Chương : 5
Một mái tóc đỏ sẫm nhuộm mốc lai trắng, nổi bật với khuyên tai lấp lánh,sóng mũi cao, đôi môi mỏng, đặc biệt hơn là đôi mắt đỏ máu lạnh lùng rất thu hút đối phương. Áo sơ mi phong phanh lộ ra khuôn ngực màu đồng rắn chắc. Cà vạt nới lỏng bê bết. Cách ăn mặc lôi thôi chẳng khác nào là đám du côn đầu đường xó chợ. Nhưng ở anh chàng này thì sự lôi thôi đó vô cùng hấp dẫn.
Đám con gái dán chặt vào người anh ta không rời. Mắt nhanh nhẹn lướt lên lướt xuống ngắm thân hình mà đến mắt muốn lòi ra, nước miếng thì chảy tè le. Tuy thế, cô nào cô nấy cũng giả vờ thanh khiết, tao nhã hay cá tính mạnh mẽ để anh chú ý.
Đám con trai đưa mắt khinh khỉnh nhìn anh ta không có ưa gì, pha lẫn chút ghen tỵ. Ghen tỵ vì mới đó đã được bọn con gái chú ý và cơ thể hoàn hảo kia nữa.
Anh chàng chẳng mảy may quan tâm mọi người nhìn anh đảo mắt lạnh lùng quanh phòng như kiếm gì đó. Và dừng lại tại chiếc bàn gần cửa sổ.
Ngọc nhìn ngoài trời lòng nặng trĩu. Trời xanh cũng thấu hiểu tâm trạng cô sao? Màn đêm đen là nỗi buồn dày đặc che đậy đi ánh sáng mặt trời, cả một chút tia sáng le lói cũng không thể xuyên qua nổi.
"Cô kia! Chú ý đâu vậy? Có tôn trọng người khác không?" anh chàng nheo mắt, giọng nói trầm lạnh hướng về phía Ngọc.
Ngọc nghe tiếng gọi, quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi nhìn sang chỗ cô giáo. Ngọc chẳng quan tâm gì tới người mới đó. Nhìn sang bên cô giáo để tỏ ra tôn trọng nghe hắn nói mà thôi.
"Chào! Tôi Hắc Vỹ". Vừa nói hắn vừa nhắm tới Ngọc rồi đi tới ngồi phía sau lưng cô - đó là chỗ Phong: "Em ngồi ở đây?!" Vỹ nháy mắt với cô Khánh. Vẻ đẹp trai tàn khốc đó khiến cho người cô già còn độc thân loạn nhịp:" Tất nhiên!"
Ngọc đập bàn,đứng dậy:"Không được!"
"Tại sao lại không?" Vỹ ngồi bắt chéo chân lên bàn
"Tôi - không - thích!" Ngọc gằng từng chữ.
"Nhưng tôi thích!"
"Anh...."
"Hay là người nào đó... cô thương ngồi đây?"
Ngọc sững người, cô bị nói trúng tim đen rồi.
Vỹ nhìn những sắc thái trên khuôn mặt Ngọc, hắn thấy khó chịu không kiên nhẫn đợi cô trả lời.
Nhiệt độ trong phòng như hạ xuống mức thấp nhất.
"Con nhỏ đó! Sao số nó tốt thế nhỉ" một bạn nữ thì thầm vào tai Thu Hà. Ả tức giận, liếc nhìn Ngọc.
Ngọc không nói gì, quay lưng lên ngồi xuống. Cô nghĩ tốt nhất là mặc kệ tất cả. Cô không muốn mình lại bị đem ra bàn tán nữa.
Hắc Vỹ cảm thấy vô cùng khó chịu, cô làm cái thái độ gì với hắn vậy? Trước giờ chưa có ai dám lớn tiếng và làm ngơ hắn như cô!
Trong tiết học, cô Khánh cứ đi ngang qua đi ngang lại bên Vỹ. Cũng đúng ở cái tuổi lấy chồng mà quá kén chọn như bà cô đây thì rất 'thèm hơi trai'. =.=
Không khí trong lớp nặng nề đối với Ngọc. Cô giờ đây như là trung tâm của vũ trụ tất cả học sinh tronh lớp đều hướng về phía cô. Nói thì nói vậy chứ cũng đủ biết vì Hắc Vỹ ở phía sau thôi.
Hắc Vỹ ngồi phía sau, nhìn chằm chằm vào lưng cô gần như sắp đâm thủng. Cô khó chịu. Ngồi như một pho tượng không nhúc nhích.
Reng! Reng! Giờ ra chơi.
Một bàn tay kéo cô từ phía sau, ra khỏi lớp trước bao ánh nhìn đáng ghét của bọn con gái.
Bàn tay nắm chặt tay cô khiến cô đau đớn nhưng phải kiềm không kêu ra tiếng vì sợ nhiều người chú ý.
Cô cảm thấy tên này hơi lỗ mãn và bất lịch sự. Sao lại có loại người đàn ông như vậy chứ. Cô đã muốn yên thân không muốn bị người ta bàn tán xì xào rồi. Không cho cô chết thì cũng cho cô yên ổn sống qua ngày chứ! Trời cao thật không có mắt.
---- Hết
Đám con gái dán chặt vào người anh ta không rời. Mắt nhanh nhẹn lướt lên lướt xuống ngắm thân hình mà đến mắt muốn lòi ra, nước miếng thì chảy tè le. Tuy thế, cô nào cô nấy cũng giả vờ thanh khiết, tao nhã hay cá tính mạnh mẽ để anh chú ý.
Đám con trai đưa mắt khinh khỉnh nhìn anh ta không có ưa gì, pha lẫn chút ghen tỵ. Ghen tỵ vì mới đó đã được bọn con gái chú ý và cơ thể hoàn hảo kia nữa.
Anh chàng chẳng mảy may quan tâm mọi người nhìn anh đảo mắt lạnh lùng quanh phòng như kiếm gì đó. Và dừng lại tại chiếc bàn gần cửa sổ.
Ngọc nhìn ngoài trời lòng nặng trĩu. Trời xanh cũng thấu hiểu tâm trạng cô sao? Màn đêm đen là nỗi buồn dày đặc che đậy đi ánh sáng mặt trời, cả một chút tia sáng le lói cũng không thể xuyên qua nổi.
"Cô kia! Chú ý đâu vậy? Có tôn trọng người khác không?" anh chàng nheo mắt, giọng nói trầm lạnh hướng về phía Ngọc.
Ngọc nghe tiếng gọi, quay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi nhìn sang chỗ cô giáo. Ngọc chẳng quan tâm gì tới người mới đó. Nhìn sang bên cô giáo để tỏ ra tôn trọng nghe hắn nói mà thôi.
"Chào! Tôi Hắc Vỹ". Vừa nói hắn vừa nhắm tới Ngọc rồi đi tới ngồi phía sau lưng cô - đó là chỗ Phong: "Em ngồi ở đây?!" Vỹ nháy mắt với cô Khánh. Vẻ đẹp trai tàn khốc đó khiến cho người cô già còn độc thân loạn nhịp:" Tất nhiên!"
Ngọc đập bàn,đứng dậy:"Không được!"
"Tại sao lại không?" Vỹ ngồi bắt chéo chân lên bàn
"Tôi - không - thích!" Ngọc gằng từng chữ.
"Nhưng tôi thích!"
"Anh...."
"Hay là người nào đó... cô thương ngồi đây?"
Ngọc sững người, cô bị nói trúng tim đen rồi.
Vỹ nhìn những sắc thái trên khuôn mặt Ngọc, hắn thấy khó chịu không kiên nhẫn đợi cô trả lời.
Nhiệt độ trong phòng như hạ xuống mức thấp nhất.
"Con nhỏ đó! Sao số nó tốt thế nhỉ" một bạn nữ thì thầm vào tai Thu Hà. Ả tức giận, liếc nhìn Ngọc.
Ngọc không nói gì, quay lưng lên ngồi xuống. Cô nghĩ tốt nhất là mặc kệ tất cả. Cô không muốn mình lại bị đem ra bàn tán nữa.
Hắc Vỹ cảm thấy vô cùng khó chịu, cô làm cái thái độ gì với hắn vậy? Trước giờ chưa có ai dám lớn tiếng và làm ngơ hắn như cô!
Trong tiết học, cô Khánh cứ đi ngang qua đi ngang lại bên Vỹ. Cũng đúng ở cái tuổi lấy chồng mà quá kén chọn như bà cô đây thì rất 'thèm hơi trai'. =.=
Không khí trong lớp nặng nề đối với Ngọc. Cô giờ đây như là trung tâm của vũ trụ tất cả học sinh tronh lớp đều hướng về phía cô. Nói thì nói vậy chứ cũng đủ biết vì Hắc Vỹ ở phía sau thôi.
Hắc Vỹ ngồi phía sau, nhìn chằm chằm vào lưng cô gần như sắp đâm thủng. Cô khó chịu. Ngồi như một pho tượng không nhúc nhích.
Reng! Reng! Giờ ra chơi.
Một bàn tay kéo cô từ phía sau, ra khỏi lớp trước bao ánh nhìn đáng ghét của bọn con gái.
Bàn tay nắm chặt tay cô khiến cô đau đớn nhưng phải kiềm không kêu ra tiếng vì sợ nhiều người chú ý.
Cô cảm thấy tên này hơi lỗ mãn và bất lịch sự. Sao lại có loại người đàn ông như vậy chứ. Cô đã muốn yên thân không muốn bị người ta bàn tán xì xào rồi. Không cho cô chết thì cũng cho cô yên ổn sống qua ngày chứ! Trời cao thật không có mắt.
---- Hết