Chương 40:
Đoạn Mạnh lột vỏ bánh ra rồi cắn một miếng, mùi thơm của lá gói và hương thịt tràn ngập trong miệng, lúc đầu không thấy đói, nhưng giờ lại thấy đói cồn cào.Anh cắn hai miếng rồi hỏi: "Em ăn gì chưa vậy?"Hà Ngộ suy nghĩ một chút: "Thật ra em cũng không nấu ăn giỏi lắm, lúc nãy em có tự làm một phần cơm chiên trứng, miễn cưỡng thì cũng có thể nuốt được một chút."“Để anh nấu lại cho em ăn.”Hà Ngộ đổi đề tài: "Làm sao chúng ta tới đó được?""Có xe đạp điện mà."Hà Ngộ kinh ngạc nhìn anh: "Đủ pin sao?""Thừa ấy chứ, anh còn có thể đưa em về nhà được luôn.”“Haha!” Hà Ngộ thật sự kinh ngạc: “Xe ắc quy bền như vậy sao!”"Lần sau em thử là biết mà.""Được thôi!" Hà Ngộ đạp phanh dừng trước đèn đỏ, nói: "Xe anh bây giờ đang ở chỗ làm phải không? Ngày mai anh đi làm thế nào?"“Xe buýt.” Đoạn Mạnh bắt đầu bóc cái bánh thứ hai. “Dù sao đi xe buýt cũng tiện.”“Ăn ngon không?” Hà Ngộ đột nhiên hỏi anh.Đoạn Mạnh quay đầu nhìn cô, Hà Ngộ chỉ hơi nhướng mày.Đoạn Mạnh đưa miếng bánh dính nếp đến trước miệng Hà Ngộ.Hà Ngộ đã khá no, nhưng vẫn phối hợp cúi đầu cắn một miếng, đôi môi đỏ mọng nghiền ngẫm miếng bánh, để lại một vết son đỏ nho nhỏ."Son môi dính lên rồi."Đèn trong xe hơi mờ nên nhìn kỹ lắm mới có thể thấy được.Hà Ngộ lại nói: "Vứt chỗ đấy đi."Đoạn Mạnh xé lá gói, cắn miếng có dính son vào miệng, nhìn phía trước xe nói: “Đèn xanh kìa, đi thôi.”Hà Ngộ nhìn anh một cái thật sâu rồi nói: "Đến bệnh viện sao?""Về nhà đi, anh không ở đó có khi bà ấy sẽ bình tĩnh hơn."“Anh thuê y tá trông coi là được mà.” Hà Ngộ khuyên nhủ.“Ừ.” Đoạn Mạnh nói: “Phải tìm một người có thể chịu đựng áp lực.”Hà Ngộ: "Bà ta còn khó tính với cả người lạ nữa à?""Cũng còn phụ thuộc vào tâm trạng của bà ấy nữa."Hà Ngộ trầm tư, cô muốn hỏi xem liệu Đỗ Kim Đệ có biết về thỏa thuận phá dỡ hay không, cô cũng cảm thấy chủ đề này là nỗi đau thầm kín không thể chạm đến, không thích hợp để nói đến vào lúc này.Cô đưa Đoạn Mạnh về nhà.Lúc đó đã hơn một giờ đêm, họ đã ở bên nhau hơn nửa giờ trên xe.Trong nửa giờ này, dường như mọi mong chờ đều được giải tỏa, Đoạn Mạnh vươn tay ôm lấy cô vào lòng, truyền đạt sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai cỗ thân thể.Cửa kính xe hạ xuống, trong làn gió thoảng qua hương thơm thoang thoảng.“Em xịt nước hoa à?” Đoạn Mạnh hỏi.Hà Ngộ: "Mùi thế nào?""Cũng ổn, nếu nồng quá thì không tốt."Hà Ngộ dừng một chút rồi hỏi tiếp: "Giống như những khách hàng mà anh đã tiếp xúc ư?"Đoạn Mạnh nắm tay cô, ngón tay thon dài sạch sẽ mềm mại, nhìn ngón tay cô cũng biết đây là một cô nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa.“Trông ngon đấy.” Anh đột nhiên nói.Hà Ngộ sửng sốt một chút, một giây sau đầu ngón trỏ của cô đã bị Đoạn Mạnh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi mềm mại vuốt ve đầu ngón tay, ánh mắt hai người nhìn nhau.“Anh sẽ chẳng bao giờ cư xử với khách của mình như vậy, anh cũng không thèm để ý hương thơm của bọn họ.” Đoạn Mạnh rút ngón tay của Hà Ngộ ra, lấy giấy lau sạch sẽ cho cô: “Em ở lại đây với anh chứ?”Ngày mai phải đến công ty làm việc, ở lại đây có chút bất tiện, buổi tối không về chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.Hà Ngộ nói: "Không được, ngày mai em phải đi làm rồi.”Cô giơ tay quàng cổ Đoạn Mạnh, hôn anh một cái.—Đoạn Mạnh từ chức, mặc dù quản lý cực kì không muốn anh nghỉ việc nhưng cũng không có thời gian và công sức đi chỉ dạy một tên nhóc không có chút kinh nghiệm nào, Đoạn Mạnh chỉ đơn thuần làm trọn bổn phận của một nhân viên hầu rượu chứ chưa bao giờ chủ động bất cứ điều gì, giữ mình chẳng khác gì một trinh nữ thuần khiết vậy.Sau khi thỏa thuận phá dỡ được ký kết, họ sẽ cần phải tìm kiếm một ngôi nhà mới để chuyển vào.Đỗ Kim Đệ đang phải trải qua quá trình hồi phục sau một thời gian dài phẫu thuật, vậy nên lựa chọn đầu tiên của Đoạn Mạnh là tìm kiếm nhà ở gần bệnh viện.Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mua nhà, mặc dù số tiền bồi thường mà anh nhận được sẽ rất lớn, nhưng chi phí y tế cho mẹ cũng rất lớn, Đoạn Mạnh còn phải để dành đủ tiền để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.Trên mạng có rất nhiều thông tin cho thuê nhà, Hà Ngộ cũng chú ý tới một vài điểm cho thuê hợp lý, cuối cùng bọn họ chọn một căn hộ có hai phòng ngủ ở một tiểu khu cũ.Đồ nội thất có cảm giác cũ kỹ, mục nát và tồi tàn.“Chúng ta đi xem đồ nội thất một chút đi.” Hà Ngộ nhìn xung quanh nói: “Đồ không dùng được nữa, mua cái mới cũng tốt hơn.”Đoạn Mạnh không hề phản đối.Họ đến trung tâm nội thất lớn nhất trong khu vực, tình cờ thay nơi đó đang có chương trình khuyến mãi, giá cả vô cùng hợp lý.