Chương 68: Bom hẹn giờ
Khiết Tâm Hoa biết bản thân bị lừa thì đỏ mắt cay nghiệt muốn gặp cô để xử đẹp lấy lại sự tự tôn cao quý.
Chưa có một ai dám làm bà ta mất mặt đến vậy, Diệp La Manh Hạ cô chọc phải kiến lửa rồi.
Bà ta thu xếp kế hoạch tự mình đi dằn mặt con dâu yêu quý.
Ngày mà Hắc Minh Hạo được ra viện, bà ta thủ sẵn tóm gọn cả hai vợ chồng đang ân ái vui vẻ kè kè bên nhau. Trói tay bịt mắt kín miệng, tiếng la hét cũng chẳng thể thốt lên được nửa lời.
Diệp La Manh Hạ nhanh trí dùng bật lửa trong túi áo Minh Hạo để đốt cháy sợi dây thừng, còn chưa kịp mồi lửa đã bị bà ta phát hiện đáp mạnh chiếc bật lửa ra xa.
" Ngày tàn của bọn mày đến rồi. "
Con mụ độc địa còn hơn cả mẹ kế, mang tiếng máu mủ ruột rà chưa bao giờ bà ta mở não suy nghĩ cho đứa con trai duy nhất của mình.
Trong mắt bà chỉ có duy nhất lợi ích của bản thân, vì thứ tình yêu mù quáng mà liều mình lao vào cạm bẫy của sự quyền lực.
Chiếc xe hơi lao nhanh đi nhanh chóng vượt qua mọi mặt đường để đến nơi hoang tàn đổ nát.
Chốn xa lạ vắng người chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bản thân vang lên theo nhịp bước.
Khiết Tâm Hoa cười phá lên mở bịt mắt của Hắc Minh Hạo để lấy ánh sáng, xung quanh vật cảnh đổ nát, đến cả bức tường cũng nứt vách mọc lên rêu xanh theo cụm.
" Bà đưa bọn tôi đến đây làm gì? "
" Hắc Minh Hạo, ta sẽ cởi trói cho con nếu con ngoan ngoãn về theo phe ta. "
" Mơ đẹp đấy, bà biết rõ câu trả lời của tôi là gì mà vẫn tự tin nói được câu đấy à? "
Mụ ta trợn mắt ra lệnh cho 2 tên đàn ông to xác giữ chặt lấy Diệp La Manh Hạ khiến anh kinh hãi.
" Thả Manh Hạ ra! "
Khiết Tâm Hoa lôi ra lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu tím cô đặc, vừa bật mở nắp liền tiến sát tới chỗ cô. Bàn tay nâng cằm vứt miếng vải trong khoang miệng toan đổ vào trong để cô uống.
Cô thô lỗ dùng chân đá mạnh vào bụng bà ta thét lên chửi rủa.
" Con ác quỷ! Có đày bà xuống địa ngục cũng không thể gột rửa được tội ác mà bà làm! Hắc Minh Hạo là do bà sinh ra đấy, sao có thể dùng danh phận người mẹ để tự ý định đoạt cuộc đời của anh ấy. Mẹ kiếp tất cả là tại bà! "
Lời mắng chửi thành công chọc tức được bà ta, gương mặt hung hăng tiến đến tát bốp vào mặt cô liên tiếp nhiều nhát khiến Minh Hạo đứng đó không ngừng thét lên can ngăn.
" Dừng tay! Bà đánh vào mặt ai vậy hả!! "
" Ồn ào thật đấy, hai lũ bọn mày điên giống hệt nhau. "
Manh Hạ tức giận tung một cú đá trời giáng lên cằm bà ta khiến bà ta ngã ngửa. Trên mặt bầm tím sưng vù căm phẫn nhìn cô, tay giữ lấy cằm đau đớn trợn trừng.
" Con mẹ nó Diệp La Manh Hạ, mày điên rồi! "
" Lời khen từ một kẻ điên như bà chẳng làm tôi vui chút nào. "
Khiết Tâm Hoa đứng phắt dậy trói hai người lại sát cạnh nhau bằng dây thừng lớn, dính chặt ở giữa là quả bom hẹn giờ đang đếm ngược từng giây.
" Đừng trách tao độc ác giết cả con của mình, là do mày ngáng đường hỗn xược. "
Đám người của bà ta thay nhau khiêng hai người vào tận trong góc tối giữa nơi lụp xụp, nếu phải chết cô cũng không muốn để kẻ điên như Tâm Hoa được toại nguyện.
Lòng người bạc bẽo ích kỉ, nhấp ly rượu ngồi phía bên ngoài ngắm chờ khi quả bom nổ tung phanh thây cả hai người.
Chưa có một ai dám làm bà ta mất mặt đến vậy, Diệp La Manh Hạ cô chọc phải kiến lửa rồi.
Bà ta thu xếp kế hoạch tự mình đi dằn mặt con dâu yêu quý.
Ngày mà Hắc Minh Hạo được ra viện, bà ta thủ sẵn tóm gọn cả hai vợ chồng đang ân ái vui vẻ kè kè bên nhau. Trói tay bịt mắt kín miệng, tiếng la hét cũng chẳng thể thốt lên được nửa lời.
Diệp La Manh Hạ nhanh trí dùng bật lửa trong túi áo Minh Hạo để đốt cháy sợi dây thừng, còn chưa kịp mồi lửa đã bị bà ta phát hiện đáp mạnh chiếc bật lửa ra xa.
" Ngày tàn của bọn mày đến rồi. "
Con mụ độc địa còn hơn cả mẹ kế, mang tiếng máu mủ ruột rà chưa bao giờ bà ta mở não suy nghĩ cho đứa con trai duy nhất của mình.
Trong mắt bà chỉ có duy nhất lợi ích của bản thân, vì thứ tình yêu mù quáng mà liều mình lao vào cạm bẫy của sự quyền lực.
Chiếc xe hơi lao nhanh đi nhanh chóng vượt qua mọi mặt đường để đến nơi hoang tàn đổ nát.
Chốn xa lạ vắng người chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bản thân vang lên theo nhịp bước.
Khiết Tâm Hoa cười phá lên mở bịt mắt của Hắc Minh Hạo để lấy ánh sáng, xung quanh vật cảnh đổ nát, đến cả bức tường cũng nứt vách mọc lên rêu xanh theo cụm.
" Bà đưa bọn tôi đến đây làm gì? "
" Hắc Minh Hạo, ta sẽ cởi trói cho con nếu con ngoan ngoãn về theo phe ta. "
" Mơ đẹp đấy, bà biết rõ câu trả lời của tôi là gì mà vẫn tự tin nói được câu đấy à? "
Mụ ta trợn mắt ra lệnh cho 2 tên đàn ông to xác giữ chặt lấy Diệp La Manh Hạ khiến anh kinh hãi.
" Thả Manh Hạ ra! "
Khiết Tâm Hoa lôi ra lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu tím cô đặc, vừa bật mở nắp liền tiến sát tới chỗ cô. Bàn tay nâng cằm vứt miếng vải trong khoang miệng toan đổ vào trong để cô uống.
Cô thô lỗ dùng chân đá mạnh vào bụng bà ta thét lên chửi rủa.
" Con ác quỷ! Có đày bà xuống địa ngục cũng không thể gột rửa được tội ác mà bà làm! Hắc Minh Hạo là do bà sinh ra đấy, sao có thể dùng danh phận người mẹ để tự ý định đoạt cuộc đời của anh ấy. Mẹ kiếp tất cả là tại bà! "
Lời mắng chửi thành công chọc tức được bà ta, gương mặt hung hăng tiến đến tát bốp vào mặt cô liên tiếp nhiều nhát khiến Minh Hạo đứng đó không ngừng thét lên can ngăn.
" Dừng tay! Bà đánh vào mặt ai vậy hả!! "
" Ồn ào thật đấy, hai lũ bọn mày điên giống hệt nhau. "
Manh Hạ tức giận tung một cú đá trời giáng lên cằm bà ta khiến bà ta ngã ngửa. Trên mặt bầm tím sưng vù căm phẫn nhìn cô, tay giữ lấy cằm đau đớn trợn trừng.
" Con mẹ nó Diệp La Manh Hạ, mày điên rồi! "
" Lời khen từ một kẻ điên như bà chẳng làm tôi vui chút nào. "
Khiết Tâm Hoa đứng phắt dậy trói hai người lại sát cạnh nhau bằng dây thừng lớn, dính chặt ở giữa là quả bom hẹn giờ đang đếm ngược từng giây.
" Đừng trách tao độc ác giết cả con của mình, là do mày ngáng đường hỗn xược. "
Đám người của bà ta thay nhau khiêng hai người vào tận trong góc tối giữa nơi lụp xụp, nếu phải chết cô cũng không muốn để kẻ điên như Tâm Hoa được toại nguyện.
Lòng người bạc bẽo ích kỉ, nhấp ly rượu ngồi phía bên ngoài ngắm chờ khi quả bom nổ tung phanh thây cả hai người.