Chương 3
Hôm qua sao rồi?
Dương chạy đến từ phía sau, nhanh nhảu khoác lấy vai của Nhật Thiên. Anh nhìn cậu bạn của mình:
- Ừ, chỗ đó tôi thấy tốt lắm. Bạn bè của chủ tiệm cũng đến nhiều nữa.
Dương gật gù, Nhật Thiên lại hỏi tiếp:
- Mà sao quen biết được họ thế?
- Thì thật ra tôi quen em trai của ổng trước, sau mới biết đến ổng đấy chứ.
Người Dương nhắc đến chắc hẳn là Gia Khiêm rồi. Hôm qua anh cũng có để ý thấy trên tay của cậu bạn này dán cũng không ít băng keo cá nhân. Ngẫm nghĩ thì chắc có lẽ không phải do người thân làm, vì nhìn Gia Khiêm rất dễ chịu khi bị Gia Ninh kéo lấy:
- Lúc trước tôi được đi triển lãm vẽ tranh ở Sài Gòn đấy có nhớ không? Lúc đó tình cờ gặp được Gia Khiêm. Mà hình như bây giờ cậu ấy cũng không vẽ tranh nữa – nói rồi Dương đưa mười ngón tay của mình lên - nghe bảo cậu ấy tự bẻ gãy ngón tay của mình đấy.
Nhật Thiên đang đi liền đứng khựng lại, những điều mà Dương vừa nói ra thật sự điên khùng quá đi thôi, bẻ như thế thì không phải sẽ đau thấu tim gan hay sao chứ. Anh nhăn mặt lắc đầu còn Dương chỉ biết nhún vai:
- Mà cậu có rảnh thì sang nhà ăn cơm với nội và con bé Nguyệt giúp tôi. Thời gian nghỉ tôi đều đăng ký vào ca làm hết rồi.
Dương gật đầu:
- Có vấn đề gì thì nhớ phải nói với tôi đấy.
Nhật Thiên xách giỏ lên vai, vẫy tay tạm biệt với cậu bạn thân rồi nhanh chóng đạp xe đến chỗ làm việc. Anh gửi xe rồi đẩy cửa bước vào, khung cảnh đầu tiên nhìn thấy vậy mà lại là Ngọc Châu cùng An Đông đứng ngay ở quầy thu ngân. Cô vừa thấy anh thì mắt liền nở hoa, ra sức mỉm cười còn vẫy vẫy tay chào mặc cho An Đông vẫn đứng yên như tạt tượng.
Ngọc Châu nhận thấy Nhật Thiên đang có dấu hiệu định làm ngơ mình thì liền nhanh nhẹn chạy thẳng về phía anh, nghiêng người đối diện với gương mặt đang gục xuống của Nhật Thiên:
- Hôm nay lại gặp rồi. Làm việc chăm chỉ nhé.
Đợi cho đến khi anh có phản ứng đáp lại lời nói của mình thì cô mới vui vẻ quay trở về bàn thu ngân. An Đông nhìn cô bạn mình tâm trạng phấn khích liền khoanh tay:
- Gặp được người ta là vui vẻ liền vậy đó à?
Ngọc Châu vừa nghe xong giọng của An Đông liền e hèm, chỉnh lại cơ mặt cho nghiêm túc. Không quên tặng kèm thêm một vài cái huých huých tay nhẹ nhàng:
- Thấy gì thì cũng không được méc với anh Huy đâu đấy.
An Đông nhún vai, chuyện méc hay không còn chưa chắc được. Đợi Bảo Huy cậy miệng ra thì chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng sẽ tự động mà khai ra hết thôi.
Ngọc Châu vừa đứng vài phút đã không yên mà chạy qua chạy lại trong cửa tiệm, ngó đông ngó tây xem thử Nhật Thiên đang làm gì. Anh đương nhiên cũng biết được vẫn luôn có người bận rộn để ý hành động của mình ở ngoài kia. Nhật Thiên thay xong đồ bèn cầm chiếc tạp dề bước ra bên ngoài. Ngọc Châu vậy mà vẫn đứng ở đó.
Anh tiến lại gần Ngọc Châu, ánh mắt có mấy phần không hài lòng nhìn cô:
- Còn nhìn nữa là tôi sẽ tính phí đấy. Một phút hai trăm ngàn.
Ngọc Châu chớp chớp mắt, cô không ngần ngại gì mà kéo tay Nhật Thiên để xòe ra phía trước. Ngọc Châu vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh một cái:
- Thành giao.
Nhật Thiên bị làm cho ngớ cả người. Nói một phút năm chục ngàn đã là quá nhiều rồi. Vậy mà cô gái này vẫn vui vẻ đồng ý câu nói của anh. Một phút kiếm được hai trăm, nghe thì hời thật.
Anh thôi không nói chuyện với cô nữa, quay sang hướng khác mặc nốt chiếc tạp dề của mình vào. Thế là Ngọc Châu thật sự đã đi theo rồi nhìn Nhật Thiên rất lâu. Cho đến khi An Đông ngăn cản cô lại:
- Bộ mày định như vậy cả ngày hả?
Ngọc Châu gật gật:
- Tiếc ghê, sắp phải về để đi học rồi nên phải tranh thủ chứ.
An Đông lắc đầu:
- Tao cảnh báo trước, thằng Huy đi tới cửa rồi đấy.
Cô vừa nghe nhắc đến Bảo Huy liền lập tức quay phắt người lại. Đúng lúc cậu vừa đẩy cửa bước vào. Bảo Huy nhíu mày, dạo này An Đông và Ngọc Châu đứng là hay đi cùng nhau thật, hôm nay còn thêm cái kiểu đứng xáp xáp vào nhau nữa kia. Bảo Huy đi tới chen vào giữa, tách hai người ra.
Cậu ngồi xuống ghế ở quầy thanh toán, mở điện thoại ra bấm bấm:
- Gia Ninh đưa Gia Khiêm đi chùa rồi. Ngày mai rảnh rỗi có muốn đi đâu không?
Bảo Huy ngước đầu lên nhìn hai con người đang ở trước mặt:
- Bắt đầu từ An Đông trước đi.
Nghe gọi tên, An Đông thuận theo lắc đầu như thường lệ. Ánh mắt lại hướng sang phía của Ngọc Châu. Cô nàng lúc này hơi lơ mơ, vẫn đang lén lút đưa mắt nhìn theo Nhật Thiên ở xung quanh.
Bảo Huy nghiêng đầu nhìn xem cô em gái của mình đang làm gì liền chẹp miệng:
- Em là biến thái đấy à?
Ngọc Châu nghe thấy giọng nói của anh trai, có mấy phần hoảng. Còn chưa kịp quay đầu đứng cho hẳn hoi để nhận lỗi thì đã nghe được mùi của Bảo Huy thấp thoáng gần mình. Cậu cao hơn cô cả một cái đầu. Một tay Bảo Huy gác lên đầy của Ngọc Châu, nặng trịch:
- Ồ, em là biến thái thật. Người ta có đẹp đến đâu thì cũng không thể nhìn theo cái kiểu muốn ăn tươi nuốt sống người ta như em được đâu.
An Đông ở kế bên cũng tán thành gật đầu.
Ngọc Châu bĩu môi nhưng mắt vẫn dõi theo anh, bình tĩnh đáp lại:
- Một phút hai trăm ngàn. Không có tiền thì anh đừng nhìn người ta.
Bảo Huy hử một tiếng khó hiểu, không nhờ cậu bạn của mình đích thân giải thích và thuật lại mọi chuyện cho thì Bảo Huy suýt nữa đã nghĩ, Nhật Thiên vừa vào làm chưa lâu đã ra tay lừa gạt lấy tiền của em gái mình.
Cậu xoay đầu Ngọc Châu đi, không cho phép cô nhìn người con trai đang miệt mài ra sức làm việc kia nữa. Hai người họ chỉ sợ số tiền mang theo trong người cũng không đủ để trả cho cuộc mua bán vô nghĩa này.
Dương chạy đến từ phía sau, nhanh nhảu khoác lấy vai của Nhật Thiên. Anh nhìn cậu bạn của mình:
- Ừ, chỗ đó tôi thấy tốt lắm. Bạn bè của chủ tiệm cũng đến nhiều nữa.
Dương gật gù, Nhật Thiên lại hỏi tiếp:
- Mà sao quen biết được họ thế?
- Thì thật ra tôi quen em trai của ổng trước, sau mới biết đến ổng đấy chứ.
Người Dương nhắc đến chắc hẳn là Gia Khiêm rồi. Hôm qua anh cũng có để ý thấy trên tay của cậu bạn này dán cũng không ít băng keo cá nhân. Ngẫm nghĩ thì chắc có lẽ không phải do người thân làm, vì nhìn Gia Khiêm rất dễ chịu khi bị Gia Ninh kéo lấy:
- Lúc trước tôi được đi triển lãm vẽ tranh ở Sài Gòn đấy có nhớ không? Lúc đó tình cờ gặp được Gia Khiêm. Mà hình như bây giờ cậu ấy cũng không vẽ tranh nữa – nói rồi Dương đưa mười ngón tay của mình lên - nghe bảo cậu ấy tự bẻ gãy ngón tay của mình đấy.
Nhật Thiên đang đi liền đứng khựng lại, những điều mà Dương vừa nói ra thật sự điên khùng quá đi thôi, bẻ như thế thì không phải sẽ đau thấu tim gan hay sao chứ. Anh nhăn mặt lắc đầu còn Dương chỉ biết nhún vai:
- Mà cậu có rảnh thì sang nhà ăn cơm với nội và con bé Nguyệt giúp tôi. Thời gian nghỉ tôi đều đăng ký vào ca làm hết rồi.
Dương gật đầu:
- Có vấn đề gì thì nhớ phải nói với tôi đấy.
Nhật Thiên xách giỏ lên vai, vẫy tay tạm biệt với cậu bạn thân rồi nhanh chóng đạp xe đến chỗ làm việc. Anh gửi xe rồi đẩy cửa bước vào, khung cảnh đầu tiên nhìn thấy vậy mà lại là Ngọc Châu cùng An Đông đứng ngay ở quầy thu ngân. Cô vừa thấy anh thì mắt liền nở hoa, ra sức mỉm cười còn vẫy vẫy tay chào mặc cho An Đông vẫn đứng yên như tạt tượng.
Ngọc Châu nhận thấy Nhật Thiên đang có dấu hiệu định làm ngơ mình thì liền nhanh nhẹn chạy thẳng về phía anh, nghiêng người đối diện với gương mặt đang gục xuống của Nhật Thiên:
- Hôm nay lại gặp rồi. Làm việc chăm chỉ nhé.
Đợi cho đến khi anh có phản ứng đáp lại lời nói của mình thì cô mới vui vẻ quay trở về bàn thu ngân. An Đông nhìn cô bạn mình tâm trạng phấn khích liền khoanh tay:
- Gặp được người ta là vui vẻ liền vậy đó à?
Ngọc Châu vừa nghe xong giọng của An Đông liền e hèm, chỉnh lại cơ mặt cho nghiêm túc. Không quên tặng kèm thêm một vài cái huých huých tay nhẹ nhàng:
- Thấy gì thì cũng không được méc với anh Huy đâu đấy.
An Đông nhún vai, chuyện méc hay không còn chưa chắc được. Đợi Bảo Huy cậy miệng ra thì chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng sẽ tự động mà khai ra hết thôi.
Ngọc Châu vừa đứng vài phút đã không yên mà chạy qua chạy lại trong cửa tiệm, ngó đông ngó tây xem thử Nhật Thiên đang làm gì. Anh đương nhiên cũng biết được vẫn luôn có người bận rộn để ý hành động của mình ở ngoài kia. Nhật Thiên thay xong đồ bèn cầm chiếc tạp dề bước ra bên ngoài. Ngọc Châu vậy mà vẫn đứng ở đó.
Anh tiến lại gần Ngọc Châu, ánh mắt có mấy phần không hài lòng nhìn cô:
- Còn nhìn nữa là tôi sẽ tính phí đấy. Một phút hai trăm ngàn.
Ngọc Châu chớp chớp mắt, cô không ngần ngại gì mà kéo tay Nhật Thiên để xòe ra phía trước. Ngọc Châu vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh một cái:
- Thành giao.
Nhật Thiên bị làm cho ngớ cả người. Nói một phút năm chục ngàn đã là quá nhiều rồi. Vậy mà cô gái này vẫn vui vẻ đồng ý câu nói của anh. Một phút kiếm được hai trăm, nghe thì hời thật.
Anh thôi không nói chuyện với cô nữa, quay sang hướng khác mặc nốt chiếc tạp dề của mình vào. Thế là Ngọc Châu thật sự đã đi theo rồi nhìn Nhật Thiên rất lâu. Cho đến khi An Đông ngăn cản cô lại:
- Bộ mày định như vậy cả ngày hả?
Ngọc Châu gật gật:
- Tiếc ghê, sắp phải về để đi học rồi nên phải tranh thủ chứ.
An Đông lắc đầu:
- Tao cảnh báo trước, thằng Huy đi tới cửa rồi đấy.
Cô vừa nghe nhắc đến Bảo Huy liền lập tức quay phắt người lại. Đúng lúc cậu vừa đẩy cửa bước vào. Bảo Huy nhíu mày, dạo này An Đông và Ngọc Châu đứng là hay đi cùng nhau thật, hôm nay còn thêm cái kiểu đứng xáp xáp vào nhau nữa kia. Bảo Huy đi tới chen vào giữa, tách hai người ra.
Cậu ngồi xuống ghế ở quầy thanh toán, mở điện thoại ra bấm bấm:
- Gia Ninh đưa Gia Khiêm đi chùa rồi. Ngày mai rảnh rỗi có muốn đi đâu không?
Bảo Huy ngước đầu lên nhìn hai con người đang ở trước mặt:
- Bắt đầu từ An Đông trước đi.
Nghe gọi tên, An Đông thuận theo lắc đầu như thường lệ. Ánh mắt lại hướng sang phía của Ngọc Châu. Cô nàng lúc này hơi lơ mơ, vẫn đang lén lút đưa mắt nhìn theo Nhật Thiên ở xung quanh.
Bảo Huy nghiêng đầu nhìn xem cô em gái của mình đang làm gì liền chẹp miệng:
- Em là biến thái đấy à?
Ngọc Châu nghe thấy giọng nói của anh trai, có mấy phần hoảng. Còn chưa kịp quay đầu đứng cho hẳn hoi để nhận lỗi thì đã nghe được mùi của Bảo Huy thấp thoáng gần mình. Cậu cao hơn cô cả một cái đầu. Một tay Bảo Huy gác lên đầy của Ngọc Châu, nặng trịch:
- Ồ, em là biến thái thật. Người ta có đẹp đến đâu thì cũng không thể nhìn theo cái kiểu muốn ăn tươi nuốt sống người ta như em được đâu.
An Đông ở kế bên cũng tán thành gật đầu.
Ngọc Châu bĩu môi nhưng mắt vẫn dõi theo anh, bình tĩnh đáp lại:
- Một phút hai trăm ngàn. Không có tiền thì anh đừng nhìn người ta.
Bảo Huy hử một tiếng khó hiểu, không nhờ cậu bạn của mình đích thân giải thích và thuật lại mọi chuyện cho thì Bảo Huy suýt nữa đã nghĩ, Nhật Thiên vừa vào làm chưa lâu đã ra tay lừa gạt lấy tiền của em gái mình.
Cậu xoay đầu Ngọc Châu đi, không cho phép cô nhìn người con trai đang miệt mài ra sức làm việc kia nữa. Hai người họ chỉ sợ số tiền mang theo trong người cũng không đủ để trả cho cuộc mua bán vô nghĩa này.