Chương 12: Tống lão sư, xin chúc mừng
****************
Tống Ôn Trạch không do dự chạy thẳng lên Khu A, vừa tới tầng 5 chỉ cần đi qua ba tầng nữa sẽ tới phòng hội trường lớn nhất.
Đang đứng trước cầu thang lên tầng đã thấy trước mặt là đám nam sinh 5 người cầm chổi, cầm thước đo đi đi lại lại trên đó.
Tống Ôn Trạch đi tới, muốn lên trên thì bọn họ ngăn lại, không quan tâm có người thấy không lập tức ra đòn đánh ngất từng đứa rồi đi luôn.
Đám nam sinh bị đánh chỉ có thể nằm lăn lộn trên sàn, rên rỉ đau đớn nhìn theo bóng dáng Tống Ôn Trạch rời đi trong tiếc nuối.
Một trong số đó giơ hai ngón tay lên trước một camera, tỏ vẻ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ngất lịm đi.
Ở phòng giám sát khu A lúc này, có một nam sinh nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra liền nhếch mép cười.
Hắn lập tức che miệng mình lại, cầm bộ đàm trên bàn rồi nói - Mục tiêu đã xuất hiện, mọi người hãy chú ý. Hết!
Rồi hình ảnh trong camera quan sát đột nhiên thay đổi, đám người cầm bộ đàm nghe vậy lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sắp xảy ra.
Ai cũng hừng hực khí thế, ai cũng cầm trong tay một thứ gì đó rất nguy hiểm, người được phân công từ trước thủ sẵn tư thế phòng thủ. T??yện chính ở -- T?Um??? yện﹒?N --
Tống Ôn Trạch đi tới đâu, tầng đó liền nằm la liệt những người không bầm dập thì cũng bất tỉnh, tình cảnh càng trở nên hỗn loạn.
Nam sinh ở trong phòng giám sát không hề ngạc nhiên, ngược lại còn có chút vui vẻ, khóe miệng vẫn không ngừng nhếch lên theo thời gian.
Thấy Tống Ôn Trạch đã lên tầng 7, nam sinh đó bây giờ mới thực sự nghiêm túc nhìn mọi hành động của Tống Ôn Trạch, tay cầm bộ đàm nói - Kế hoạch A thất bại. Chuyển sang kế hoạch B. Hết!
Nói xong liền nhấn chuột vào màn hình camera tầng 7, tất cả đều hiện thị thật lớn trước mặt nam sinh kia, tai nghe cũng được kéo xuống từ lúc nào vòng qua cổ.
Nam sinh nghiêng người, chân khoang tròn để trên mặt bàn, ngồi một cách vô cùng thoải mái nhìn Tống Ôn Trạch nói - Không hổ là người chủ tịch coi trọng, xem ra cũng không phải dạng dễ động.
- Tất nhiên, người của tôi, muốn đụng vào, rất khó.
Thẩm Mộng ngồi ở phía sau, nhâm nhi ly trà mới pha rồi nói - Tốt nhất, đừng có xảy ra chuyện gì, nếu không.... câu lạc bộ của cậu đừng mong thành lập. Cố Hàn Lâm, hiểu ý tôi chứ?
Nam sinh kia nghe thấy Thẩm Mộng gọi tên mình lập tức bỏ chân xuống đất, khẽ động đậy một cái chiếc ghế xoay liền nửa vòng, đối diện với Thẩm Mộng cười đáp - Không thành vấn đề. Đảm bảo yên tâm.
Cố Hàn Lâm mang dáng vẻ của một thiếu niên mới lớn, tuổi tác cũng không kém Thẩm Mộng là bao nhiêu ngược lại có chút trẻ con, tai nghe đeo trên cổ khiến người nhìn không thể trách cứ gì.
Thẩm Mộng chợt khựng lại, nhớ ra gì đó vội vàng rời đi, trước khi rời đi có nói hai từ - Cẩn thận!!
Cố Hàn Lâm thấy vậy, toan đi theo nhưng đột nhiên tai nghe chuyền đến âm thanh của tiếng đổ vỡ, giật mình đeo lại rồi nhìn màn hình camera thì đã tối sầm, tất cả camera tầng trên đều mất tín hiệu.
Ngón tay ấn trên bàn phím rất nhanh, rất chuẩn. Nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh, chuẩn như thể cả bàn phím kia đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Được một lúc, tất cả camera khu A đều bị nhiễm vi rút, màn hình đều bị mã hóa, dữ liệu chập chờn như có như không biến mất.
Tức giận đập mạnh vào bàn, Cố Hàn Lâm lập tức hất văng tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, nhìn máy tính của mình hiển thị ba chữ - " Tìm thấy rồi!! "
Màn hình chuyển đen, dữ liệu hóa hư kết thành hai từ "Game over" rồi mờ ảo hiện lên một cái đầu lâu trắng xen đen, ở giữa hiện một chữ cái in đậm "T"
Cố Hàn Lâm đang hoang mang thì bộ đàm đang cầm đột nhiên vang lên tiếng chan chát, cùng với đó là tiếng kêu gào đau đớn của đám người kia.
Liên tục từng cuộc gọi, từng tiếng kêu gào thảm thiết, Cố Hàn Lâm không hiểu kế hoạch mà mình dốc sức bầy sẵn, cứ như thế bị một giáo viên mới tới phá hỏng.
Cố Hàn Lâm tháo tai nghe xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại phiên bản giới hạn, nhấn một dãy số gọi.
Cũng không cần đợi chuông reo, đầu giây bên kia đã lên tiếng - Alô.
Cố Hàn Lâm không rướm rà, lập tức vào thẳng vấn đề chính - Gia Hào, giúp kiểm tra xem là cái tên nào không có mắt, dám hack máy tính của lão tử?
Uông Gia Hào ở đầu giây bên kia ngáp dài một cái, nghe lão đại nói vậy chợt khựng lại, giật mình hỏi - Lâm ca, máy tính của anh bị ai hack? Hack khi nào?
Cố Hàn Lâm tức giận nói - Vừa mới đây, chắc tầm 5 - 6 phút gì đấy?
Uông Gia Hào không giấu được bất ngờ, dò hỏi - Không phải phòng tuyến rất chắc chắn sao? Làm sao, có thể bị hack dễ dàng như vậy?
Cố Hàn Lâm không nghe lọt tai, gằn giọng nói - Còn hỏi? Có giúp không? Nếu không thì bài thi tháng tiếp theo, đừng mong có đáp án.
Uông Gia Hào nghe vậy, giọng cũng nghiêm túc hẳn, nói - Lâm ca, để em, yên tâm!!
Rồi cúp máy luôn, Cố Hàn Lâm nhìn chiếc lattop mới mua nằm lăn lóc dưới sàn nhà, khuôn mặt thoáng chốc trở nên đỏ ngầu.
Không một chút do dự mà nhấc chân lên cao rồi dẫm mạnh xuống, không thương tiếc mà di di thêm vài cái cho nó hỏng càng hỏng thêm.
Một lát sau, màn hình trước mặt nhấp nháy, giật giật liên hồi rồi trở về trạng thái ban đầu, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chiếc điện thoại Cố Hàn Lâm đang cầm cũng đột nhiên rung lên, khi nhìn thì thấy tên " Uông Gia Hào " hiện lên trên màn hình.
Không do dự, Cố Hàn Lâm nhấn nút nghe, đầu giây bên kia lập tức vang lên tiếng hò reo, vừa ồn ào vừa nhức đầu.
Cố Hàn Lâm còn chưa kịp nói gì thì Uông Gia Hào đã nói nguyên một tràng dài, tựa như không có dấu ngắt câu.
- Là Taylor!! Là Hacker nổi tiếng Taylor!! Không ngờ mình gặp được cái người huyền thoại này trời ơi đất ơi cảm ơn ông đã ứng nghiệm lời cầu nguyện của con......
Cố Hàn Lâm nghe một lúc, bất lực ôm lấy đầu khẽ rùng mình, ánh mắt lại nhìn về phía màn hình camera thêm ưu tư, quan sát nhất cử nhất động của Tống Ôn Trạch ở tầng 8.
Tống Ôn Trạch lên tới nơi, chân trái vừa bước lên thềm hành lang tầng 8, tay nắm chặt vịn lan can giữ vững toàn thân sắp rã rời.
Không phải sức khỏe hắn yếu, thử hỏi vừa đánh nhau vừa chạy không mệt cũng ngất từ lúc nào.
Tống Ôn Trạch cho chân còn lên bậc thềm hành lang, mồ hôi nhễ nhại cúi xuống, tay chống gối thở không ra hơi.
Giọt mồ hôi rơi xuống mu bàn tay, không để nó kịp thấm thì Tống Ôn Trạch đã đứng thẳng người, bàn tay kia vươn lên vuốt mồ hôi trên trán.
Một tay chống hông, cả cỗ thân thể theo đó kêu răng rắc như xương bị nứt vỡ, Tống Ôn Trạch lại chẳng mảy may quan tâm mà tiếp tục vận động, cốt yếu chỉ để dễ cử động cho thoải mái.
Tiếng rắc cuối cùng, toàn thân Tống Ôn Trạch như được tiếp thêm sức mạnh, tay chân cũng không còn nhức mỏi nữa, eo cũng theo đó không còn nhũn run nữa.
Rút điện thoại từ trong túi quần ra xem, rồi cười tươi tự nói một mình - Đến rồi!!
Cố Hàn Lâm xem mà cũng không giấu được nét trầm trồ, nghi hoặc trên khuôn mặt, ngạc nhiên khi ánh mắt lạnh lùng của Tống Ôn Trạch vô tình lướt qua chỗ gắn camera.
Giây trước còn hung hãng đánh người, tiếp đó là một màn lặn xương như nhồi bột, cuối cùng là dáng vẻ bình tĩnh như người vừa nãy không phải mình.
Thầm nói - Loại gì đây? Thật tò mò về lão sư mới đến này, chắc cũng không thú vị như mấy người cũ ah~~!!
Tắt máy luôn, mặc kể bên kia vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, bỏ điện thoại xuống mặt bàn, hai tay chống lên rồi chăm chú nhìn vào chiếc màn hình camera, theo dõi hành động tiếp theo nụ cười trên môi khẽ nhếch lên.
Tống Ôn Trạch hắt xì một cái rõ lớn, xong liền khịt mũi một cái, lau khô nói - Ai nhắc mình vậy? Hay, là cảm rồi?
Nhìn trước mặt là cánh cửa màu trắng, kính được làm bằng loại kính chống đạn đặc chế, không thể nhìn cảnh bên trong.
Lại nhìn tấm biển bên cạnh, chữ in đậm "Phòng Hội Trường" kèm theo một (*) ghi chú "cấm người không phận sự ra vào"
Tống Ôn Trạch ngó nghiêng xung quanh một lúc, lại nhìn địa chỉ thông báo trên điện thoại "đã tới" càng thêm lo lắng không biết có lên tiến vào không.
Tiến vào, trong đó có không ít người, dù đang ở trường học, mấy tên đó chắc cũng tương đối khó động vào.
Quay về? Hừ, hắn sẽ không bỏ học sinh của mình đâu.
Tiến không được lùi cũng không xong, Tống Ôn Trạch bây giờ đã mất đi khả năng phán đoán, lo được lo mất khiến hắn không biết phải làm sao.
Hai tay chống hông, quay đi quẩn lại một chỗ vẫn không biết phải làm sao, lại nghĩ tới học sinh lớp 11a5 mà mình vừa mới gặp hôm qua đang gặp nguy hiểm, trong lòng vô thức đã chọn mạo hiểm.
Ít ra, hắn cảm thấy mình đã làm tốt chức trách giáo viên của mình, còn không được thì..... coi như mình gặp chuyện xui đi!!
Xui rủi đâu ai muốn, chỉ cần không làm trái đạo đức làm người, làm giáo viên thì.... chuyện này xảy ra chỉ là sớm hay muộn thôi.
Tống Ôn Trạch nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt thành cú đấm, hai chân dang rộng rồi đứng trước cánh cửa.
Đôi bàn tay giơ lên toan nắm lấy thanh nắm cửa, dùng sức mạnh của toàn thân mà kéo mạnh cánh cửa kia ra, mở to hai mắt chờ đợi cuộc chiến tiếp theo.
"Đoàng!!"
Âm thanh thủng màng nhĩ, phát ra từ hai bên trái phải, theo đó là vài dải ruy băng đủ sắc màu rơi từ trên cao xuống, vài cái thì vướng trên tóc của Tống Ôn Trạch.
- Chào mừng Tống lão sư gia nhập 11a5, chúc thầy sức khỏe dồi dào, an khang thịnh vượng, vạn sự như mơ, triệu điều sự bất ngờ.
Theo sau là tiếng vỗ tay hoan hô, giòn giã của đám học sinh lớp 11a5 đứng tạo thành ba hàng trước mặt, đủ loại sắc thái biểu cảm.
Nam đứng hàng nam, nữ đứng hàng nữ, tâm trạng vui vẻ có, lạnh nhạt tới cho có lệ cũng có,...
Hai người nổ pháo kia, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không dám làm phiền, vì dù sao họ không phải thành viên lớp này.
Họ là người của Hội học sinh, theo lệnh hội trưởng mà đến đây phụ giúp trang trí phòng, xong liền đứng bên ngoài canh chừng.
Họ bỏ ra ngoài luôn, đóng lại cửa phòng, bên ngoài yên tĩnh trở lại, dáng vẻ tịch mịch thường có.
- Lạc Vân, các em....không sao chứ? Đây là?
Tống Ôn Trạch hoang mang một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn khung cảnh xung quanh hội trường thoáng chốc choáng váng.
Cả hội trường được trang trí bằng bóng bay hình trái tim màu hồng, dưới chân tất nhiên không thiếu mấy tấm thảm màu đỏ như đi dự lễ hội truyền thống, không thiếu mấy trái bóng nhỏ dễ vỡ trên đó.
Tống Ôn Trạch còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Sở Vy Vy lập tức chạy tới, vươn bàn tay trắng muốt của mình lên trên đầu mình lấy những dải ruy băng xuống.
Sở Vy Vy vừa cười vừa nói - Thật xin lỗi. Tụi em không có ý lừa gạt thầy đâu? Tụi em nghĩ, dù sao sau này chúng ta sẽ là một gia đình của lớp 11a5, không thể thiếu vài cái nghi thức kết nạp hay chào mừng được, có phải không?
Lạc Vân thân là lớp trưởng, gật đầu rồi đứng ra trước mắt Tống Ôn Trạch, cầm một hộp quà nói - Cái này là của tụi em, hôm qua bàn với nhau, suy nghĩ xem lên tặng thầy cái gì? Cuối cùng, mới chọn được, thầy xem có thích không?
Tống Ôn Trạch không trả lời, phủi mấy cái sợi dây còn vướng trên vai áo rồi nhìn hộp quà trên tay Lạc Vân, ngạc nhiên hỏi - Cái gì vậy?
Lạc Vân cười, giọng điệu bát quái nói - Thầy tự xem đi!
Tống Ôn Trạch nửa sợ nửa vui, bàn tay đưa ra cầm lấy hộp quà từ tay Lạc Vân, nghi hoặc nhìn cả đám một lượt rồi mới cúi xuống, từ từ mở ra.
Hộp quà không lớn không nhỏ, vừa khít bằng một nắm đấm, được thắt chặt bằng một sợi dây ruy băng màu đỏ gạch.
Nắp hộp vừa mở ra, thứ bên trong là một cái khuy cài của cà vạt, còn có khắc chữ nữa, nhìn mà biết chắc rằng không rẻ.
Tống Ôn Trạch cầm lên nhìn dòng chữ in trên đó, là chữ in nghiêng viết hoa rất khó làm, trên đó còn nhìn thấy hai viên kim cương siêu nhỏ như không nhìn rõ chắc cũng không biết.
"Tống Ôn Trạch, mãi mãi yêu thầy!!"
Thấy vậy, Tống Ôn Trạch nhẹ nhành bỏ lại vào trong hộp, không dài dòng trực tiếp đưa cho Lạc Vân rồi nói - Các em không sao là tôi yên tâm rồi. Còn thứ này, thứ lỗi, tôi không thể nhận thứ đắt tiền như vậy.
Lạc Vân nhìn hộp quà ở trong lòng bàn tay mình, ngước đầu lên nhìn Tống Ôn Trạch hỏi - Tại sao không thể nhận? Nó trông quá rẻ hay quê mùa?
Tống Ôn Trạch không do dự chạy thẳng lên Khu A, vừa tới tầng 5 chỉ cần đi qua ba tầng nữa sẽ tới phòng hội trường lớn nhất.
Đang đứng trước cầu thang lên tầng đã thấy trước mặt là đám nam sinh 5 người cầm chổi, cầm thước đo đi đi lại lại trên đó.
Tống Ôn Trạch đi tới, muốn lên trên thì bọn họ ngăn lại, không quan tâm có người thấy không lập tức ra đòn đánh ngất từng đứa rồi đi luôn.
Đám nam sinh bị đánh chỉ có thể nằm lăn lộn trên sàn, rên rỉ đau đớn nhìn theo bóng dáng Tống Ôn Trạch rời đi trong tiếc nuối.
Một trong số đó giơ hai ngón tay lên trước một camera, tỏ vẻ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ngất lịm đi.
Ở phòng giám sát khu A lúc này, có một nam sinh nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra liền nhếch mép cười.
Hắn lập tức che miệng mình lại, cầm bộ đàm trên bàn rồi nói - Mục tiêu đã xuất hiện, mọi người hãy chú ý. Hết!
Rồi hình ảnh trong camera quan sát đột nhiên thay đổi, đám người cầm bộ đàm nghe vậy lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến sắp xảy ra.
Ai cũng hừng hực khí thế, ai cũng cầm trong tay một thứ gì đó rất nguy hiểm, người được phân công từ trước thủ sẵn tư thế phòng thủ. T??yện chính ở -- T?Um??? yện﹒?N --
Tống Ôn Trạch đi tới đâu, tầng đó liền nằm la liệt những người không bầm dập thì cũng bất tỉnh, tình cảnh càng trở nên hỗn loạn.
Nam sinh ở trong phòng giám sát không hề ngạc nhiên, ngược lại còn có chút vui vẻ, khóe miệng vẫn không ngừng nhếch lên theo thời gian.
Thấy Tống Ôn Trạch đã lên tầng 7, nam sinh đó bây giờ mới thực sự nghiêm túc nhìn mọi hành động của Tống Ôn Trạch, tay cầm bộ đàm nói - Kế hoạch A thất bại. Chuyển sang kế hoạch B. Hết!
Nói xong liền nhấn chuột vào màn hình camera tầng 7, tất cả đều hiện thị thật lớn trước mặt nam sinh kia, tai nghe cũng được kéo xuống từ lúc nào vòng qua cổ.
Nam sinh nghiêng người, chân khoang tròn để trên mặt bàn, ngồi một cách vô cùng thoải mái nhìn Tống Ôn Trạch nói - Không hổ là người chủ tịch coi trọng, xem ra cũng không phải dạng dễ động.
- Tất nhiên, người của tôi, muốn đụng vào, rất khó.
Thẩm Mộng ngồi ở phía sau, nhâm nhi ly trà mới pha rồi nói - Tốt nhất, đừng có xảy ra chuyện gì, nếu không.... câu lạc bộ của cậu đừng mong thành lập. Cố Hàn Lâm, hiểu ý tôi chứ?
Nam sinh kia nghe thấy Thẩm Mộng gọi tên mình lập tức bỏ chân xuống đất, khẽ động đậy một cái chiếc ghế xoay liền nửa vòng, đối diện với Thẩm Mộng cười đáp - Không thành vấn đề. Đảm bảo yên tâm.
Cố Hàn Lâm mang dáng vẻ của một thiếu niên mới lớn, tuổi tác cũng không kém Thẩm Mộng là bao nhiêu ngược lại có chút trẻ con, tai nghe đeo trên cổ khiến người nhìn không thể trách cứ gì.
Thẩm Mộng chợt khựng lại, nhớ ra gì đó vội vàng rời đi, trước khi rời đi có nói hai từ - Cẩn thận!!
Cố Hàn Lâm thấy vậy, toan đi theo nhưng đột nhiên tai nghe chuyền đến âm thanh của tiếng đổ vỡ, giật mình đeo lại rồi nhìn màn hình camera thì đã tối sầm, tất cả camera tầng trên đều mất tín hiệu.
Ngón tay ấn trên bàn phím rất nhanh, rất chuẩn. Nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh, chuẩn như thể cả bàn phím kia đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Được một lúc, tất cả camera khu A đều bị nhiễm vi rút, màn hình đều bị mã hóa, dữ liệu chập chờn như có như không biến mất.
Tức giận đập mạnh vào bàn, Cố Hàn Lâm lập tức hất văng tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, nhìn máy tính của mình hiển thị ba chữ - " Tìm thấy rồi!! "
Màn hình chuyển đen, dữ liệu hóa hư kết thành hai từ "Game over" rồi mờ ảo hiện lên một cái đầu lâu trắng xen đen, ở giữa hiện một chữ cái in đậm "T"
Cố Hàn Lâm đang hoang mang thì bộ đàm đang cầm đột nhiên vang lên tiếng chan chát, cùng với đó là tiếng kêu gào đau đớn của đám người kia.
Liên tục từng cuộc gọi, từng tiếng kêu gào thảm thiết, Cố Hàn Lâm không hiểu kế hoạch mà mình dốc sức bầy sẵn, cứ như thế bị một giáo viên mới tới phá hỏng.
Cố Hàn Lâm tháo tai nghe xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại phiên bản giới hạn, nhấn một dãy số gọi.
Cũng không cần đợi chuông reo, đầu giây bên kia đã lên tiếng - Alô.
Cố Hàn Lâm không rướm rà, lập tức vào thẳng vấn đề chính - Gia Hào, giúp kiểm tra xem là cái tên nào không có mắt, dám hack máy tính của lão tử?
Uông Gia Hào ở đầu giây bên kia ngáp dài một cái, nghe lão đại nói vậy chợt khựng lại, giật mình hỏi - Lâm ca, máy tính của anh bị ai hack? Hack khi nào?
Cố Hàn Lâm tức giận nói - Vừa mới đây, chắc tầm 5 - 6 phút gì đấy?
Uông Gia Hào không giấu được bất ngờ, dò hỏi - Không phải phòng tuyến rất chắc chắn sao? Làm sao, có thể bị hack dễ dàng như vậy?
Cố Hàn Lâm không nghe lọt tai, gằn giọng nói - Còn hỏi? Có giúp không? Nếu không thì bài thi tháng tiếp theo, đừng mong có đáp án.
Uông Gia Hào nghe vậy, giọng cũng nghiêm túc hẳn, nói - Lâm ca, để em, yên tâm!!
Rồi cúp máy luôn, Cố Hàn Lâm nhìn chiếc lattop mới mua nằm lăn lóc dưới sàn nhà, khuôn mặt thoáng chốc trở nên đỏ ngầu.
Không một chút do dự mà nhấc chân lên cao rồi dẫm mạnh xuống, không thương tiếc mà di di thêm vài cái cho nó hỏng càng hỏng thêm.
Một lát sau, màn hình trước mặt nhấp nháy, giật giật liên hồi rồi trở về trạng thái ban đầu, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chiếc điện thoại Cố Hàn Lâm đang cầm cũng đột nhiên rung lên, khi nhìn thì thấy tên " Uông Gia Hào " hiện lên trên màn hình.
Không do dự, Cố Hàn Lâm nhấn nút nghe, đầu giây bên kia lập tức vang lên tiếng hò reo, vừa ồn ào vừa nhức đầu.
Cố Hàn Lâm còn chưa kịp nói gì thì Uông Gia Hào đã nói nguyên một tràng dài, tựa như không có dấu ngắt câu.
- Là Taylor!! Là Hacker nổi tiếng Taylor!! Không ngờ mình gặp được cái người huyền thoại này trời ơi đất ơi cảm ơn ông đã ứng nghiệm lời cầu nguyện của con......
Cố Hàn Lâm nghe một lúc, bất lực ôm lấy đầu khẽ rùng mình, ánh mắt lại nhìn về phía màn hình camera thêm ưu tư, quan sát nhất cử nhất động của Tống Ôn Trạch ở tầng 8.
Tống Ôn Trạch lên tới nơi, chân trái vừa bước lên thềm hành lang tầng 8, tay nắm chặt vịn lan can giữ vững toàn thân sắp rã rời.
Không phải sức khỏe hắn yếu, thử hỏi vừa đánh nhau vừa chạy không mệt cũng ngất từ lúc nào.
Tống Ôn Trạch cho chân còn lên bậc thềm hành lang, mồ hôi nhễ nhại cúi xuống, tay chống gối thở không ra hơi.
Giọt mồ hôi rơi xuống mu bàn tay, không để nó kịp thấm thì Tống Ôn Trạch đã đứng thẳng người, bàn tay kia vươn lên vuốt mồ hôi trên trán.
Một tay chống hông, cả cỗ thân thể theo đó kêu răng rắc như xương bị nứt vỡ, Tống Ôn Trạch lại chẳng mảy may quan tâm mà tiếp tục vận động, cốt yếu chỉ để dễ cử động cho thoải mái.
Tiếng rắc cuối cùng, toàn thân Tống Ôn Trạch như được tiếp thêm sức mạnh, tay chân cũng không còn nhức mỏi nữa, eo cũng theo đó không còn nhũn run nữa.
Rút điện thoại từ trong túi quần ra xem, rồi cười tươi tự nói một mình - Đến rồi!!
Cố Hàn Lâm xem mà cũng không giấu được nét trầm trồ, nghi hoặc trên khuôn mặt, ngạc nhiên khi ánh mắt lạnh lùng của Tống Ôn Trạch vô tình lướt qua chỗ gắn camera.
Giây trước còn hung hãng đánh người, tiếp đó là một màn lặn xương như nhồi bột, cuối cùng là dáng vẻ bình tĩnh như người vừa nãy không phải mình.
Thầm nói - Loại gì đây? Thật tò mò về lão sư mới đến này, chắc cũng không thú vị như mấy người cũ ah~~!!
Tắt máy luôn, mặc kể bên kia vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, bỏ điện thoại xuống mặt bàn, hai tay chống lên rồi chăm chú nhìn vào chiếc màn hình camera, theo dõi hành động tiếp theo nụ cười trên môi khẽ nhếch lên.
Tống Ôn Trạch hắt xì một cái rõ lớn, xong liền khịt mũi một cái, lau khô nói - Ai nhắc mình vậy? Hay, là cảm rồi?
Nhìn trước mặt là cánh cửa màu trắng, kính được làm bằng loại kính chống đạn đặc chế, không thể nhìn cảnh bên trong.
Lại nhìn tấm biển bên cạnh, chữ in đậm "Phòng Hội Trường" kèm theo một (*) ghi chú "cấm người không phận sự ra vào"
Tống Ôn Trạch ngó nghiêng xung quanh một lúc, lại nhìn địa chỉ thông báo trên điện thoại "đã tới" càng thêm lo lắng không biết có lên tiến vào không.
Tiến vào, trong đó có không ít người, dù đang ở trường học, mấy tên đó chắc cũng tương đối khó động vào.
Quay về? Hừ, hắn sẽ không bỏ học sinh của mình đâu.
Tiến không được lùi cũng không xong, Tống Ôn Trạch bây giờ đã mất đi khả năng phán đoán, lo được lo mất khiến hắn không biết phải làm sao.
Hai tay chống hông, quay đi quẩn lại một chỗ vẫn không biết phải làm sao, lại nghĩ tới học sinh lớp 11a5 mà mình vừa mới gặp hôm qua đang gặp nguy hiểm, trong lòng vô thức đã chọn mạo hiểm.
Ít ra, hắn cảm thấy mình đã làm tốt chức trách giáo viên của mình, còn không được thì..... coi như mình gặp chuyện xui đi!!
Xui rủi đâu ai muốn, chỉ cần không làm trái đạo đức làm người, làm giáo viên thì.... chuyện này xảy ra chỉ là sớm hay muộn thôi.
Tống Ôn Trạch nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt thành cú đấm, hai chân dang rộng rồi đứng trước cánh cửa.
Đôi bàn tay giơ lên toan nắm lấy thanh nắm cửa, dùng sức mạnh của toàn thân mà kéo mạnh cánh cửa kia ra, mở to hai mắt chờ đợi cuộc chiến tiếp theo.
"Đoàng!!"
Âm thanh thủng màng nhĩ, phát ra từ hai bên trái phải, theo đó là vài dải ruy băng đủ sắc màu rơi từ trên cao xuống, vài cái thì vướng trên tóc của Tống Ôn Trạch.
- Chào mừng Tống lão sư gia nhập 11a5, chúc thầy sức khỏe dồi dào, an khang thịnh vượng, vạn sự như mơ, triệu điều sự bất ngờ.
Theo sau là tiếng vỗ tay hoan hô, giòn giã của đám học sinh lớp 11a5 đứng tạo thành ba hàng trước mặt, đủ loại sắc thái biểu cảm.
Nam đứng hàng nam, nữ đứng hàng nữ, tâm trạng vui vẻ có, lạnh nhạt tới cho có lệ cũng có,...
Hai người nổ pháo kia, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không dám làm phiền, vì dù sao họ không phải thành viên lớp này.
Họ là người của Hội học sinh, theo lệnh hội trưởng mà đến đây phụ giúp trang trí phòng, xong liền đứng bên ngoài canh chừng.
Họ bỏ ra ngoài luôn, đóng lại cửa phòng, bên ngoài yên tĩnh trở lại, dáng vẻ tịch mịch thường có.
- Lạc Vân, các em....không sao chứ? Đây là?
Tống Ôn Trạch hoang mang một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn khung cảnh xung quanh hội trường thoáng chốc choáng váng.
Cả hội trường được trang trí bằng bóng bay hình trái tim màu hồng, dưới chân tất nhiên không thiếu mấy tấm thảm màu đỏ như đi dự lễ hội truyền thống, không thiếu mấy trái bóng nhỏ dễ vỡ trên đó.
Tống Ôn Trạch còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Sở Vy Vy lập tức chạy tới, vươn bàn tay trắng muốt của mình lên trên đầu mình lấy những dải ruy băng xuống.
Sở Vy Vy vừa cười vừa nói - Thật xin lỗi. Tụi em không có ý lừa gạt thầy đâu? Tụi em nghĩ, dù sao sau này chúng ta sẽ là một gia đình của lớp 11a5, không thể thiếu vài cái nghi thức kết nạp hay chào mừng được, có phải không?
Lạc Vân thân là lớp trưởng, gật đầu rồi đứng ra trước mắt Tống Ôn Trạch, cầm một hộp quà nói - Cái này là của tụi em, hôm qua bàn với nhau, suy nghĩ xem lên tặng thầy cái gì? Cuối cùng, mới chọn được, thầy xem có thích không?
Tống Ôn Trạch không trả lời, phủi mấy cái sợi dây còn vướng trên vai áo rồi nhìn hộp quà trên tay Lạc Vân, ngạc nhiên hỏi - Cái gì vậy?
Lạc Vân cười, giọng điệu bát quái nói - Thầy tự xem đi!
Tống Ôn Trạch nửa sợ nửa vui, bàn tay đưa ra cầm lấy hộp quà từ tay Lạc Vân, nghi hoặc nhìn cả đám một lượt rồi mới cúi xuống, từ từ mở ra.
Hộp quà không lớn không nhỏ, vừa khít bằng một nắm đấm, được thắt chặt bằng một sợi dây ruy băng màu đỏ gạch.
Nắp hộp vừa mở ra, thứ bên trong là một cái khuy cài của cà vạt, còn có khắc chữ nữa, nhìn mà biết chắc rằng không rẻ.
Tống Ôn Trạch cầm lên nhìn dòng chữ in trên đó, là chữ in nghiêng viết hoa rất khó làm, trên đó còn nhìn thấy hai viên kim cương siêu nhỏ như không nhìn rõ chắc cũng không biết.
"Tống Ôn Trạch, mãi mãi yêu thầy!!"
Thấy vậy, Tống Ôn Trạch nhẹ nhành bỏ lại vào trong hộp, không dài dòng trực tiếp đưa cho Lạc Vân rồi nói - Các em không sao là tôi yên tâm rồi. Còn thứ này, thứ lỗi, tôi không thể nhận thứ đắt tiền như vậy.
Lạc Vân nhìn hộp quà ở trong lòng bàn tay mình, ngước đầu lên nhìn Tống Ôn Trạch hỏi - Tại sao không thể nhận? Nó trông quá rẻ hay quê mùa?