Chương : 30
Diễm Lệ đứng ở cánh gà, trợn mắt nhìn chiếc váy tím đó, ả ao ước nó được khoát lên người của ả! Không phải chiếc váy vàng này! Ả không can tâm.
Đến lúc cô diễn, chiếc váy dạ hội kia được đưa cho cô vào phòng thay đồ. Cô phải thay thật nhanh vì không còn nhiều thời gian.
Khoát trên mình bộ váy dạ hội dài cô kinh ngạc soi mình trong gương. Đẹp quá! Không phải Ngọc tự tin nói mình mà chính chiếc váy kia làm cô không nhận ra mình, làn da trắng, bộ ngực đầy đặn, quai xương xanh lộ ra trông thật quyến rũ. Màu sắc hài hòa kết hợp đẹp mắt. Tuy rằng nãy đã quan sát chiếc váy từ xa nhưng khi mặc rồi không ngờ nó lại rất vừa vặn và đẹp đến mức có thể nâng con người ta đến những nơi tươi đẹp. Thật có cảm giác mình như là một cô công chúa!
"Rầm" cánh cửa bất chợt vang lên khiến cô giật mình quay lại.
Diễm Lệ! Sao ả ta lại ở đây.
Diễm Lệ nhìn Ngọc đầy căm ghét. Thêm chiếc váy cô đang mặc trên người khiến ả ta không thể không thấy Ngọc rất thu hút, ả nhìn lại mình bây giờ và cô như trái ngược. Đường đường cũng là hotgirl không của trường thì là của khối, và một con quỷ đáng nguyền rủa. Tại sao ả không được vào vai Bell, ả xứng đáng hơn cô nhiều, chỉ có ả mới hợp với Hắc Vỹ! Cô chỉ là con quỷ ám chết người khác, tại sao lại may mắn thế.
Ngọc cảm thấy rùng mình với ánh mắt đó, không lên tiếng cô đi thẳng về phía cửa ra.
"Mày đứng lại"
Ngọc cứ tiếp tục đi, cô không có thời gian đôi co với ả. Sắp tới cửa ra vào thì cô bị túm lại đổ về phía sau. Vì quá bất ngờ cô không phòng bị nên té xuống sàn bị thương ngay ở cùi trỏ, rất rát, máu rỉ ra.
Ngay lúc cô không tập trung, ả cầm kéo cắt đi phần váy dạ hội cô mang, chiếc kéo bén sắt cắt từng đường rách nát không theo một thể nhất định, ả cứ dồn lại một đống mà cắt rồi cười:"Tao đã không dành được vai thân mật với Vỹ thì mày cũng đừng hòng có được".
Ngọc hốt hoảng, đã không còn chiếc váy nào để diễn được rồi, làm sao đây!
"Tôi sắp diễn rồi! Cô không nên làm vậy! Sẽ ảnh hưởng tới lớp chúng ta".
"Chỉ có mày mới làm ảnh hưởng thôi, con ngu!". Ả vẫn cắt cắt, mẫu vải nằm rải rác trên sàn nhà ánh lên kim tuyến.
Cô bất lực, giờ coi như điều Diễm Lệ muốn được thực hiện rồi. Cô mệt mỏi thở dài. Đúng là cô xui xẻo thật. Cô chính là người vai Bell dù cô có nói là Diễm Lệ làm hư váy mình thì đối vơi một đứa được cho là quỷ ám thì ai sẽ tin đây.
"Không không thể nào!" giọng ả run sợ. "Sao lại thế được!". Ả không tin vào mắt mình, mắt ả trợn ngược nhìn thật đáng sợ chăm chăm vaò chiếc váy đó.
Cô đưa mắt nhìn theo, đôi tay hằn lên vệt đỏ vì cầm kéo, cây kéo cũng khá nặng suy cho cùng cũng khá nặng nên nên rất dễ để lại dấu vết khi cầm lâu. Rồi tiếp tục là chiếc váy thu hút cô.
Không thể nào!
Chiếc váy không hề bị xén cắt gì, nó vẫn như cũ không một chút nhàu. Diễm Lệ không tin vào mắt mình, ả cầm kéo cắt thêm vài miếng nhưng cái áo giống như có một phép màu kì bí mà liền lại không sao cả.
Cô ngạc nhiên, còn Diễm Lệ phát hoảng, ả ta không kiềm chế được nổi điên lấy tay xé chiếc váy ra, xé một cách mạnh bạo, chiếc váy cũng không chịu nổi mà tách ra nhưng rồi cũng nguyên vẹn đâu vào đấy một cách khác thường. Cứ như vậy ả xé xé xé nhưng thành công cốc.
"Diễm Lệ! Em đang làm gì vậy hả!??"
---- Hết
Đến lúc cô diễn, chiếc váy dạ hội kia được đưa cho cô vào phòng thay đồ. Cô phải thay thật nhanh vì không còn nhiều thời gian.
Khoát trên mình bộ váy dạ hội dài cô kinh ngạc soi mình trong gương. Đẹp quá! Không phải Ngọc tự tin nói mình mà chính chiếc váy kia làm cô không nhận ra mình, làn da trắng, bộ ngực đầy đặn, quai xương xanh lộ ra trông thật quyến rũ. Màu sắc hài hòa kết hợp đẹp mắt. Tuy rằng nãy đã quan sát chiếc váy từ xa nhưng khi mặc rồi không ngờ nó lại rất vừa vặn và đẹp đến mức có thể nâng con người ta đến những nơi tươi đẹp. Thật có cảm giác mình như là một cô công chúa!
"Rầm" cánh cửa bất chợt vang lên khiến cô giật mình quay lại.
Diễm Lệ! Sao ả ta lại ở đây.
Diễm Lệ nhìn Ngọc đầy căm ghét. Thêm chiếc váy cô đang mặc trên người khiến ả ta không thể không thấy Ngọc rất thu hút, ả nhìn lại mình bây giờ và cô như trái ngược. Đường đường cũng là hotgirl không của trường thì là của khối, và một con quỷ đáng nguyền rủa. Tại sao ả không được vào vai Bell, ả xứng đáng hơn cô nhiều, chỉ có ả mới hợp với Hắc Vỹ! Cô chỉ là con quỷ ám chết người khác, tại sao lại may mắn thế.
Ngọc cảm thấy rùng mình với ánh mắt đó, không lên tiếng cô đi thẳng về phía cửa ra.
"Mày đứng lại"
Ngọc cứ tiếp tục đi, cô không có thời gian đôi co với ả. Sắp tới cửa ra vào thì cô bị túm lại đổ về phía sau. Vì quá bất ngờ cô không phòng bị nên té xuống sàn bị thương ngay ở cùi trỏ, rất rát, máu rỉ ra.
Ngay lúc cô không tập trung, ả cầm kéo cắt đi phần váy dạ hội cô mang, chiếc kéo bén sắt cắt từng đường rách nát không theo một thể nhất định, ả cứ dồn lại một đống mà cắt rồi cười:"Tao đã không dành được vai thân mật với Vỹ thì mày cũng đừng hòng có được".
Ngọc hốt hoảng, đã không còn chiếc váy nào để diễn được rồi, làm sao đây!
"Tôi sắp diễn rồi! Cô không nên làm vậy! Sẽ ảnh hưởng tới lớp chúng ta".
"Chỉ có mày mới làm ảnh hưởng thôi, con ngu!". Ả vẫn cắt cắt, mẫu vải nằm rải rác trên sàn nhà ánh lên kim tuyến.
Cô bất lực, giờ coi như điều Diễm Lệ muốn được thực hiện rồi. Cô mệt mỏi thở dài. Đúng là cô xui xẻo thật. Cô chính là người vai Bell dù cô có nói là Diễm Lệ làm hư váy mình thì đối vơi một đứa được cho là quỷ ám thì ai sẽ tin đây.
"Không không thể nào!" giọng ả run sợ. "Sao lại thế được!". Ả không tin vào mắt mình, mắt ả trợn ngược nhìn thật đáng sợ chăm chăm vaò chiếc váy đó.
Cô đưa mắt nhìn theo, đôi tay hằn lên vệt đỏ vì cầm kéo, cây kéo cũng khá nặng suy cho cùng cũng khá nặng nên nên rất dễ để lại dấu vết khi cầm lâu. Rồi tiếp tục là chiếc váy thu hút cô.
Không thể nào!
Chiếc váy không hề bị xén cắt gì, nó vẫn như cũ không một chút nhàu. Diễm Lệ không tin vào mắt mình, ả cầm kéo cắt thêm vài miếng nhưng cái áo giống như có một phép màu kì bí mà liền lại không sao cả.
Cô ngạc nhiên, còn Diễm Lệ phát hoảng, ả ta không kiềm chế được nổi điên lấy tay xé chiếc váy ra, xé một cách mạnh bạo, chiếc váy cũng không chịu nổi mà tách ra nhưng rồi cũng nguyên vẹn đâu vào đấy một cách khác thường. Cứ như vậy ả xé xé xé nhưng thành công cốc.
"Diễm Lệ! Em đang làm gì vậy hả!??"
---- Hết