất Phàm 3 tuổi, nhìn vào trông anh rất lãng tử, nhưng lại là người không hề trầm tính
" Yến Thư cháu làm gì mà không cẩn thận như vậy, mau đến đây để Tư Vũ xem cho cháu" Quản gia lo lắng đến sốt ruột
Quản gia Lưu kéo Yến Thư đến sofa ngồi xuống, không muốn bà biết nguyên nhân lại lo lắng, Yến Thư im lặng. Lục Tư Vũ vừa vào nhà liền thắc mắc không biết Yến Thư là gì của Nghiêm Nhất Phàm. Thoáng nhìn cô gái nhỏ nhắn lại trẻ trung như vậy, Tư Vũ tự hỏi không biết Yến Thư có phải là cháu gái của Nghiêm Nhất Phàm hay không, chuyện này sao anh chưa từng nghe nhắc tới
Tư Vũ đang trong mạch suy nghĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Thư, liền nghe thấy giọng nói không vui của Nghiêm Nhất Phàm vang lên
" Cậu nhìn cái gì? mau khám đi "
" Được được, tới ngay đây "
Lục Tư Vũ bước tới ngồi bên cạnh Yến Thư, vừa sơ cứu vết thương, miệng vừa cười nhảo hoạt hỏi
" Em gái à, nếu cảm thấy đau thì nói nhé "
Yến Thư đang vì đau đớn mà toàn thân lạnh buốt, nhưng hơi thở vẫn cố tỏ ra bình ổn, vững chãi, không hề giống như đang lo lắng cho vết thương.
" Không đau đâu, bác sĩ làm nhanh đi "
Giọng điệu người con gái lãnh đạm, Nghiêm Nhất Phàm nghe xong, trong lòng chợt nảy sinh sự phiền muộn, băng bó vết thương xong, Yến Thư cầm lấy túi xách muốn đi ra ngoài, có một số chuyện lúc này không thực hiện thì sau này sợ sẽ không còn cơ hội nữa, Yến Thư gấp rút muốn ly hôn. Vừa đi được mấy bước liền bị chặn đứng
" Đi đâu? "
Mi mắt khẽ nhíu lại, nhìn thấy Yến Thư muốn bỏ đi, tròng mắt lạnh lùng của người đàn ông dường như mở to ra, nam nhân nhướng một bên mày, trên người Yến Thư bây giờ anh nhìn không ra là cô đang suy tính cái gì, Yến Thư tĩnh lặng, trầm ổn, cố tình không cho kẻ khác nhìn thấu, sợ trước mặt Nghiêm Nhất Phàm tiết lộ tâm tình của mình.
" Tôi không cần phải báo cáo với anh! "
Người xung quanh đều không hiểu Yến Thư vì sao lại có thái độ như vậy, duy chỉ có Nghiêm Nhất Phàm biết rõ, người vợ mới cưới này của anh, chính là đang muốn ra toà đòi ly hôn. Nghĩ đến cảnh cô muốn rời đi, sau này lại sẽ ở bên cạnh người đàn ông khác, một cảm giác ghen tuông rất rõ ràng đột nhiên dấy lên trong lòng Nghiêm Nhất Phàm, đôi mắt đen thâm thúy của anh như được bao phủ bởi một làn sương mờ, hai bàn tay vì tức giận cũng siết chặt lại đến mức nổi cả gân xanh. Nghiêm Nhất Phàm giận dữ, không nói nhiều lời, hung hăng nắm lấy cánh tay Yến Thư lôi về phía cầu thang
" Nghiêm Nhất Phàm chúng ta sắp ly hôn rồi, anh không có tư cách giữ tôi lại nữa "
Yến Thư giọng nói kiên quyết, kịch liệt muốn phản kháng
Lục Tư Vũ cùng quản gia đứng như trời tròng, chứng kiến cảnh này thì vô cùng hoảng hốt, ngay cả Lưu quản gia cũng bị khí thế bây giờ của Nghiêm Nhất Phàm doạ sợ không dám lên tiếng. Lục Tư Vũ nhìn tình huống bây giờ thì không khỏi cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, chuẩn bị tiến đến giải vây cho Yến Thư, thì đã có một người khác nhanh chân hơn, tiến đến cắt đứt hành động của anh.
Sau đó mọi người có mặt trong nhà đều trố mắt hướng về phía Mạc Lâm đang khẩn trương đi đến, anh dứt khoát nắm lấy một bên tay còn lại của Yến Thư, tư thế muốn giành người với Nghiêm Nhất Phàm