Chương : 34
Dịch: Hoài Phạm
Cứ như vậy, Quan Thục Di và Chương Nam Chính đi ra ban công phòng xép. Gió đông lạnh lẽo hiu hiu thổi qua ban công. Tuy ban công trang hoàng rất xa hoa, nhưng đứng ngây ngốc vào lúc này cũng không thích hợp. Quan Thục Di đón một cơn gió lạnh, nhìn trộm vào trong phòng, từ chỗ này có thể quan sát trực diện mọi chuyện trong đó. Đó cũng là nguyên nhân nàng và Chương Nam Chính không muốn đứng ở chỗ nào khác. Dù rét lạnh, dù phải chịu tội…… Họ không muốn đi. Vẫn kiên trì nghe ngóng.
Quan Thục Di nhìn một hồi, bắt đầu ngửa đầu nhìn bầu trời u ám. Nàng bỗng nhớ tới trước đây, khi mà nhà còn cao – rất cao, những thứ to lớn thì rất to lớn, những thứ nhỏ thì rất nhỏ, buồn cười thì sẽ bật cười, bi thương thì cả thế giới như đang khóc, một thế giới đơn thuần không gì có thể thay thế. Còn thế giới bây giờ – vì sao luôn phức tạp như thế, không thể lý giải như thế? Nàng khinh bỉ trình độ hiểu biết tiểu nông dân của mình, khinh bỉ luôn thái độ tiếc xuân buồn thu lãng mạn kiểu đàn bà.
Đã chia tay rồi, không phải sao? Không phải mỗi người đều đã chuẩn bị cho mình một gia đình sao? Người phụ nữ này vì sao còn chưa buông tha Nút chai của nàng?
Ở phòng trong, Lang Ngưng nói liên tục, không biết đang chất vấn cái gì. Giữa những câu nói là tiếng khóc nức nở. Tần Tri không trả lời, cũng không nói lại, chỉ yên lặng nghe, anh là người lịch lãm, sẽ không nói gì để cô khó xử. Bên cạnh nàng, người đàn ông phong độ kia liên tục châm thuốc lá, cũng chưa nói gì. Chỉ có điều, từng đám tàn thuốc rơi vãi đã thể hiện đầy đủ nỗi bất an, Quan Thục Di cảm thấy hơi coi thường anh ta.
Vợ chưa cưới của anh đang chèo kéo chồng tôi, anh không dám đi ngăn sao?
“Nếu, Tần Tri còn yêu cô ấy, như vậy thì cô ấy còn có thể không phân rõ phải trái. Nếu…… Không hề yêu, một chiêu này sẽ không thể thành. Rất buồn cười!” Quan Thục Di quay đầu nhìn Chương Nam Chính.
Chương Nam Chính uống một hớp nước, kinh ngạc nhìn Quan Thục Di. Miệng nàng nhai kẹo cao su sột soạt, hộp kẹo này nàng mua mấy ngày hôm trước.
“Cô nói gì?” Chương Nam Chính hỏi lại.
Quan Thục Di quăng viên kẹo khác vào miệng, tiếp tục nhấm nháp: “Người phụ nữ của anh đang thăm dò người đàn ông của tôi, cô ta còn yêu anh ấy.”
Chương Nam Chính lắc đầu: “ Lang Ngưng không phải là người như thế.”
Quan Thục Di nở nụ cười, nói, pha lẫn một chút khinh thường: “Cô ấy là đàn bà, đúng không?”
Chương Nam Chính gật đầu: “Đương nhiên!”
Quan Thục Di thở dài: “Đàn bà đều như nhau. Họ biết ai đang thầm yêu họ, ai có ấn tượng với họ, họ có thể lợi dụng được cái gì. Đó là thư tư chất trời cho của mỗi người đàn bà. Nhưng nếu đối mặt với một người đàn ông không yêu mình, sẽ trở thành trò cười. Lúc này cô ấy rất buồn cười.”
Chương Nam Chính nuốt nước bọt: “Cậu ta không nói không rằng đã biến mất, Lang Ngưng rất lo lắng. Chúng tôi là bạn học, bạn bè, cho dù cậu ta không từng yêu Lang Ngưng, thì cô ấy vẫn lo lắng. Đó là chuyện bình thường? Cô nghĩ như vậy có hơi hẹp hòi.”
Quan Thục Di không để ý lời châm chọc của anh ta. Nàng nhìn bên trong: Nước mắt Lang Ngưng không ngừng rơi, Tần Tri rót cho cô một ly nước, Lang Ngưng hất mạnh ly nước, Tần Tri vẫn không nói một lời. Lửa giận trong lòng Quan Thục Di bùng lên, lại còn rót nước cho cô ta? Đúng là thuỷ tính dương hoa* mà. Nếu là nàng, nàng đã nước hắt lên mặt người phụ nữ kia, chỉ vào cửa bảo cô ta cút đi.
*: Ý chỉ sự lẳng lơ đa tình
“Yêu một người, cho dù cô ấy xấu, mắt lác, hôi nách, ngón tay dính nhau, hay cái gì khác, trong mắt những người nhau, những thiếu sót đó lại là nét đặc biệt của cô ấy. Cô ấy có thể tự nhiên khi dễ anh ta, làm nũng với anh ta, chơi xấu anh ta, lấy tiền của anh ta, lãng phí tuổi xuân, hao tổn cuộc đời anh ta, vô luận mặc áo ngủ, chiếm tiện nghi… Đó đều là những chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu một ngày, không còn yêu, những hành vi như thế chỉ bị nhìn nhận là không phân rõ phải trái, không có đạo lý. Đến lúc đó, những gì cô ta làm, sẽ bị cho là trò hề tẻ nhạt. Thật đấy, tin tôi đi, tôi làm ở văn phòng, tôi phụ trách gọi người sắp đặt hội trường, tôi phải nhớ thói quen và sở thích của hàng chục nhân, ai thích chát, ai ưa ngọt, ai thích nói chuyện, ai có tình nhân ngoài luồng. Những người trong văn phòng chúng tôi, mỗi ngày sống được là nhờ vào nhìn mặt người ta mà sống.
Cô vợ của anh thật sự đã thua cuộc rồi. Không tin, chúng ta đánh cuộc, thế nào?” Quan Thục Di nói xong, lấy một hộp kẹo đưa cho Chương Nam Chính.
“Cứ mỗi ba giây anh ăn một viên, ở đây có hơn mười viên. Ăn xong, Tần Tri sẽ ra đây nói với tôi: Quả Quả, ngoài này lạnh lẽo, vào đi. Lang Ngưng phải về.”
Chương Nam Chính ngơ ngác nhìn Quan Thục Di, nhận hộp kẹo, anh ta ăn từng viên, không đánh cược với nàng, anh ta chỉ muốn giết thời gian.
Vị quýt, vị chuối, vị dâu tây …… Anh ta vừa ăn vừa nói: “Tôi thấy thật kỳ quái. Cuối cùng thì cậu ta thích cô ở chỗ nào?”
Quan Thục Di chớp mắt nhìn anh ta, cảm thấy người này kém trí nghiêm trọng: “Anh nói thật vô nghĩa, đương nhiên là thích con người tôi, chẳng lẽ thích linh hồn của tôi? Thích linh hồn thì đi chụp chân dung cho quỷ sứ đi.” Nàng nói xong, làm như sắp bị đông chết, bắt đầu phát run, dậm chân thình thịch.
Không lâu sau, Tần Tri mở cửa ban công, anh nhìn Chương Nam Chính, cười cười, sau đó nhìn Quan Thục Di dịu dàng nói: “Quả Quả, bên ngoài lạnh lẽo, vào đi, bọn họ phải về.”
Quan Thục Di đứng tại chỗ nhún một cái, vươn hai đầu ngón tay.
Kẹo cao su vẫn chưa ăn xong, cũng không thể nói là ai thắng, số kẹo còn lại, Chương Nam Chính cất vào túi quần, cùng chỗ với bao thuốc lá. Anh ta kéo Lang Ngưng – vẫn còn khóc tới run cả người, bỏ đi, cảm thấy mất mặt! Bị một cô gái nông thôn giả làm khỉ bỡn cợt thật sự mất mặt.
Tần Tri vẫn chưa giải thích gì với Quan Thục Di, nàng cũng không hỏi. Một ngày trôi qua, nàng vẫn đi mua đồ đạc cho hôn lễ, Tần Tri tiếp tục làm việc.
Buổi tối, Tần Tri ôm về một đầu DVD mới, được khuyến mãi thêm hai DVD phim tình cảm. Họ rúc vào chăn, cùng nhau giết thời gian.
Tần Tri yên lặng không nói gì, nhìn chằm chằm vào màn hình, Quan Thục Di nằm cạnh anh, không ngừng lảm nhảm:
“Mấy bộ phim lừa đảo này năm tuổi em đã xem rồi, bầy giờ TV chỉ chiếu mấy cái loại hình này. Một cô nhi, sinh ra ở một nhà tốt, cha mẹ bị hắc đạo giết chết, anh ta liều chết chạy trốn, liều mạng chạy trốn…… Cuối cùng rơi xuống vực, tìm được bí kíp võ công gì gì đó, đả thông được kinh mạch gì gì đó…… Luyện thành tuyệt thế võ công. Sau khi thoát khỏi vực tất nhiên sẽ yêu phải con gái của kẻ thù, yêu đến trời sụp đất nứt, cuối cùng lại uy hiếp rồi giết chết người mình yêu, không chừng, đôi khi sẽ một xác hai mạng người (ý là cô gái kia đã mang thai). Nữ chính dù chết cũng không nói cho nam chính…… Sau đó lại xuất hiện nữ thứ, cô ta sẽ thích nam chính, cô nàng này nếu không phải công chúa cũng là quận chúa, cô ta tình nguyện vì anh ta phản bội gia đình, phản bội người bạn thanh mai trúc mã đang thầm yêu mình, cuối cùng còn có thể vì nam chính hiến thân chữa thương, không phải giải độc trên đùi hắn, chỉ là lõa thể sưởi ấm khi hắn sốt cao. Trời hừng đông lặng lẽ biến mất, hoặc là mang thai, hoặc là bị cha ép phải kết hôn, nhưng cô ta thà chết chứ không chịu, anh nhìn kìa, nhìn đi! Quả nhiên đã đến vách núi rồi, rớt! Rớt…… Cô ấy nhất định không được được, đúng……”
Tần Tri đột nhiên ôm Quan Thục Di, cắn nàng một cái thật mạnh……
Thế giới bỗng yên tĩnh.
Lặng yên như chỉ có hai người họ.
Họ nhìn nhau, lặng lẽ không nói gì, Quan Thục Di yêu táo như đang đứng trên chính tầng mây. Hay một nơi nào rất xa.
“Cô ấy nói, anh không nên bỏ mặc cô ấy đối mặt với khổ sở.” Tần Tri thì thào.
Quan Thục Di cười dịu dàng, vuốt ve tóc anh: “Ngốc, rõ ràng là cô ấy coi thường anh.”
“Cô ấy nói, anh bỏ đi, để lại vô số rắc rối cho cô ấy, cô ấy yêu sai người, nhìn nhầm người rồi.”
“Ngốc, có lẽ ngay từ đầu cô ấy không yêu anh.”
“Cô ấy nói, cô ấy không hiểu vì sao anh đối xử với cô ấy như vậy.”
“Ngốc, từ đầu tới đuôi cô ấy hiểu rõ.”
“ Cô ấy nói, khi cả thế giới bỏ rơi anh, chỉ có một mình cô ấy tốt với anh.”
“ Ngốc…… Cả thế giới đều tốt với anh. Chỉ có cô ấy đối với anh không tốt!”
“ Cô ấy nói……”
“ Ngốc, những gì cô ấy nói thật sự quan trọng như vậy sao?”
“…… Không quan trọng đến vậy.”
“Vậy thì không sao. Quên cô ấy đi, anh đúng là ngốc mà. Anh đã từng tổn thương gì đến cô ấy đâu.”
“Quả Quả.”
“Sao?”
“Anh muốn ngủ với em……”
……
……
“…… Anh đã chuẩn bị bao chưa?” (ôi, dịch đoạn này mà đỏ mặt)
Cứ như vậy, Quan Thục Di và Chương Nam Chính đi ra ban công phòng xép. Gió đông lạnh lẽo hiu hiu thổi qua ban công. Tuy ban công trang hoàng rất xa hoa, nhưng đứng ngây ngốc vào lúc này cũng không thích hợp. Quan Thục Di đón một cơn gió lạnh, nhìn trộm vào trong phòng, từ chỗ này có thể quan sát trực diện mọi chuyện trong đó. Đó cũng là nguyên nhân nàng và Chương Nam Chính không muốn đứng ở chỗ nào khác. Dù rét lạnh, dù phải chịu tội…… Họ không muốn đi. Vẫn kiên trì nghe ngóng.
Quan Thục Di nhìn một hồi, bắt đầu ngửa đầu nhìn bầu trời u ám. Nàng bỗng nhớ tới trước đây, khi mà nhà còn cao – rất cao, những thứ to lớn thì rất to lớn, những thứ nhỏ thì rất nhỏ, buồn cười thì sẽ bật cười, bi thương thì cả thế giới như đang khóc, một thế giới đơn thuần không gì có thể thay thế. Còn thế giới bây giờ – vì sao luôn phức tạp như thế, không thể lý giải như thế? Nàng khinh bỉ trình độ hiểu biết tiểu nông dân của mình, khinh bỉ luôn thái độ tiếc xuân buồn thu lãng mạn kiểu đàn bà.
Đã chia tay rồi, không phải sao? Không phải mỗi người đều đã chuẩn bị cho mình một gia đình sao? Người phụ nữ này vì sao còn chưa buông tha Nút chai của nàng?
Ở phòng trong, Lang Ngưng nói liên tục, không biết đang chất vấn cái gì. Giữa những câu nói là tiếng khóc nức nở. Tần Tri không trả lời, cũng không nói lại, chỉ yên lặng nghe, anh là người lịch lãm, sẽ không nói gì để cô khó xử. Bên cạnh nàng, người đàn ông phong độ kia liên tục châm thuốc lá, cũng chưa nói gì. Chỉ có điều, từng đám tàn thuốc rơi vãi đã thể hiện đầy đủ nỗi bất an, Quan Thục Di cảm thấy hơi coi thường anh ta.
Vợ chưa cưới của anh đang chèo kéo chồng tôi, anh không dám đi ngăn sao?
“Nếu, Tần Tri còn yêu cô ấy, như vậy thì cô ấy còn có thể không phân rõ phải trái. Nếu…… Không hề yêu, một chiêu này sẽ không thể thành. Rất buồn cười!” Quan Thục Di quay đầu nhìn Chương Nam Chính.
Chương Nam Chính uống một hớp nước, kinh ngạc nhìn Quan Thục Di. Miệng nàng nhai kẹo cao su sột soạt, hộp kẹo này nàng mua mấy ngày hôm trước.
“Cô nói gì?” Chương Nam Chính hỏi lại.
Quan Thục Di quăng viên kẹo khác vào miệng, tiếp tục nhấm nháp: “Người phụ nữ của anh đang thăm dò người đàn ông của tôi, cô ta còn yêu anh ấy.”
Chương Nam Chính lắc đầu: “ Lang Ngưng không phải là người như thế.”
Quan Thục Di nở nụ cười, nói, pha lẫn một chút khinh thường: “Cô ấy là đàn bà, đúng không?”
Chương Nam Chính gật đầu: “Đương nhiên!”
Quan Thục Di thở dài: “Đàn bà đều như nhau. Họ biết ai đang thầm yêu họ, ai có ấn tượng với họ, họ có thể lợi dụng được cái gì. Đó là thư tư chất trời cho của mỗi người đàn bà. Nhưng nếu đối mặt với một người đàn ông không yêu mình, sẽ trở thành trò cười. Lúc này cô ấy rất buồn cười.”
Chương Nam Chính nuốt nước bọt: “Cậu ta không nói không rằng đã biến mất, Lang Ngưng rất lo lắng. Chúng tôi là bạn học, bạn bè, cho dù cậu ta không từng yêu Lang Ngưng, thì cô ấy vẫn lo lắng. Đó là chuyện bình thường? Cô nghĩ như vậy có hơi hẹp hòi.”
Quan Thục Di không để ý lời châm chọc của anh ta. Nàng nhìn bên trong: Nước mắt Lang Ngưng không ngừng rơi, Tần Tri rót cho cô một ly nước, Lang Ngưng hất mạnh ly nước, Tần Tri vẫn không nói một lời. Lửa giận trong lòng Quan Thục Di bùng lên, lại còn rót nước cho cô ta? Đúng là thuỷ tính dương hoa* mà. Nếu là nàng, nàng đã nước hắt lên mặt người phụ nữ kia, chỉ vào cửa bảo cô ta cút đi.
*: Ý chỉ sự lẳng lơ đa tình
“Yêu một người, cho dù cô ấy xấu, mắt lác, hôi nách, ngón tay dính nhau, hay cái gì khác, trong mắt những người nhau, những thiếu sót đó lại là nét đặc biệt của cô ấy. Cô ấy có thể tự nhiên khi dễ anh ta, làm nũng với anh ta, chơi xấu anh ta, lấy tiền của anh ta, lãng phí tuổi xuân, hao tổn cuộc đời anh ta, vô luận mặc áo ngủ, chiếm tiện nghi… Đó đều là những chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu một ngày, không còn yêu, những hành vi như thế chỉ bị nhìn nhận là không phân rõ phải trái, không có đạo lý. Đến lúc đó, những gì cô ta làm, sẽ bị cho là trò hề tẻ nhạt. Thật đấy, tin tôi đi, tôi làm ở văn phòng, tôi phụ trách gọi người sắp đặt hội trường, tôi phải nhớ thói quen và sở thích của hàng chục nhân, ai thích chát, ai ưa ngọt, ai thích nói chuyện, ai có tình nhân ngoài luồng. Những người trong văn phòng chúng tôi, mỗi ngày sống được là nhờ vào nhìn mặt người ta mà sống.
Cô vợ của anh thật sự đã thua cuộc rồi. Không tin, chúng ta đánh cuộc, thế nào?” Quan Thục Di nói xong, lấy một hộp kẹo đưa cho Chương Nam Chính.
“Cứ mỗi ba giây anh ăn một viên, ở đây có hơn mười viên. Ăn xong, Tần Tri sẽ ra đây nói với tôi: Quả Quả, ngoài này lạnh lẽo, vào đi. Lang Ngưng phải về.”
Chương Nam Chính ngơ ngác nhìn Quan Thục Di, nhận hộp kẹo, anh ta ăn từng viên, không đánh cược với nàng, anh ta chỉ muốn giết thời gian.
Vị quýt, vị chuối, vị dâu tây …… Anh ta vừa ăn vừa nói: “Tôi thấy thật kỳ quái. Cuối cùng thì cậu ta thích cô ở chỗ nào?”
Quan Thục Di chớp mắt nhìn anh ta, cảm thấy người này kém trí nghiêm trọng: “Anh nói thật vô nghĩa, đương nhiên là thích con người tôi, chẳng lẽ thích linh hồn của tôi? Thích linh hồn thì đi chụp chân dung cho quỷ sứ đi.” Nàng nói xong, làm như sắp bị đông chết, bắt đầu phát run, dậm chân thình thịch.
Không lâu sau, Tần Tri mở cửa ban công, anh nhìn Chương Nam Chính, cười cười, sau đó nhìn Quan Thục Di dịu dàng nói: “Quả Quả, bên ngoài lạnh lẽo, vào đi, bọn họ phải về.”
Quan Thục Di đứng tại chỗ nhún một cái, vươn hai đầu ngón tay.
Kẹo cao su vẫn chưa ăn xong, cũng không thể nói là ai thắng, số kẹo còn lại, Chương Nam Chính cất vào túi quần, cùng chỗ với bao thuốc lá. Anh ta kéo Lang Ngưng – vẫn còn khóc tới run cả người, bỏ đi, cảm thấy mất mặt! Bị một cô gái nông thôn giả làm khỉ bỡn cợt thật sự mất mặt.
Tần Tri vẫn chưa giải thích gì với Quan Thục Di, nàng cũng không hỏi. Một ngày trôi qua, nàng vẫn đi mua đồ đạc cho hôn lễ, Tần Tri tiếp tục làm việc.
Buổi tối, Tần Tri ôm về một đầu DVD mới, được khuyến mãi thêm hai DVD phim tình cảm. Họ rúc vào chăn, cùng nhau giết thời gian.
Tần Tri yên lặng không nói gì, nhìn chằm chằm vào màn hình, Quan Thục Di nằm cạnh anh, không ngừng lảm nhảm:
“Mấy bộ phim lừa đảo này năm tuổi em đã xem rồi, bầy giờ TV chỉ chiếu mấy cái loại hình này. Một cô nhi, sinh ra ở một nhà tốt, cha mẹ bị hắc đạo giết chết, anh ta liều chết chạy trốn, liều mạng chạy trốn…… Cuối cùng rơi xuống vực, tìm được bí kíp võ công gì gì đó, đả thông được kinh mạch gì gì đó…… Luyện thành tuyệt thế võ công. Sau khi thoát khỏi vực tất nhiên sẽ yêu phải con gái của kẻ thù, yêu đến trời sụp đất nứt, cuối cùng lại uy hiếp rồi giết chết người mình yêu, không chừng, đôi khi sẽ một xác hai mạng người (ý là cô gái kia đã mang thai). Nữ chính dù chết cũng không nói cho nam chính…… Sau đó lại xuất hiện nữ thứ, cô ta sẽ thích nam chính, cô nàng này nếu không phải công chúa cũng là quận chúa, cô ta tình nguyện vì anh ta phản bội gia đình, phản bội người bạn thanh mai trúc mã đang thầm yêu mình, cuối cùng còn có thể vì nam chính hiến thân chữa thương, không phải giải độc trên đùi hắn, chỉ là lõa thể sưởi ấm khi hắn sốt cao. Trời hừng đông lặng lẽ biến mất, hoặc là mang thai, hoặc là bị cha ép phải kết hôn, nhưng cô ta thà chết chứ không chịu, anh nhìn kìa, nhìn đi! Quả nhiên đã đến vách núi rồi, rớt! Rớt…… Cô ấy nhất định không được được, đúng……”
Tần Tri đột nhiên ôm Quan Thục Di, cắn nàng một cái thật mạnh……
Thế giới bỗng yên tĩnh.
Lặng yên như chỉ có hai người họ.
Họ nhìn nhau, lặng lẽ không nói gì, Quan Thục Di yêu táo như đang đứng trên chính tầng mây. Hay một nơi nào rất xa.
“Cô ấy nói, anh không nên bỏ mặc cô ấy đối mặt với khổ sở.” Tần Tri thì thào.
Quan Thục Di cười dịu dàng, vuốt ve tóc anh: “Ngốc, rõ ràng là cô ấy coi thường anh.”
“Cô ấy nói, anh bỏ đi, để lại vô số rắc rối cho cô ấy, cô ấy yêu sai người, nhìn nhầm người rồi.”
“Ngốc, có lẽ ngay từ đầu cô ấy không yêu anh.”
“Cô ấy nói, cô ấy không hiểu vì sao anh đối xử với cô ấy như vậy.”
“Ngốc, từ đầu tới đuôi cô ấy hiểu rõ.”
“ Cô ấy nói, khi cả thế giới bỏ rơi anh, chỉ có một mình cô ấy tốt với anh.”
“ Ngốc…… Cả thế giới đều tốt với anh. Chỉ có cô ấy đối với anh không tốt!”
“ Cô ấy nói……”
“ Ngốc, những gì cô ấy nói thật sự quan trọng như vậy sao?”
“…… Không quan trọng đến vậy.”
“Vậy thì không sao. Quên cô ấy đi, anh đúng là ngốc mà. Anh đã từng tổn thương gì đến cô ấy đâu.”
“Quả Quả.”
“Sao?”
“Anh muốn ngủ với em……”
……
……
“…… Anh đã chuẩn bị bao chưa?” (ôi, dịch đoạn này mà đỏ mặt)