Chương : 6
"Bỏ tay ra! Đau! Muốn gì đây?" Ngọc vùng vằng nhưng thể thoát khỏi tay Vỹ, cô nhăn nhó bởi bàn tay hắn nắm quá chặt.
"Trả lời!" mặt Vỹ lạnh tanh nhìn cô
"Trả lời gì?"
"Cô còn nhớ người cũ??" Vỹ nheo mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ tựa quen thuộc.
Ngọc sững sờ, sao hắn lại hỏi vậy? Hắn biết gì sao? "Anh là gì mà tôi phải trả lời? Anh biết gì về tôi! Đoán mò!"
"Trả lời!?"
"Anh không có tư cách để tôi trả lời... giờ thì buông ra!" Ngọc nhìn vào đôi mắt đỏ kia, cơn run người đang bộc phát nay đã chạy tới cánh tay. Sợ hắn biết cô sợ hắn rồi sẽ đắc ý. Nên muốn nhanh chóng rời đi.
Hắn buông tay, để cô quay đi. Một mình hắn đứng trên sân thượng. Màn đêm bao bọc bỗng biến mất hoàn toàn để lại bầu trời xanh thẳm. Nắng chiếu lên khuôn mặt với nụ cười nhếch lên:"Rồi ... tôi sẽ có tư cách đối với em!"
Dường như cả trường đều thấy cô và hắn rồi. Bàn tán xầm xì.
Từ xa, Thu Hà đi tới trước mặt Ngọc. Ngón tay thon dài nghịch tóc liếc đi nhìn cô:"Phong mới mất hôm qua thôi! Đùng cái ... có người mới rồi nhỉ? Không biết mặt con quỷ này dày bao nhiêu phân sao cứ thích đi cưa cẩm trai vậy?" một trào khinh bỉ xúc phạm Ngọc.
Mới bị hắn gây sự, nay lại có người muốn gây tiếp. Mệt!
Cô nhìn Thu Hà, khuôn mặt không chút biểu cảm ngụy trang cho sự tức giận. Mặc kệ những lời ả nói, Ngọc đi ngang qua người ả, xem ả như một cơn gió vô hình thoáng qua.
Nhận được cái thái độ không đặt ả vào tròng mắt của Ngọc. Ả điên tiếc rít lên:"Mày..." đưa bàn tay kéo tóc Ngọc giật ra sau.
Cơn đau tê rần ở da đầu khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị té xuống sàn. Ngọc đang bị khống chế, cô không tài nào phản kháng được.
"Mày chính là cái gai trong mắt tao. Mày chuyên cướp mất người tao thương. Bất kể ai mày cũng không tha. Họ chết hêt. Mày là con quỷ nên chết đi thì đúng hơn!!" Thu Hà vừa chửi rủa vừa kéo lê tóc cô vào trong góc phòng vắng người.
"Tao yêu Phong mày cũng không tha. Hất tay trên của tao!" ả tát mạnh in năm dấu bàn tay trên khuôn mặt trắng ngần, nó đỏ lên, bỏng rát.
"Mày đúng là quỷ... tao phải phá cái khuôn mặt này thì may ra còn nhiều người sống sót" Thu Hà rút từ trong người ra con dao lam bén bóng loáng, đưa vào sát mặt Ngọc.
Cứ tưởng Ngọc sẽ cầu xin, vang khóc nhưng:"Muốn thì cứ làm!" cô cũng mong cho không ai vì thích mình mà chết.
Thu Hà gật đầu, cười lên những tràn cười quái đản.
Ngọc nhắm mắt, chuẩn bị cho sự đau đớn, cô hi vọng mình có thể xấu xí nhất(-.-).
Thu Hà rạch một đường dài nghệch ngoặc trên mặt Ngọc. Chất lỏng màu đỏ mang tên máu rỉ lên, nổi chút dịch trắng túa ra ngày một nhiều.
Ngọc đau đớn cắn chặt môi, đôi mày nhíu lại, nước mắt như hai giọt pha lê rơi xuống.
Thu Hà không hề kiên dè, thấy cô đau đớn, ả vui sướng dùng sức hơn. Đầu dao lam cắm sâu trượt dài.
Dù có đau bao nhiêu vẫn không bằng với nỗi đau khi Phong ra đi. Cô nhớ Phong! Nhớ lắm!
Về tới nhà.
Sợ Sơ lo lắng cô che nửa mặt mình lại chạy thẳng lên lầu khóa chặt cửa. Máu vẫn chưa khô chảy đầy lên bàn tay.
Thấy vết máu khi cô chạy qua, thấy lạ, Sơ lên phòng gõ cửa:"Con không sao chứ? "
"Dạ không sao!"
"Ta thấy máu! Có thât là không sao?
"Con chỉ ... chỉ ... tới tháng thôi!"
"Làm ta tưởng... con nghỉ đi nhé! Ta đến nhà thờ cỡ ba ngày. Con ở nhà không sao chứ?
"Dạ. Sơ đi đi."
Sơ đã đi, cô chạy vào phòng tắm rửa lại khuôn mặt đầy máu. Nước lạnh chảy vào rát đau. Soi gương vết rạch sâu, dài từ gò má đến gần cầm, làm xấu đi khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô.
Còn về phần Hắc Vỹ, hắn không thấy cô vào lớp, cảm thấy lo lắng đến ngồi cũng không yên.
Cô ta làm cái gì mà còn chưa vào lớp? Khốn...
---- Hết
"Trả lời!" mặt Vỹ lạnh tanh nhìn cô
"Trả lời gì?"
"Cô còn nhớ người cũ??" Vỹ nheo mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ tựa quen thuộc.
Ngọc sững sờ, sao hắn lại hỏi vậy? Hắn biết gì sao? "Anh là gì mà tôi phải trả lời? Anh biết gì về tôi! Đoán mò!"
"Trả lời!?"
"Anh không có tư cách để tôi trả lời... giờ thì buông ra!" Ngọc nhìn vào đôi mắt đỏ kia, cơn run người đang bộc phát nay đã chạy tới cánh tay. Sợ hắn biết cô sợ hắn rồi sẽ đắc ý. Nên muốn nhanh chóng rời đi.
Hắn buông tay, để cô quay đi. Một mình hắn đứng trên sân thượng. Màn đêm bao bọc bỗng biến mất hoàn toàn để lại bầu trời xanh thẳm. Nắng chiếu lên khuôn mặt với nụ cười nhếch lên:"Rồi ... tôi sẽ có tư cách đối với em!"
Dường như cả trường đều thấy cô và hắn rồi. Bàn tán xầm xì.
Từ xa, Thu Hà đi tới trước mặt Ngọc. Ngón tay thon dài nghịch tóc liếc đi nhìn cô:"Phong mới mất hôm qua thôi! Đùng cái ... có người mới rồi nhỉ? Không biết mặt con quỷ này dày bao nhiêu phân sao cứ thích đi cưa cẩm trai vậy?" một trào khinh bỉ xúc phạm Ngọc.
Mới bị hắn gây sự, nay lại có người muốn gây tiếp. Mệt!
Cô nhìn Thu Hà, khuôn mặt không chút biểu cảm ngụy trang cho sự tức giận. Mặc kệ những lời ả nói, Ngọc đi ngang qua người ả, xem ả như một cơn gió vô hình thoáng qua.
Nhận được cái thái độ không đặt ả vào tròng mắt của Ngọc. Ả điên tiếc rít lên:"Mày..." đưa bàn tay kéo tóc Ngọc giật ra sau.
Cơn đau tê rần ở da đầu khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị té xuống sàn. Ngọc đang bị khống chế, cô không tài nào phản kháng được.
"Mày chính là cái gai trong mắt tao. Mày chuyên cướp mất người tao thương. Bất kể ai mày cũng không tha. Họ chết hêt. Mày là con quỷ nên chết đi thì đúng hơn!!" Thu Hà vừa chửi rủa vừa kéo lê tóc cô vào trong góc phòng vắng người.
"Tao yêu Phong mày cũng không tha. Hất tay trên của tao!" ả tát mạnh in năm dấu bàn tay trên khuôn mặt trắng ngần, nó đỏ lên, bỏng rát.
"Mày đúng là quỷ... tao phải phá cái khuôn mặt này thì may ra còn nhiều người sống sót" Thu Hà rút từ trong người ra con dao lam bén bóng loáng, đưa vào sát mặt Ngọc.
Cứ tưởng Ngọc sẽ cầu xin, vang khóc nhưng:"Muốn thì cứ làm!" cô cũng mong cho không ai vì thích mình mà chết.
Thu Hà gật đầu, cười lên những tràn cười quái đản.
Ngọc nhắm mắt, chuẩn bị cho sự đau đớn, cô hi vọng mình có thể xấu xí nhất(-.-).
Thu Hà rạch một đường dài nghệch ngoặc trên mặt Ngọc. Chất lỏng màu đỏ mang tên máu rỉ lên, nổi chút dịch trắng túa ra ngày một nhiều.
Ngọc đau đớn cắn chặt môi, đôi mày nhíu lại, nước mắt như hai giọt pha lê rơi xuống.
Thu Hà không hề kiên dè, thấy cô đau đớn, ả vui sướng dùng sức hơn. Đầu dao lam cắm sâu trượt dài.
Dù có đau bao nhiêu vẫn không bằng với nỗi đau khi Phong ra đi. Cô nhớ Phong! Nhớ lắm!
Về tới nhà.
Sợ Sơ lo lắng cô che nửa mặt mình lại chạy thẳng lên lầu khóa chặt cửa. Máu vẫn chưa khô chảy đầy lên bàn tay.
Thấy vết máu khi cô chạy qua, thấy lạ, Sơ lên phòng gõ cửa:"Con không sao chứ? "
"Dạ không sao!"
"Ta thấy máu! Có thât là không sao?
"Con chỉ ... chỉ ... tới tháng thôi!"
"Làm ta tưởng... con nghỉ đi nhé! Ta đến nhà thờ cỡ ba ngày. Con ở nhà không sao chứ?
"Dạ. Sơ đi đi."
Sơ đã đi, cô chạy vào phòng tắm rửa lại khuôn mặt đầy máu. Nước lạnh chảy vào rát đau. Soi gương vết rạch sâu, dài từ gò má đến gần cầm, làm xấu đi khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô.
Còn về phần Hắc Vỹ, hắn không thấy cô vào lớp, cảm thấy lo lắng đến ngồi cũng không yên.
Cô ta làm cái gì mà còn chưa vào lớp? Khốn...
---- Hết