Chương : 35
Dịch: Hoài Phạm
Phim truyền hình hiện nay thường xuất hiện một nhân vật tên là Hoàng A Mã, mỗi ngày của người này ngoại trừ ra lệnh chém đầu người khác, chỉ còn một công việc khác, chính là phá hoại lương duyên của người khác.
Đương nhiên, nếu Hoàng A Mã là ngôi sao hạng A, Thái Hậu sẽ là ứng cử viên sát nút, nếu Thái Hậu diễn tròn vai của mình thì hoàng hậu sẽ là nhân vật tiếp theo, và khi tập thể bọn họ cùng léo nhéo, vị chủ tịch kia sẽ ra mặt phá hoại tình yêu.
Vì thế, đến lượt phim truyền hình hiện đại, những người có tiền có thế, từ nhỏ đã là chuyên gia phá hoại tình yêu.
***
Sáng tinh mơ, những tia nắng rực rỡ chiếu qua rèm cửa sổ, lưng dán sát ngực, hai người dính chặt vào nhau, đều tỉnh táo, nhưng không muốn mở mắt, không muốn ngồi dậy, chăn ấm áp, ôm vợ chưa cưới, tình cảm mãnh liệt thiêu đốt đêm qua vừa mới tạm lắng như bùng cháy trở lại. Nếu có thể, Tần Tri muốn dỗ Quan quả táo một hai ba lần, rồi lại thêm một lần.
Đêm qua, Tần Tri cảm giác như anh đã tìm thấy mẹ. Đừng cảm thấy buồn cười vì cảm giác của anh. Đã nhiều năm, chưa có ai ôm anh như vậy, vỗ về anh như vậy. Nàng chậm rãi vuốt từng sợi tóc của anh, an ủi anh, những động tác mang theo sự dịu dàng từ tận đáy lòng, tinh tế. Những lời thì thầm bên tai như khúc hát ru trầm bổng, mềm mại. Họ trao nhau ánh mắt, Tần Tri nâng cằm Quan Thục Di. Khắp người nàng như được phủ trong một lớp ánh sáng nhu hoà, trên đầu nàng như hiện lên một quầng sáng trắng bạc. Giờ khắc này, Tần Tri phảng phất thấy được rất nhiều màu sắc anh chưa từng biết, những màu sắc đan vào với nhau, từng lớp từng lớp, loang loáng trong cơ thể anh.
Anh muốn sống với nàng, cả đời chỉ sống với nàng.
Anh không biết khi những người đàn ông khác sống cùng với phụ nữ thì sẽ thế nào, thế giới tình cảm của Tần Tri vô cùng đơn thuần.
Quan Thục Di ôm anh như thế, dường như đang nói với một đứa trẻ yếu ớt: “Em biết, Nút Chai của em chịu nhiều tủi thân, cả thế giới coi thường anh. Sau này…… Sẽ không còn ai coi thường anh nữa. Anh có em, nên không có gì phải sợ. Em rất mạnh mẽ, em sẽ bảo vệ anh.”
Tần Tri không biết vì sao anh lại khóc, anh từng nghĩ rằng, nước mắt của anh đã sớm cạn kiệt, không thể tìm thấy, cũng đã quên cách khóc.
Nhưng anh đã khóc, khóc, chôn vùi nước mắt, chôn vùi cả bản thân anh trong thân hình ấm áp kia, tham lam hấp thụ ánh mặt trời trong lòng nàng, chia sẻ hơi ấm của nàng. Người đàn bà này, nàng là anh, nàng chỉ có thể là anh, nàng là…… Mẹ, là ruột thịt, là tất cả, nàng là thứ duy nhất có thể chia sẻ mạng sống của anh, sự tồn tại của anh. Tần Tri biết, anh không còn cô độc, anh đã có một bến đậu để trở về.
Quan Thục Di yêu thương vuốt ve hai má Tần Tri, gương mặt anh co rúm, hé ra nỗi khủng hoảng, như một đứa trẻ đang sợ hãi. Vẻ mặt này, người khác không bao giờ được thấy, chỉ có mình nàng mới có thể thấy – khiếp đảm, run rẩy, luống cuống như không biết phải làm sao. Nàng nhìn anh rơi nước mắt – nằm úp sấp trên người nàng. Những ủy khuất đối với mọi thứ, mọi con người trong mắt anh như hóa thành sức mạnh hòa tan nàng và anh.
Sau đó, họ hợp lại thành một, trọn đời này không bao giờ tách ra.
Tần Tri thỏa mãn dán vào lưng Quan Thục Di, bàn tay bắt đầu trắng trợn vuốt ve. Tay anh đặt trên ngực nàng, giống như một đứa con nít tham lam. Sáng tinh mơ anh lại nổi ý xấu, nếu người ta không phản đối? Nếu không phản đối……
Anh định làm nũng, lừa gạt để mưu tính một ít tiện nghi……
Tần Tri thề, anh vừa mới lập kế hoạch, thì ở thời khắc tuyệt vời như thế, ác ma đã kịp vươn tay, còn chưa kịp chạm vào «địa phương» chính yếu, chuông cửa đã bị ấn, kêu lên mấy tiếng hốt hoảng. Anh tức giận mặc quần áo, mở cửa phòng, định dùng ánh mắt giết chết kẻ phá đám.
Người đứng ngoài cửa, thật sự như sét đánh vào anh, một vị Hoàng A Mã cấp bậc lão thần.
Lang Thế Thần, lão sói sau lưng Lang thị. Cha của Lang Ngưng. Bố vợ của Chương Nam Chính, ông chủ trước kia của anh.
Ông ta tới đây làm gì?
Tần Tri không biết phải đón tiếp cấp trên cũ thế nào, trầm mặc đứng đó.
Nhưng lời ông ta thốt ra lại có khí thế của một Hoàng A Mã " chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ", giữa hai hàng lông mày nhíu lại tiết lộ sự bực bội, từ trong lồng ngực phát ra một cơn tức giận mạnh mẽ.
“Thằng nhóc này làm ta quá thất vọng rồi! Đến đây nhiều ngày như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại, để ta giúp cháu chuẩn bị một chút. Chẳng lẽ không còn ở Lang thị thì sẽ thành kẻ thù?!” Lãng Thế Thần chỉ vào Tần Tri, nói.
Tần Tri sửng sốt. Trên thực tế, anh và ông già này không quen thuộc, trước kia ông ta cũng không thèm quan tâm đến anh. Ở hành lang có nhìn thấy anh cũng làm như không thấy, từ lần đầu tiên gặp mặt và năm năm kể từ đó, một khuôn mặt tươi cười ông ta cũng chưa cấp cho anh. Lúc này ông ta đang nhắc chuyện cũ? Từ lúc nào thì quen thân đến mức như thế?
Tần Tri muốn nói, ngài vào nhầm cửa rồi, tôi không quen ngài. Nhưng anh bị dọa đến không dám mở miệng.
“Buổi chiều ta còn một cuộc họp quan trọng.” Ông già kiểm tra sổ tay.
Tần Tri muốn nói, vậy ngài cứ đi họp, tôi cũng có chuyện phải làm. Nhưng anh không dám lập tức thay đổi thái độ. Dù nói thế nào, ông ta cũng là cha của bạn học anh. Anh là hậu sinh. Bà nội đã giáo dục anh, làm người, việc nhỏ còn có thể không phân rõ phải trái, nhưng việc lớn mà cũng không phân rõ phải trái thì đó là không gia giáo.
“À…… Mời ngài vào, tôi thay quần áo.” Tần Tri mở cửa, mời ông ta vào.
Ông lão chủ tịch gật đầu, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng, quét mắt đánh giá khắp nơi, mày vẫn nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng, thần sắc có vẻ tức giận.
Quan Thục Di vùi mình trong chăn, cử động cơ thể mỏi như dần. Đêm qua…… Ôi, rốt cuộc là nàng không cưỡng lại anh! Nàng ló ra ngoài. Bên cạnh nàng, Tần Tri đang nhanh chóng đeo thắt lưng. Phòng bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng ho khan.
“Ai vậy?” Quan Thục Di định đứng lên, Tần Tri ấn nàng nằm lại.
“Không có việc gì, em ngủ đi, là cha Lang Ngưng.” Tần Tri cười, ôm lấy nàng, cẩn thận đắp chăn giúp nàng, thật ra trong phòng không hề lạnh.
Quan Thục Di bĩu môi làm nũng: “Hôn một cái.”
Tần Tri mừng rỡ, cúi đầu “mổ” vài cái.
Tiếp tục chu miệng: “Còn muốn.”
Tần Tri nhéo mũi nàng: “Có khách ngoài kia.”
Quan Thục Di đỏ mặt, lại vùi mình vào chăn: “Em không nên có mặt sao?”
Tần Tri cài xong thắt lưng, vừa chỉnh lại áo, vừa quay đầu nhìn nàng: “Không có việc gì đâu, cũng chẳng phải người quan trọng gì. Em ngủ đi.”
Quan Thục Di an tâm trở lại, những âm thanh ở phòng ngoài chậm rãi len vào, Tần Tri dường như vô tình để lại một khe hở khi anh khép cửa. Quan Thục Di đứng lên, đóng nhanh cửa lại. Nàng nghĩ, nàng không cần phải nghe họ nói gì, ánh mắt nàng lướt qua vết máu nhỏ đơn độc trên giường, sau khi mê mải đỏ mặt một hồi lâu, nàng mặc áo lót và quần đùi của Tần Tri, kéo ra giường vào phòng tắm, xả nước giặt.
Lãng Thế Thần tới đưa tiền, chi phiếu ba mươi vạn là Lang thị thiếu Tần Tri, một trăm vạn là tiền bồi thường cho Tần Tri.
Tần Tri buông cốc nước, cầm tờ chi phiếu ba mươi vạn. Đây là thứ anh nên lấy, rồi đẩy tờ một trăm vạn trở lại: “Không nhiều đến như vậy, cũng không cần thiết, cứ cho qua đi.”
Lãng Thế Thần thở dài, cười khổ: “Ta bây giờ thật sự hối hận*. Nhân tài tốt như vậy lại bị ta đuổi đi, đúng là có mắt không tròng!”
*Bản gốc: 我现在是后悔没地方买药, 哑巴吃黄连 – Hối hận không tìm thấy chỗ bán thuốc, câm điếc mà ăn Hoàng Liên. Hoàng liên là một loại thuốc rất đắng. Ý cha Lang Ngưng là nuốt phải trái đắng mà không thể nói gì.
Tần Tri cũng cười: “Ngài khách khí rồi. Kiếm được cơm ăn, đó mới là người tài. Hơn nữa…… Rời Lang thị tôi cũng từng nghiêm túc xem lại phương thức làm việc của mình, sai lầm tương tự…… Tôi sẽ không lặp lại nữa. Là Lang thị đã cho tôi cơ hội thực hiện, người nên cám ơn là tôi.”
Lãng Thế Thần lắc đầu, ông ta chồm người về phía trước, đầy vẻ cấp bách: “Ta tới là muốn hỏi một chuyện. Thật ra, căn bản không có cái gì gọi là nhân viên chính phủ lộ ra báo giá thấp nhất, đúng không? Ta đã nghĩ rất lâu, con số này…… Là do cậu tính ra, đúng không?”
Ông ta nhìn Tần Tri mong chờ. Anh cúi đầu, nhìn chiếc bàn thủy tinh, hàng đống bánh kẹo cưới chất trên đó: “Dù thật sự có người này hay không, công ty không phải đã nắm được hợp đồng rồi sao? Còn tra xét vấn đề gì nữa? Có một số việc, biết kết quả chưa hẳn đã khiến ngài an tâm. Cho nên, ngài cứ coi như có một người như vậy là được.”
Lãng Thế Thần rút một điếu thuốc, rít một hơi rồi cười khổ: “Cả đời ta, rất ít khi làm chuyện sai lầm. Không phải vì ta không biết tính toán, chỉ vì ta nhát gan, không tham, biết thỏa mãn. Khi người khác muốn mười đồng tiền, ta chỉ hy vọng không cần lỗ vốn là được, người khác muốn hai mươi, ta cảm thấy kiếm được một cũng tốt. Lang thị tích tiểu thành đại như vậy. Ta quá mức cẩn thận, cẩn thận quá nên mới đánh mất dưa hấu, nhặt hạt vừng lại còn đắc chí.”
Tần Tri đẩy gạt tàn qua: “Nền tảng Lang thị vững chắc, tuy lối làm việc hơi cũ kỹ. Nhưng, tế thủy trường lưu* vẫn có thể xem là một tác phong làm việc tốt. Trong thời kỳ này, chậm mà chắc hẳn vẫn phù hợp để phát triển nhảy vọt.”
*: 细水长流 – khe nhỏ sông dài, nghĩa là nước chảy ít thì dòng sẽ dài – thành ngữ Trung Quốc.
Nhẹ nhàng gạt tàn thuốc, Lãng Thế Thần cười cười: “Thời kỳ này à! Cậu là hùng ưng, miếu nhỏ của ta làm sao giữ cậu được!”
Tần Tri im lặng. Không sai, vào lúc này anh thật sự nhìn Lang thị như cái miếu nhỏ. Kẻ sĩ vì tri âm mà chết, bản thân anh không có gì, chỉ biết vạch ra sách lược, hiểu chút đạo dùng người, ở nhà sống tạm mà thôi. Nhưng, lúc anh ở thời điểm khốn đốn nhất, chủ tịch Thi coi anh là một con người chân chính. Từ đầu đến cuối ông không giấu giếm gì anh, coi trọng anh, vì anh bênh vực kẻ yếu, những ân tình này, anh phải báo đáp. Đó là đạo lý. Còn về phần Lang thị, cả đời này anh không muốn quay lại nữa, một lần là đủ rồi.
“Vài ngày trước, có một phu nhân dẫn theo hai đứa con đến Lang thị cảm ơn. Tặng cờ thưởng, còn đốt hai quả pháo lớn ngoài công ty. Con lớn bà ấy tốt nghiệp đại học, chuyên ngành xây dựng dân dụng. Tuy không hợp với công ty, nhưng ta vẫn lưu lại. Dù sao cha cậu ta cũng làm việc cho Lang thị hơn hai mươi năm.” Lãng Thế Thần cầm điếu thuốc, nói.
Tần Tri hơi bất ngờ, chăm chú nhìn ông ta một lúc, chợt hiểu ra. Anh cười: “Người nhân viên đó đi theo ngài hơn hai mươi năm, bởi vì mắc bệnh bạch cầu, ngài tìm lý do đá người ra ngoài, như vậy có hơi nhẫn tâm. Quan trọng là dư luận về công ty. Ông ấy chất phác, tin tưởng công ty nên mới không làm hợp đồng, tốt xấu gì cũng đã phục vụ các vị gần nửa đời người, tuy chỉ là một người tạp vụ nhỏ nhoi, cũng đã mấy chục năm làm việc trong công ty. Ba mươi vạn tuy không nhiều lắm, nhưng mua tiếng tăm quả thật vẫn đáng. Chỉ tiếc…… Thật sự là đáng tiếc, cuối cùng ông ấy vẫn phải đi.”
Lãng Thế Thần thở dài, gật đầu, ông ta đẫy tờ chi phiếu một trăm vạn ra trước mặt anh: “Thứ này không phải cái gì gọi là bồi thường, chỉ là con cháu kết hôn, bậc cha chú như ta có ít tâm ý, cậu công tác ở Lang thị nhiều năm, Lang thị cũng phải có chút thành ý.”
Tần Tri không nói. Anh biết ông già này lo lắng chuyện gì, ông ta sợ anh trả thù Lang thị. Thật lòng, anh chưa từng có ý nghĩ đó.
Lãng Thế Thần ngẩng đầu, nhìn bức ảnh cưới lớn treo trên vách tường, gương mặt cô gái đầy vẻ hạnh phúc, ý cười lan toả khắp đôi mắt. Vị trí này ban đầu là của con ông ta. Bây giờ đã đổi thành người khác.
Hôm qua, Lang Ngưng về nhà, khóc đến thảm thương, ông ta không thể nào khuyên nổi, chỉ có thể rầu rĩ ở trong phòng rút thuốc lá cả đêm.
Lãng Thế Thần đứng lên, vỗ vai Tần Tri: “Hôn lễ của Tiểu Ngưng hủy rồi.”
Tần Tri ngây người, anh nhìn ông ta, không biết nên nói cái gì cho phải, thông tin này thật sự ngoài ý muốn.
Lãng Thế Thần cười mếu: “Không phải Tiểu Ngưng nói ra, là cha của Chương Nam Chính đề xuất. Bạn bè cả đời, thế mà dễ dàng tặng ta một dao. Họ sợ bên chúng ta nuốt lời nên nói trước. Lần này coi như mắt ta mù, nhìn nhầm người. Có rảnh thì gặp Ngưng Ngưng một lần, tâm trạng nó rất tệ. Hôm qua khóc cả đêm, cũng không ăn cơm, không nói chuyện với ta. Nó bị ta bắt buộc, bỏ hết mọi việc để đến Bắc Kinh……”
Tần Tri yên lặng không nói gì, đưa Lãng Thế Thần ra cửa, anh không thể an ủi ông, không thể để bị cuốn vào chuyện nhà Lang Ngưng. Từ lúc rời Lang thị, Lang Ngưng và anh thật sự đã không còn quan hệ. Tiền, anh sẽ nghĩ cách trả lại, còn Lang Ngưng và Chương Nam Chính, bọn họ nếu có chia tay cũng là việc của bọn họ.
Phim truyền hình hiện nay thường xuất hiện một nhân vật tên là Hoàng A Mã, mỗi ngày của người này ngoại trừ ra lệnh chém đầu người khác, chỉ còn một công việc khác, chính là phá hoại lương duyên của người khác.
Đương nhiên, nếu Hoàng A Mã là ngôi sao hạng A, Thái Hậu sẽ là ứng cử viên sát nút, nếu Thái Hậu diễn tròn vai của mình thì hoàng hậu sẽ là nhân vật tiếp theo, và khi tập thể bọn họ cùng léo nhéo, vị chủ tịch kia sẽ ra mặt phá hoại tình yêu.
Vì thế, đến lượt phim truyền hình hiện đại, những người có tiền có thế, từ nhỏ đã là chuyên gia phá hoại tình yêu.
***
Sáng tinh mơ, những tia nắng rực rỡ chiếu qua rèm cửa sổ, lưng dán sát ngực, hai người dính chặt vào nhau, đều tỉnh táo, nhưng không muốn mở mắt, không muốn ngồi dậy, chăn ấm áp, ôm vợ chưa cưới, tình cảm mãnh liệt thiêu đốt đêm qua vừa mới tạm lắng như bùng cháy trở lại. Nếu có thể, Tần Tri muốn dỗ Quan quả táo một hai ba lần, rồi lại thêm một lần.
Đêm qua, Tần Tri cảm giác như anh đã tìm thấy mẹ. Đừng cảm thấy buồn cười vì cảm giác của anh. Đã nhiều năm, chưa có ai ôm anh như vậy, vỗ về anh như vậy. Nàng chậm rãi vuốt từng sợi tóc của anh, an ủi anh, những động tác mang theo sự dịu dàng từ tận đáy lòng, tinh tế. Những lời thì thầm bên tai như khúc hát ru trầm bổng, mềm mại. Họ trao nhau ánh mắt, Tần Tri nâng cằm Quan Thục Di. Khắp người nàng như được phủ trong một lớp ánh sáng nhu hoà, trên đầu nàng như hiện lên một quầng sáng trắng bạc. Giờ khắc này, Tần Tri phảng phất thấy được rất nhiều màu sắc anh chưa từng biết, những màu sắc đan vào với nhau, từng lớp từng lớp, loang loáng trong cơ thể anh.
Anh muốn sống với nàng, cả đời chỉ sống với nàng.
Anh không biết khi những người đàn ông khác sống cùng với phụ nữ thì sẽ thế nào, thế giới tình cảm của Tần Tri vô cùng đơn thuần.
Quan Thục Di ôm anh như thế, dường như đang nói với một đứa trẻ yếu ớt: “Em biết, Nút Chai của em chịu nhiều tủi thân, cả thế giới coi thường anh. Sau này…… Sẽ không còn ai coi thường anh nữa. Anh có em, nên không có gì phải sợ. Em rất mạnh mẽ, em sẽ bảo vệ anh.”
Tần Tri không biết vì sao anh lại khóc, anh từng nghĩ rằng, nước mắt của anh đã sớm cạn kiệt, không thể tìm thấy, cũng đã quên cách khóc.
Nhưng anh đã khóc, khóc, chôn vùi nước mắt, chôn vùi cả bản thân anh trong thân hình ấm áp kia, tham lam hấp thụ ánh mặt trời trong lòng nàng, chia sẻ hơi ấm của nàng. Người đàn bà này, nàng là anh, nàng chỉ có thể là anh, nàng là…… Mẹ, là ruột thịt, là tất cả, nàng là thứ duy nhất có thể chia sẻ mạng sống của anh, sự tồn tại của anh. Tần Tri biết, anh không còn cô độc, anh đã có một bến đậu để trở về.
Quan Thục Di yêu thương vuốt ve hai má Tần Tri, gương mặt anh co rúm, hé ra nỗi khủng hoảng, như một đứa trẻ đang sợ hãi. Vẻ mặt này, người khác không bao giờ được thấy, chỉ có mình nàng mới có thể thấy – khiếp đảm, run rẩy, luống cuống như không biết phải làm sao. Nàng nhìn anh rơi nước mắt – nằm úp sấp trên người nàng. Những ủy khuất đối với mọi thứ, mọi con người trong mắt anh như hóa thành sức mạnh hòa tan nàng và anh.
Sau đó, họ hợp lại thành một, trọn đời này không bao giờ tách ra.
Tần Tri thỏa mãn dán vào lưng Quan Thục Di, bàn tay bắt đầu trắng trợn vuốt ve. Tay anh đặt trên ngực nàng, giống như một đứa con nít tham lam. Sáng tinh mơ anh lại nổi ý xấu, nếu người ta không phản đối? Nếu không phản đối……
Anh định làm nũng, lừa gạt để mưu tính một ít tiện nghi……
Tần Tri thề, anh vừa mới lập kế hoạch, thì ở thời khắc tuyệt vời như thế, ác ma đã kịp vươn tay, còn chưa kịp chạm vào «địa phương» chính yếu, chuông cửa đã bị ấn, kêu lên mấy tiếng hốt hoảng. Anh tức giận mặc quần áo, mở cửa phòng, định dùng ánh mắt giết chết kẻ phá đám.
Người đứng ngoài cửa, thật sự như sét đánh vào anh, một vị Hoàng A Mã cấp bậc lão thần.
Lang Thế Thần, lão sói sau lưng Lang thị. Cha của Lang Ngưng. Bố vợ của Chương Nam Chính, ông chủ trước kia của anh.
Ông ta tới đây làm gì?
Tần Tri không biết phải đón tiếp cấp trên cũ thế nào, trầm mặc đứng đó.
Nhưng lời ông ta thốt ra lại có khí thế của một Hoàng A Mã " chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ", giữa hai hàng lông mày nhíu lại tiết lộ sự bực bội, từ trong lồng ngực phát ra một cơn tức giận mạnh mẽ.
“Thằng nhóc này làm ta quá thất vọng rồi! Đến đây nhiều ngày như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại, để ta giúp cháu chuẩn bị một chút. Chẳng lẽ không còn ở Lang thị thì sẽ thành kẻ thù?!” Lãng Thế Thần chỉ vào Tần Tri, nói.
Tần Tri sửng sốt. Trên thực tế, anh và ông già này không quen thuộc, trước kia ông ta cũng không thèm quan tâm đến anh. Ở hành lang có nhìn thấy anh cũng làm như không thấy, từ lần đầu tiên gặp mặt và năm năm kể từ đó, một khuôn mặt tươi cười ông ta cũng chưa cấp cho anh. Lúc này ông ta đang nhắc chuyện cũ? Từ lúc nào thì quen thân đến mức như thế?
Tần Tri muốn nói, ngài vào nhầm cửa rồi, tôi không quen ngài. Nhưng anh bị dọa đến không dám mở miệng.
“Buổi chiều ta còn một cuộc họp quan trọng.” Ông già kiểm tra sổ tay.
Tần Tri muốn nói, vậy ngài cứ đi họp, tôi cũng có chuyện phải làm. Nhưng anh không dám lập tức thay đổi thái độ. Dù nói thế nào, ông ta cũng là cha của bạn học anh. Anh là hậu sinh. Bà nội đã giáo dục anh, làm người, việc nhỏ còn có thể không phân rõ phải trái, nhưng việc lớn mà cũng không phân rõ phải trái thì đó là không gia giáo.
“À…… Mời ngài vào, tôi thay quần áo.” Tần Tri mở cửa, mời ông ta vào.
Ông lão chủ tịch gật đầu, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng, quét mắt đánh giá khắp nơi, mày vẫn nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng, thần sắc có vẻ tức giận.
Quan Thục Di vùi mình trong chăn, cử động cơ thể mỏi như dần. Đêm qua…… Ôi, rốt cuộc là nàng không cưỡng lại anh! Nàng ló ra ngoài. Bên cạnh nàng, Tần Tri đang nhanh chóng đeo thắt lưng. Phòng bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng ho khan.
“Ai vậy?” Quan Thục Di định đứng lên, Tần Tri ấn nàng nằm lại.
“Không có việc gì, em ngủ đi, là cha Lang Ngưng.” Tần Tri cười, ôm lấy nàng, cẩn thận đắp chăn giúp nàng, thật ra trong phòng không hề lạnh.
Quan Thục Di bĩu môi làm nũng: “Hôn một cái.”
Tần Tri mừng rỡ, cúi đầu “mổ” vài cái.
Tiếp tục chu miệng: “Còn muốn.”
Tần Tri nhéo mũi nàng: “Có khách ngoài kia.”
Quan Thục Di đỏ mặt, lại vùi mình vào chăn: “Em không nên có mặt sao?”
Tần Tri cài xong thắt lưng, vừa chỉnh lại áo, vừa quay đầu nhìn nàng: “Không có việc gì đâu, cũng chẳng phải người quan trọng gì. Em ngủ đi.”
Quan Thục Di an tâm trở lại, những âm thanh ở phòng ngoài chậm rãi len vào, Tần Tri dường như vô tình để lại một khe hở khi anh khép cửa. Quan Thục Di đứng lên, đóng nhanh cửa lại. Nàng nghĩ, nàng không cần phải nghe họ nói gì, ánh mắt nàng lướt qua vết máu nhỏ đơn độc trên giường, sau khi mê mải đỏ mặt một hồi lâu, nàng mặc áo lót và quần đùi của Tần Tri, kéo ra giường vào phòng tắm, xả nước giặt.
Lãng Thế Thần tới đưa tiền, chi phiếu ba mươi vạn là Lang thị thiếu Tần Tri, một trăm vạn là tiền bồi thường cho Tần Tri.
Tần Tri buông cốc nước, cầm tờ chi phiếu ba mươi vạn. Đây là thứ anh nên lấy, rồi đẩy tờ một trăm vạn trở lại: “Không nhiều đến như vậy, cũng không cần thiết, cứ cho qua đi.”
Lãng Thế Thần thở dài, cười khổ: “Ta bây giờ thật sự hối hận*. Nhân tài tốt như vậy lại bị ta đuổi đi, đúng là có mắt không tròng!”
*Bản gốc: 我现在是后悔没地方买药, 哑巴吃黄连 – Hối hận không tìm thấy chỗ bán thuốc, câm điếc mà ăn Hoàng Liên. Hoàng liên là một loại thuốc rất đắng. Ý cha Lang Ngưng là nuốt phải trái đắng mà không thể nói gì.
Tần Tri cũng cười: “Ngài khách khí rồi. Kiếm được cơm ăn, đó mới là người tài. Hơn nữa…… Rời Lang thị tôi cũng từng nghiêm túc xem lại phương thức làm việc của mình, sai lầm tương tự…… Tôi sẽ không lặp lại nữa. Là Lang thị đã cho tôi cơ hội thực hiện, người nên cám ơn là tôi.”
Lãng Thế Thần lắc đầu, ông ta chồm người về phía trước, đầy vẻ cấp bách: “Ta tới là muốn hỏi một chuyện. Thật ra, căn bản không có cái gì gọi là nhân viên chính phủ lộ ra báo giá thấp nhất, đúng không? Ta đã nghĩ rất lâu, con số này…… Là do cậu tính ra, đúng không?”
Ông ta nhìn Tần Tri mong chờ. Anh cúi đầu, nhìn chiếc bàn thủy tinh, hàng đống bánh kẹo cưới chất trên đó: “Dù thật sự có người này hay không, công ty không phải đã nắm được hợp đồng rồi sao? Còn tra xét vấn đề gì nữa? Có một số việc, biết kết quả chưa hẳn đã khiến ngài an tâm. Cho nên, ngài cứ coi như có một người như vậy là được.”
Lãng Thế Thần rút một điếu thuốc, rít một hơi rồi cười khổ: “Cả đời ta, rất ít khi làm chuyện sai lầm. Không phải vì ta không biết tính toán, chỉ vì ta nhát gan, không tham, biết thỏa mãn. Khi người khác muốn mười đồng tiền, ta chỉ hy vọng không cần lỗ vốn là được, người khác muốn hai mươi, ta cảm thấy kiếm được một cũng tốt. Lang thị tích tiểu thành đại như vậy. Ta quá mức cẩn thận, cẩn thận quá nên mới đánh mất dưa hấu, nhặt hạt vừng lại còn đắc chí.”
Tần Tri đẩy gạt tàn qua: “Nền tảng Lang thị vững chắc, tuy lối làm việc hơi cũ kỹ. Nhưng, tế thủy trường lưu* vẫn có thể xem là một tác phong làm việc tốt. Trong thời kỳ này, chậm mà chắc hẳn vẫn phù hợp để phát triển nhảy vọt.”
*: 细水长流 – khe nhỏ sông dài, nghĩa là nước chảy ít thì dòng sẽ dài – thành ngữ Trung Quốc.
Nhẹ nhàng gạt tàn thuốc, Lãng Thế Thần cười cười: “Thời kỳ này à! Cậu là hùng ưng, miếu nhỏ của ta làm sao giữ cậu được!”
Tần Tri im lặng. Không sai, vào lúc này anh thật sự nhìn Lang thị như cái miếu nhỏ. Kẻ sĩ vì tri âm mà chết, bản thân anh không có gì, chỉ biết vạch ra sách lược, hiểu chút đạo dùng người, ở nhà sống tạm mà thôi. Nhưng, lúc anh ở thời điểm khốn đốn nhất, chủ tịch Thi coi anh là một con người chân chính. Từ đầu đến cuối ông không giấu giếm gì anh, coi trọng anh, vì anh bênh vực kẻ yếu, những ân tình này, anh phải báo đáp. Đó là đạo lý. Còn về phần Lang thị, cả đời này anh không muốn quay lại nữa, một lần là đủ rồi.
“Vài ngày trước, có một phu nhân dẫn theo hai đứa con đến Lang thị cảm ơn. Tặng cờ thưởng, còn đốt hai quả pháo lớn ngoài công ty. Con lớn bà ấy tốt nghiệp đại học, chuyên ngành xây dựng dân dụng. Tuy không hợp với công ty, nhưng ta vẫn lưu lại. Dù sao cha cậu ta cũng làm việc cho Lang thị hơn hai mươi năm.” Lãng Thế Thần cầm điếu thuốc, nói.
Tần Tri hơi bất ngờ, chăm chú nhìn ông ta một lúc, chợt hiểu ra. Anh cười: “Người nhân viên đó đi theo ngài hơn hai mươi năm, bởi vì mắc bệnh bạch cầu, ngài tìm lý do đá người ra ngoài, như vậy có hơi nhẫn tâm. Quan trọng là dư luận về công ty. Ông ấy chất phác, tin tưởng công ty nên mới không làm hợp đồng, tốt xấu gì cũng đã phục vụ các vị gần nửa đời người, tuy chỉ là một người tạp vụ nhỏ nhoi, cũng đã mấy chục năm làm việc trong công ty. Ba mươi vạn tuy không nhiều lắm, nhưng mua tiếng tăm quả thật vẫn đáng. Chỉ tiếc…… Thật sự là đáng tiếc, cuối cùng ông ấy vẫn phải đi.”
Lãng Thế Thần thở dài, gật đầu, ông ta đẫy tờ chi phiếu một trăm vạn ra trước mặt anh: “Thứ này không phải cái gì gọi là bồi thường, chỉ là con cháu kết hôn, bậc cha chú như ta có ít tâm ý, cậu công tác ở Lang thị nhiều năm, Lang thị cũng phải có chút thành ý.”
Tần Tri không nói. Anh biết ông già này lo lắng chuyện gì, ông ta sợ anh trả thù Lang thị. Thật lòng, anh chưa từng có ý nghĩ đó.
Lãng Thế Thần ngẩng đầu, nhìn bức ảnh cưới lớn treo trên vách tường, gương mặt cô gái đầy vẻ hạnh phúc, ý cười lan toả khắp đôi mắt. Vị trí này ban đầu là của con ông ta. Bây giờ đã đổi thành người khác.
Hôm qua, Lang Ngưng về nhà, khóc đến thảm thương, ông ta không thể nào khuyên nổi, chỉ có thể rầu rĩ ở trong phòng rút thuốc lá cả đêm.
Lãng Thế Thần đứng lên, vỗ vai Tần Tri: “Hôn lễ của Tiểu Ngưng hủy rồi.”
Tần Tri ngây người, anh nhìn ông ta, không biết nên nói cái gì cho phải, thông tin này thật sự ngoài ý muốn.
Lãng Thế Thần cười mếu: “Không phải Tiểu Ngưng nói ra, là cha của Chương Nam Chính đề xuất. Bạn bè cả đời, thế mà dễ dàng tặng ta một dao. Họ sợ bên chúng ta nuốt lời nên nói trước. Lần này coi như mắt ta mù, nhìn nhầm người. Có rảnh thì gặp Ngưng Ngưng một lần, tâm trạng nó rất tệ. Hôm qua khóc cả đêm, cũng không ăn cơm, không nói chuyện với ta. Nó bị ta bắt buộc, bỏ hết mọi việc để đến Bắc Kinh……”
Tần Tri yên lặng không nói gì, đưa Lãng Thế Thần ra cửa, anh không thể an ủi ông, không thể để bị cuốn vào chuyện nhà Lang Ngưng. Từ lúc rời Lang thị, Lang Ngưng và anh thật sự đã không còn quan hệ. Tiền, anh sẽ nghĩ cách trả lại, còn Lang Ngưng và Chương Nam Chính, bọn họ nếu có chia tay cũng là việc của bọn họ.