Chương : 29
"Cạch" cánh cửa khép lại, che mất thứ ánh sáng đục ngoài ban công. Để lại màn đen tối bao trùm lấy hắn.
"Chỉ sợ em biết được sự thật! Em sẽ hoảng sợ mà rời xa tôi!"
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Những hàng ghế xếp thẳng hàng ngay ngắn, phía hàng đầu tiên là ghế đặc biệt dành cho người tổ chức và ban giám khảo còn phía sau là dành cho các học sinh xem kịch.
Sân khấu nhấp nháy với muôn màu sắc chiếu rọi. Dòng chữ màu đỏ với kim tuyến lấp lánh hiện lên trên nền xanh "Hội Diễn Kịch" ba chữ ngắn ngũi nhưng trang trí lòe loẹt nhiều màu bắt mắt.
Mc bước ra sân khấu với khuôn mặt điển trai, áo vest lịch lãm giới thiệu từng tiết mục.
Tiết mục kịch nào cũng có vẻ nhàm chán không lột tả hết được câu chuyện bi thương hay hạnh phúc. Đem lại cho các vị ngồi xem cảm thấy buồn ngủ không ít.
Đến tiết mục thứ 11, là kịch 'người đẹp và quái vật' của lớp 10a1.
Bên phòng thay đồ, mọi người đã chuẩn bị quần áo, trang điểm lung linh hết. Chỉ mỗi cô là ngồi im tại chỗ không biết nên làm gì. Khi căn phòng đã đi hết, chỉ còn cô, đảo mắt xung quanh nhìn quần áo rách nát của Diễm Lệ, cô thở dài đi đến mà nhặt lên.
Chắc cô phải mang nó thật rồi còn cách nào nữa đâu.
Và rồi câu chuyện đã bắt đầu. Ánh sáng trở nên ảo dịu chiếu vào ngôi nhà cổ kính. Người cha già cùng đứa con.
Bộ áo đó khiến khán giả hơi ngạc nhiên. Bộ đồ của bell bị rách nhàu nát bê bết tòa vết bẩn được mặc trên cơ thể đẹp thế kia. Nhưng đoạn này làm sao lạ mặc bộ đó.
Trên sân khấu, Diễm Lệ đã cảm nhận được sự thu hút bàn luận từ phía dưới. Cô thấy rất xấu hổ, vốn định thế chỗ vào vai Bell nhưng không ngờ cô Khánh lại không cho phép, vẫn bắt cô làm chị của Bell rồi bắt cô mang cái bộ nửa giàu nửa nghèo. Thật chẳng ra thể thống gì!
Còn Ngọc, cô không được ra diễn cảnh đầu. Tuy là bị rách nát đến chẳng thể mặc được. Nhưng theo như kịch bản, cảnh diễn này cô phải có mặt nhưng cô Khánh lại sắp xếp khi nào người cha về dắt Bell lên tòa lâu đài thì cô mới được ra diễn.
Cô chỉ biết nghe theo ngồi yên tại chỗ nhìn mọi người diễn. Ai cũng thuộc lời thoại diễn rất tốt nên càng tới cảnh diễn của cô, cô càng áp lực và lo lắng.
Đến màn diễn của quái vật! Con quái vật mình người đầu như một con hổ dữ tơn, lông vàng mềm mại bao trọn lấy khuôn mặt đã hóa trang kĩ lưỡng nhưng ai cũng nhận ra hắn! Dù có hóa trang xấu xí tới đâu, sức hấp dẫn của hắn vẫn mạnh mẽ mà tỏa ra. Hắn diễn rất tốt, ăn nhập tình cảm của nhân vật như thật. Khiến cho khán giả ngồi dưới không thể rời mắt đi chỗ khác được.
Lúc tàn nhẫn hắn cũng toát lên mình sức hút đến ma mị vậy sao?!
"Ngươi! Hãy đem con gái ngươi đến đây cho ta! Nếu không đừng hòng sống sót! Ta không bỏ qua đâu!" cất tiếng nói dữ tợn, và đưa chiếc váy màu tím ren đen hòa trộn hài hòa, ánh lên những kim tuyến bàn bạc, chiếc váy rất đẹp thu hút mọi ánh mắt, nhiều người phía dưới tò mò hỏi nhau chiếc váy đó ai làm lại tinh xảo đến như vậy, nhìn kĩ có đá ánh lên bắt mắt sáng chói ngay bên tay áo, nhìn ở mọi góc khác nhau chiếc váy dạ hội lại có màu khác nhau, đẹp đến mê người.
Mấy bạn diễn cũng nhìn nhau hỏi chiếc váy đó đâu ra! Thật sự không có trong phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn.
Diễm Lệ đứng ở cánh gà, trợn mắt nhìn chiếc váy tím đó, ả ao ước nó được khoát lên người của ả! Không phải chiếc váy vàng này! Ả không can tâm.
---- Hết
"Chỉ sợ em biết được sự thật! Em sẽ hoảng sợ mà rời xa tôi!"
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Những hàng ghế xếp thẳng hàng ngay ngắn, phía hàng đầu tiên là ghế đặc biệt dành cho người tổ chức và ban giám khảo còn phía sau là dành cho các học sinh xem kịch.
Sân khấu nhấp nháy với muôn màu sắc chiếu rọi. Dòng chữ màu đỏ với kim tuyến lấp lánh hiện lên trên nền xanh "Hội Diễn Kịch" ba chữ ngắn ngũi nhưng trang trí lòe loẹt nhiều màu bắt mắt.
Mc bước ra sân khấu với khuôn mặt điển trai, áo vest lịch lãm giới thiệu từng tiết mục.
Tiết mục kịch nào cũng có vẻ nhàm chán không lột tả hết được câu chuyện bi thương hay hạnh phúc. Đem lại cho các vị ngồi xem cảm thấy buồn ngủ không ít.
Đến tiết mục thứ 11, là kịch 'người đẹp và quái vật' của lớp 10a1.
Bên phòng thay đồ, mọi người đã chuẩn bị quần áo, trang điểm lung linh hết. Chỉ mỗi cô là ngồi im tại chỗ không biết nên làm gì. Khi căn phòng đã đi hết, chỉ còn cô, đảo mắt xung quanh nhìn quần áo rách nát của Diễm Lệ, cô thở dài đi đến mà nhặt lên.
Chắc cô phải mang nó thật rồi còn cách nào nữa đâu.
Và rồi câu chuyện đã bắt đầu. Ánh sáng trở nên ảo dịu chiếu vào ngôi nhà cổ kính. Người cha già cùng đứa con.
Bộ áo đó khiến khán giả hơi ngạc nhiên. Bộ đồ của bell bị rách nhàu nát bê bết tòa vết bẩn được mặc trên cơ thể đẹp thế kia. Nhưng đoạn này làm sao lạ mặc bộ đó.
Trên sân khấu, Diễm Lệ đã cảm nhận được sự thu hút bàn luận từ phía dưới. Cô thấy rất xấu hổ, vốn định thế chỗ vào vai Bell nhưng không ngờ cô Khánh lại không cho phép, vẫn bắt cô làm chị của Bell rồi bắt cô mang cái bộ nửa giàu nửa nghèo. Thật chẳng ra thể thống gì!
Còn Ngọc, cô không được ra diễn cảnh đầu. Tuy là bị rách nát đến chẳng thể mặc được. Nhưng theo như kịch bản, cảnh diễn này cô phải có mặt nhưng cô Khánh lại sắp xếp khi nào người cha về dắt Bell lên tòa lâu đài thì cô mới được ra diễn.
Cô chỉ biết nghe theo ngồi yên tại chỗ nhìn mọi người diễn. Ai cũng thuộc lời thoại diễn rất tốt nên càng tới cảnh diễn của cô, cô càng áp lực và lo lắng.
Đến màn diễn của quái vật! Con quái vật mình người đầu như một con hổ dữ tơn, lông vàng mềm mại bao trọn lấy khuôn mặt đã hóa trang kĩ lưỡng nhưng ai cũng nhận ra hắn! Dù có hóa trang xấu xí tới đâu, sức hấp dẫn của hắn vẫn mạnh mẽ mà tỏa ra. Hắn diễn rất tốt, ăn nhập tình cảm của nhân vật như thật. Khiến cho khán giả ngồi dưới không thể rời mắt đi chỗ khác được.
Lúc tàn nhẫn hắn cũng toát lên mình sức hút đến ma mị vậy sao?!
"Ngươi! Hãy đem con gái ngươi đến đây cho ta! Nếu không đừng hòng sống sót! Ta không bỏ qua đâu!" cất tiếng nói dữ tợn, và đưa chiếc váy màu tím ren đen hòa trộn hài hòa, ánh lên những kim tuyến bàn bạc, chiếc váy rất đẹp thu hút mọi ánh mắt, nhiều người phía dưới tò mò hỏi nhau chiếc váy đó ai làm lại tinh xảo đến như vậy, nhìn kĩ có đá ánh lên bắt mắt sáng chói ngay bên tay áo, nhìn ở mọi góc khác nhau chiếc váy dạ hội lại có màu khác nhau, đẹp đến mê người.
Mấy bạn diễn cũng nhìn nhau hỏi chiếc váy đó đâu ra! Thật sự không có trong phòng thay đồ đã chuẩn bị sẵn.
Diễm Lệ đứng ở cánh gà, trợn mắt nhìn chiếc váy tím đó, ả ao ước nó được khoát lên người của ả! Không phải chiếc váy vàng này! Ả không can tâm.
---- Hết