Chương 4
Khoảng chừng một tiếng sau đó, lượt khách đến cũng bớt đông đúc hơn. Nhật Thiên xách mấy túi rác to từ phòng bếp đi ra từ cửa sau. Anh để những túi rác xếp chồng lên nhau, thoáng một hơi, cả người đều dựa lưng vào tường vì mệt mỏi, chân tay đều đau đến rã rời. Vai của anh mấy hôm nay lại nhức mỏi, những lần như thế Nhật Thiên cũng không nói gì, thuận tay vỗ vỗ mạnh mấy cái cho cơn đau mau qua đi.
Nhật Thiên đứng ở trong con hẻm nhỏ nhìn ra ngoài đường lớn, cột điện thắp đèn cao chót vót, dòng người lại không ngừng tấp nập. Sao mà nơi anh đứng hiện tại lại tối quá mức, đến cái đèn treo nhỏ cũng chớp tắt không ngừng. Nhật Thiên thở dài. Bỗng dưng từ phía sau anh lại nghe thấy tiếng mở cửa, cùng với đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng:
- Nếu như mà cô thấy bản thân của mình có nhiều tiền quá thì kiếm đại nơi nào đó để tiêu đi.
Anh xoay người lại, quả nhiên anh đã nghĩ đúng. Ngọc Châu đi theo Nhật Thiên ra đến bên ngoài này thật. Mấy lần anh đều suy nghĩ qua, không biết là cô gái này đã nhìn trúng mình ở điểm nào, chẳng qua cũng chỉ là vô tình chụp được một tấm ảnh mà thôi. Ngọc Châu khiến Nhật Thiên cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn.
Cô huơ huơ tay lắc đầu, khẽ đưa mắt nhìn Nhật Thiên lại dũng cảm tiến gần đến anh vài bước. Nhân cơ hội này, cô liền đứng xoay lưng vào tường, cánh tay bên này vừa hay lại chạm được tay của anh:
- Bởi vì tôi muốn nhìn cậu mà. Ý tôi là chúng ta đang mua bán một cách công bằng đúng không?
Anh không hiểu, ngược lại còn thấy Ngọc Châu có phần ngốc ngốc. Đó chẳng phải chỉ là cái cớ anh lấy ra để cô khỏi theo đuôi anh nữa thôi hay sao. Vậy mà Ngọc Châu lại nghĩ đây là cuộc mua bán công bằng. Cô lại nói:
- Tôi thấy cậu đăng ký lịch dày đặc như vậy, Thiên không bận gì hả?
- Không có.
Nhật Thiên đứng thẳng người, dự định rời đi sau câu trả lời ngắn gọn vừa nãy thì đã bị Ngọc Châu kéo lấy tay áo rồi thản nhiên nói:
- Tôi thích nhiếp ảnh lắm, nhưng mà kể từ khi chụp được tấm hình đó tôi lại không thể chụp được nữa. Giơ máy lên thì liền không cảm thấy được cảnh đẹp nữa.
Anh bỏ tay cô ra khỏi người của mình:
- Rồi sao? Đừng nói là cô muốn bỏ tiền ra để thuê tôi đó hả?
Ngọc Châu mím môi, dự định sẽ gật đầu nói đúng. Nhưng theo như những gì cô quan sát được thì trạng thái của Nhật Thiên hiện tại không được tốt lắm, nhìn xem con người gì đâu lại cáu gắt như thế này, dưới mắt lại có không ít quầng thâm. Chỉ nghĩ như thế thôi thì Ngọc Châu cũng đã có thể tự hiểu được, chỉ đành ngậm ngùi lắc đầu. Cô gãi má cười cười, một tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác ra đưa cho Nhật Thiên:
- Cho nên là đến lúc tôi có thể chụp lại được, có thể phiền Thiên làm bạn với tôi không?
Anh ngẫm một chút, thật ra về khoảng này, Nhật Thiên cũng chẳng phải người khó khăn gì. Chỉ cần Ngọc Châu không sẵn sàng chi tiền cho tình bạn này là được. Anh cầm lấy điện thoại của cô, nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào. Ngọc Châu ngó vào màn hình liền hỏi:
- Cậu không có tài khoản mạng xã hội hả?
Nhật Thiên ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Châu:
- Đây là số điện thoại bàn ở nhà tôi.
Cô gật gù, vậy xem ra cách liên lạc này hơi khó khăn rồi. Trước mắt, Nhật Thiên cũng không mấy khi có ở nhà, mà điện thoại bàn lại là phương tiện sử dụng chung. Cô cũng không thể nào suốt ngày gọi điện cho anh được. Dù vậy Ngọc Châu vẫn nhận lại điện thoại của mình một cách vui vẻ và thỏa mãn, người ta cũng thường nói có còn hơn không mà. Ngọc Châu đã quyết định sẽ chọn Nhật Thiên làm người bạn đến từ Hà Nội của mình. Mà những điều đầu tiên ở trong lòng Ngọc Châu sẽ luôn luôn là những việc quan trọng nhất. Điều đó như một lời tuyên thệ.
Anh thấy cô cười cười, cũng chẳng hiển vì sao trong lòng lại nhẹ đi. Cơn đau vai ban nãy cùng với sự mệt mỏi đều bay đi trong chốc lát. Dù cho bây giờ Nhật Thiên cảm thấy cô nàng có phần phiền phức và không muốn nói chuyện cùng lắm nhưng không thể phủ nhận được rằng, ngay lần đầu tiên nhìn thoáng qua, anh đã cảm thấy Ngọc Châu vô cùng xinh đẹp.
Trong vô thức, Nhật Thiên nhìn Ngọc Châu đến ngơ đi, cô biết anh đang nhìn bèn lấy tay che vội mặt lại, lắc đầu kịch liệt:
- Càng nhìn sẽ càng thấy khuyết điểm, càng nhìn thì Thiên sẽ không thấy tôi xinh nữa đâu. Không được nhìn nữa.
Nhìn thấy được phản ứng của cô, đột nhiên anh lại nhớ đến Mai Nguyệt cũng hay dùng tay che mặt như thế. Đặc biệt là lúc mới tắm xong, tóc còn cuộn lại thành một búi cao. Dạo này Mai Nguyệt nhạy cảm nên có lẽ da mặt đã xấu đi rồi.
Ngọc Châu lon ton chạy vào phòng nghỉ, không quên khoe chiến tích vừa đạt được với Bảo Huy và An Đông:
- Chỉ là số điện thoại bàn thôi mà vui gớm - Bảo Huy bĩu môi - làm bạn thì được chứ đừng có nghĩ đến việc yêu đương nhá, người ở Nam, kẻ ở Bắc. Lỡ mà có gả đi thật thì anh mỗi tháng phải mua vé máy bay mới được gặp em à.
Cô nhướn mày, có người anh trai yêu thương mình thế này thì cũng thật là cảm động quá đi nhưng Bảo Huy có vẻ đi hơi xa vấn đề rồi. Mối quan hệ hiện tại của hai người, đến dấu chấm còn chưa có nữa là. Với lại, là Ngọc Châu tự chạy đi theo người ta. Còn Nhật Thiên đã hó hé lời nào đã đâu. Cô đánh mạnh vào vai Bảo Huy, giọng đe dọa:
- Anh không được nói bậy nói bạ trước mặt cậu ấy đâu đó.
Nhật Thiên đứng ở trong con hẻm nhỏ nhìn ra ngoài đường lớn, cột điện thắp đèn cao chót vót, dòng người lại không ngừng tấp nập. Sao mà nơi anh đứng hiện tại lại tối quá mức, đến cái đèn treo nhỏ cũng chớp tắt không ngừng. Nhật Thiên thở dài. Bỗng dưng từ phía sau anh lại nghe thấy tiếng mở cửa, cùng với đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng:
- Nếu như mà cô thấy bản thân của mình có nhiều tiền quá thì kiếm đại nơi nào đó để tiêu đi.
Anh xoay người lại, quả nhiên anh đã nghĩ đúng. Ngọc Châu đi theo Nhật Thiên ra đến bên ngoài này thật. Mấy lần anh đều suy nghĩ qua, không biết là cô gái này đã nhìn trúng mình ở điểm nào, chẳng qua cũng chỉ là vô tình chụp được một tấm ảnh mà thôi. Ngọc Châu khiến Nhật Thiên cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn.
Cô huơ huơ tay lắc đầu, khẽ đưa mắt nhìn Nhật Thiên lại dũng cảm tiến gần đến anh vài bước. Nhân cơ hội này, cô liền đứng xoay lưng vào tường, cánh tay bên này vừa hay lại chạm được tay của anh:
- Bởi vì tôi muốn nhìn cậu mà. Ý tôi là chúng ta đang mua bán một cách công bằng đúng không?
Anh không hiểu, ngược lại còn thấy Ngọc Châu có phần ngốc ngốc. Đó chẳng phải chỉ là cái cớ anh lấy ra để cô khỏi theo đuôi anh nữa thôi hay sao. Vậy mà Ngọc Châu lại nghĩ đây là cuộc mua bán công bằng. Cô lại nói:
- Tôi thấy cậu đăng ký lịch dày đặc như vậy, Thiên không bận gì hả?
- Không có.
Nhật Thiên đứng thẳng người, dự định rời đi sau câu trả lời ngắn gọn vừa nãy thì đã bị Ngọc Châu kéo lấy tay áo rồi thản nhiên nói:
- Tôi thích nhiếp ảnh lắm, nhưng mà kể từ khi chụp được tấm hình đó tôi lại không thể chụp được nữa. Giơ máy lên thì liền không cảm thấy được cảnh đẹp nữa.
Anh bỏ tay cô ra khỏi người của mình:
- Rồi sao? Đừng nói là cô muốn bỏ tiền ra để thuê tôi đó hả?
Ngọc Châu mím môi, dự định sẽ gật đầu nói đúng. Nhưng theo như những gì cô quan sát được thì trạng thái của Nhật Thiên hiện tại không được tốt lắm, nhìn xem con người gì đâu lại cáu gắt như thế này, dưới mắt lại có không ít quầng thâm. Chỉ nghĩ như thế thôi thì Ngọc Châu cũng đã có thể tự hiểu được, chỉ đành ngậm ngùi lắc đầu. Cô gãi má cười cười, một tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác ra đưa cho Nhật Thiên:
- Cho nên là đến lúc tôi có thể chụp lại được, có thể phiền Thiên làm bạn với tôi không?
Anh ngẫm một chút, thật ra về khoảng này, Nhật Thiên cũng chẳng phải người khó khăn gì. Chỉ cần Ngọc Châu không sẵn sàng chi tiền cho tình bạn này là được. Anh cầm lấy điện thoại của cô, nhanh chóng nhập số điện thoại của mình vào. Ngọc Châu ngó vào màn hình liền hỏi:
- Cậu không có tài khoản mạng xã hội hả?
Nhật Thiên ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Châu:
- Đây là số điện thoại bàn ở nhà tôi.
Cô gật gù, vậy xem ra cách liên lạc này hơi khó khăn rồi. Trước mắt, Nhật Thiên cũng không mấy khi có ở nhà, mà điện thoại bàn lại là phương tiện sử dụng chung. Cô cũng không thể nào suốt ngày gọi điện cho anh được. Dù vậy Ngọc Châu vẫn nhận lại điện thoại của mình một cách vui vẻ và thỏa mãn, người ta cũng thường nói có còn hơn không mà. Ngọc Châu đã quyết định sẽ chọn Nhật Thiên làm người bạn đến từ Hà Nội của mình. Mà những điều đầu tiên ở trong lòng Ngọc Châu sẽ luôn luôn là những việc quan trọng nhất. Điều đó như một lời tuyên thệ.
Anh thấy cô cười cười, cũng chẳng hiển vì sao trong lòng lại nhẹ đi. Cơn đau vai ban nãy cùng với sự mệt mỏi đều bay đi trong chốc lát. Dù cho bây giờ Nhật Thiên cảm thấy cô nàng có phần phiền phức và không muốn nói chuyện cùng lắm nhưng không thể phủ nhận được rằng, ngay lần đầu tiên nhìn thoáng qua, anh đã cảm thấy Ngọc Châu vô cùng xinh đẹp.
Trong vô thức, Nhật Thiên nhìn Ngọc Châu đến ngơ đi, cô biết anh đang nhìn bèn lấy tay che vội mặt lại, lắc đầu kịch liệt:
- Càng nhìn sẽ càng thấy khuyết điểm, càng nhìn thì Thiên sẽ không thấy tôi xinh nữa đâu. Không được nhìn nữa.
Nhìn thấy được phản ứng của cô, đột nhiên anh lại nhớ đến Mai Nguyệt cũng hay dùng tay che mặt như thế. Đặc biệt là lúc mới tắm xong, tóc còn cuộn lại thành một búi cao. Dạo này Mai Nguyệt nhạy cảm nên có lẽ da mặt đã xấu đi rồi.
Ngọc Châu lon ton chạy vào phòng nghỉ, không quên khoe chiến tích vừa đạt được với Bảo Huy và An Đông:
- Chỉ là số điện thoại bàn thôi mà vui gớm - Bảo Huy bĩu môi - làm bạn thì được chứ đừng có nghĩ đến việc yêu đương nhá, người ở Nam, kẻ ở Bắc. Lỡ mà có gả đi thật thì anh mỗi tháng phải mua vé máy bay mới được gặp em à.
Cô nhướn mày, có người anh trai yêu thương mình thế này thì cũng thật là cảm động quá đi nhưng Bảo Huy có vẻ đi hơi xa vấn đề rồi. Mối quan hệ hiện tại của hai người, đến dấu chấm còn chưa có nữa là. Với lại, là Ngọc Châu tự chạy đi theo người ta. Còn Nhật Thiên đã hó hé lời nào đã đâu. Cô đánh mạnh vào vai Bảo Huy, giọng đe dọa:
- Anh không được nói bậy nói bạ trước mặt cậu ấy đâu đó.