Chương 54: Cảm thông
Từ ngày trở lại với công việc thì lịch trình của Vương Diệc Thần dày đặc hơn, vốn không có thời gian gặp riêng Giản Tuyết Ngưng nên cả hai chỉ facetime mỗi ngày.
“Vậy việc của bác hai, em thật sự muốn truy tố à?”
“Em cũng đang phân vân, nhưng mà cả ba lẫn ông cố đều có ý xin cho ông ấy …”
Vương Diệc Thần không muốn khiến Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ thêm nên trong lúc nghỉ ngơi, anh đã đề nghị làm một việc …
“Anh hát cho em nghe nhé?”
“Hửm?”
Vương Diệc Thần ngạc nhiên với biểu cảm như không ngờ tới của Giản Tuyết Ngưng …
“Em nghĩ rapper như anh không thể hát tình ca à?”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu với sự thật khiến Vương Diệc Thần lấy ngay đàn guitar và bắt đầu hát, bài hát chỉ dành riêng cho một mình cô mang hơi hướng da diết cùng nỗi nhớ …
“Bài hát này hình như không phải là những bài mà anh đã phát hành trước đó?”
“Bài này là một bài hát nhạc phim mà anh đang tham gia diễn chính, sau khi nghe demo thì anh khá thích nên cứ ngân nga mãi thôi.”
Tâm trạng của Giản Tuyết Ngưng đã tốt hơn nhờ vào Vương Diệc Thần. Trở lại bên trong quán bar với cặp đôi Tôn Ý Phương và Giản Trữ Luân …
“À cô là Fiona Tôn Ý Phương, người đang gây xôn xao với Vương Diệc Thần đó?”
Tôn Ý Phương chỉ cười nhẹ xác nhận, nhưng lại chỉ khiến Giản Trữ Luân thất vọng ….
“Nếu vì tình cảm với cậu ta mà cô muốn lợi dụng tôi, thì xin lỗi tôi vốn không có giá trị gì với cô đâu.”
“Anh chẳng phải cũng là người họ Giản đó sao?”
Giản Trữ Luân cầm trên tay ly rượu mà từ từ nhấp nhẹ nhưng lại không nói gì, chợt Tôn Ý Phương nhớ lại những điều mà cậu Tonny đã nhắc qua …
“Giản thị là một gia tộc độc lập và quyền lực nhất từ xưa đến nay, tổ tiên của họ vốn bắt đầu từ những người đàn ông nên trong gia tộc tồn tại một nghiêm chế khắc nghiệt chính là trọng nam khinh nữ. Đối với họ, nữ nhân chỉ khiến cho năng lực của gia tộc xuống cấp nên thành viên nào lấy vợ thì phải cố gắng sinh được con trai nối dõi còn ngược lại thì có khả năng buộc phải lấy thêm vợ hoặc nhờ người mang thai hộ.”
“Thật đáng sợ mà.!”
Tonny trầm tư một hồi lâu rồi mới kể tiếp nhân vật trung tâm của mọi chuyện …
“Nhưng mọi chuyện thay đổi từ khi cô con gái của Giản Tuấn – Giản Tuyết Ngưng ra đời. Cậu từng nghe được vào mẹ của cô bé đó vốn xuất thân là một diễn viên nổi tiếng chợt bị trầm cảm mà qua đời nhưng sự thật của lần ra đi đó lại là từ những lời nói khinh miệt mẹ con họ khiến cho toàn bộ hệ thống các công ty vừa thành lập gây tiếng vang đã phá sản chỉ trong một đêm dưới bàn tay của một cô bé mới mười tuổi.”
Tôn Ý Phương làm sao có thể ngờ được xuất thân và năng lực của Giản Tuyết Ngưng lại lớn đến thế …
“Cũng chính vì phát hiện được năng lực của Giản Tuyết Ngưng mà người lãnh đạo gia tộc hiện nay đã phải phá vỡ quy tắc cùng lời tuyên bố người kế thừa gia tộc tiếp theo nhất định phải là cô con gái đó.”
Tôn Ý Phương ở hiện tại vẫn còn đang chìm đắm trong hồi tưởng về Giản Tuyết Ngưng mà cả người ngơ ngẩn, bên cạnh Giản Trữ Luân cũng im lặng theo vì vẫn đang phải nghĩ về việc của ba Bính … Chợt tiếng điện thoại reo lên cùng tên của người ba hiển thị trên màn hình …
“Ba? Ba được sử dụng điện thoại rồi sao?”
“Trữ Luân, ba đã được thả ra rồi và đang trên đường về nhà chính. Con cũng tranh thủ về đi.”
Giản Trữ Luân buông ngay ly rượu và nhanh chóng rời đi, nhưng vẫn không quên để lại thông tin liên lạc cho Tôn Ý Phương …
“Này, tôi có việc đột xuất phải đi gấp. Đây là số điện thoại wechat của tôi, có gì cô cứ liên hệ.”
“Hả? Này anh, không cần đâu …”
Lời nói chưa được truyền hết thì hình bóng của Giản Trữ Luân đã không còn. Trên xe, anh không ngừng mang ơn Giản Tuyết Ngưng vì đã niệm tình xưa. Khi về đến nhà chính, thì anh đã chạy ngay đến ôm ba Bính vào lòng …
“Ba. Tốt quá rồi, ba đã không sao.”
Giản Bính cũng đáp lại cái ôm từ người con trai của mình, sau đó ba Giản và ông cố Giản mới xuất hiện cùng nhau …
“Về rồi à?”
Ông cố Giản cất giọng hỏi thăm đến Giản Bính đang hội ngộ với con trai của mình …
“Đã biết lỗi của bản thân chưa?”
“Tiểu Ngưng đâu rồi ạ?”
Ba Giản lên tiếng hồi đáp câu hỏi của Giản Trữ Luân thay ông cố Giản …
“Tiểu Ngưng đang tập luyện cho cuộc thi sắp tới nên không có mặt, con bé nhờ chú chuyển lời lại là mọi việc ở tập đoàn nhờ cháu đấy.”
“Cháu?”
Giản Trữ Luân hoài nghi về quyết định của Giản Tuyết Ngưng mà phải hỏi đi hỏi lại nhiều lần …
“Con bé bận cho việc thi đấu nên sẽ không xử lý việc ở tập đoàn được, các báo cáo gần đây cho thấy năng lực của cháu rất tốt nên mới giao lại công việc cho cháu. Nhưng mà, nếu có phát hiện cháu gian lận hay này kia thì cháu cũng biết chuyện gi xảy ra rồi đó.”
“Dạ.”
Giản Tuyết Ngưng vừa đặt chân xuống máy bay về Bắc Kinh thì nhận được tin nhắn qua wechat của Giản Trữ Luân …
“[Cảm ơn em đã niệm tình thân mà tha lỗi cho ba của anh, về sau việc ở công ty anh sẽ cố gắng xử lý và chờ em trở về tiếp quản.]”
Giản Tuyết Ngưng chỉ phản hồi lại một chữ ừ duy nhất, nhưng cũng đủ để Giản Trữ Luân hài lòng. Vài tháng sau đó từ ngày uống rượu cùng nhau ở bãi biển, Reina đã luôn trốn tránh Quan Kính Khải cho đến khi sức khỏe của cô gần đây biến chứng nên đã đi khám tổng quát thì mới phát hiện bản thân đã có một sinh mệnh mới …
“Mang thai?”
“Đúng vậy. Cô đã có thai được gần hai tháng rồi, chúc mừng nhé.!”
Reina tựa như đờ đẫn khi nhận được một kết quả vừa vui vừa buồn từ bác sĩ khoa phụ sản …
“[Vậy là đêm đó …?! Reina ơi là Reina, sao lại không cẩn thận đến vậy hả?]”
Cảm giác được làm mẹ đối với ai cũng đều là niềm vui nhưng đối với Reina thì ngược lại, cô và Quan Kính Khải vốn chưa xác nhận mối quan hệ thì làm sao cô có thể đem cái thai này yêu cầu anh chịu trách nhiệm được, và cứ như thế cô mãi ngồi một mình suy nghĩ đến tối muộn cũng không biết phải làm gì.
“Vậy việc của bác hai, em thật sự muốn truy tố à?”
“Em cũng đang phân vân, nhưng mà cả ba lẫn ông cố đều có ý xin cho ông ấy …”
Vương Diệc Thần không muốn khiến Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ thêm nên trong lúc nghỉ ngơi, anh đã đề nghị làm một việc …
“Anh hát cho em nghe nhé?”
“Hửm?”
Vương Diệc Thần ngạc nhiên với biểu cảm như không ngờ tới của Giản Tuyết Ngưng …
“Em nghĩ rapper như anh không thể hát tình ca à?”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu với sự thật khiến Vương Diệc Thần lấy ngay đàn guitar và bắt đầu hát, bài hát chỉ dành riêng cho một mình cô mang hơi hướng da diết cùng nỗi nhớ …
“Bài hát này hình như không phải là những bài mà anh đã phát hành trước đó?”
“Bài này là một bài hát nhạc phim mà anh đang tham gia diễn chính, sau khi nghe demo thì anh khá thích nên cứ ngân nga mãi thôi.”
Tâm trạng của Giản Tuyết Ngưng đã tốt hơn nhờ vào Vương Diệc Thần. Trở lại bên trong quán bar với cặp đôi Tôn Ý Phương và Giản Trữ Luân …
“À cô là Fiona Tôn Ý Phương, người đang gây xôn xao với Vương Diệc Thần đó?”
Tôn Ý Phương chỉ cười nhẹ xác nhận, nhưng lại chỉ khiến Giản Trữ Luân thất vọng ….
“Nếu vì tình cảm với cậu ta mà cô muốn lợi dụng tôi, thì xin lỗi tôi vốn không có giá trị gì với cô đâu.”
“Anh chẳng phải cũng là người họ Giản đó sao?”
Giản Trữ Luân cầm trên tay ly rượu mà từ từ nhấp nhẹ nhưng lại không nói gì, chợt Tôn Ý Phương nhớ lại những điều mà cậu Tonny đã nhắc qua …
“Giản thị là một gia tộc độc lập và quyền lực nhất từ xưa đến nay, tổ tiên của họ vốn bắt đầu từ những người đàn ông nên trong gia tộc tồn tại một nghiêm chế khắc nghiệt chính là trọng nam khinh nữ. Đối với họ, nữ nhân chỉ khiến cho năng lực của gia tộc xuống cấp nên thành viên nào lấy vợ thì phải cố gắng sinh được con trai nối dõi còn ngược lại thì có khả năng buộc phải lấy thêm vợ hoặc nhờ người mang thai hộ.”
“Thật đáng sợ mà.!”
Tonny trầm tư một hồi lâu rồi mới kể tiếp nhân vật trung tâm của mọi chuyện …
“Nhưng mọi chuyện thay đổi từ khi cô con gái của Giản Tuấn – Giản Tuyết Ngưng ra đời. Cậu từng nghe được vào mẹ của cô bé đó vốn xuất thân là một diễn viên nổi tiếng chợt bị trầm cảm mà qua đời nhưng sự thật của lần ra đi đó lại là từ những lời nói khinh miệt mẹ con họ khiến cho toàn bộ hệ thống các công ty vừa thành lập gây tiếng vang đã phá sản chỉ trong một đêm dưới bàn tay của một cô bé mới mười tuổi.”
Tôn Ý Phương làm sao có thể ngờ được xuất thân và năng lực của Giản Tuyết Ngưng lại lớn đến thế …
“Cũng chính vì phát hiện được năng lực của Giản Tuyết Ngưng mà người lãnh đạo gia tộc hiện nay đã phải phá vỡ quy tắc cùng lời tuyên bố người kế thừa gia tộc tiếp theo nhất định phải là cô con gái đó.”
Tôn Ý Phương ở hiện tại vẫn còn đang chìm đắm trong hồi tưởng về Giản Tuyết Ngưng mà cả người ngơ ngẩn, bên cạnh Giản Trữ Luân cũng im lặng theo vì vẫn đang phải nghĩ về việc của ba Bính … Chợt tiếng điện thoại reo lên cùng tên của người ba hiển thị trên màn hình …
“Ba? Ba được sử dụng điện thoại rồi sao?”
“Trữ Luân, ba đã được thả ra rồi và đang trên đường về nhà chính. Con cũng tranh thủ về đi.”
Giản Trữ Luân buông ngay ly rượu và nhanh chóng rời đi, nhưng vẫn không quên để lại thông tin liên lạc cho Tôn Ý Phương …
“Này, tôi có việc đột xuất phải đi gấp. Đây là số điện thoại wechat của tôi, có gì cô cứ liên hệ.”
“Hả? Này anh, không cần đâu …”
Lời nói chưa được truyền hết thì hình bóng của Giản Trữ Luân đã không còn. Trên xe, anh không ngừng mang ơn Giản Tuyết Ngưng vì đã niệm tình xưa. Khi về đến nhà chính, thì anh đã chạy ngay đến ôm ba Bính vào lòng …
“Ba. Tốt quá rồi, ba đã không sao.”
Giản Bính cũng đáp lại cái ôm từ người con trai của mình, sau đó ba Giản và ông cố Giản mới xuất hiện cùng nhau …
“Về rồi à?”
Ông cố Giản cất giọng hỏi thăm đến Giản Bính đang hội ngộ với con trai của mình …
“Đã biết lỗi của bản thân chưa?”
“Tiểu Ngưng đâu rồi ạ?”
Ba Giản lên tiếng hồi đáp câu hỏi của Giản Trữ Luân thay ông cố Giản …
“Tiểu Ngưng đang tập luyện cho cuộc thi sắp tới nên không có mặt, con bé nhờ chú chuyển lời lại là mọi việc ở tập đoàn nhờ cháu đấy.”
“Cháu?”
Giản Trữ Luân hoài nghi về quyết định của Giản Tuyết Ngưng mà phải hỏi đi hỏi lại nhiều lần …
“Con bé bận cho việc thi đấu nên sẽ không xử lý việc ở tập đoàn được, các báo cáo gần đây cho thấy năng lực của cháu rất tốt nên mới giao lại công việc cho cháu. Nhưng mà, nếu có phát hiện cháu gian lận hay này kia thì cháu cũng biết chuyện gi xảy ra rồi đó.”
“Dạ.”
Giản Tuyết Ngưng vừa đặt chân xuống máy bay về Bắc Kinh thì nhận được tin nhắn qua wechat của Giản Trữ Luân …
“[Cảm ơn em đã niệm tình thân mà tha lỗi cho ba của anh, về sau việc ở công ty anh sẽ cố gắng xử lý và chờ em trở về tiếp quản.]”
Giản Tuyết Ngưng chỉ phản hồi lại một chữ ừ duy nhất, nhưng cũng đủ để Giản Trữ Luân hài lòng. Vài tháng sau đó từ ngày uống rượu cùng nhau ở bãi biển, Reina đã luôn trốn tránh Quan Kính Khải cho đến khi sức khỏe của cô gần đây biến chứng nên đã đi khám tổng quát thì mới phát hiện bản thân đã có một sinh mệnh mới …
“Mang thai?”
“Đúng vậy. Cô đã có thai được gần hai tháng rồi, chúc mừng nhé.!”
Reina tựa như đờ đẫn khi nhận được một kết quả vừa vui vừa buồn từ bác sĩ khoa phụ sản …
“[Vậy là đêm đó …?! Reina ơi là Reina, sao lại không cẩn thận đến vậy hả?]”
Cảm giác được làm mẹ đối với ai cũng đều là niềm vui nhưng đối với Reina thì ngược lại, cô và Quan Kính Khải vốn chưa xác nhận mối quan hệ thì làm sao cô có thể đem cái thai này yêu cầu anh chịu trách nhiệm được, và cứ như thế cô mãi ngồi một mình suy nghĩ đến tối muộn cũng không biết phải làm gì.