Chương 14: Chú có thể ở chung với con, được không?
****************
Tống Ôn Trạch trầm trồ, kinh ngạc hơn khi nơi này được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Nếu trước mặt không có con ma nữ kia, quần áo trên người nhiễm một màu đỏ quái dị, đang lơ lửng ngồi trên sôfa giữa phòng khách kia thì thật hoàn hảo.
Con ma kia, vừa nhìn thấy hắn liền lập tức bay tới, không nói một lời thừa thãi nào, quàng tay qua cổ Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch lại chẳng mảy may quan tâm, lập tức tiến về phía trước xuyên qua luôn, đi vào trong phòng khách nhìn cách bày trí mà tấm tắc khen.
Con ma nữ kia vồ hụp, nhận ra bản thân lúc này chỉ là một linh hồn, không thể đụng vào người kia, khuôn mặt thoáng buồn.
Đột nhiên, nhân ảnh từ trong vòng tay chui ra, nhìn dáo dác khắp nơi rồi nói - Nơi này âm khí rất nặng, hình như từng có người chết, đã vậy chết còn rất thảm, oán khí ngập phòng.
Tống Ôn Trạch nghe vậy, thoáng giật mình hỏi - Vậy Tiểu Mộng Mộng, cậu ta ở đây lâu vậy, không sao chứ?
Nhân ảnh lại nhìn Thẩm Mộng đang loay hoay trong phòng bếp, người mặc tạp đề chuẩn bị nấu ăn thì nói - Cậu ta sẽ không sao đâu, trên cổ có đeo tấm bùa hộ mệnh, cho dù có nữ quỷ áo đỏ cũng không làm gì được.
Tống Ôn Trạch nghe vậy khẽ thở phào, sau đó ý thức được bản thân sao lại lo lắng sự sống chết của nhân vật chính chứ.
"Thân là nhân vật phản diện, sao có thể cho nhân vật chính chứ? Đến ngay cái tính mạng này, không biết còn sống tới ngày đó không?"
Lại nhìn Thẩm Mộng ở trong phòng bếp, trên đầu vẫn luôn có một vòng tay sáng chói quen thuộc, từng thấy trên đầu nam chính.
"Huống hồ, cái ánh hào quang sáng chói trên đỉnh đầu kia, nếu có ai dám làm hại không sợ bị thiên lôi đánh chết, thiên đạo trừng phạt sao?"
Tống Ôn Trạch thở dài, nhìn Thẩm Mộng đang rửa rau, đột nhiên không nhịn được bình luận một câu - Thật là, đàn ông con trai gì như thiếu nữ mới lớn vậy, không chỉ biết dọn dẹp mà còn biết nấu ăn. Đúng là kiểu mẫu ông chồng quốc dân!
Nhân ảnh không để ý Tống Ôn Trạch bị làm sao, nói với giọng điệu kì lạ - Nhưng, cứ để càng lâu, cậu ta sẽ bị hút hết dương khí, tính cách sẽ thay đổi như biến thành một người khác, rất dễ thu hút những linh hồn gần đây nhập vào rồi sau đó, thì sợ tính mạng cũng không giữ được.
Tống Ôn Trạch giật mình hỏi - Vậy thứ đó, đối với ngươi có dễ giải quyết không?
Nhân ảnh nhìn xung quanh một lượt, đáp lại - Không thành vấn đề. Chỉ là sẽ mất một ít thời gian.
Tống Ôn Trạch xoa cằm suy nghĩ - Vậy bây giờ phải làm sao?
Nhân ảnh định nói tiếp thì Thẩm Mộng đi ra từ phòng bếp, tay ướt cầm tạp dề lau khô rồi hỏi - Chú, chú muốn ăn gì không? Nhà hết thức ăn rồi, mình gọi giao hàng nha?
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, không phải vừa thấy rửa rau, chuẩn bị nấu ăn sao, sao đột nhiên muốn gọi giao hàng vào giờ này.
Xong lại nhìn vào trong phòng bếp, tất cả đều rất sạch sẽ, nếu không nhìn vào thùng rác góc bếp kia thì thật hoàn hảo.
Tống Ôn Trạch hiểu ngay, hỏi - Không biết nấu, sao không nói trước?
Thẩm Mộng ấp úng một lúc, không biết giải thích thế nào thì Tống Ôn Trạch đột nhiên tiến lại gần, vòng hai ra sau lưng Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng trực tiếp đứng hình tại chỗ, trái tim đột ngột đập vừa mạnh vừa nhanh, nhịp thở tăng dần cùng hơi nóng tỏa ra ngoài.
Rõ rằng, bây giờ đã gần cuối tháng 10, trời cũng rất mát. Tại sao, Thẩm Mộng lại cảm thấy toàn thân mình nóng lên, một cách bất thường.
Trái tim cũng không chịu nghe lời, đập càng ngày càng mạnh, nhanh dần theo cấp số nhân, khuôn mặt Thẩm Mộng đỏ ửng hồng.
- Về phòng học bài đi, 15 phút nữa sẽ có đồ ăn.
Thẩm Mộng giật mình, tỉnh khỏi mộng bức nhìn Tống Ôn Trạch trước mặt, trên người đã mặc tạp dề rồi, ngạc nhiên hỏi - Chú biết nấu ăn sao?
- Còn giỏi hơn người không biết nấu, còn bày đặt giả vờ. - Tống Ôn Trạch nhìn Thẩm Mộng một lúc, phát hiện mặt cậu đỏ ửng lo lắng hỏi - Mặt sao đỏ vậy? Sốt sao?
Tống Ôn Trạch định áp tay lên trán Thẩm Mộng, Thẩm Mộng giật mình nhanh chóng thoát khỏi phạm vi rồi né tránh nói - Dạ không, chắc lúc nãy vào bật nhiệt độ hơi cao, cháu, cháu đi điều chỉnh nó xuống.
Rồi chạy đi luôn, không đến chỗ bật điều hòa, đi thẳng vào trong phòng rồi đóng cửa lại luôn.
Tống Ôn Trạch nhìn mà có chút ngơ ngác, mang tâm trạng lo lắng đi vào bếp, thầm nghĩ - "Không biết có phải Thẩm Mộng đang ở độ tuổi nổi loạn hay không, nhìn kiểu gì cũng giống như không muốn tiếp xúc quá gần với mình? Không phải trước đây, vừa gặp liền bám lấy sao? Bây giờ, có chút khó chịu rồi?"
Tống Ôn Trạch như nhớ ra điều gì đó, gọi giao diện hệ thống - (Nè, mi còn đó chứ?)
[Kí chủ, gọi tôi!!]
Vẫn là âm thanh hệ thống cứng rắn quen thuộc, cùng xuất hiện với màn hình trong suốt.
Tống Ôn Trạch nói - (Cho ta xem độ hảo cảm và hắc hóa của Thẩm Mộng?)
Màn hình hệ thống giật giật liên hồi, chớp tắt rồi sáng trưng, hiện lên tên một người và hai dòng chữ.
[ Tinh~~ Nhân vật chính: Thẩm Mộng.
Độ hảo cảm: 75% -?
Độ hắc hóa: 20%]
[ Tinh~~ Phát hiện nữ chính Sở Vy Vy đã đầy, phần thưởng đã được đưa đến, mong kí chủ tiếp nhận]
Tống Ôn Trạch không lạ gì, xòe bàn tay ra trước mắt, đột nhiên từ trên không trung rơi xuống một túi cẩm nang, nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn. vừa lòng bàn tay.
Cầm túi cẩm nang giơ lên cao, xem một lượt vẫn không hiểu gì hỏi - (Đây là cái gì?)
[Túi trữ vật, là dạng túi không gian để đựng đồ, tất cả những món đồ kí chủ đã từng có hoặc chưa dùng, đều ở trong.]
[Tinh~~ Phát hiện, nhiệm vụ phụ tuyến vẫn chưa hoàn thành, mời kí chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính rồi bắt đầu.]
Giọng nói máy móc vang lên tiếng lanh lảnh, Tống Ôn Trạch vừa nghe vừa cảm thấy nhức đầu, hỏi tiếp - (Mi có phải dạo này rất bận không? Ta không gọi, không hỏi thì định không xuất hiện nữa sao, ngay cả thông báo tiến độ cũng im lặng?)
[Tại ta thấy kí chủ say đắm vào cốt truyện quá, ngại làm phiền lên tắt nó đi. Nếu kí chủ muốn nghe, ta bật lên luôn?]
Tống Ôn Trạch lắc đầu nói - (Không cần, cứ để như vậy đi. Nếu không ta sẽ chết vì giật mình mất!)
[ Dạ vâng thưa kí chủ. Có gì cần hỏi nữa không?]
- (Ngươi có biết con ma phía sau lưng ta, lại là ai không?)
[ Tinh~~ Nhân vật phụ: Giang Hoài An (linh hồn)
Thân phận: Bạn gái nguyên chủ, kiêm luôn thanh mai trúc mã, cùng học chung với nguyên chủ suốt 18 năm.
Tính cách: Hào sảng, không biết sợ cái gì, chỉ sợ bị nguyên chủ bỏ rơi.
Thích: Nguyên chủ, xoài, cóc,.... nói chung rất thích món chua cay.
Ghét: Ai dám làm hại, lại gần, theo đuổi nguyên chủ.]
[Tinh~~ Phát hiện nhân vật phụ, nhiệm vụ ẩn đã xuất hiện, kí chủ có muốn nhận không?]
( Nhận hay không, cũng phải cho ta kí ức của nguyên chủ và cô ta chứ? Cứ như vậy tiếp nhận, đến khi giữa chừng cô ta phát hiện người trước mặt không phải nguyên chủ, thì lúc đó khó hoàn thành nhiệm vụ.)
[ Được, mới tiếp nhận kí ức.]
Tống Ôn Trạch ôm đầu, một đoạn kí ức vui vẻ, buồn bã, tang thương, hối hận đều hội tụ cùng một lúc.
Nhân ảnh ở bên cạnh đang cầm một trái táo, há miệng cắn một miếng vô tình nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến há mồng trợn mắt, miệng táo vừa cắn cũng rơi ra theo quán tính.
[ Tinh~~ Nhiệm vụ ẩn: Tìm ra nguyên nhân cái chết của nhân vật phụ Giang Hoài An, giúp cô ấy siêu thoát, không còn vướng bận gì.
Phần thưởng: Tự chọn.
Thất bại: Bị xoá sổ.]
Lúc mở mắt ra, nước mắt đã giàn giụa, gọi tên một người - Hoài An? Là em, có phải không?
Con ma kia nghe vậy, liền lập tức buông tay ra, không phải, bây giờ phải gọi là Giang Hoài An, khuôn mặt y như vỡ òa.
Tống Ôn Trạch quay lại, lúc này nhìn con ma trước mặt cũng không kém mình, giàn giụa nước mắt vô thức gọi - Ôn Trạch, anh, anh thật sự nhìn thấy em sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu, hai người cứ thế ôm nhau khóc một trận, nhân ảnh nhìn cả hai như vậy cũng không nhịn được mà rơi nước mắt theo.
5 phút sau, hai người tách nhau ra, Giang Hoài An hỏi - Anh về khi nào?
Tống Ôn Trạch lau khô mắt, cười nói - Về được hơn nửa năm rồi, kể từ lúc em ra đi anh không còn thiết sống gì nữa, nếu không phải ba anh an ủi, bảo anh hãy sống thay em thật tốt thì có lẽ anh đi theo em rồi.
Giang Hoài An chạm vào mặt Tống Ôn Trạch hỏi - Anh gầy đi rồi. Thật xin lỗi, em lại thất hứa rồi.
Tống Ôn Trạch lắc đầu, nắm lấy bàn tay trong suốt của Giang Hoài An, cười tươi nói - Không phải bây giờ, anh đang được gặp em sao? Anh cầu mong, ông trời hãy cho chúng ta một thời gian.
Nhân ảnh thấy không còn sớm nữa, Thẩm Mộng chắc cũng rất đói, đành phá tan bầu không khí này - Thôi đủ rồi. Thằng bé kia chắc cũng đã đói rồi, nếu còn không nấu nhanh thì sẽ chết đói đó.
Giang Hoài An nghe vậy, ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Tống Ôn Trạch nói - Anh định nấu gì?
Tống Ôn Trạch ho nhẹ, đáp - Em thích ăn gì anh nấu?
Giang Hoài An đáp luôn - Sườn sào chua ngọt, canh cá.
Tống Ôn Trạch gật đầu luôn.
Nhân ảnh nói - Ta lại thích canh trứng, mì sào cà tím.
Tống Ôn Trạch không quan tâm, bỏ túi cẩm nang vào trong tạp dề rồi, cúi đầu mở tủ lạnh ra xem trong đó còn gì để nấu không.
Vừa hay trong đó có một túi sườn, một bó rau xanh,.... thật sự thì trong tủ lạnh cũng không nhiều đồ lắm.
Tống Ôn Trạch cầm lấy túi sườn, cầm lên lạnh lạnh chắc mới bỏ xuống không lâu, đành phải chuẩn bị giã đông.
Nhân ảnh nhìn cảnh này, trong đầu đột nhiên hiện lên một khung cảnh quen thuộc, nhưng lại lạ lẫm.
Một người phụ nữ đang nấu ăn, dưới chân là một cậu bé con đang ôm, vừa khóc ê a gọi ba.
Người phụ nữ đó xoay người nhìn về phía này, nở nụ cười hỏi - Chồng yêu, anh trở về rồi. Mau tắm rửa sạch sẽ đi, sắp xong rồi.
Đứa bé cũng nhìn về phía này, buông chân người phụ nữ kia ra, lon ton chạy, hai tay giơ lên đòi bế.
Nhân ảnh ôm đầu, rên rỉ đau đớn, một mắt nhắm một mắt mở nhìn hình ảnh cả hai kia mờ dần rồi biến mất.
Tống Ôn Trạch loay hoay một lúc, cũng nấu xong quay lại thấy nhân ảnh ôm đầu rên rỉ, sau đó ngất lịm đi rồi bay vào trong chiếc vòng tay như thường lệ.
Tống Ôn Trạch hoang mang một lúc, chẳng hiểu gì thì lắc đầu gạt đi, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đã gần 10h rồi, thấy sắp muộn rồi nhanh chóng dọn sẵn để trên bàn.
Dặn Giang Hoài An - Em ngồi đây đi, anh gọi Thẩm Mộng ra ăn.
Rồi tiến đến phòng Thẩm Mộng, gõ cửa vài cái nói - Mau ra ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi.
Cánh cửa mở ra, ngay sau đó Thẩm Mộng cũng bước ra, khuôn mặt vẫn còn rất đỏ, ấp úng nói - Con đi rửa tay cái.
Rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm bên cạnh, rửa tay thật sạch rồi đi ra, nhìn vào bàn thức ăn, mùi thơm phức của sườn sào chua ngọt khiến Thẩm Mộng không nhịn được, vội vàng ngồi xuống.
Tống Ôn Trạch nhìn mà chỉ biết lắc đầu, cười một cái rồi cũng tiến lại, ngồi xuống lấy một bát cơm đưa cho Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng mắt vẫn dán vào đĩa sườn sào chua ngọt, cầm lấy bát cơm từ tay Tống Ôn Trạch rồi gắp một miếng ăn thử.
Một hương vị ngọt ngọt chua chua lan vào từng khẽ răng, lưỡi nhảy cảm muốn tiếp tục thế là tay Thẩm Mộng như máy, gắp lia lia.
Tống Ôn Trạch thấy vậy, cười nhắc nhở - Ăn chậm thôi, không ai giành đâu.
Thẩm Mộng nghe vậy, suýt thì sặc. Tống Ôn Trạch cũng không thấy lạ gì, đưa cốc nước để sẵn trên bàn cho Thẩm Mộng, Thẩm Mộng không khách sáo mà cầm lấy uống luôn.
Giang Hoài An thấy vậy, trêu chọc Tống Ôn Trạch - Nếu năm đó chúng ta kết hôn, con chúng ta cũng gần 10t rồi nhỉ?
Tống Ôn Trạch gật đầu - Ừm!!
Thẩm Mộng uống xong, thấy khuôn mặt Tống Ôn Trạch lúc này thật hiền dịu, nụ cười thân thiện liền lấy hết can đảm hỏi - Chú có thể sống chung với cháu, có được không?
Tống Ôn Trạch giật mình hỏi - Để làm gì?
Thẩm Mộng nghĩ một lát rồi đáp - Thành tích của chú, chắc chắn rất cao, cháu muốn chú bổ túc văn hóa một thời gian.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc hỏi - Chỉ có thế?
Thẩm Mộng biết không giấu được, nói - Cháu ở đây một mình rất sợ, hình như trong căn hộ này có ma. Bây giờ, ngay bên cạnh cháu cứ cảm thấy lành lạnh, không khí có chút âm u.
- Ồ~~ - Tống Ôn Trạch che miệng cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh, nhìn Giang Hoài An bên cạnh cũng giật mình không khác là mấy.
Thẩm Mộng nghĩ Tống Ôn Trạch không tin lời mình nói, lại không biết phản bác ra sao, mặt không biết vì tức giận hay xấu hổ nữa.
Tống Ôn Trạch thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi - Môn nào?
Thẩm Mộng đáp - Môn Anh - Văn!!
Tống Ôn Trạch trầm trồ, kinh ngạc hơn khi nơi này được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Nếu trước mặt không có con ma nữ kia, quần áo trên người nhiễm một màu đỏ quái dị, đang lơ lửng ngồi trên sôfa giữa phòng khách kia thì thật hoàn hảo.
Con ma kia, vừa nhìn thấy hắn liền lập tức bay tới, không nói một lời thừa thãi nào, quàng tay qua cổ Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch lại chẳng mảy may quan tâm, lập tức tiến về phía trước xuyên qua luôn, đi vào trong phòng khách nhìn cách bày trí mà tấm tắc khen.
Con ma nữ kia vồ hụp, nhận ra bản thân lúc này chỉ là một linh hồn, không thể đụng vào người kia, khuôn mặt thoáng buồn.
Đột nhiên, nhân ảnh từ trong vòng tay chui ra, nhìn dáo dác khắp nơi rồi nói - Nơi này âm khí rất nặng, hình như từng có người chết, đã vậy chết còn rất thảm, oán khí ngập phòng.
Tống Ôn Trạch nghe vậy, thoáng giật mình hỏi - Vậy Tiểu Mộng Mộng, cậu ta ở đây lâu vậy, không sao chứ?
Nhân ảnh lại nhìn Thẩm Mộng đang loay hoay trong phòng bếp, người mặc tạp đề chuẩn bị nấu ăn thì nói - Cậu ta sẽ không sao đâu, trên cổ có đeo tấm bùa hộ mệnh, cho dù có nữ quỷ áo đỏ cũng không làm gì được.
Tống Ôn Trạch nghe vậy khẽ thở phào, sau đó ý thức được bản thân sao lại lo lắng sự sống chết của nhân vật chính chứ.
"Thân là nhân vật phản diện, sao có thể cho nhân vật chính chứ? Đến ngay cái tính mạng này, không biết còn sống tới ngày đó không?"
Lại nhìn Thẩm Mộng ở trong phòng bếp, trên đầu vẫn luôn có một vòng tay sáng chói quen thuộc, từng thấy trên đầu nam chính.
"Huống hồ, cái ánh hào quang sáng chói trên đỉnh đầu kia, nếu có ai dám làm hại không sợ bị thiên lôi đánh chết, thiên đạo trừng phạt sao?"
Tống Ôn Trạch thở dài, nhìn Thẩm Mộng đang rửa rau, đột nhiên không nhịn được bình luận một câu - Thật là, đàn ông con trai gì như thiếu nữ mới lớn vậy, không chỉ biết dọn dẹp mà còn biết nấu ăn. Đúng là kiểu mẫu ông chồng quốc dân!
Nhân ảnh không để ý Tống Ôn Trạch bị làm sao, nói với giọng điệu kì lạ - Nhưng, cứ để càng lâu, cậu ta sẽ bị hút hết dương khí, tính cách sẽ thay đổi như biến thành một người khác, rất dễ thu hút những linh hồn gần đây nhập vào rồi sau đó, thì sợ tính mạng cũng không giữ được.
Tống Ôn Trạch giật mình hỏi - Vậy thứ đó, đối với ngươi có dễ giải quyết không?
Nhân ảnh nhìn xung quanh một lượt, đáp lại - Không thành vấn đề. Chỉ là sẽ mất một ít thời gian.
Tống Ôn Trạch xoa cằm suy nghĩ - Vậy bây giờ phải làm sao?
Nhân ảnh định nói tiếp thì Thẩm Mộng đi ra từ phòng bếp, tay ướt cầm tạp dề lau khô rồi hỏi - Chú, chú muốn ăn gì không? Nhà hết thức ăn rồi, mình gọi giao hàng nha?
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, không phải vừa thấy rửa rau, chuẩn bị nấu ăn sao, sao đột nhiên muốn gọi giao hàng vào giờ này.
Xong lại nhìn vào trong phòng bếp, tất cả đều rất sạch sẽ, nếu không nhìn vào thùng rác góc bếp kia thì thật hoàn hảo.
Tống Ôn Trạch hiểu ngay, hỏi - Không biết nấu, sao không nói trước?
Thẩm Mộng ấp úng một lúc, không biết giải thích thế nào thì Tống Ôn Trạch đột nhiên tiến lại gần, vòng hai ra sau lưng Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng trực tiếp đứng hình tại chỗ, trái tim đột ngột đập vừa mạnh vừa nhanh, nhịp thở tăng dần cùng hơi nóng tỏa ra ngoài.
Rõ rằng, bây giờ đã gần cuối tháng 10, trời cũng rất mát. Tại sao, Thẩm Mộng lại cảm thấy toàn thân mình nóng lên, một cách bất thường.
Trái tim cũng không chịu nghe lời, đập càng ngày càng mạnh, nhanh dần theo cấp số nhân, khuôn mặt Thẩm Mộng đỏ ửng hồng.
- Về phòng học bài đi, 15 phút nữa sẽ có đồ ăn.
Thẩm Mộng giật mình, tỉnh khỏi mộng bức nhìn Tống Ôn Trạch trước mặt, trên người đã mặc tạp dề rồi, ngạc nhiên hỏi - Chú biết nấu ăn sao?
- Còn giỏi hơn người không biết nấu, còn bày đặt giả vờ. - Tống Ôn Trạch nhìn Thẩm Mộng một lúc, phát hiện mặt cậu đỏ ửng lo lắng hỏi - Mặt sao đỏ vậy? Sốt sao?
Tống Ôn Trạch định áp tay lên trán Thẩm Mộng, Thẩm Mộng giật mình nhanh chóng thoát khỏi phạm vi rồi né tránh nói - Dạ không, chắc lúc nãy vào bật nhiệt độ hơi cao, cháu, cháu đi điều chỉnh nó xuống.
Rồi chạy đi luôn, không đến chỗ bật điều hòa, đi thẳng vào trong phòng rồi đóng cửa lại luôn.
Tống Ôn Trạch nhìn mà có chút ngơ ngác, mang tâm trạng lo lắng đi vào bếp, thầm nghĩ - "Không biết có phải Thẩm Mộng đang ở độ tuổi nổi loạn hay không, nhìn kiểu gì cũng giống như không muốn tiếp xúc quá gần với mình? Không phải trước đây, vừa gặp liền bám lấy sao? Bây giờ, có chút khó chịu rồi?"
Tống Ôn Trạch như nhớ ra điều gì đó, gọi giao diện hệ thống - (Nè, mi còn đó chứ?)
[Kí chủ, gọi tôi!!]
Vẫn là âm thanh hệ thống cứng rắn quen thuộc, cùng xuất hiện với màn hình trong suốt.
Tống Ôn Trạch nói - (Cho ta xem độ hảo cảm và hắc hóa của Thẩm Mộng?)
Màn hình hệ thống giật giật liên hồi, chớp tắt rồi sáng trưng, hiện lên tên một người và hai dòng chữ.
[ Tinh~~ Nhân vật chính: Thẩm Mộng.
Độ hảo cảm: 75% -?
Độ hắc hóa: 20%]
[ Tinh~~ Phát hiện nữ chính Sở Vy Vy đã đầy, phần thưởng đã được đưa đến, mong kí chủ tiếp nhận]
Tống Ôn Trạch không lạ gì, xòe bàn tay ra trước mắt, đột nhiên từ trên không trung rơi xuống một túi cẩm nang, nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn. vừa lòng bàn tay.
Cầm túi cẩm nang giơ lên cao, xem một lượt vẫn không hiểu gì hỏi - (Đây là cái gì?)
[Túi trữ vật, là dạng túi không gian để đựng đồ, tất cả những món đồ kí chủ đã từng có hoặc chưa dùng, đều ở trong.]
[Tinh~~ Phát hiện, nhiệm vụ phụ tuyến vẫn chưa hoàn thành, mời kí chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính rồi bắt đầu.]
Giọng nói máy móc vang lên tiếng lanh lảnh, Tống Ôn Trạch vừa nghe vừa cảm thấy nhức đầu, hỏi tiếp - (Mi có phải dạo này rất bận không? Ta không gọi, không hỏi thì định không xuất hiện nữa sao, ngay cả thông báo tiến độ cũng im lặng?)
[Tại ta thấy kí chủ say đắm vào cốt truyện quá, ngại làm phiền lên tắt nó đi. Nếu kí chủ muốn nghe, ta bật lên luôn?]
Tống Ôn Trạch lắc đầu nói - (Không cần, cứ để như vậy đi. Nếu không ta sẽ chết vì giật mình mất!)
[ Dạ vâng thưa kí chủ. Có gì cần hỏi nữa không?]
- (Ngươi có biết con ma phía sau lưng ta, lại là ai không?)
[ Tinh~~ Nhân vật phụ: Giang Hoài An (linh hồn)
Thân phận: Bạn gái nguyên chủ, kiêm luôn thanh mai trúc mã, cùng học chung với nguyên chủ suốt 18 năm.
Tính cách: Hào sảng, không biết sợ cái gì, chỉ sợ bị nguyên chủ bỏ rơi.
Thích: Nguyên chủ, xoài, cóc,.... nói chung rất thích món chua cay.
Ghét: Ai dám làm hại, lại gần, theo đuổi nguyên chủ.]
[Tinh~~ Phát hiện nhân vật phụ, nhiệm vụ ẩn đã xuất hiện, kí chủ có muốn nhận không?]
( Nhận hay không, cũng phải cho ta kí ức của nguyên chủ và cô ta chứ? Cứ như vậy tiếp nhận, đến khi giữa chừng cô ta phát hiện người trước mặt không phải nguyên chủ, thì lúc đó khó hoàn thành nhiệm vụ.)
[ Được, mới tiếp nhận kí ức.]
Tống Ôn Trạch ôm đầu, một đoạn kí ức vui vẻ, buồn bã, tang thương, hối hận đều hội tụ cùng một lúc.
Nhân ảnh ở bên cạnh đang cầm một trái táo, há miệng cắn một miếng vô tình nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến há mồng trợn mắt, miệng táo vừa cắn cũng rơi ra theo quán tính.
[ Tinh~~ Nhiệm vụ ẩn: Tìm ra nguyên nhân cái chết của nhân vật phụ Giang Hoài An, giúp cô ấy siêu thoát, không còn vướng bận gì.
Phần thưởng: Tự chọn.
Thất bại: Bị xoá sổ.]
Lúc mở mắt ra, nước mắt đã giàn giụa, gọi tên một người - Hoài An? Là em, có phải không?
Con ma kia nghe vậy, liền lập tức buông tay ra, không phải, bây giờ phải gọi là Giang Hoài An, khuôn mặt y như vỡ òa.
Tống Ôn Trạch quay lại, lúc này nhìn con ma trước mặt cũng không kém mình, giàn giụa nước mắt vô thức gọi - Ôn Trạch, anh, anh thật sự nhìn thấy em sao?
Tống Ôn Trạch gật đầu, hai người cứ thế ôm nhau khóc một trận, nhân ảnh nhìn cả hai như vậy cũng không nhịn được mà rơi nước mắt theo.
5 phút sau, hai người tách nhau ra, Giang Hoài An hỏi - Anh về khi nào?
Tống Ôn Trạch lau khô mắt, cười nói - Về được hơn nửa năm rồi, kể từ lúc em ra đi anh không còn thiết sống gì nữa, nếu không phải ba anh an ủi, bảo anh hãy sống thay em thật tốt thì có lẽ anh đi theo em rồi.
Giang Hoài An chạm vào mặt Tống Ôn Trạch hỏi - Anh gầy đi rồi. Thật xin lỗi, em lại thất hứa rồi.
Tống Ôn Trạch lắc đầu, nắm lấy bàn tay trong suốt của Giang Hoài An, cười tươi nói - Không phải bây giờ, anh đang được gặp em sao? Anh cầu mong, ông trời hãy cho chúng ta một thời gian.
Nhân ảnh thấy không còn sớm nữa, Thẩm Mộng chắc cũng rất đói, đành phá tan bầu không khí này - Thôi đủ rồi. Thằng bé kia chắc cũng đã đói rồi, nếu còn không nấu nhanh thì sẽ chết đói đó.
Giang Hoài An nghe vậy, ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Tống Ôn Trạch nói - Anh định nấu gì?
Tống Ôn Trạch ho nhẹ, đáp - Em thích ăn gì anh nấu?
Giang Hoài An đáp luôn - Sườn sào chua ngọt, canh cá.
Tống Ôn Trạch gật đầu luôn.
Nhân ảnh nói - Ta lại thích canh trứng, mì sào cà tím.
Tống Ôn Trạch không quan tâm, bỏ túi cẩm nang vào trong tạp dề rồi, cúi đầu mở tủ lạnh ra xem trong đó còn gì để nấu không.
Vừa hay trong đó có một túi sườn, một bó rau xanh,.... thật sự thì trong tủ lạnh cũng không nhiều đồ lắm.
Tống Ôn Trạch cầm lấy túi sườn, cầm lên lạnh lạnh chắc mới bỏ xuống không lâu, đành phải chuẩn bị giã đông.
Nhân ảnh nhìn cảnh này, trong đầu đột nhiên hiện lên một khung cảnh quen thuộc, nhưng lại lạ lẫm.
Một người phụ nữ đang nấu ăn, dưới chân là một cậu bé con đang ôm, vừa khóc ê a gọi ba.
Người phụ nữ đó xoay người nhìn về phía này, nở nụ cười hỏi - Chồng yêu, anh trở về rồi. Mau tắm rửa sạch sẽ đi, sắp xong rồi.
Đứa bé cũng nhìn về phía này, buông chân người phụ nữ kia ra, lon ton chạy, hai tay giơ lên đòi bế.
Nhân ảnh ôm đầu, rên rỉ đau đớn, một mắt nhắm một mắt mở nhìn hình ảnh cả hai kia mờ dần rồi biến mất.
Tống Ôn Trạch loay hoay một lúc, cũng nấu xong quay lại thấy nhân ảnh ôm đầu rên rỉ, sau đó ngất lịm đi rồi bay vào trong chiếc vòng tay như thường lệ.
Tống Ôn Trạch hoang mang một lúc, chẳng hiểu gì thì lắc đầu gạt đi, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đã gần 10h rồi, thấy sắp muộn rồi nhanh chóng dọn sẵn để trên bàn.
Dặn Giang Hoài An - Em ngồi đây đi, anh gọi Thẩm Mộng ra ăn.
Rồi tiến đến phòng Thẩm Mộng, gõ cửa vài cái nói - Mau ra ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi.
Cánh cửa mở ra, ngay sau đó Thẩm Mộng cũng bước ra, khuôn mặt vẫn còn rất đỏ, ấp úng nói - Con đi rửa tay cái.
Rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm bên cạnh, rửa tay thật sạch rồi đi ra, nhìn vào bàn thức ăn, mùi thơm phức của sườn sào chua ngọt khiến Thẩm Mộng không nhịn được, vội vàng ngồi xuống.
Tống Ôn Trạch nhìn mà chỉ biết lắc đầu, cười một cái rồi cũng tiến lại, ngồi xuống lấy một bát cơm đưa cho Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng mắt vẫn dán vào đĩa sườn sào chua ngọt, cầm lấy bát cơm từ tay Tống Ôn Trạch rồi gắp một miếng ăn thử.
Một hương vị ngọt ngọt chua chua lan vào từng khẽ răng, lưỡi nhảy cảm muốn tiếp tục thế là tay Thẩm Mộng như máy, gắp lia lia.
Tống Ôn Trạch thấy vậy, cười nhắc nhở - Ăn chậm thôi, không ai giành đâu.
Thẩm Mộng nghe vậy, suýt thì sặc. Tống Ôn Trạch cũng không thấy lạ gì, đưa cốc nước để sẵn trên bàn cho Thẩm Mộng, Thẩm Mộng không khách sáo mà cầm lấy uống luôn.
Giang Hoài An thấy vậy, trêu chọc Tống Ôn Trạch - Nếu năm đó chúng ta kết hôn, con chúng ta cũng gần 10t rồi nhỉ?
Tống Ôn Trạch gật đầu - Ừm!!
Thẩm Mộng uống xong, thấy khuôn mặt Tống Ôn Trạch lúc này thật hiền dịu, nụ cười thân thiện liền lấy hết can đảm hỏi - Chú có thể sống chung với cháu, có được không?
Tống Ôn Trạch giật mình hỏi - Để làm gì?
Thẩm Mộng nghĩ một lát rồi đáp - Thành tích của chú, chắc chắn rất cao, cháu muốn chú bổ túc văn hóa một thời gian.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc hỏi - Chỉ có thế?
Thẩm Mộng biết không giấu được, nói - Cháu ở đây một mình rất sợ, hình như trong căn hộ này có ma. Bây giờ, ngay bên cạnh cháu cứ cảm thấy lành lạnh, không khí có chút âm u.
- Ồ~~ - Tống Ôn Trạch che miệng cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh, nhìn Giang Hoài An bên cạnh cũng giật mình không khác là mấy.
Thẩm Mộng nghĩ Tống Ôn Trạch không tin lời mình nói, lại không biết phản bác ra sao, mặt không biết vì tức giận hay xấu hổ nữa.
Tống Ôn Trạch thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi - Môn nào?
Thẩm Mộng đáp - Môn Anh - Văn!!