Chương : 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tom…”
Cậu thấy cơn ác mộng.
“Tom…”
Rõ ràng đang ở trong mộng, nhưng cậu không thể tỉnh lại.
Cậu mộng thấy một đứa bé gầy trơ xương, cánh tay có những vết ứ ngân xanh tím.
Đứa bé kia dùng ánh mắt cay độc chăm chú nhìn thế giới này… Sau đó trong cơn hoảng hốt, cậu thấy đứa bé kia là chính mình.
“Tom?”
Tom Riddle mở mắt.
Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Severus Snape với mái tóc đen —— người đàn ông tóc đen áo chùng đen đứng ở bên giường, sắc mặt âm u.
Sau khi tỉnh lại Tom tương đối hài lòng. Xem chừng người này đã cứu cậu? Vẻ mặt này của hắn hẳn là lo lắng ha… Quả nhiên, giống như nhận định của mình khi còn bé, Severus là một người tốt ngoài lạnh trong nóng.
Vì vậy phản ứng đầu tiên của cậu chính là —— nhảy xuống giường, vô cùng phấn khởi nhào tới ôm lấy người giám hộ: “Cảm ơn ngươi, ta rất vui!”
Căn bản Severus không nghĩ tới mình bị tập kích, cứ như vậy bị “con bạch tuộc” nào đó nhào tới.
Có chừng khoảng 2s, Severus Snape mới phản ứng được chuyện gì. Thân thể hắn thoáng cứng nhắc, sau đó dùng thanh âm trầm thấp chưa từng có quát: “Đầu óc của ngươi đã bị Giám Ngục ăn sạch rồi hả? Lần đầu tiên ta nhìn thấy có ngươi gặp phải chuyện này còn vui vẻ như thế!!”
Giám Ngục được xem như quái vật ăn hạnh phúc cùng tình cảm của con người, làm sao có tình huống như đứa bé này ngược lại còn sung sướng vui vẻ —— phỏng chừng chỉ có một kẻ Tom Riddle.
Thế nhưng Tom chỉ tiếp tục cong miệng cười, trong đôi mắt đen đều là tia hạnh phúc.
Giám Ngục đã khiến cậu nhìn thấy quá khứ của chính mình, đứa bé không biết “hạnh phúc” là cái gì… Bị vứt bỏ, bị ghét, bị nhục mạ cùng ngược đãi tùy ý… Cậu không có cách nào thoát khỏi ác mộng, cho đến khi Severus tìm đến cứu cậu lần nữa.
—— sao cậu có thể không vui cho được?
Severus không đoán được những khúc chiết ấy trong tâm lý của Tom… Hắn chỉ đang suy nghĩ vì sao Giám Ngục lại khiến cậu có di chứng kỳ cục như vậy. Lẽ nào thứ bay ở Hẻm Xéo là loại biến dị, bị nó ôm hôn sẽ nhảy dựng lên loạn ôm người khác còn hô vui vẻ?
Sắc mặt của Bậc Thầy Độc Dược càng thêm âm u.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn thấp giọng nói: “Mấy ngày này đừng ra ngoài, Tom. Giám Ngục từu trong trại giam đã biến thành quái vật dã ngoại, ta phải đi thu thập vài con quanh đây.”
Tom khẽ run lên: “Vì sao ngươi đi thu thập mấy con Giám Ngục ấy?”
Tuy rằng vì sự kiện vượt ngục quy mô này Bộ Pháp Thuật đã tăng thêm số lượng Thần Sáng, thế nhưng Severus không thể yên tâm. Hắn muốn tự tay giúp Hẻm Xéo an bình một chút, nếu có thể, hắn định tiện thể bắt vài con biến dị như ngày hôm qua để nghiên cứu một chút.
Thứ Giám Ngục này chưa bao giờ được sử dụng để làm nguyên liệu ma dược, sáng ý này đáng giá nếm thử.
Thế nhưng khi Severus gật đầu chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Tom gọi hắn lại.
“Dạy ta thần chú hộ mệnh.” Bé trai nhỏ giọng nói, “Ta cũng muốn đi.”
Severus nhíu mày.
Vốn hắn muốn nói. “Một đứa bé tân sinh Hogwarts còn chưa nhập học đã cuồng vọng tới trình độ nào mới cho rằng bản thân có thể học được ma chú cao cấp”, thế nhưng liên tưởng đến những biểu hiện gần đây của Tom… Hắn vội thu những lời châm chọc bên miệng.
Thiên phú cùng ma lực của Tom Riddle khiến cậu trời sinh là một yêu nghiệt nhỏ con.
Hơn nữa cậu thông minh, khắc khổ, cần cù luyện tập, như vậy thì một ma chú cũng không phải không có khả năng.
Hắn đành khô khốc hỏi. “Ta nghĩ chuyện này để một mình ta làm cũng đủ rồi —— ngươi đi làm cái gì?”
Tom cầm lấy đũa phép của mình, vô cùng vui sướng nhảy xuống từ trên giường. “Ta nghĩ đi theo ngươi đánh Giám Ngục a. Ta vừa bị khi dễ xui xẻo như vậy, đương nhiên giờ muốn báo thù.” Cậu nghĩ một chút, lại tung thêm một lý do khiến người ta thạch hóa, “hơn nữa ta nghĩ mấy thứ kia rất cao to, không biết chất thịt bên trong thế nào. Dù sao Severus cũng không am hiểu nấu nướng ha, chuyện xử lý nguyên liệu nấu ăn đương nhiên phải để ta làm…”
Cậu ngừng lại một chút, giống như nghĩ ngợi mà nói thêm: “Cũng không biết loại sinh vật như Giám Ngục nên dùng để hấp vẫn là làm thịt kho tàu mới tốt đây?”
“… …” Thịt kho tàu cái đầu quỷ a!
Severus có cảm giác gân xanh trên đầu sắp nổ.
—— Bỗng nhiên hắn nghĩ mình không cần lo lắng dù chỉ một chút rằng đứa bé Tom này sẽ vọng tưởng muốn chinh phục thế giới nữa… Đứa bé này vốn định vị cho mình nghề đầu bếp a đầu bếp! Một tên đầu bếp não tàn dự định chế biến món Giám Ngục như thế nào có được không?!
Có thể tưởng tượng tương lai quân chủ hai mắt màu đỏ tươi thành thật cẩn thận tự giới thiệu: “Tên ta là Voldemort, có giấy chứng nhận đầu bếp cao cấp, am hiểu món ăn nước Anh, nước Pháp và Italy” —— một cảnh tượng làm người ta tan vỡ như vậy sao?
Hắn bắt đầu lại một lần hoài nghi về phương châm giáo dục cùng năng lực giáo dục của hắn… Khiến một ma vương biến thành đầu bếp như vậy có được không…
Bất quá với sự kiện Giám Ngục lần này, trong lòng Severus yên lặng làm ra một quyết định. Vốn hắn muốn tiếp tục ở Hẻm Xéo nấu ma dược, đến tận ngày yên lặng mất đi… Thế nhưng hiện giờ hắn phát hiện bản thân không thể làm thế.
—— Hành động của Gellert Grindelwald dường như đã khác so với lịch sử vốn có.
—— Hogwarts hiện giờ không an toàn.
Severus Snape biết hiện tại phải làm điều gì đó… Cho dù hắn không muốn gặp lại Dumbeldore, nhưng có những việc hắn phải tự tay làm. Lần thứ hai nhìn thấy thư của Armando Dippet từ Hogwarts, hắn yên lặng một lần nữa viết hồi âm.
Làm một kẻ “căn bản chưa sinh ra”, Severus biết mình có thể ảnh hưởng đến quỹ tích của thế giới này. Hắn không biết sự huyền bí của thời không, thế nhưng mấy năm nay hắn cũng nghe Meilin lải nhải “thời không phi tuyến tính”, “hiệu ứng cánh bướm”,… đủ các loại danh từ cổ quái.
Severus mơ hồ cảm giác được, cuộc sống mở cửa hàng nuôi trẻ nhỏ đầy yên tĩnh gần kết thúc.
Hắn dùng một khoảng thời gian để nói rõ cho Tom, rằng Giám Ngục đã đầu phục một kẻ ma đầu tên Gellert Grindelwald. Hiện tại chúng nó đã không còn là kẻ trông coi Azkaban, mà là đối tượng đuổi bắt của Thần Sáng.
Sau khi giảng giải tất cả, đáy lòng hắn có chút bất an. Bởi vì…, sách lược mà Grindelwald dùng hiện giờ thật sự rất giống với tên Voldemort ở thế giới kia. Bất quá việc này hắn chỉ ngẫm trong lòng, tuyệt đối không nói cho tiểu Tom…
Vài năm trước hắn giữ kín những bí mật này vì lo lắng Tom Riddle trở thành Voldemort, hiện tại là vì nguyên nhân khác.
Hắn không thể nói cho tiểu Tom chuyện thật: “Ngươi sẽ giết chết rất nhiều người, sửa tên thành Voldemort… Sau đó ngươi phát hiện thế lực quý tộc, trở thành quân chủ Hắc Ám so với Grindelwald còn cường đại hơn… Trên thực tế những việc ấy ngươi đã làm qua, bởi vì ta chính là Tử Thần Thực Tử thuộc hạ của ngươi. Ngươi đã cắt linh hồn của mình làm bảy miếng để sống mãi, cuối cùng ngươi đã sai Nagini cắn chết ta.”
Nội dung hoang đường như thế, hẳn tiểu Tom sẽ không tin tưởng ha?
Vạn nhất tin thật càng nát bét… Severus hiểu Tom là một đứa bé cỡ nào quật cường cùng quyết tuyệt, nói không chừng trực tiếp tự sát để tránh kết cục phát sinh.
Severus tuyệt đối sẽ không bao giờ kể chuyện này.
Thời không đã biến đổi, Tom của hôm nay sẽ không bao giờ là đứa bé dự định báo thù cả thế giới. Những sự kiện kia sẽ không xảy ra, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa.
Hắn nhận thư của Armando Dippet, nhận lời mời ngồi vào chức Giáo sư ——
Hiện giờ hắn đã không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể giúp đứa bé của hắn một tuổi thơ bình ổn yên tĩnh mà thôi.
—-> “đứa bé của hắn”~~ *hố hố hố*, đọc lần nào cũng thấy tiểu Tom là thụ… TT^TT chẳng hiểu tác giả ghi công chỗ nào…?
“Tom…”
Cậu thấy cơn ác mộng.
“Tom…”
Rõ ràng đang ở trong mộng, nhưng cậu không thể tỉnh lại.
Cậu mộng thấy một đứa bé gầy trơ xương, cánh tay có những vết ứ ngân xanh tím.
Đứa bé kia dùng ánh mắt cay độc chăm chú nhìn thế giới này… Sau đó trong cơn hoảng hốt, cậu thấy đứa bé kia là chính mình.
“Tom?”
Tom Riddle mở mắt.
Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Severus Snape với mái tóc đen —— người đàn ông tóc đen áo chùng đen đứng ở bên giường, sắc mặt âm u.
Sau khi tỉnh lại Tom tương đối hài lòng. Xem chừng người này đã cứu cậu? Vẻ mặt này của hắn hẳn là lo lắng ha… Quả nhiên, giống như nhận định của mình khi còn bé, Severus là một người tốt ngoài lạnh trong nóng.
Vì vậy phản ứng đầu tiên của cậu chính là —— nhảy xuống giường, vô cùng phấn khởi nhào tới ôm lấy người giám hộ: “Cảm ơn ngươi, ta rất vui!”
Căn bản Severus không nghĩ tới mình bị tập kích, cứ như vậy bị “con bạch tuộc” nào đó nhào tới.
Có chừng khoảng 2s, Severus Snape mới phản ứng được chuyện gì. Thân thể hắn thoáng cứng nhắc, sau đó dùng thanh âm trầm thấp chưa từng có quát: “Đầu óc của ngươi đã bị Giám Ngục ăn sạch rồi hả? Lần đầu tiên ta nhìn thấy có ngươi gặp phải chuyện này còn vui vẻ như thế!!”
Giám Ngục được xem như quái vật ăn hạnh phúc cùng tình cảm của con người, làm sao có tình huống như đứa bé này ngược lại còn sung sướng vui vẻ —— phỏng chừng chỉ có một kẻ Tom Riddle.
Thế nhưng Tom chỉ tiếp tục cong miệng cười, trong đôi mắt đen đều là tia hạnh phúc.
Giám Ngục đã khiến cậu nhìn thấy quá khứ của chính mình, đứa bé không biết “hạnh phúc” là cái gì… Bị vứt bỏ, bị ghét, bị nhục mạ cùng ngược đãi tùy ý… Cậu không có cách nào thoát khỏi ác mộng, cho đến khi Severus tìm đến cứu cậu lần nữa.
—— sao cậu có thể không vui cho được?
Severus không đoán được những khúc chiết ấy trong tâm lý của Tom… Hắn chỉ đang suy nghĩ vì sao Giám Ngục lại khiến cậu có di chứng kỳ cục như vậy. Lẽ nào thứ bay ở Hẻm Xéo là loại biến dị, bị nó ôm hôn sẽ nhảy dựng lên loạn ôm người khác còn hô vui vẻ?
Sắc mặt của Bậc Thầy Độc Dược càng thêm âm u.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn thấp giọng nói: “Mấy ngày này đừng ra ngoài, Tom. Giám Ngục từu trong trại giam đã biến thành quái vật dã ngoại, ta phải đi thu thập vài con quanh đây.”
Tom khẽ run lên: “Vì sao ngươi đi thu thập mấy con Giám Ngục ấy?”
Tuy rằng vì sự kiện vượt ngục quy mô này Bộ Pháp Thuật đã tăng thêm số lượng Thần Sáng, thế nhưng Severus không thể yên tâm. Hắn muốn tự tay giúp Hẻm Xéo an bình một chút, nếu có thể, hắn định tiện thể bắt vài con biến dị như ngày hôm qua để nghiên cứu một chút.
Thứ Giám Ngục này chưa bao giờ được sử dụng để làm nguyên liệu ma dược, sáng ý này đáng giá nếm thử.
Thế nhưng khi Severus gật đầu chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Tom gọi hắn lại.
“Dạy ta thần chú hộ mệnh.” Bé trai nhỏ giọng nói, “Ta cũng muốn đi.”
Severus nhíu mày.
Vốn hắn muốn nói. “Một đứa bé tân sinh Hogwarts còn chưa nhập học đã cuồng vọng tới trình độ nào mới cho rằng bản thân có thể học được ma chú cao cấp”, thế nhưng liên tưởng đến những biểu hiện gần đây của Tom… Hắn vội thu những lời châm chọc bên miệng.
Thiên phú cùng ma lực của Tom Riddle khiến cậu trời sinh là một yêu nghiệt nhỏ con.
Hơn nữa cậu thông minh, khắc khổ, cần cù luyện tập, như vậy thì một ma chú cũng không phải không có khả năng.
Hắn đành khô khốc hỏi. “Ta nghĩ chuyện này để một mình ta làm cũng đủ rồi —— ngươi đi làm cái gì?”
Tom cầm lấy đũa phép của mình, vô cùng vui sướng nhảy xuống từ trên giường. “Ta nghĩ đi theo ngươi đánh Giám Ngục a. Ta vừa bị khi dễ xui xẻo như vậy, đương nhiên giờ muốn báo thù.” Cậu nghĩ một chút, lại tung thêm một lý do khiến người ta thạch hóa, “hơn nữa ta nghĩ mấy thứ kia rất cao to, không biết chất thịt bên trong thế nào. Dù sao Severus cũng không am hiểu nấu nướng ha, chuyện xử lý nguyên liệu nấu ăn đương nhiên phải để ta làm…”
Cậu ngừng lại một chút, giống như nghĩ ngợi mà nói thêm: “Cũng không biết loại sinh vật như Giám Ngục nên dùng để hấp vẫn là làm thịt kho tàu mới tốt đây?”
“… …” Thịt kho tàu cái đầu quỷ a!
Severus có cảm giác gân xanh trên đầu sắp nổ.
—— Bỗng nhiên hắn nghĩ mình không cần lo lắng dù chỉ một chút rằng đứa bé Tom này sẽ vọng tưởng muốn chinh phục thế giới nữa… Đứa bé này vốn định vị cho mình nghề đầu bếp a đầu bếp! Một tên đầu bếp não tàn dự định chế biến món Giám Ngục như thế nào có được không?!
Có thể tưởng tượng tương lai quân chủ hai mắt màu đỏ tươi thành thật cẩn thận tự giới thiệu: “Tên ta là Voldemort, có giấy chứng nhận đầu bếp cao cấp, am hiểu món ăn nước Anh, nước Pháp và Italy” —— một cảnh tượng làm người ta tan vỡ như vậy sao?
Hắn bắt đầu lại một lần hoài nghi về phương châm giáo dục cùng năng lực giáo dục của hắn… Khiến một ma vương biến thành đầu bếp như vậy có được không…
Bất quá với sự kiện Giám Ngục lần này, trong lòng Severus yên lặng làm ra một quyết định. Vốn hắn muốn tiếp tục ở Hẻm Xéo nấu ma dược, đến tận ngày yên lặng mất đi… Thế nhưng hiện giờ hắn phát hiện bản thân không thể làm thế.
—— Hành động của Gellert Grindelwald dường như đã khác so với lịch sử vốn có.
—— Hogwarts hiện giờ không an toàn.
Severus Snape biết hiện tại phải làm điều gì đó… Cho dù hắn không muốn gặp lại Dumbeldore, nhưng có những việc hắn phải tự tay làm. Lần thứ hai nhìn thấy thư của Armando Dippet từ Hogwarts, hắn yên lặng một lần nữa viết hồi âm.
Làm một kẻ “căn bản chưa sinh ra”, Severus biết mình có thể ảnh hưởng đến quỹ tích của thế giới này. Hắn không biết sự huyền bí của thời không, thế nhưng mấy năm nay hắn cũng nghe Meilin lải nhải “thời không phi tuyến tính”, “hiệu ứng cánh bướm”,… đủ các loại danh từ cổ quái.
Severus mơ hồ cảm giác được, cuộc sống mở cửa hàng nuôi trẻ nhỏ đầy yên tĩnh gần kết thúc.
Hắn dùng một khoảng thời gian để nói rõ cho Tom, rằng Giám Ngục đã đầu phục một kẻ ma đầu tên Gellert Grindelwald. Hiện tại chúng nó đã không còn là kẻ trông coi Azkaban, mà là đối tượng đuổi bắt của Thần Sáng.
Sau khi giảng giải tất cả, đáy lòng hắn có chút bất an. Bởi vì…, sách lược mà Grindelwald dùng hiện giờ thật sự rất giống với tên Voldemort ở thế giới kia. Bất quá việc này hắn chỉ ngẫm trong lòng, tuyệt đối không nói cho tiểu Tom…
Vài năm trước hắn giữ kín những bí mật này vì lo lắng Tom Riddle trở thành Voldemort, hiện tại là vì nguyên nhân khác.
Hắn không thể nói cho tiểu Tom chuyện thật: “Ngươi sẽ giết chết rất nhiều người, sửa tên thành Voldemort… Sau đó ngươi phát hiện thế lực quý tộc, trở thành quân chủ Hắc Ám so với Grindelwald còn cường đại hơn… Trên thực tế những việc ấy ngươi đã làm qua, bởi vì ta chính là Tử Thần Thực Tử thuộc hạ của ngươi. Ngươi đã cắt linh hồn của mình làm bảy miếng để sống mãi, cuối cùng ngươi đã sai Nagini cắn chết ta.”
Nội dung hoang đường như thế, hẳn tiểu Tom sẽ không tin tưởng ha?
Vạn nhất tin thật càng nát bét… Severus hiểu Tom là một đứa bé cỡ nào quật cường cùng quyết tuyệt, nói không chừng trực tiếp tự sát để tránh kết cục phát sinh.
Severus tuyệt đối sẽ không bao giờ kể chuyện này.
Thời không đã biến đổi, Tom của hôm nay sẽ không bao giờ là đứa bé dự định báo thù cả thế giới. Những sự kiện kia sẽ không xảy ra, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa.
Hắn nhận thư của Armando Dippet, nhận lời mời ngồi vào chức Giáo sư ——
Hiện giờ hắn đã không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể giúp đứa bé của hắn một tuổi thơ bình ổn yên tĩnh mà thôi.
—-> “đứa bé của hắn”~~ *hố hố hố*, đọc lần nào cũng thấy tiểu Tom là thụ… TT^TT chẳng hiểu tác giả ghi công chỗ nào…?