Chương 55: Quân sư tình yêu
Kim Yến Yến mỗi ngày đều cố gắng cho công việc của bản thân, nhưng cũng vì thế mà cô luôn nhớ lại vài ngày trước khi cô đã mạnh dạn tỏ tình với Trương Vũ Chí …
“Tiểu Chí, cậu có biết là mình đã thích cậu từ rất lâu rồi không?”
Trương Vũ Chí không ngạc nhiên trước câu hỏi của Kim Yến Yến mà chỉ nhẹ nhàng nhìn sang cô …
“Thích cậu từ lúc cả ba chúng ta quen biết và cùng chơi chung với nhau, lúc đó cậu đã thể hiện rằng mình có tình cảm với Tiểu Ngưng. Rõ ràng là khó chịu nhưng lại không thể nào ghét cậu ấy được, vì từ nhỏ chỉ có Tiểu Ngưng là thật lòng tốt với mình không phân đối xử nên mình lựa chọn giấu đi tình cảm này.”
“Tiểu Yến …”
Kim Yến Yến vừa nói hết lòng với biểu cảm che đi sự buồn bã …
“Hôm nay mình lấy hết dũng cảm nói ra tình cảm này vì nghĩ rằng bạn bè thì không nên giấu nhau điều gì nên không mong cậu đồng ý gì hết. Cậu tuyệt đối đừng áp lực nhé nếu không mình sẽ nghỉ chơi đó.”
Trương Vũ Chí lúc đó không nói gì khiến Kim Yến Yến nghĩ rằng cô tỏ tình thất bại …
“Yến Yến, chuẩn bị quay nhé.//”
“Vâng.”
Kim Yến Yến bỏ qua mọi chuyện và tập trung vào công việc, mặt khác Trương Vũ Chí từ khi biết được tình cảm của cô thì lại khó xử không nguôi.”
“[Tiểu Yến…]”
Cùng thời điểm đó tại sân trượt băng ở Bắc Kinh, Giản Tuyết Ngưng đang tập luyện cho ngày thi đấu cùng với Trình Khiết theo dõi bên ngoài …
“Tiểu Ngưng. Kỹ thuật xoay vòng đó em vẫn chưa đạt được sao?
“Vâng. Em sẽ cố gắng lại.”
Giản Tuyết Ngưng tiếp tục luyện kỹ thuật xoay vòng thì chợt Trương Vũ Chí đến sân …
“Cậu Trương? Sao lại có thời gian đến sân tập thế?”
“Tình cờ đi ngang thôi, cô ấy còn đang tập ạ?”
Trình Khiết gật đầu thay cho câu trả lời và muốn gọi Giản Tuyết Ngưng trở lại nhưng Trương Vũ Chí ngăn lại, ngỏ ý để anh ngồi chờ đợi cô tập xong. Khi tới giờ, cô quay lại nghỉ ngơi thì đã thấy Trương Vũ Chí.
“Tiểu Chí?”
Trông thấy Giản Tuyết Ngưng thì Trương Vũ Chí liền tươi cười vẫy tay …
“Sao anh tới mà không báo trước thế?”
“Tình cờ thôi, cà phê một lát không?”
Sau khi thay đồ xong thì Giản Tuyết Ngưng cùng Trương Vũ Chí vào một quán cafe gần đấy nói chuyện…
“Chuyện ở gia tộc đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?”
Giản Tuyết Ngưng ừ một tiếng rồi nhìn biểu cảm của Trương Vũ Chí có gì đó không đúng.
“Tự nhiên đến tìm em uống cafe, có phải có tâm sự gì rồi không?”
Trương Vũ Chí thầm im lặng như bị nói trúng …
“Yến Yến tỏ tình với anh rồi?”
“Em biết sao?”
Giản Tuyết Ngưng nhấp nhẹ một ngụm nước cam rồi mới tiếp tục hồi đáp …
“Lúc còn nhỏ là em đã biết cậu ấy thích anh rồi, chỉ là thân phận khác biệt nên cậu ấy đành im lặng thôi.”
“Vài ngày trước, cô ấy đã nói rõ tình cảm của mình với anh nhưng mà anh lại …”
Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ một hồi rồi đưa ra câu hỏi với Trương Vũ Chí …
“Vậy lúc cậu ấy tỏ tình với anh thì anh có cảm giác như thế nào?”
“Anh … không biết.//”
Đúng lúc, Quan Kính Khải cũng đến quán cafe và bắt gặp hai con người đang trùng trùng tâm sự kia…
“Quan Kính Khải, anh cũng đến quán này à?”
“Trùng hợp thật.//”
Nhưng mà Giản Tuyết Ngưng lại thấy hai người đàn ông trước mặt lại dường như có chung một tâm sự …
“Chắc anh không phải cũng đang gặp rắc rối tình cảm như Tiểu Chí đâu nhỉ?”
Quan Kính Khải quay sang nhìn Trương Vũ Chí mà trút bầu tâm sự của hai người đàn ông khiến Giản Tuyết Ngưng thở dài, nhưng nếu suy nghĩ lại thì một phần cô cũng có lỗi trong chuyện tình cảm của họ nên tìm cách giúp họ nói chuyện với hai nửa kia. Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng chờ đợi Reina và Kim Yến Yến tại phòng riêng của một nhà hàng …
“Xin lỗi, tiểu thư. Cô đợi lâu không?”
“Không sao. Vừa đúng giờ mà …//”
Nhân viên phục vụ đã dọn đầy đủ món ăn và cùng thưởng thức, lúc này Giản Tuyết Ngưng mới hỏi thăm…
“Công việc mới cô đã quen chưa?”
“Vâng. Đã quen dần rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng nhìn lại các món ăn mà Reina gọi hầu như đều là các món thanh đạm …
“Việc lần trước tôi nhờ cô có gây khó khăn gì cho cô không?”
Reina chợt khựng lại thao tác gắp thức ăn mà hồi tưởng lại sự việc ngày hôm đó …
“Không đâu. Tôi cũng được cô giúp đỡ nhiều mà, nếu cô có việc nhờ thì tôi cố gắng.”
“Quan Kính Khải có biết là cô mang thai rồi không?”
Reina vô cùng ngạc nhiên không biết vì sao Giản Tuyết Ngưng lại biết chuyện đứa bé …
“Các món cô gọi đều dành cho thai phụ, vả lại trước khi đến phòng thì có nhân viên thấy cô nôn mửa trong nhà vệ sinh một hồi lâu nên tôi đoán thử thôi.”
“Vâng. Cô đoán đúng rồi, tôi đang mang thai con của Kính Khải. Nhưng mà tôi không cố ý, tôi biết là anh ấy yêu cô nên tôi sẽ tự mình nuôi đứa bé để tránh ảnh hưởng tới anh ấy.”
Đâu ai nào ngờ rằng hai người đàn ông được nhắc đến trong cuộc nói chuyện lại đang trốn ở một góc khác cùng lắng nghe …
“[Reina có thai? Mình được làm ba rồi sao?]”
“Cô không cần cảm thấy có lỗi với tôi, mặt khác tại sao cô lại không cho ba đứa bé cơ hội? Nếu sinh ra không có ba, thì đứa bé sẽ thất vọng đến nhường nào …”
Vẻ mặt đau thương của Reina hiện lên rõ ràng, dù không chấp nhận sự thật nhưng cô làm sao có thể đòi hỏi tình yêu của Quan Kính Khải …
“Reina…”
Thanh âm quen thuộc phát ra từ Quan Kính Khải khiến Reina ngạc nhiên cùng vô vàn thắc mắc …
“Anh … sao anh lại ở đây?”
“Anh xin lỗi.”
Chỉ một câu xin lỗi như khiến Reina mềm lòng nhưng cô phải kìm nén mà nhanh chóng bỏ đi, và vì thế Quan Kính Khải buộc phải đuổi theo cô.
“Vậy là xong một cặp rồi, còn lại một cặp.”
Vì vướng lịch quay nên Kim Yến Yến tới trễ vài tiếng so với giờ hẹn …
“Xin lỗi Tiểu Ngưng, mình tới trễ.”
“Không sao. Mình hiểu lịch trình của cậu mà, cậu gọi món trước đi.//”
Kim Yến Yến nhìn thực đơn rồi bắt đầu đặt món, song song đó bên ngoài Quan Kính Khải đã đuổi kịp Reina …
“Reina, dừng lại. Em đang mang thai thì làm sao chạy như thế được?”
“Buông tay ra, em không muốn gặp anh.”
Reina kiên quyết từ chối nói chuyện với Quan Kính Khải nhưng như vậy càng làm anh không thể buông.
“Tại sao? Em định giấu đứa bé và trốn tránh anh mãi sao?”
“Em không yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm nên chúng ta hãy đường ai nấy đi, đừng làm phiền nhau nữa là được.”
Reina cố gắng thoát khỏi bàn tay của Quan Kính Khải để rời đi nhưng anh đã ôm chặt cô vào lòng từ đằng sau khiến cô không khỏi bất ngờ. Mặt khác, trong nhà hàng lúc này lại tĩnh lặng lạ thường đối với hai người bạn thân và Trương Vũ Chí đang âm thầm theo dõi.
“Tiểu Chí, cậu có biết là mình đã thích cậu từ rất lâu rồi không?”
Trương Vũ Chí không ngạc nhiên trước câu hỏi của Kim Yến Yến mà chỉ nhẹ nhàng nhìn sang cô …
“Thích cậu từ lúc cả ba chúng ta quen biết và cùng chơi chung với nhau, lúc đó cậu đã thể hiện rằng mình có tình cảm với Tiểu Ngưng. Rõ ràng là khó chịu nhưng lại không thể nào ghét cậu ấy được, vì từ nhỏ chỉ có Tiểu Ngưng là thật lòng tốt với mình không phân đối xử nên mình lựa chọn giấu đi tình cảm này.”
“Tiểu Yến …”
Kim Yến Yến vừa nói hết lòng với biểu cảm che đi sự buồn bã …
“Hôm nay mình lấy hết dũng cảm nói ra tình cảm này vì nghĩ rằng bạn bè thì không nên giấu nhau điều gì nên không mong cậu đồng ý gì hết. Cậu tuyệt đối đừng áp lực nhé nếu không mình sẽ nghỉ chơi đó.”
Trương Vũ Chí lúc đó không nói gì khiến Kim Yến Yến nghĩ rằng cô tỏ tình thất bại …
“Yến Yến, chuẩn bị quay nhé.//”
“Vâng.”
Kim Yến Yến bỏ qua mọi chuyện và tập trung vào công việc, mặt khác Trương Vũ Chí từ khi biết được tình cảm của cô thì lại khó xử không nguôi.”
“[Tiểu Yến…]”
Cùng thời điểm đó tại sân trượt băng ở Bắc Kinh, Giản Tuyết Ngưng đang tập luyện cho ngày thi đấu cùng với Trình Khiết theo dõi bên ngoài …
“Tiểu Ngưng. Kỹ thuật xoay vòng đó em vẫn chưa đạt được sao?
“Vâng. Em sẽ cố gắng lại.”
Giản Tuyết Ngưng tiếp tục luyện kỹ thuật xoay vòng thì chợt Trương Vũ Chí đến sân …
“Cậu Trương? Sao lại có thời gian đến sân tập thế?”
“Tình cờ đi ngang thôi, cô ấy còn đang tập ạ?”
Trình Khiết gật đầu thay cho câu trả lời và muốn gọi Giản Tuyết Ngưng trở lại nhưng Trương Vũ Chí ngăn lại, ngỏ ý để anh ngồi chờ đợi cô tập xong. Khi tới giờ, cô quay lại nghỉ ngơi thì đã thấy Trương Vũ Chí.
“Tiểu Chí?”
Trông thấy Giản Tuyết Ngưng thì Trương Vũ Chí liền tươi cười vẫy tay …
“Sao anh tới mà không báo trước thế?”
“Tình cờ thôi, cà phê một lát không?”
Sau khi thay đồ xong thì Giản Tuyết Ngưng cùng Trương Vũ Chí vào một quán cafe gần đấy nói chuyện…
“Chuyện ở gia tộc đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?”
Giản Tuyết Ngưng ừ một tiếng rồi nhìn biểu cảm của Trương Vũ Chí có gì đó không đúng.
“Tự nhiên đến tìm em uống cafe, có phải có tâm sự gì rồi không?”
Trương Vũ Chí thầm im lặng như bị nói trúng …
“Yến Yến tỏ tình với anh rồi?”
“Em biết sao?”
Giản Tuyết Ngưng nhấp nhẹ một ngụm nước cam rồi mới tiếp tục hồi đáp …
“Lúc còn nhỏ là em đã biết cậu ấy thích anh rồi, chỉ là thân phận khác biệt nên cậu ấy đành im lặng thôi.”
“Vài ngày trước, cô ấy đã nói rõ tình cảm của mình với anh nhưng mà anh lại …”
Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ một hồi rồi đưa ra câu hỏi với Trương Vũ Chí …
“Vậy lúc cậu ấy tỏ tình với anh thì anh có cảm giác như thế nào?”
“Anh … không biết.//”
Đúng lúc, Quan Kính Khải cũng đến quán cafe và bắt gặp hai con người đang trùng trùng tâm sự kia…
“Quan Kính Khải, anh cũng đến quán này à?”
“Trùng hợp thật.//”
Nhưng mà Giản Tuyết Ngưng lại thấy hai người đàn ông trước mặt lại dường như có chung một tâm sự …
“Chắc anh không phải cũng đang gặp rắc rối tình cảm như Tiểu Chí đâu nhỉ?”
Quan Kính Khải quay sang nhìn Trương Vũ Chí mà trút bầu tâm sự của hai người đàn ông khiến Giản Tuyết Ngưng thở dài, nhưng nếu suy nghĩ lại thì một phần cô cũng có lỗi trong chuyện tình cảm của họ nên tìm cách giúp họ nói chuyện với hai nửa kia. Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng chờ đợi Reina và Kim Yến Yến tại phòng riêng của một nhà hàng …
“Xin lỗi, tiểu thư. Cô đợi lâu không?”
“Không sao. Vừa đúng giờ mà …//”
Nhân viên phục vụ đã dọn đầy đủ món ăn và cùng thưởng thức, lúc này Giản Tuyết Ngưng mới hỏi thăm…
“Công việc mới cô đã quen chưa?”
“Vâng. Đã quen dần rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng nhìn lại các món ăn mà Reina gọi hầu như đều là các món thanh đạm …
“Việc lần trước tôi nhờ cô có gây khó khăn gì cho cô không?”
Reina chợt khựng lại thao tác gắp thức ăn mà hồi tưởng lại sự việc ngày hôm đó …
“Không đâu. Tôi cũng được cô giúp đỡ nhiều mà, nếu cô có việc nhờ thì tôi cố gắng.”
“Quan Kính Khải có biết là cô mang thai rồi không?”
Reina vô cùng ngạc nhiên không biết vì sao Giản Tuyết Ngưng lại biết chuyện đứa bé …
“Các món cô gọi đều dành cho thai phụ, vả lại trước khi đến phòng thì có nhân viên thấy cô nôn mửa trong nhà vệ sinh một hồi lâu nên tôi đoán thử thôi.”
“Vâng. Cô đoán đúng rồi, tôi đang mang thai con của Kính Khải. Nhưng mà tôi không cố ý, tôi biết là anh ấy yêu cô nên tôi sẽ tự mình nuôi đứa bé để tránh ảnh hưởng tới anh ấy.”
Đâu ai nào ngờ rằng hai người đàn ông được nhắc đến trong cuộc nói chuyện lại đang trốn ở một góc khác cùng lắng nghe …
“[Reina có thai? Mình được làm ba rồi sao?]”
“Cô không cần cảm thấy có lỗi với tôi, mặt khác tại sao cô lại không cho ba đứa bé cơ hội? Nếu sinh ra không có ba, thì đứa bé sẽ thất vọng đến nhường nào …”
Vẻ mặt đau thương của Reina hiện lên rõ ràng, dù không chấp nhận sự thật nhưng cô làm sao có thể đòi hỏi tình yêu của Quan Kính Khải …
“Reina…”
Thanh âm quen thuộc phát ra từ Quan Kính Khải khiến Reina ngạc nhiên cùng vô vàn thắc mắc …
“Anh … sao anh lại ở đây?”
“Anh xin lỗi.”
Chỉ một câu xin lỗi như khiến Reina mềm lòng nhưng cô phải kìm nén mà nhanh chóng bỏ đi, và vì thế Quan Kính Khải buộc phải đuổi theo cô.
“Vậy là xong một cặp rồi, còn lại một cặp.”
Vì vướng lịch quay nên Kim Yến Yến tới trễ vài tiếng so với giờ hẹn …
“Xin lỗi Tiểu Ngưng, mình tới trễ.”
“Không sao. Mình hiểu lịch trình của cậu mà, cậu gọi món trước đi.//”
Kim Yến Yến nhìn thực đơn rồi bắt đầu đặt món, song song đó bên ngoài Quan Kính Khải đã đuổi kịp Reina …
“Reina, dừng lại. Em đang mang thai thì làm sao chạy như thế được?”
“Buông tay ra, em không muốn gặp anh.”
Reina kiên quyết từ chối nói chuyện với Quan Kính Khải nhưng như vậy càng làm anh không thể buông.
“Tại sao? Em định giấu đứa bé và trốn tránh anh mãi sao?”
“Em không yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm nên chúng ta hãy đường ai nấy đi, đừng làm phiền nhau nữa là được.”
Reina cố gắng thoát khỏi bàn tay của Quan Kính Khải để rời đi nhưng anh đã ôm chặt cô vào lòng từ đằng sau khiến cô không khỏi bất ngờ. Mặt khác, trong nhà hàng lúc này lại tĩnh lặng lạ thường đối với hai người bạn thân và Trương Vũ Chí đang âm thầm theo dõi.