Chương 39:
Ông nội Dư năm nay đã 80 tuổi có hơn nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, tinh thần thì cũng vẫn còn rất minh mẫn, trên người ông mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, ông thư thả vuốt nhẹ chòm râu dưới cằm.Hà Ngộ chỉ cười cười.Ông ấy lại nói: “Tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, nhìn thấy hai đứa bên nhau như vậy cũng tốt, công việc của cháu dạo này có bận lắm không?”“Cũng được ạ.”Ông ấy gật gật đầu: “Thỉnh thoảng bọn trẻ tụi con cũng nên ra ngoài chơi nhiều hơn, như ông bây giờ chỉ còn biết ở nhà trồng hoa nuôi chim tự tạo niềm vui cho mình, ở đây con chim này là thông minh nhất đấy.”Hà Ngộ cũng gật đầu đáp lại ông.Không lâu sau đó thì Dư Nhất Dương mở cửa tiến vào và dắt tay Hà Ngộ đi ra ngoàiÔng nội Dư lắc lắc đầu.Hai người bọn họ lên xe và trực tiếp quay về nhà.Tâm trạng Dư Nhất Dương rất nhanh đã trở lại bình thường, anh ta còn vui vẻ quay sang hỏi Hà Ngộ đã ăn no chưa.“Cũng no rồi.” Hà Ngộ nói: “Lát anh ghé siêu thị một chút nhé, tôi muốn mua bánh chưng.”Dư Nhất Dương: “Sao đột nhiên lại muốn ăn bánh chưng?”“Tôi vẫn luôn thích ăn bánh chưng trong siêu thị đó.”Vừa đến siêu thị, Hà Ngộ liền vơ lấy hai túi lớn, Dư Nhất Dương thấy thế liền buồn cười.Lúc sau anh ta lại nói: “Tháng sau anh đi công tác, lúc đó em đi cùng anh nhé.”Chuyện Dư Nhất Dương là chuyện bình thường như cơm bữa, mỗi khi anh ta đi công tác, Hà Ngộ đều cảm giác bản thân mình như được sống lại, tranh thủ thời gian này để tận hưởng cuộc sống thuộc về bản thân mình.Với lại mấy lần trước Dư Nhất Dương cũng có dẫn cô theo bao giờ đâu.Hà Ngộ nói: “Lần này sao lại muốn tôi đi cùng?”“Bên kia phong cảnh không tồi, tranh thủ cơ hội qua chơi một chút, anh cũng chưa em đi chơi bao giờ mà.”Hà Ngộ nói: “Tôi không có hứng thú với việc đi dạo ngắm phong cảnh cho lắm.”“ Ừm” Anh ta nói: “ Đi rồi nói sao.”Sau khi chở Hà Ngộ về đến nhà, Dư Nhất Dương cũng trở về nhà riêng của anh ta, thật ngạc nhiên, lần này thế mà anh ta chịu buông tha cho cô.Nhìn lại thời gian còn sớm nên Hà Ngộ tranh thủ đi ngủ một giấc, sau đó lại xem một bộ phim, thời gian chậm rãi trôi qua cho đến khi màn đêm dần buông xuống bên ngoài cửa sổ.Rất nhanh trong nhà chỉ còn lại ánh sáng chiếu ra từ màn hình máy tính, Hà Ngộ chớp đôi mắt chua xót, bấm tạm dừng, đứng dậy đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.Trên bàn để hai túi bánh chưng, ước chừng một người không thể giải quyết chúng ngay được.Cô chống cằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái, sau đó nhắn tin cho Đoạn Mạnh.“Khi nào anh tan ca?” Cô hỏi.Đoạn Mạnh rất nhanh liền nhắn lại: “Anh chưa biết nữa.”“Khi nào gần xong thì nhắn em một tiếng nhé, em đến đón anh.”Đoạn Mạnh: “Chi vậy?”“Em mang đồ ăn cho anh.”Hà Ngộ đợi mãi vẫn không thấy di động có động tĩnh, cô cầm hai cái bánh chưng đi phòng bếp đun nóng, thuận tiện lại pha một ly cà phê, quay ra đã thấy tin nhắn Đoạn Mạnh trả lời cô.Anh trả lời: “Được.”Cà phê hương vị không tồi, đương nhiên hương vị bánh chưng cũng rất tốt, nhưng sức ăn của Hà Ngộ chỉ ăn được nửa cái.Cô vươn vươn vai, xem nửa tập còn lại của bộ phim, sau đó vào nhà vệ sinh dưỡng da.Hà Ngộ trang điểm đều rất cơ bản, chủ yếu chỉ là làm cho bản thân trông có khí sắc thêm một chút.Gần 12 giờ, Hà Ngộ lại nhắn tới một tin nhắn.Lúc đó Đoạn Mạnh mới vừa tan tầm, ra tới cửa, đi đến cửa hàng xe second-hand lấy xe máy điện của mình.Anh gọi điện thoại cho Hà Ngộ.“Anh còn tưởng là em đã ngủ rồi.” Anh nói.Hà Ngộ: “Anh đúng là xem thường em, em rất ít khi thất tín với người khác nha.”“Xin lỗi.” Đoạn Mạnh nói: “Anh mới vừa tan tầm.”“Ừm, em biết mà.”Hà Ngộ lại gãi gãi đầu tóc của mình, cô nhìn gương mặt không tệ lắm của chính mình trong gương rồi tự nói: “Quả nhiên con gái sẽ trang điểm vì người mình thích!”Đường phố đêm khuya rất dễ chạy, xe cộ không cần lo phải chen chúc nối đuôi nhau, từ chỗ làm đến nhà của Đoạn Mạnh tiết kiệm được hơn một nửa thời gian.Đoạn Mạnh đứng ở dưới tàng cây chờ cô, tán cây tươi tốt, bóng cây che phủ hoàn toàn bóng hình anh.Hà Ngộ dừng xe ở trước mặt anh, sau đó cô mở cửa số xe đối diện cùng anh.Đoạn Mạnh nãy giờ vẫn không nói gì, anh vứt điếu thuốc đang hút dở trên tay rồi nhanh chóng chui vào xe cô.“ Em mang gì cho anh vậy?” Anh cúi đầu nhìn túi nilon ở sau hàng ghế phụ: “Cái này sao?”“Ừm,” Hà Ngộ quay sang nhìn anh, nói: “Hai cái ở trên em đã hấp nóng rồi đấy, nếu anh đói thì lấy ăn lót dạ trước đi.”Đoạn Mạnh mở túi ra xem, hai chiếc bánh đặt trên cùng quả thật vẫn còn ấm nóng, phía dưới còn có một đống.“Nhiều như vậy sao?”Hà Ngộ nói: “ Haha, ăn cái này rất nhanh nên hai cái không đủ lấp đầy cái bụng đói đâu.”Đoạn Mạnh nói: “Đây là muốn cho anh ăn ngập bánh chưng luôn hả?”Hà Ngộ cười nhẹ: “Anh nghĩ em coi anh là cái gì chứ?”