Chương 11: Lười đặt tên
****************
Tống Ôn Trạch đứng trước một khu chung cư rẻ tiền, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói - Chỗ này, rốt cuộc có an toàn không?
Một giọng nói máy móc vang lên, đáp - [An toàn hay không, vào thử sẽ biết!!]
Tống Ôn Trạch không nhìn thấy Tiểu Đản Đản đâu, nghi ngờ hỏi - Mi không tính xuất hiện nữa sao? Trốn trong đó làm gì?
Đáp lại hắn là một khoảng không im lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc ngay cạnh tai.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc hỏi - Mi không phải Tiểu Đản Đản?
Âm thanh đó không đáp, ngầm thừa nhận.
Tống Ôn Trạch lại hỏi - Nó đâu rồi?
Âm thanh hệ thống lần này rít dài một tiếng khiến Tống Ôn Trạch ôm lấy đầu, quỵ người xuống run rẩy vì đau.
Toàn thân như bị xé nát ra, cái đầu thì oong oong.
Cơn đau này chẳng khác nào, một thi thể đã chết còn bị người khác xẻ thịt, rút xương.
Nó đau thấu tận sâu trong linh hồn, cảm giác đó không phải là một loại bình thường có thể tưởng tượng được.
Tống Ôn Trạch chỉ khẽ rên lên một tiếng rồi trời đất quay cuồng, mất đi ý thức lúc nào chẳng hay.
《Đã đến lúc rồi. Xuất hiện đi!》
Âm thanh hệ thống lại một lần nữa vang lên một giọng nói, không phải là giọng nói máy móc như thường lệ mà giống như...
Một thực thể không xác định được, xuất hiện giữa không trung, chui vào trong chiếc vòng tay mà Tống Ôn Trạch đang đeo.
****************
Tống Ôn Trạch mơ màng tỉnh dậy, nhìn trần nhà trước mặt xanh lè xanh xét còn tưởng mình đã chết rồi.
Đang tự hỏi - Đây là đâu? Hoàng tuyền sao? Mình chết thật rồi sao?
《Con người chứ có phải động thực vật đâu, đâu dễ dàng chết được.》
Giọng nói đó khiến Tống Ôn Trạch đang mê man, đột ngột bật dậy nhìn xung quanh xem giọng nói đó phát ra từ đâu.
Nhưng căn phòng lại trống rỗng, không có lấy một bóng người thì lấy đâu ra giọng nói đó.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, dáo dác nhìn xung quanh hỏi - Là ai? Giả thần giả quỷ không phải dạng chính nhân quân tử. Mau ra đây!!
Âm thanh đó vang lên lần nữa, như gần như xa khiến Tống Ôn Trạch càng thêm nghi hoặc.
《Xin lỗi. Hình như, tôi đã khiến anh sợ hãi rồi.》
Xuất hiện trước mắt Tống Ôn Trạch lúc này, một nhân ảnh mờ ảo chui ra từ chiếc vòng tay quen thuộc.
Nhân ảnh lễ phép cúi đầu, chào theo phong cách phương tây rồi nói - Xin lỗi, không được sự cho phép của anh, tự ý đưa anh đến đây. Thật vô lễ.
Tống Ôn Trạch nhìn nhân ảnh kia, khẽ vươn bàn tay của mình khua khua vài đường muốn chạm vào.
Vài đường như thế, nhân ảnh trước mặt đã chia đôi rồi lại hợp nhất, rất kì lạ.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi - Là ma sao?
Nhân ảnh cười khúc khích, che miệng lại rồi nói - Là tàn hồn, ta không phải ma.
Tống Ôn Trạch hỏi - Tại sao, ngươi lại ở trong vòng tay này? Và tại sao, ngươi lại xuất hiện vào lúc này?
Nhân ảnh nghe vậy liền nghiêm chỉnh hẳn, ngồi trước mặt Tống Ôn Trạch nói - Tôi cũng không biết. Lúc mơ hồ thì đã bị chiếc vòng tay này thu hút rồi, nửa tỉnh nửa mê đã ở trong đó rồi.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng tự hỏi - Chiếc vòng này, còn có thể nhốt tàn hồn sao?
Trong nguyên tác, nguyên chủ có thể điều khiển hoặc thôi miên ai đó thì chiếc vòng đang đeo này, chẳng khác nào vật trợ giúp.
Ngay cả khả năng ngoại cảm kia, cũng là sau khi nguyên chủ hồi nhỏ vô tình bị thương, máu chảy xuống mới có được.
Nghĩ tới thứ này, sau khi nguyên chủ chết, nó cũng biến mất.
Tống Ôn Trạch không khỏi nghi ngờ, nó chắc chắn vẫn còn có chức năng khác.
Nhân ảnh kia thấy hắn đăm chiêu suy nghĩ cũng không làm phiền, ngồi yên ở đó như một bức tượng.
Tống Ôn Trạch gọi Tiểu Đản Đản mấy lần, gọi giao diện hệ thống cũng không một tiếng động nào đáp lại.
Đang không biết làm sao, lại nhìn nhân ảnh trước mặt ngồi đó, cười tươi một cái rồi hỏi - Ngươi tên gì?
Nhân ảnh lắc lắc cái đầu.
Tống Ôn Trạch vẫn dịu dàng hỏi - Tại sao lại ở đây?
Nhân ảnh vẫn lắc lắc cái đầu.
Tống Ôn Trạch nghi ngờ hỏi - Ngươi, chắc không phải, là mất trí nhớ đó chứ?
Nhân ảnh gật đầu, ý bảo đúng rồi.
Tống Ôn Trạch nghiêng người, nhìn tấm ảnh trên bàn ngay phía sau nhân ảnh. Nhìn kĩ mới thấy, nhân ảnh trước mặt này giống hệt người trong tấm ảnh kia.
Lại nhìn căn phòng quá đỗi nổi bật này, cửa phòng đang đóng thì ngạc nhiên hỏi nhân ảnh - Đây là đâu? Ngươi đưa ta vào bằng cách nào?
Nhân ảnh gãi đầu, cười ngượng đáp - Thì lúc đó ngươi đã ngất đi, ta thấy để đó không quan tâm không được liền nhập vào, dựa theo đoạn kí ức còn lại đưa ngươi tới đây.
Tống Ôn Trạch muốn thổ huyết tại chỗ, tách nào lúc nãy khi mới tỉnh, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, không cử động được ngay.
Hóa ra là bị nhập.
Mà thứ nhập vào lại là một tàn hồn mất trí nhớ, Tống Ôn Trạch thân là một linh hồn cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Nhân ảnh nhìn Tống Ôn Trạch hỏi - Ngươi, có vẻ như biết rất rõ chỗ này nhỉ?
Tống Ôn Trạch nói - Không chỉ rõ mà còn biết ngươi là ai nữa! Có muốn biết không? Làm một cuộc giao dịch thế nào?
****************
Lớp 11a5.
Sở Vy Vy nằm ườn ra bàn với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, thở hắt ra một hơi.
Lớp trưởng Lạc Vân thấy vậy, tiến lại gần hỏi - Sao vậy?
Sở Vy Vy nghiêng đầu nhìn Lạc Vân, ánh mắt có tia buồn bã nói - Tống lão sư, sao còn chưa tới, đã tiết ba rồi?
Lạc Vân quay đầu nhìn ra phía cửa lớp, lạnh giọng nói - Tớ vừa mới thấy thầy ấy trên phòng giáo vụ, hình như hiệu phó có chuyện muốn giao.
Sở Vy Vy ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi - Thầy ấy lên đó làm gì?
Lạc Vân nhũn vai đáp - Ai biết!
Phòng Hiệu Phó.
Không khí có chút căng thẳng, không ai nói gì dù chỉ nửa lời.
Tống Ôn Trạch không nhịn được hỏi - Thầy hiệu phó, có gì mau nói đi, tôi còn phải về lớp dạy học.
Thầy hiệu phó liếc nhìn Tống Ôn Trạch ngồi đối diện, quay lại nhìn cô cháu gái của mình.
Ông hít một hơi thật sâu, nở nụ cười hỏi - Cũng không có gì. Chỉ là, tôi muốn nhờ thầy một việc?
Tống Ôn Trạch nhàn nhã cầm tách trà lên thưởng thức một ngụm, lạnh lùng hỏi ngược lại - Thầy muốn tôi thu nhận cô ta sao?
Nữ sinh bên cạnh thầy hiệu phó bị nhìn chằm chằm, sợ hãi hai tay nắm chặt váy đến nhầu.
Thầy hiệu phó gật đầu, niềm nở nói - Tôi quả thật có ý này. Muốn mời Tống lão sư làm gia sư cho cháu gái, chỉ vài tháng thôi. Sau vài tháng, thầy muốn tiếp tục hay dừng lại, tôi hoàn toàn không có ý kiến. Tất nhiên, tiền dậy thêm sẽ vô cùng hậu hĩnh.
Khuôn mặt già nua của thầy hiệu phó cùng với ánh mắt mong chờ của ông và nữ sinh kia, Tống Ôn Trạch cũng ngại từ chối chỉ có thể làm giá ra điều kiện.
- Được!! - Tống Ôn Trạch bỏ tách trà xuống, đặt trên bàn lạnh lùng nói - Nhưng, tôi có ba điều kiện. Nếu có thể đáp ứng, tôi sẽ dạy học em bất cứ lúc nào, có được không? Nếu...
- Được!! Em đồng ý. - Nữ sinh kia vui vẻ đồng ý, không hề suy nghĩ.
Tống Ôn Trạch đang định kè keo tiếp, nghe vậy cũng giật mình nhìn nữ sinh kia. Hắn không nghĩ tới, điều kiện mình còn chưa nói xong mà đối phương đã đồng ý rồi, có chút khó chịu.
Nữ sinh kia thấy vậy, biết mình quá vô duyên cắt ngang lời người khác, lập tức im lặng gãi đầu gãi tai tỏ vẻ xin lỗi.
Tống Ôn Trạch không nói gì, bất giác bàn tay quệt ngang môi rồi chống cằm, nghiêng đầu nhìn nữ sinh trước mặt.
Nữ sinh kia còn chưa hoàng hồn, Thầy hiệu phó bên cạnh đã lên tiếng cắt ngang bầu không khí này.
Ông ta cười trừ nói - Tống lão sư, thật xin lỗi, cháu nó còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh tha thứ.
Tống Ôn Trạch gật đầu đáp - Không sao.
Rồi nhìn về phía nữ sinh đang run rẩy, lạnh lùng hỏi - Em tên gì?
Nữ sinh cười tươi đáp - Em tên Đào Mộc, học sinh lớp 11a2.
- Đào Mộc? - Tống Ôn Trạch nghe tên này ầm ừ một lúc, cứ chốc chốc lại nhìn cô rồi hỏi - Tại sao, em lại đánh Lâm Uyên Nhung?
- Lâm Uyên Nhung? - Đào Mộc nghi hoặc, lắc lắc cái đầu nguầy nguậy rồi nói - Ai cơ ah? Em đánh bạn ấy khi nào?
Tống Ôn Trạch nhìn dáng vẻ bối rối của Đào Mộc, có vẻ không biết thật rồi nói - Chính là nữ sinh hôm qua bị em đánh đó?
- Ahh~~ Là con đĩ điếm.... À không, là bạn nữ đó sao? Cũng không phải chuyện to tát gì, em không biết tên người ta mà. - Đào Mộc lúc đầu còn nói giọng khinh thường Lâm Uyên Nhung, sau đó thấy hai vị giáo viên ở đây liền lập tức nói giảm nói tránh, không dám nói tục chửi bậy nữa, cô tiếp - Bạn ấy, bây giờ sao rồi?
Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp - Vết thương không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi vài ngày ở bệnh viện sẽ khỏi thôi. Chỉ là, những bài học trên lớp sẽ mất, sắp thi hết học kỳ I rồi, rất khó để tiếp thu kịp lúc.
Đào Mộc xoa cằm suy nghĩ, đột nhiên búng tay một cái rồi nói - Vậy thì, Tống lão sư, chúng ta tới bệnh viện đi, vừa học vừa chăm sóc bạn ấy luôn.
Tống Ôn Trạch lắc đầu nói - Nhưng lớp 2 các em, khác với kiến thức lớp 5 học, thầy sợ sẽ không được đâu?
Đào Mộc nói - Cái này, thầy không phải lo. Lời giảng trên lớp em sẽ xin phép giao viên thu âm lại, còn về việc bài tập thì đối với thầy cũng khác là bao. Dù sao, cùng là kiến thức lớp 11, giống nhau về cách dậy mà.
Tống Ôn Trạch nghĩ một lúc, cảm thấy lời Đào Mộc nói cũng không sai liền gật đầu đồng ý.
Đào Mộc vui vẻ hoan hô, không màng hình tượng mà nhảy cẫng lên.
Tống Ôn Trạch nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được mà bật cười rồi che miệng hỏi - Thầy rất thắc mắc, em ngay cả tên em ấy còn không biết, sao lại xảy ra tranh chấp nhỉ?
Lúc này, Đào Mộc cũng ngừng lại động tác nhảy của mình, nhìn cả hai gương mặt hằm hằm sát khí rồi ngồi xuống nói - Cũng không phải tranh chấp gì cả, chỉ là có chút việc riêng thôi.
Xong, Đào Mộc kể lại toàn bộ câu chuyện.
Đào Mộc thích một bạn nam lớp 1, Lâm Uyên Nhung lại vô cùng thân thiết tới mức có thể cùng ăn cơm, cùng đi về, cùng chơi cùng học với đối phương.
Cô thấy vậy liền ngứa mắt, định nói chuyện hẳn hoi với Lâm Uyên Nhung nhưng không hề nghĩ tới đối phương lại mặt dày mày dạng, thách thức mình từ bỏ theo đuổi bạn nam kia.
Đào Mộc không chịu, cả hai liền không nói gì mà lao vào đánh nhau. Lúc hạ gục Lâm Uyên Nhung xong, quay đầu lại đã thấy Hàn Dật bị đám người kia đánh cho bầm dập, đánh cho bất tỉnh từ lâu rồi.
Đào Mộc cứ tưởng là bạn trai của Lâm Uyên Nhung, tới đây để bảo vệ nàng ta nên tức giận mặc kệ, không quan tâm. Chuyện sau đó, Tống Ôn Trạch tới thôi.
Tống Ôn Trạch vừa nghe trong đầu liền tóm tắt lại, không nhịn được mà cười nhạt.
Đây chẳng phải là ghen khi yêu hay sao?
Sợ cruch của mình bị người con gái khác cướp đi, toàn bộ cảm xúc dâng trào, tức giận, hối tiếc,....vv đủ muôn màu sắc thái.
Tống Ôn Trạch hỏi - Vậy em đã từng xác nhận với bạn nam kia chưa? Nhớ chỉ là hiểu lầm thì sao?
Đào Mộc nói - Không thể nào. Là chính miệng cậu ấy nói, cả hai là người yêu mà.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, không thốt lên lời.
Hiệu phó thấy sự việc càng ngày càng kì lạ mới đứng ra, chen lời nói - Chuyện này, phía nhà trường sẽ điều tra rồi nói cho thầy nghe. Bây giờ, sắp hết tiết rồi, thầy không định về lớp dạy sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu rồi đứng dậy nói - Vậy làm phiền thầy hiệu phó rồi, có chuyển biến gì nhớ nói cho tôi biết trước. Xin phép.
Nói xong, không để cho thầy hiệu phó trả lời, lập tức rời đi.
...****************...
Tống Ôn Trạch vừa về lớp đã thấy không có lấy một bóng người trong đó, nghi hoặc mở điện thoại gọi cho lớp trưởng.
Một hồi chuông ngân vang, não nề kéo dài một thời gian đầu bên kia mới nhấc máy. Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Lạc Vân, cả lớp đi đâu hết rồi?
Lạc Vân đầu bên kia một lúc lâu mới trả lời, giọng điệu có chút yếu ớt - Thầy ơi, cứu, cứu với.
Tống Ôn Trạch nghe vậy, biết có chuyện chẳng hay liền tra sét địa điểm cuộc gọi. Nơi đó chính là phía sau hội trường, phòng văn nghệ.
Tống Ôn Trạch đứng trước một khu chung cư rẻ tiền, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói - Chỗ này, rốt cuộc có an toàn không?
Một giọng nói máy móc vang lên, đáp - [An toàn hay không, vào thử sẽ biết!!]
Tống Ôn Trạch không nhìn thấy Tiểu Đản Đản đâu, nghi ngờ hỏi - Mi không tính xuất hiện nữa sao? Trốn trong đó làm gì?
Đáp lại hắn là một khoảng không im lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc ngay cạnh tai.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc hỏi - Mi không phải Tiểu Đản Đản?
Âm thanh đó không đáp, ngầm thừa nhận.
Tống Ôn Trạch lại hỏi - Nó đâu rồi?
Âm thanh hệ thống lần này rít dài một tiếng khiến Tống Ôn Trạch ôm lấy đầu, quỵ người xuống run rẩy vì đau.
Toàn thân như bị xé nát ra, cái đầu thì oong oong.
Cơn đau này chẳng khác nào, một thi thể đã chết còn bị người khác xẻ thịt, rút xương.
Nó đau thấu tận sâu trong linh hồn, cảm giác đó không phải là một loại bình thường có thể tưởng tượng được.
Tống Ôn Trạch chỉ khẽ rên lên một tiếng rồi trời đất quay cuồng, mất đi ý thức lúc nào chẳng hay.
《Đã đến lúc rồi. Xuất hiện đi!》
Âm thanh hệ thống lại một lần nữa vang lên một giọng nói, không phải là giọng nói máy móc như thường lệ mà giống như...
Một thực thể không xác định được, xuất hiện giữa không trung, chui vào trong chiếc vòng tay mà Tống Ôn Trạch đang đeo.
****************
Tống Ôn Trạch mơ màng tỉnh dậy, nhìn trần nhà trước mặt xanh lè xanh xét còn tưởng mình đã chết rồi.
Đang tự hỏi - Đây là đâu? Hoàng tuyền sao? Mình chết thật rồi sao?
《Con người chứ có phải động thực vật đâu, đâu dễ dàng chết được.》
Giọng nói đó khiến Tống Ôn Trạch đang mê man, đột ngột bật dậy nhìn xung quanh xem giọng nói đó phát ra từ đâu.
Nhưng căn phòng lại trống rỗng, không có lấy một bóng người thì lấy đâu ra giọng nói đó.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, dáo dác nhìn xung quanh hỏi - Là ai? Giả thần giả quỷ không phải dạng chính nhân quân tử. Mau ra đây!!
Âm thanh đó vang lên lần nữa, như gần như xa khiến Tống Ôn Trạch càng thêm nghi hoặc.
《Xin lỗi. Hình như, tôi đã khiến anh sợ hãi rồi.》
Xuất hiện trước mắt Tống Ôn Trạch lúc này, một nhân ảnh mờ ảo chui ra từ chiếc vòng tay quen thuộc.
Nhân ảnh lễ phép cúi đầu, chào theo phong cách phương tây rồi nói - Xin lỗi, không được sự cho phép của anh, tự ý đưa anh đến đây. Thật vô lễ.
Tống Ôn Trạch nhìn nhân ảnh kia, khẽ vươn bàn tay của mình khua khua vài đường muốn chạm vào.
Vài đường như thế, nhân ảnh trước mặt đã chia đôi rồi lại hợp nhất, rất kì lạ.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng hỏi - Là ma sao?
Nhân ảnh cười khúc khích, che miệng lại rồi nói - Là tàn hồn, ta không phải ma.
Tống Ôn Trạch hỏi - Tại sao, ngươi lại ở trong vòng tay này? Và tại sao, ngươi lại xuất hiện vào lúc này?
Nhân ảnh nghe vậy liền nghiêm chỉnh hẳn, ngồi trước mặt Tống Ôn Trạch nói - Tôi cũng không biết. Lúc mơ hồ thì đã bị chiếc vòng tay này thu hút rồi, nửa tỉnh nửa mê đã ở trong đó rồi.
Tống Ôn Trạch lạnh lùng tự hỏi - Chiếc vòng này, còn có thể nhốt tàn hồn sao?
Trong nguyên tác, nguyên chủ có thể điều khiển hoặc thôi miên ai đó thì chiếc vòng đang đeo này, chẳng khác nào vật trợ giúp.
Ngay cả khả năng ngoại cảm kia, cũng là sau khi nguyên chủ hồi nhỏ vô tình bị thương, máu chảy xuống mới có được.
Nghĩ tới thứ này, sau khi nguyên chủ chết, nó cũng biến mất.
Tống Ôn Trạch không khỏi nghi ngờ, nó chắc chắn vẫn còn có chức năng khác.
Nhân ảnh kia thấy hắn đăm chiêu suy nghĩ cũng không làm phiền, ngồi yên ở đó như một bức tượng.
Tống Ôn Trạch gọi Tiểu Đản Đản mấy lần, gọi giao diện hệ thống cũng không một tiếng động nào đáp lại.
Đang không biết làm sao, lại nhìn nhân ảnh trước mặt ngồi đó, cười tươi một cái rồi hỏi - Ngươi tên gì?
Nhân ảnh lắc lắc cái đầu.
Tống Ôn Trạch vẫn dịu dàng hỏi - Tại sao lại ở đây?
Nhân ảnh vẫn lắc lắc cái đầu.
Tống Ôn Trạch nghi ngờ hỏi - Ngươi, chắc không phải, là mất trí nhớ đó chứ?
Nhân ảnh gật đầu, ý bảo đúng rồi.
Tống Ôn Trạch nghiêng người, nhìn tấm ảnh trên bàn ngay phía sau nhân ảnh. Nhìn kĩ mới thấy, nhân ảnh trước mặt này giống hệt người trong tấm ảnh kia.
Lại nhìn căn phòng quá đỗi nổi bật này, cửa phòng đang đóng thì ngạc nhiên hỏi nhân ảnh - Đây là đâu? Ngươi đưa ta vào bằng cách nào?
Nhân ảnh gãi đầu, cười ngượng đáp - Thì lúc đó ngươi đã ngất đi, ta thấy để đó không quan tâm không được liền nhập vào, dựa theo đoạn kí ức còn lại đưa ngươi tới đây.
Tống Ôn Trạch muốn thổ huyết tại chỗ, tách nào lúc nãy khi mới tỉnh, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, không cử động được ngay.
Hóa ra là bị nhập.
Mà thứ nhập vào lại là một tàn hồn mất trí nhớ, Tống Ôn Trạch thân là một linh hồn cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Nhân ảnh nhìn Tống Ôn Trạch hỏi - Ngươi, có vẻ như biết rất rõ chỗ này nhỉ?
Tống Ôn Trạch nói - Không chỉ rõ mà còn biết ngươi là ai nữa! Có muốn biết không? Làm một cuộc giao dịch thế nào?
****************
Lớp 11a5.
Sở Vy Vy nằm ườn ra bàn với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, thở hắt ra một hơi.
Lớp trưởng Lạc Vân thấy vậy, tiến lại gần hỏi - Sao vậy?
Sở Vy Vy nghiêng đầu nhìn Lạc Vân, ánh mắt có tia buồn bã nói - Tống lão sư, sao còn chưa tới, đã tiết ba rồi?
Lạc Vân quay đầu nhìn ra phía cửa lớp, lạnh giọng nói - Tớ vừa mới thấy thầy ấy trên phòng giáo vụ, hình như hiệu phó có chuyện muốn giao.
Sở Vy Vy ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi - Thầy ấy lên đó làm gì?
Lạc Vân nhũn vai đáp - Ai biết!
Phòng Hiệu Phó.
Không khí có chút căng thẳng, không ai nói gì dù chỉ nửa lời.
Tống Ôn Trạch không nhịn được hỏi - Thầy hiệu phó, có gì mau nói đi, tôi còn phải về lớp dạy học.
Thầy hiệu phó liếc nhìn Tống Ôn Trạch ngồi đối diện, quay lại nhìn cô cháu gái của mình.
Ông hít một hơi thật sâu, nở nụ cười hỏi - Cũng không có gì. Chỉ là, tôi muốn nhờ thầy một việc?
Tống Ôn Trạch nhàn nhã cầm tách trà lên thưởng thức một ngụm, lạnh lùng hỏi ngược lại - Thầy muốn tôi thu nhận cô ta sao?
Nữ sinh bên cạnh thầy hiệu phó bị nhìn chằm chằm, sợ hãi hai tay nắm chặt váy đến nhầu.
Thầy hiệu phó gật đầu, niềm nở nói - Tôi quả thật có ý này. Muốn mời Tống lão sư làm gia sư cho cháu gái, chỉ vài tháng thôi. Sau vài tháng, thầy muốn tiếp tục hay dừng lại, tôi hoàn toàn không có ý kiến. Tất nhiên, tiền dậy thêm sẽ vô cùng hậu hĩnh.
Khuôn mặt già nua của thầy hiệu phó cùng với ánh mắt mong chờ của ông và nữ sinh kia, Tống Ôn Trạch cũng ngại từ chối chỉ có thể làm giá ra điều kiện.
- Được!! - Tống Ôn Trạch bỏ tách trà xuống, đặt trên bàn lạnh lùng nói - Nhưng, tôi có ba điều kiện. Nếu có thể đáp ứng, tôi sẽ dạy học em bất cứ lúc nào, có được không? Nếu...
- Được!! Em đồng ý. - Nữ sinh kia vui vẻ đồng ý, không hề suy nghĩ.
Tống Ôn Trạch đang định kè keo tiếp, nghe vậy cũng giật mình nhìn nữ sinh kia. Hắn không nghĩ tới, điều kiện mình còn chưa nói xong mà đối phương đã đồng ý rồi, có chút khó chịu.
Nữ sinh kia thấy vậy, biết mình quá vô duyên cắt ngang lời người khác, lập tức im lặng gãi đầu gãi tai tỏ vẻ xin lỗi.
Tống Ôn Trạch không nói gì, bất giác bàn tay quệt ngang môi rồi chống cằm, nghiêng đầu nhìn nữ sinh trước mặt.
Nữ sinh kia còn chưa hoàng hồn, Thầy hiệu phó bên cạnh đã lên tiếng cắt ngang bầu không khí này.
Ông ta cười trừ nói - Tống lão sư, thật xin lỗi, cháu nó còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh tha thứ.
Tống Ôn Trạch gật đầu đáp - Không sao.
Rồi nhìn về phía nữ sinh đang run rẩy, lạnh lùng hỏi - Em tên gì?
Nữ sinh cười tươi đáp - Em tên Đào Mộc, học sinh lớp 11a2.
- Đào Mộc? - Tống Ôn Trạch nghe tên này ầm ừ một lúc, cứ chốc chốc lại nhìn cô rồi hỏi - Tại sao, em lại đánh Lâm Uyên Nhung?
- Lâm Uyên Nhung? - Đào Mộc nghi hoặc, lắc lắc cái đầu nguầy nguậy rồi nói - Ai cơ ah? Em đánh bạn ấy khi nào?
Tống Ôn Trạch nhìn dáng vẻ bối rối của Đào Mộc, có vẻ không biết thật rồi nói - Chính là nữ sinh hôm qua bị em đánh đó?
- Ahh~~ Là con đĩ điếm.... À không, là bạn nữ đó sao? Cũng không phải chuyện to tát gì, em không biết tên người ta mà. - Đào Mộc lúc đầu còn nói giọng khinh thường Lâm Uyên Nhung, sau đó thấy hai vị giáo viên ở đây liền lập tức nói giảm nói tránh, không dám nói tục chửi bậy nữa, cô tiếp - Bạn ấy, bây giờ sao rồi?
Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp - Vết thương không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi vài ngày ở bệnh viện sẽ khỏi thôi. Chỉ là, những bài học trên lớp sẽ mất, sắp thi hết học kỳ I rồi, rất khó để tiếp thu kịp lúc.
Đào Mộc xoa cằm suy nghĩ, đột nhiên búng tay một cái rồi nói - Vậy thì, Tống lão sư, chúng ta tới bệnh viện đi, vừa học vừa chăm sóc bạn ấy luôn.
Tống Ôn Trạch lắc đầu nói - Nhưng lớp 2 các em, khác với kiến thức lớp 5 học, thầy sợ sẽ không được đâu?
Đào Mộc nói - Cái này, thầy không phải lo. Lời giảng trên lớp em sẽ xin phép giao viên thu âm lại, còn về việc bài tập thì đối với thầy cũng khác là bao. Dù sao, cùng là kiến thức lớp 11, giống nhau về cách dậy mà.
Tống Ôn Trạch nghĩ một lúc, cảm thấy lời Đào Mộc nói cũng không sai liền gật đầu đồng ý.
Đào Mộc vui vẻ hoan hô, không màng hình tượng mà nhảy cẫng lên.
Tống Ôn Trạch nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được mà bật cười rồi che miệng hỏi - Thầy rất thắc mắc, em ngay cả tên em ấy còn không biết, sao lại xảy ra tranh chấp nhỉ?
Lúc này, Đào Mộc cũng ngừng lại động tác nhảy của mình, nhìn cả hai gương mặt hằm hằm sát khí rồi ngồi xuống nói - Cũng không phải tranh chấp gì cả, chỉ là có chút việc riêng thôi.
Xong, Đào Mộc kể lại toàn bộ câu chuyện.
Đào Mộc thích một bạn nam lớp 1, Lâm Uyên Nhung lại vô cùng thân thiết tới mức có thể cùng ăn cơm, cùng đi về, cùng chơi cùng học với đối phương.
Cô thấy vậy liền ngứa mắt, định nói chuyện hẳn hoi với Lâm Uyên Nhung nhưng không hề nghĩ tới đối phương lại mặt dày mày dạng, thách thức mình từ bỏ theo đuổi bạn nam kia.
Đào Mộc không chịu, cả hai liền không nói gì mà lao vào đánh nhau. Lúc hạ gục Lâm Uyên Nhung xong, quay đầu lại đã thấy Hàn Dật bị đám người kia đánh cho bầm dập, đánh cho bất tỉnh từ lâu rồi.
Đào Mộc cứ tưởng là bạn trai của Lâm Uyên Nhung, tới đây để bảo vệ nàng ta nên tức giận mặc kệ, không quan tâm. Chuyện sau đó, Tống Ôn Trạch tới thôi.
Tống Ôn Trạch vừa nghe trong đầu liền tóm tắt lại, không nhịn được mà cười nhạt.
Đây chẳng phải là ghen khi yêu hay sao?
Sợ cruch của mình bị người con gái khác cướp đi, toàn bộ cảm xúc dâng trào, tức giận, hối tiếc,....vv đủ muôn màu sắc thái.
Tống Ôn Trạch hỏi - Vậy em đã từng xác nhận với bạn nam kia chưa? Nhớ chỉ là hiểu lầm thì sao?
Đào Mộc nói - Không thể nào. Là chính miệng cậu ấy nói, cả hai là người yêu mà.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, không thốt lên lời.
Hiệu phó thấy sự việc càng ngày càng kì lạ mới đứng ra, chen lời nói - Chuyện này, phía nhà trường sẽ điều tra rồi nói cho thầy nghe. Bây giờ, sắp hết tiết rồi, thầy không định về lớp dạy sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu rồi đứng dậy nói - Vậy làm phiền thầy hiệu phó rồi, có chuyển biến gì nhớ nói cho tôi biết trước. Xin phép.
Nói xong, không để cho thầy hiệu phó trả lời, lập tức rời đi.
...****************...
Tống Ôn Trạch vừa về lớp đã thấy không có lấy một bóng người trong đó, nghi hoặc mở điện thoại gọi cho lớp trưởng.
Một hồi chuông ngân vang, não nề kéo dài một thời gian đầu bên kia mới nhấc máy. Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Lạc Vân, cả lớp đi đâu hết rồi?
Lạc Vân đầu bên kia một lúc lâu mới trả lời, giọng điệu có chút yếu ớt - Thầy ơi, cứu, cứu với.
Tống Ôn Trạch nghe vậy, biết có chuyện chẳng hay liền tra sét địa điểm cuộc gọi. Nơi đó chính là phía sau hội trường, phòng văn nghệ.