Chương : 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tom học thần chú “hô thần hộ mệnh” rất nhẹ nhàng.
Đối với tốc độ thích ứng pháp thuật này của cậu, Severus cũng không kinh ngạc. Trên thực tế, Tom Riddle là một thiên tài nhỏ mang thực lực mạnh mẽ hơn hẳn đã sô học sinh cấp 7… Hiển nhiên việc nắm giữ một thần chú cao cấp đối với cậu không thành vấn đề.
Severus vẫn lo lắng như trước về đặc thù của câu thần chú thủ hộ… Về hồi ức hạnh phúc.
Hắn đã từng nghe qua một lời đồn chưa được chứng thực, rằng một đời Voldemort chẳng bao giờ sử dụng được thần chú “hô thần hộ mệnh”.
Cả cuộc đời hắn chẳng thể tìm một đoạn ngắn hồi ức “hạnh phúc”, cho dù hắn là người đứng đầu Hắc ám.
Cho nên khi tiểu Tom hăng hái bừng bừng bày ra thành quả, Severus không khỏi thầm mắng bản thân đa nghi. Còn hoài nghi gì nữa đây? Hiện tại tiểu Tom hoàn toàn bất đồng “kẻ kia”…
—— Tom lớn lên ở bên hắn.
—— hắn muốn bảo vệ đứa bé này.
Bỗng nhiên Severus có cảm giác vài phần vui sướng.
Hắn vốn nghĩ tìm một nơi an tĩnh chết già, tại thời không này ngao dược cho hết thì giờ, đến khi mang theo thân thể già yếu vào quan tài… Lại không nghĩ rằng mình sẽ trở thành người giám hộ cho trẻ nhỏ. Trong lòng hắn cũng không phản cảm, ngược lại cuộc sống như vậy làm hắn thõa mãn.
Ngay cả những lời nói ác độc mà kiếp trước chuyên bị học sinh lên án của hắn cũng đã đổi mới… Bởi mấy năm này hắn ở chung với tiểu Tom, đứa bé có thể đem những lời ác độc của hắn xuyên tạc thành những lời đáp “Ừm, là quan tâm a” …
“Vậy… Ngươi thử biểu diễn cho ta xem xem?” Hắn đề nghị với Tom.
“Vâng!” Tom vô cùng vui sướng gật đầu, rút ra cây đũa phép long chim phượng hoàng, “Hô thần hộ mệnh!”
Kết quả khi Severus nhìn thấy thứ bay ra từ đầu cây đũa phép thì, những cảm xúc vui sướng vừa được sản sinh của hắn một phát bị thổi bay. Vẻ mặt của hắn cấp tốc lạnh xuống, thanh âm được truyền ra từ hai hàm răng nghiến chặt: “Ngươi đã triệu hồi ra… thứ, này, sao?”
Từ đầu đũa phép của Tom bay ra một làn khói màu bạc.
Sau vài giây làn khói bạc ấy hóa thành hình, biến thành mội con vật mập mạp… dơi con màu bạc.
Tính tình vừa được cải thiện của Bậc thầy Độc dược lập tức bạo nổ. Nhìn con dơi con vẫy cánh bay loạn trên không trong phòng, lập tức trong nháy mắt xung quanh Severus Snape hình thành tầng áp suất thấp. “Đây là thủ hộ thần cái kiểu quỷ gì?”
“Thủ hộ thần của ta vốn có hình thái như vầy da…” Tom vừa nói được một nửa phát hiện sắc mặt Severus đen thui, không hỏi thoáng rụt rụt cổ, “Ách, Sev không thích?”
Áp suất tiếp tục giảm thấp giảm thấp xuống…
“… Nhưng Sev a ngươi có nhận ra hình như số động vật ngươi ghét nhiều lắm?” Tom nhỏ giọng nói thầm, “Đầu tiên là rắn, sau đó là dơi, làm phù thủy mà có nhiều cấm kỵ như vầy là không tốt lắm na…” Cậu thật cẩn thận chọc chọc cánh nhỏ của thủ hộ thần của mình, con dơi nhỏ dường như xấu hổ bay vòng ra chỗ khác.
Cậu nói nốt biện giải cuối cùng: “Ta nghĩ nó rất đáng yêu a.”
Rất đáng yêu… Rất đáng yêu…
Hình như khi xuất hiện những từ này, áp suất trong phòng dường như đã hạ thấp tới điểm giới hạn đáng sợ nào đó.
Đầu tiên là sự trầm mặc quỷ dị đến cực điểm, sau đó chính là tiếng gầm gừ khó nhìn của Severus Snape: “Sau này, tuyệt đối không được sử dụng thần chú hô thần hộ mệnh này!”
Tom vẫn không hiểu vì sao người giám hộ bỗng nhiên cấm đoán như thế —— vì sao không thể sử dụng thần chú? Cậu nghĩ mình đã nắm giữ không tồi a. Cậu hoàn toàn đã thể hiện được yêu cầu “thủ hộ thần hiện hình”, hơn nữa cánh tiểu dơi sờ lên cảm giác rất tốt đẹp…
Mà suốt một thời gian dài sau đó, mỗi khi xuất hiện vấn đề liên quan đến “dơi” hoặc “thần chú thủ hộ” thì… tính tình Severus đột nhiên gắt gỏng hẳn lên.
“Rốt cuộc tại sao nhỉ?” Một vị thành niên Hắc Ma Vương nào đó không hiểu dù suy nghĩ cẩn thận.
Vì vậy cho đến tận học kỳ sắp tới, nó vẫn là một bí ẩn khó giải trong lòng Tom…
Tháng 9 năm 1938.
Tom Riddle ngồi trên đoàn tàu đi Hogwarts.
Nhà ga vẫn là sân ga 9 ¾, cổng vào vẫn là tường cột. Bất quá từ đầu đến cuối Tom vẫn không yên lòng, đối với việc “nhà ga mà Muggle vĩnh viễn không thể thấy” không có bao nhiêu hứng thú…
Cậu đang nghĩ tới Severus.
—— sao Severus có thể để cậu đi một mình như vậy? Cho dù không nói một câu, ít ra cũng không vô tình như vậy ha?
Tuy rằng người đàn ông kia vốn có tính cách như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, ở sâu trong nội tâm, Tom vẫn hò hét khát vọng. Khát vọng được giữ lại, được tạm biệt, sự dịu dàng mà mọi đứa trẻ có “gia đình bình thường” hẳn phải có.
Tom biết mình nghĩ như vậy là quá ấu trĩ, nhưng cậu không nhịn được.
Hơn nữa con rắn nhỏ biến tính nào đó vẫn kêu loạn “Tom Tom quả nhiên ngươi bị từ bỏ”… các loại… Càng nghĩ cậu càng thấy phiền não.
“Heh, đây chẳng phải là thiếu niên tinh linh ở Hẻm Xéo sao?” Thùng xe bên cạnh bỗng vang lên tiếng thét kinh ngạc.
Tom dừng chân, quả nhiên nhìn thấy thiếu niên tóc vàng kia. Cậu thở dài, gọi tên thiếu niên: “Abraxas Malfoy.”
“Quả nhiên ngươi vẫn nhớ rõ cái tên xinh đẹp của ta!” Abraxas cao hứng nói. Thoạt nhìn hắn cũng là tân sinh năm nhất, chẳng qua cao hơn Tom một nửa cái đầu. Tại bên cạnh hắn, có mấy nữ sinh ngồi thành vòng, nghe hắn khoe khoang những thường thức mà hắn biết về Hogwarts.
Thấy Tom đi tới, Abraxas lập tức khuyên dụ những nữ sinh này rời đi, đồng thời bắt chuyện với Tom mời cậu ngồi cùng.
Ở Hẻm Xéo suốt bốn năm, Tom cùng Malfoy này đã gặp gỡ vài lần. Mỗi lần Abraxas đều tán chuyện phiếm khắp nơi, sau đó Severus bị làm ầm ĩ không chịu nổi lấy hắn làm đối tượng luyện tập ma chú.
Cứ như vậy được vài lần, Abraxas đã khắc sâu ấn tượng đánh giá: “Nước phép cùng bình của ngươi rất tốt… Vấn đề là trước đó ngươi có thể hay không đừng ném vào đầu ta?”
Tom nhún vai ngồi xuống, vẻ mặt vẫn âm u.
Cậu không ghét Malfoy, dù sao người này cũng là phù thủy cùng tuổi đầu tiên mà cậu nhận thức. Tuy hắn tự kỷ chút, tùy hứng chút, thích khoe khoang và ấu trĩ theo phong cách phong độ quý tộc chút —— thế nhưng không khiến người ta ghét.
Nhưng tâm tình của cậu hôm nay rất tệ.
Không vì Abraxas, chỉ đơn giản là tâm tình của cậu tệ mà thôi. Ai bảo người giám hộ của cậu không nói lấy một lời từ biệt, cứ như vậy vô tình để cậu một mình trọ ở Hogwarts…
“Ta nghĩ ngươi nhất định là Slytherin, Tom.” Abraxas ở bên cạnh lải nhải mặc cậu không lọt vào tai, “Ngươi nhất định là phù thủy thuần huyết, đúng không? Dù sao ta chưa từng nghe nói có Muggle từ nhỏ sống tại Hẻm Xéo. Vốn Slytherin sẽ là nhà tốt nhất, đến lúc đó ta sẽ chờ ngươi…”
Tom duy trì vẻ nghe mà không thấu, đến khi có câu nói bay vào tai cậu.
“…Nhà Malfoy thuộc ban quản trị Hogwarts, nên thường có thể nghe được một ít tin tức. Khoảng thời gian trước có một vị Giáo sư PCNTHA mới nhậm chức, hình như tên là Severus hay Snape gì gì đó…”
Tom nghe những lời này lập tức hoàn hồn lại, hầu như theo bản năng quay đầu: “Severus Snape?”
“Eh?” Abraxas càng hoảng sợ. “Sao ngươi cũng biết? Nhà ngươi làm nghề gì?”
“…”
—— Severus Snape giáo sư.
Tin tức này khiến tiểu Tom không thể bình tĩnh thật lâu. Người đàn ông kia… Người kia cũng theo mình tới trường học thật sao? Cậu cúi đầu, cảm giác lồng ngực có loại kích động xen lẫn vui sướng. Nguyên lai người kia không phải không quan tâm mình, mà so với dự đoán của mình còn quan tâm hơn.
Severus không nói lời tạm biệt với cậu, bởi vì ít hôm nữa bọn họ có thể gặp lại.
Tom học thần chú “hô thần hộ mệnh” rất nhẹ nhàng.
Đối với tốc độ thích ứng pháp thuật này của cậu, Severus cũng không kinh ngạc. Trên thực tế, Tom Riddle là một thiên tài nhỏ mang thực lực mạnh mẽ hơn hẳn đã sô học sinh cấp 7… Hiển nhiên việc nắm giữ một thần chú cao cấp đối với cậu không thành vấn đề.
Severus vẫn lo lắng như trước về đặc thù của câu thần chú thủ hộ… Về hồi ức hạnh phúc.
Hắn đã từng nghe qua một lời đồn chưa được chứng thực, rằng một đời Voldemort chẳng bao giờ sử dụng được thần chú “hô thần hộ mệnh”.
Cả cuộc đời hắn chẳng thể tìm một đoạn ngắn hồi ức “hạnh phúc”, cho dù hắn là người đứng đầu Hắc ám.
Cho nên khi tiểu Tom hăng hái bừng bừng bày ra thành quả, Severus không khỏi thầm mắng bản thân đa nghi. Còn hoài nghi gì nữa đây? Hiện tại tiểu Tom hoàn toàn bất đồng “kẻ kia”…
—— Tom lớn lên ở bên hắn.
—— hắn muốn bảo vệ đứa bé này.
Bỗng nhiên Severus có cảm giác vài phần vui sướng.
Hắn vốn nghĩ tìm một nơi an tĩnh chết già, tại thời không này ngao dược cho hết thì giờ, đến khi mang theo thân thể già yếu vào quan tài… Lại không nghĩ rằng mình sẽ trở thành người giám hộ cho trẻ nhỏ. Trong lòng hắn cũng không phản cảm, ngược lại cuộc sống như vậy làm hắn thõa mãn.
Ngay cả những lời nói ác độc mà kiếp trước chuyên bị học sinh lên án của hắn cũng đã đổi mới… Bởi mấy năm này hắn ở chung với tiểu Tom, đứa bé có thể đem những lời ác độc của hắn xuyên tạc thành những lời đáp “Ừm, là quan tâm a” …
“Vậy… Ngươi thử biểu diễn cho ta xem xem?” Hắn đề nghị với Tom.
“Vâng!” Tom vô cùng vui sướng gật đầu, rút ra cây đũa phép long chim phượng hoàng, “Hô thần hộ mệnh!”
Kết quả khi Severus nhìn thấy thứ bay ra từ đầu cây đũa phép thì, những cảm xúc vui sướng vừa được sản sinh của hắn một phát bị thổi bay. Vẻ mặt của hắn cấp tốc lạnh xuống, thanh âm được truyền ra từ hai hàm răng nghiến chặt: “Ngươi đã triệu hồi ra… thứ, này, sao?”
Từ đầu đũa phép của Tom bay ra một làn khói màu bạc.
Sau vài giây làn khói bạc ấy hóa thành hình, biến thành mội con vật mập mạp… dơi con màu bạc.
Tính tình vừa được cải thiện của Bậc thầy Độc dược lập tức bạo nổ. Nhìn con dơi con vẫy cánh bay loạn trên không trong phòng, lập tức trong nháy mắt xung quanh Severus Snape hình thành tầng áp suất thấp. “Đây là thủ hộ thần cái kiểu quỷ gì?”
“Thủ hộ thần của ta vốn có hình thái như vầy da…” Tom vừa nói được một nửa phát hiện sắc mặt Severus đen thui, không hỏi thoáng rụt rụt cổ, “Ách, Sev không thích?”
Áp suất tiếp tục giảm thấp giảm thấp xuống…
“… Nhưng Sev a ngươi có nhận ra hình như số động vật ngươi ghét nhiều lắm?” Tom nhỏ giọng nói thầm, “Đầu tiên là rắn, sau đó là dơi, làm phù thủy mà có nhiều cấm kỵ như vầy là không tốt lắm na…” Cậu thật cẩn thận chọc chọc cánh nhỏ của thủ hộ thần của mình, con dơi nhỏ dường như xấu hổ bay vòng ra chỗ khác.
Cậu nói nốt biện giải cuối cùng: “Ta nghĩ nó rất đáng yêu a.”
Rất đáng yêu… Rất đáng yêu…
Hình như khi xuất hiện những từ này, áp suất trong phòng dường như đã hạ thấp tới điểm giới hạn đáng sợ nào đó.
Đầu tiên là sự trầm mặc quỷ dị đến cực điểm, sau đó chính là tiếng gầm gừ khó nhìn của Severus Snape: “Sau này, tuyệt đối không được sử dụng thần chú hô thần hộ mệnh này!”
Tom vẫn không hiểu vì sao người giám hộ bỗng nhiên cấm đoán như thế —— vì sao không thể sử dụng thần chú? Cậu nghĩ mình đã nắm giữ không tồi a. Cậu hoàn toàn đã thể hiện được yêu cầu “thủ hộ thần hiện hình”, hơn nữa cánh tiểu dơi sờ lên cảm giác rất tốt đẹp…
Mà suốt một thời gian dài sau đó, mỗi khi xuất hiện vấn đề liên quan đến “dơi” hoặc “thần chú thủ hộ” thì… tính tình Severus đột nhiên gắt gỏng hẳn lên.
“Rốt cuộc tại sao nhỉ?” Một vị thành niên Hắc Ma Vương nào đó không hiểu dù suy nghĩ cẩn thận.
Vì vậy cho đến tận học kỳ sắp tới, nó vẫn là một bí ẩn khó giải trong lòng Tom…
Tháng 9 năm 1938.
Tom Riddle ngồi trên đoàn tàu đi Hogwarts.
Nhà ga vẫn là sân ga 9 ¾, cổng vào vẫn là tường cột. Bất quá từ đầu đến cuối Tom vẫn không yên lòng, đối với việc “nhà ga mà Muggle vĩnh viễn không thể thấy” không có bao nhiêu hứng thú…
Cậu đang nghĩ tới Severus.
—— sao Severus có thể để cậu đi một mình như vậy? Cho dù không nói một câu, ít ra cũng không vô tình như vậy ha?
Tuy rằng người đàn ông kia vốn có tính cách như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, ở sâu trong nội tâm, Tom vẫn hò hét khát vọng. Khát vọng được giữ lại, được tạm biệt, sự dịu dàng mà mọi đứa trẻ có “gia đình bình thường” hẳn phải có.
Tom biết mình nghĩ như vậy là quá ấu trĩ, nhưng cậu không nhịn được.
Hơn nữa con rắn nhỏ biến tính nào đó vẫn kêu loạn “Tom Tom quả nhiên ngươi bị từ bỏ”… các loại… Càng nghĩ cậu càng thấy phiền não.
“Heh, đây chẳng phải là thiếu niên tinh linh ở Hẻm Xéo sao?” Thùng xe bên cạnh bỗng vang lên tiếng thét kinh ngạc.
Tom dừng chân, quả nhiên nhìn thấy thiếu niên tóc vàng kia. Cậu thở dài, gọi tên thiếu niên: “Abraxas Malfoy.”
“Quả nhiên ngươi vẫn nhớ rõ cái tên xinh đẹp của ta!” Abraxas cao hứng nói. Thoạt nhìn hắn cũng là tân sinh năm nhất, chẳng qua cao hơn Tom một nửa cái đầu. Tại bên cạnh hắn, có mấy nữ sinh ngồi thành vòng, nghe hắn khoe khoang những thường thức mà hắn biết về Hogwarts.
Thấy Tom đi tới, Abraxas lập tức khuyên dụ những nữ sinh này rời đi, đồng thời bắt chuyện với Tom mời cậu ngồi cùng.
Ở Hẻm Xéo suốt bốn năm, Tom cùng Malfoy này đã gặp gỡ vài lần. Mỗi lần Abraxas đều tán chuyện phiếm khắp nơi, sau đó Severus bị làm ầm ĩ không chịu nổi lấy hắn làm đối tượng luyện tập ma chú.
Cứ như vậy được vài lần, Abraxas đã khắc sâu ấn tượng đánh giá: “Nước phép cùng bình của ngươi rất tốt… Vấn đề là trước đó ngươi có thể hay không đừng ném vào đầu ta?”
Tom nhún vai ngồi xuống, vẻ mặt vẫn âm u.
Cậu không ghét Malfoy, dù sao người này cũng là phù thủy cùng tuổi đầu tiên mà cậu nhận thức. Tuy hắn tự kỷ chút, tùy hứng chút, thích khoe khoang và ấu trĩ theo phong cách phong độ quý tộc chút —— thế nhưng không khiến người ta ghét.
Nhưng tâm tình của cậu hôm nay rất tệ.
Không vì Abraxas, chỉ đơn giản là tâm tình của cậu tệ mà thôi. Ai bảo người giám hộ của cậu không nói lấy một lời từ biệt, cứ như vậy vô tình để cậu một mình trọ ở Hogwarts…
“Ta nghĩ ngươi nhất định là Slytherin, Tom.” Abraxas ở bên cạnh lải nhải mặc cậu không lọt vào tai, “Ngươi nhất định là phù thủy thuần huyết, đúng không? Dù sao ta chưa từng nghe nói có Muggle từ nhỏ sống tại Hẻm Xéo. Vốn Slytherin sẽ là nhà tốt nhất, đến lúc đó ta sẽ chờ ngươi…”
Tom duy trì vẻ nghe mà không thấu, đến khi có câu nói bay vào tai cậu.
“…Nhà Malfoy thuộc ban quản trị Hogwarts, nên thường có thể nghe được một ít tin tức. Khoảng thời gian trước có một vị Giáo sư PCNTHA mới nhậm chức, hình như tên là Severus hay Snape gì gì đó…”
Tom nghe những lời này lập tức hoàn hồn lại, hầu như theo bản năng quay đầu: “Severus Snape?”
“Eh?” Abraxas càng hoảng sợ. “Sao ngươi cũng biết? Nhà ngươi làm nghề gì?”
“…”
—— Severus Snape giáo sư.
Tin tức này khiến tiểu Tom không thể bình tĩnh thật lâu. Người đàn ông kia… Người kia cũng theo mình tới trường học thật sao? Cậu cúi đầu, cảm giác lồng ngực có loại kích động xen lẫn vui sướng. Nguyên lai người kia không phải không quan tâm mình, mà so với dự đoán của mình còn quan tâm hơn.
Severus không nói lời tạm biệt với cậu, bởi vì ít hôm nữa bọn họ có thể gặp lại.