Chương : 40
Một đêm ngon giấc qua đi, có lẽ do di chuyển nhiều nên Cúc mới xuất hiện nhiều cơn gò như thế, nghỉ ngơi buổi chiều và một đêm cô thấy người khỏe hơn hẳn, không thấy gò bụng hay căng tức gì cả. Cộng thêm tâm lý nôn nóng muốn trở về quê mẹ nên sáng hôm sau, ngay khi tỉnh dậy Cúc liền đề nghị:
Hôm nay em thấy trong người khá lên rất nhiều, không khó chịu như hôm qua nữa. Hay là chúng ta lại tiếp tục hành trình được không ạ?
Hôm nay cậu khỏe hơn rồi à? Đêm qua ngủ thế nào, có ngon giấc không?
Tớ mệt quá nên cũng ngủ một mạch đến sáng, chẳng biết cậu dậy lúc nào...
Mùa thấy Cúc đề nghị như vậy cũng có chút vui mừng.
Ừ cũng khá hơn, mệt nên tớ cũng ngủ suốt, chả tỉnh giấc mấy...
Hay là cứ nghỉ thêm một ngày nữa cũng được, mọi người đều có thể chờ được mà em!
Hiểu nói với Cúc rồi lại quay sang nhìn Mùa, anh muốn thăm dò ý kiến của cô xem thế nào.
Ừ. Hay là nghỉ ngơi thêm ngày nữa rồi hãy đi, chỉ sợ đi tiếp bụng lại đau thì làm sao...
Mùa tán thành ý kiến của Hiểu.
Thì mình cứ đi, nếu mệt thì lại nghỉ, hiện tại tớ thấy sức khỏe cũng tốt, nếu dừng nghỉ lâu thế này thì lãng phí thời gian quá. Chưa kể bác sỹ nói khoảng thời gian này tớ có thể sinh bất cứ lúc nào.. Nếu như kéo dài, e là không kịp trở về nhà mất.
Mùa quay sang nói với Hiểu:
Hay là mình cứ đi đi anh, Cúc có vẻ muốn được về nhà quá! Tâm trạng của phụ nữ sắp sinh nở hay lo xa, có ở lại chân tay cũng bồn chồn không yên...
Anh nghe em!
Hiểu nghe Mùa nói xong anh nhìn cô với vẻ mặt hiền và quan tâm hết sức, lời anh vừa nói ra khiến trái tim cô lại loạn nhịp. Đã bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng thỉnh thoảng cũng có những khoảnh khắc anh làm cho cô thấy rung động và bối rối thế này... Nhưng Mùa nhanh chóng ổn định tâm trạng của mình vì ở đây còn có người thứ ba, hơn hai hết cô sợ Cúc thấy tủi thân nên vội đứng lên sửa soạn đồ đạc để chuẩn bị rời khỏi quán trọ. Hiểu biết Mùa đang nghĩ gì, nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn đang nhanh nhẹn dọn dẹp anh khẽ mỉm cười, trong lòng dấy lên một niềm vui khó tả. ?
Theo như Hiểu nói thì còn ba ngày nữa là có thể đến được biên giới Việt Nam, xe bắt đầu lăn bánh Mùa và Cúc trò chuyện rôm rả.
Mùa này...
Hả!
Cậu còn nhớ cái ngày chúng mình bị bắt sang đây không?
Nhớ chứ. Dạo ấy chưa quen đi xe mà lại đi đường dài hai chúng mình say lả lướt. Đã thế còn nôn thốc nôn tháo, nhìn đứa nào đứa nấy giống như cái xác không hồn í... sợ thật!!
Ừ. Lâu như vậy mà mới có 9 tháng nhỉ.
9 tháng mà tớ cứ tưởng tượng ra như 9 năm ấy...
Cúc nhăn mặt hồi tưởng lại chuyện cũ.
Đặt mình vào hoàn cảnh của hai cô gái mới có thể thấu hiểu được họ đã rơi vào tận cùng bế tắc và tuyệt vọng đến thế nào. Những tưởng sẽ không còn ngày về nữa, thậm chí còn bỏ mạng nơi đây, chịu kiếp làm trâu làm chó... Nhưng rất may mắn, hai cô gặp được người tốt, ngày hôm nay có thể trở về là do phúc phận của hai cô quá lớn.
Hiểu không nói gì cả, vì anh không bao giờ hiểu được những gì họ đã trải qua, anh chăm chú lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm Mùa xem cô đang vui hay đang buồn. Những lúc Mùa và Cúc kể lại những điều mà hai cô phải chịu trong suốt hành trình đưa từ Việt Nam sang biên giới, Hiểu nghe mà thấy bản thân thật có lỗi. Anh cảm thấy trong lồng ngực như nấc nghẹn vì sự việc mà mình gây ra.
Anh xin lỗi... thực sự xin lỗi hai người!
Để hai em phải chịu nhiều đắng cay như vậy cũng là lỗi của anh. Nếu như... nếu như thời gian ấy anh không đưa ra cái quyết định ngu dại ấy... có khi...
Hiểu vừa nói vừa ngập ngừng, dù bản thân mình có lỗi, song lúc thừa nhận anh vẫn không can đảm mà nói trôi chảy được. Mùa hiểu được ý của anh định nói là gì, nhưng anh là con người trượng nghĩa, anh không giống như những bọn môi giới ở ngoài kia, anh dám làm, dám nhận và chấp nhận sửa sai. Cái sai của anh là tuyển người qua làm việc, vô tình tiếp tay và tạo cơ hội cho bọn buôn người lộng hành.
Nhưng ngay khi biết được lỗ hổng trong quá trình làm việc cùa bọn chúng, anh đã nhận ra cái sai của mình và sửa sai. Bằng chứng là suốt thời gian qua, khi Mùa và Cúc sinh sống tại nhà anh, anh chưa bao giờ ngược đãi họ, thậm chí hết lần này lần khác che chở và bảo vệ họ. Đến hiện tại, cũng chính anh là người tình nguyện bỏ hết cả công việc, gia đình để hộ tống hai cô gái về Việt Nam, trả lại cho họ quyền tự do chính đáng mà bản thân họ nên có.
Một phần vì cảm nhận được anh là người tốt, một phần nữa cũng là bởi thời gian chung sống và tiếp xúc với Hiểu, Mùa thật sự có tình cảm với anh. Có lẽ anh đối với cô cũng thế, cả hai đã gắn bó với nhau, tình cảm chắc chắn là không hề nhỏ. Nếu không, giờ phút này người tốt bụng chắc chắn cũng sẽ bỏ cuộc giữa đường để mặc cho hai cô tự tìm đường về Việt Nam chứ không thể quản nắng gió xa xôi đích thân hộ tống thế này được.
Vì tin anh, và cũng vì yêu anh nên ngay khi Hiểu định phân trần việc sai lầm ngày trước, Mùa liền cắt ngang lời anh:
Anh tập trung lái xe đi, nói chuyện nhiều không tốt đâu.
Hơn nữa, anh cũng biết rồi đấy, lúc trước em có tâm sự với anh rồi, em bị lừa bán qua biên giới cũng chính là do người chị ruột của mình.
Nếu người nhận em và Cúc không phải là anh thì cũng sẽ là một gã nào đó ế vợ, hoặc vào một nhà chứa nào đó làm gái mại dâm.
Em nhấn mạnh là "chị gái ruột" nhé, ngay cả đứa em gái của mình chị ta cũng nhẫn tâm ra tay thì thử hỏi trên đời này còn đạo lý nào nữa?
Bởi vậy anh không cần phải tự trách chính mình nữa, trong truyện này anh đúng là có lỗi. Không phải riêng anh, mà lỗi cũng chính là ở bản thân em và Cúc.
Đối với xã hội rộng lớn này, tầm hiểu biết của chúng em khi ấy thực sự quá ngây dại, chập chững bước vào đời với đầu óc của một con cừu. Nếu như nhận biết được đâu là cạm bẫy lọc lừa có lẽ cũng ko có ngày hôm nay.
Và cũng còn rất may mắn là bầu trời đã sắp sáng trở lại... ko xa nữa thôi.
Điều đáng buồn nhất là Cúc...
Nói một hồi Mùa bỗng ngập ngừng và quay xuống nhìn bạn ở ghế sau, Cúc đang ngả đầu ra ghế xe và chăm chú nghe Mùa nói chuyện.
Tớ làm sao?
Buồn nhất là cậu mang cái thai ngoài ý muốn, thời gian qua thật lòng mà nói cậu quá vất vả rồi!!
Tớ không sao...
Cúc mỉm cười rồi đưa tay lên xoa bụng.
Tớ cảm ơn ông trời vì đã cho con đến bên tớ, đời này có con là niềm an ủi lớn nhất rồi. Cậu không phải lo lắng cho tớ đâu, trải qua nhiều chuyện như thế tớ đã nghĩ thông rồi. Chỉ tiếc cho cậu thôi...
Cúc đang định nói chuyện cái thai không may mắn của Mùa nhưng rồi cô kịp thời ngưng lại, sợ cái cảm giác đang vui sẽ mất đi, sợ Mùa lại buồn phiền. Ánh mắt Mùa đúng là có thoáng buồn, nhưng cô cũng như Cúc, sợ mọi người thêm sầu não nên vẫn tỏ ra thoải mái như không, nhưng trong lồng ngực, cô thấy trái tim mình như có vết cứa sâu vào vậy. Đau nhói vô cùng...
Nghe được tâm sự của hai cô, Hiểu cảm động thật sự, những vất vả ngày qua là anh luôn cố gắng để bù đắp lại lỗi lầm của mình. Anh cũng thấy mình thật may mắn khi gặp và yêu được một cô gái như Mùa.. Hiểu đưa tay sang ghế bên cạnh và khẽ nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt và cử chỉ vô cùng biểu cảm, lúc này anh ko để ý Cúc có quan tâm anh làm gì hay không. Anh mặc kệ, ánh mắt nhìn đắm đuối khiến Mùa cũng có chút ngượng ngùng...
Cảm ơn em đã tin tưởng anh!!
Hôm nay em thấy trong người khá lên rất nhiều, không khó chịu như hôm qua nữa. Hay là chúng ta lại tiếp tục hành trình được không ạ?
Hôm nay cậu khỏe hơn rồi à? Đêm qua ngủ thế nào, có ngon giấc không?
Tớ mệt quá nên cũng ngủ một mạch đến sáng, chẳng biết cậu dậy lúc nào...
Mùa thấy Cúc đề nghị như vậy cũng có chút vui mừng.
Ừ cũng khá hơn, mệt nên tớ cũng ngủ suốt, chả tỉnh giấc mấy...
Hay là cứ nghỉ thêm một ngày nữa cũng được, mọi người đều có thể chờ được mà em!
Hiểu nói với Cúc rồi lại quay sang nhìn Mùa, anh muốn thăm dò ý kiến của cô xem thế nào.
Ừ. Hay là nghỉ ngơi thêm ngày nữa rồi hãy đi, chỉ sợ đi tiếp bụng lại đau thì làm sao...
Mùa tán thành ý kiến của Hiểu.
Thì mình cứ đi, nếu mệt thì lại nghỉ, hiện tại tớ thấy sức khỏe cũng tốt, nếu dừng nghỉ lâu thế này thì lãng phí thời gian quá. Chưa kể bác sỹ nói khoảng thời gian này tớ có thể sinh bất cứ lúc nào.. Nếu như kéo dài, e là không kịp trở về nhà mất.
Mùa quay sang nói với Hiểu:
Hay là mình cứ đi đi anh, Cúc có vẻ muốn được về nhà quá! Tâm trạng của phụ nữ sắp sinh nở hay lo xa, có ở lại chân tay cũng bồn chồn không yên...
Anh nghe em!
Hiểu nghe Mùa nói xong anh nhìn cô với vẻ mặt hiền và quan tâm hết sức, lời anh vừa nói ra khiến trái tim cô lại loạn nhịp. Đã bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng thỉnh thoảng cũng có những khoảnh khắc anh làm cho cô thấy rung động và bối rối thế này... Nhưng Mùa nhanh chóng ổn định tâm trạng của mình vì ở đây còn có người thứ ba, hơn hai hết cô sợ Cúc thấy tủi thân nên vội đứng lên sửa soạn đồ đạc để chuẩn bị rời khỏi quán trọ. Hiểu biết Mùa đang nghĩ gì, nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn đang nhanh nhẹn dọn dẹp anh khẽ mỉm cười, trong lòng dấy lên một niềm vui khó tả. ?
Theo như Hiểu nói thì còn ba ngày nữa là có thể đến được biên giới Việt Nam, xe bắt đầu lăn bánh Mùa và Cúc trò chuyện rôm rả.
Mùa này...
Hả!
Cậu còn nhớ cái ngày chúng mình bị bắt sang đây không?
Nhớ chứ. Dạo ấy chưa quen đi xe mà lại đi đường dài hai chúng mình say lả lướt. Đã thế còn nôn thốc nôn tháo, nhìn đứa nào đứa nấy giống như cái xác không hồn í... sợ thật!!
Ừ. Lâu như vậy mà mới có 9 tháng nhỉ.
9 tháng mà tớ cứ tưởng tượng ra như 9 năm ấy...
Cúc nhăn mặt hồi tưởng lại chuyện cũ.
Đặt mình vào hoàn cảnh của hai cô gái mới có thể thấu hiểu được họ đã rơi vào tận cùng bế tắc và tuyệt vọng đến thế nào. Những tưởng sẽ không còn ngày về nữa, thậm chí còn bỏ mạng nơi đây, chịu kiếp làm trâu làm chó... Nhưng rất may mắn, hai cô gặp được người tốt, ngày hôm nay có thể trở về là do phúc phận của hai cô quá lớn.
Hiểu không nói gì cả, vì anh không bao giờ hiểu được những gì họ đã trải qua, anh chăm chú lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm Mùa xem cô đang vui hay đang buồn. Những lúc Mùa và Cúc kể lại những điều mà hai cô phải chịu trong suốt hành trình đưa từ Việt Nam sang biên giới, Hiểu nghe mà thấy bản thân thật có lỗi. Anh cảm thấy trong lồng ngực như nấc nghẹn vì sự việc mà mình gây ra.
Anh xin lỗi... thực sự xin lỗi hai người!
Để hai em phải chịu nhiều đắng cay như vậy cũng là lỗi của anh. Nếu như... nếu như thời gian ấy anh không đưa ra cái quyết định ngu dại ấy... có khi...
Hiểu vừa nói vừa ngập ngừng, dù bản thân mình có lỗi, song lúc thừa nhận anh vẫn không can đảm mà nói trôi chảy được. Mùa hiểu được ý của anh định nói là gì, nhưng anh là con người trượng nghĩa, anh không giống như những bọn môi giới ở ngoài kia, anh dám làm, dám nhận và chấp nhận sửa sai. Cái sai của anh là tuyển người qua làm việc, vô tình tiếp tay và tạo cơ hội cho bọn buôn người lộng hành.
Nhưng ngay khi biết được lỗ hổng trong quá trình làm việc cùa bọn chúng, anh đã nhận ra cái sai của mình và sửa sai. Bằng chứng là suốt thời gian qua, khi Mùa và Cúc sinh sống tại nhà anh, anh chưa bao giờ ngược đãi họ, thậm chí hết lần này lần khác che chở và bảo vệ họ. Đến hiện tại, cũng chính anh là người tình nguyện bỏ hết cả công việc, gia đình để hộ tống hai cô gái về Việt Nam, trả lại cho họ quyền tự do chính đáng mà bản thân họ nên có.
Một phần vì cảm nhận được anh là người tốt, một phần nữa cũng là bởi thời gian chung sống và tiếp xúc với Hiểu, Mùa thật sự có tình cảm với anh. Có lẽ anh đối với cô cũng thế, cả hai đã gắn bó với nhau, tình cảm chắc chắn là không hề nhỏ. Nếu không, giờ phút này người tốt bụng chắc chắn cũng sẽ bỏ cuộc giữa đường để mặc cho hai cô tự tìm đường về Việt Nam chứ không thể quản nắng gió xa xôi đích thân hộ tống thế này được.
Vì tin anh, và cũng vì yêu anh nên ngay khi Hiểu định phân trần việc sai lầm ngày trước, Mùa liền cắt ngang lời anh:
Anh tập trung lái xe đi, nói chuyện nhiều không tốt đâu.
Hơn nữa, anh cũng biết rồi đấy, lúc trước em có tâm sự với anh rồi, em bị lừa bán qua biên giới cũng chính là do người chị ruột của mình.
Nếu người nhận em và Cúc không phải là anh thì cũng sẽ là một gã nào đó ế vợ, hoặc vào một nhà chứa nào đó làm gái mại dâm.
Em nhấn mạnh là "chị gái ruột" nhé, ngay cả đứa em gái của mình chị ta cũng nhẫn tâm ra tay thì thử hỏi trên đời này còn đạo lý nào nữa?
Bởi vậy anh không cần phải tự trách chính mình nữa, trong truyện này anh đúng là có lỗi. Không phải riêng anh, mà lỗi cũng chính là ở bản thân em và Cúc.
Đối với xã hội rộng lớn này, tầm hiểu biết của chúng em khi ấy thực sự quá ngây dại, chập chững bước vào đời với đầu óc của một con cừu. Nếu như nhận biết được đâu là cạm bẫy lọc lừa có lẽ cũng ko có ngày hôm nay.
Và cũng còn rất may mắn là bầu trời đã sắp sáng trở lại... ko xa nữa thôi.
Điều đáng buồn nhất là Cúc...
Nói một hồi Mùa bỗng ngập ngừng và quay xuống nhìn bạn ở ghế sau, Cúc đang ngả đầu ra ghế xe và chăm chú nghe Mùa nói chuyện.
Tớ làm sao?
Buồn nhất là cậu mang cái thai ngoài ý muốn, thời gian qua thật lòng mà nói cậu quá vất vả rồi!!
Tớ không sao...
Cúc mỉm cười rồi đưa tay lên xoa bụng.
Tớ cảm ơn ông trời vì đã cho con đến bên tớ, đời này có con là niềm an ủi lớn nhất rồi. Cậu không phải lo lắng cho tớ đâu, trải qua nhiều chuyện như thế tớ đã nghĩ thông rồi. Chỉ tiếc cho cậu thôi...
Cúc đang định nói chuyện cái thai không may mắn của Mùa nhưng rồi cô kịp thời ngưng lại, sợ cái cảm giác đang vui sẽ mất đi, sợ Mùa lại buồn phiền. Ánh mắt Mùa đúng là có thoáng buồn, nhưng cô cũng như Cúc, sợ mọi người thêm sầu não nên vẫn tỏ ra thoải mái như không, nhưng trong lồng ngực, cô thấy trái tim mình như có vết cứa sâu vào vậy. Đau nhói vô cùng...
Nghe được tâm sự của hai cô, Hiểu cảm động thật sự, những vất vả ngày qua là anh luôn cố gắng để bù đắp lại lỗi lầm của mình. Anh cũng thấy mình thật may mắn khi gặp và yêu được một cô gái như Mùa.. Hiểu đưa tay sang ghế bên cạnh và khẽ nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt và cử chỉ vô cùng biểu cảm, lúc này anh ko để ý Cúc có quan tâm anh làm gì hay không. Anh mặc kệ, ánh mắt nhìn đắm đuối khiến Mùa cũng có chút ngượng ngùng...
Cảm ơn em đã tin tưởng anh!!