Chương 15: Đi đến Sở cảnh sát
****************
Tống Ôn Trạch hỏi - Bây giờ luôn sao?
Thẩm Mộng gật đầu, nói - Chứ đợi khi nào? Mai thi tháng rồi, xong liền nghỉ đông, bây giờ không học thì lại phải đợi đến cuối tháng sau sao?
Tống Ôn Trạch hỏi - Kì thi tháng sao? Sao ta không biết?
Thẩm Mộng đáp - Chú mới đến chưa đầy một tuần, mà kì thi này mỗi tháng đều diễn ra, giáo viên và học sinh đều bận ôn thi, nào có ai rảnh mà nói cho một thầy giáo mới đến chứ?
Tống Ôn Trạch "à" lên một tiếng, tiếp tục cắm cúi ăn phần cơm của mình.
Ăn xong, Thẩm Mộng liền lập tức lấy sách vở ra phòng khách, chuẩn bị học thì quay lại hỏi - Cho cháu mượn điện thoại một lát?
Tống Ôn Trạch nhìn thiếu niên trước mặt vui vẻ hào hứng, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy vui lây, vừa rửa bát vừa cười toe toét.
Nói vọng ra - Điện thoại để trong túi, ngăn thứ hai. Tiện thể sạc luôn đi.
Thẩm Mộng đáp - Dạ vâng!!
Tống Ôn Trạch nhìn Giang Hoài An đã ngồi trên bồn rửa rau từ khi nào, thầm mắng - Đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao cái tính ngồi đâu bạ đấy của em vẫn chưa bỏ được vậy?
Giang Hoài An cười, hai tay bám vào thanh nắm, nhìn Tống Ôn Trạch - Còn anh cũng vậy mà!! Tính ưa thích sạch sẽ, cái gì cũng để đúng nơi đúng vị trí, thẳng hàng thẳng lối cũng không kém trước là bao. Với lại, em chỉ vừa tròn 20 tuổi, là tuổi thanh xuân vừa mới chớm nở.
Một ngón tay nhỏ nhắn trong suốt, giơ lên chỉ về phía bên phải Tống Ôn Trạch rồi nói - Thật gọn gàng làm sao?
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, nhìn theo hướng ngón tay trong suốt kia chỉ, nhìn đóng bát đũa được để gọn, cái nào ra cái đấy mà ngạc nhiên - Có phải, hơi quá không?
Biết Tống Ôn Trạch đang mê man suy nghĩ, Giang Hoài An cười tươi nói - Không cần nghĩ nhiều, đó vốn là thói quen của anh rồi, có muốn sửa cũng không sửa được, dù sao em cũng quen rồi.
Tống Ôn Trạch gật đầu, vẫn tiếp tục rửa bát cho thật sạch rồi bỏ lên giá đựng trước mặt.
Giang Hoài An ngồi bên cạnh, thấy Tống Ôn Trạch đã không còn lạnh lùng như trước nữa, ngạc nhiên hỏi - Hai người, có vẻ như rất thân thiết nhỉ?
Tống Ôn Trạch chợt khựng lại, nụ cười trên môi tắt luôn, khuôn mặt thoáng lạnh lùng rồi bình thường trở lại, nói - Cũng tàm tạm.
Giang Hoài An khẽ ve vẩy đôi chân trong suốt của mình, cười nói - Giá chi ngày đó, nghe lời anh, ở nhà ngủ thì tốt đến mấy.
Tống Ôn Trạch ngừng lại động tác rửa bát, nghi hoặc hỏi - Đêm đó, một chút em cũng không nhớ sao?
Dựa theo kí ức của nguyên chủ, thi thể của Giang Hoài An tìm thấy ngay con hẻm cách khu chung cư này, khoảng 30m.
Thi thể bị mổ bụng, moi hết nội tạng. Theo pháp y kiểm tra, cho biết Giang Hoài An bị hãm hiếp cho đến chết, trong bụng vẫn còn ít tinh dịch của hung thủ.
Trước khi chết, cô ấy kháng cự rất mạnh, tay chân bị chói vì giẫy giụa mà có nhiều vết xước dài, trên đầu còn có dấu vết nõn vào rất sâu do thứ gì đó đập vào, khiến xương sọ bị vỡ nát một mảnh, máu chảy rất nhiều.
Sau khi thỏa mãn thú tính bẩn thỉu của mình, hung thủ lấy một con dao rọc bụng nạn nhân, lấy hết tất cả nội tạng trong đó, kể cả tim cũng không chừa.
Nhưng ở hiện trường lại không tìm thấy bất kì thứ gì, kể cả điện thoại, ví của nạn nhân, ngay cả dấu vân tay của hung thủ cũng không tìm được.
Phán đoán ban đầu, hung thủ là một tên sát nhân biến thái hàng loạt, những vụ án liên hoàn sau đó trở thành đề tài nóng khiến những người dân sống gần đó, xôn xao một thời gian.
Năm đó, nguyên chủ vừa từ Sở cảnh sát Los Angeles, đến liền được bổ nhiệm làm đội trưởng đội hình sự của Sở cảnh sát Giang Thành, vốn định đợi hoàn tất thủ tục nhận chức mới báo cho Giang Hoài An.
Lúc về cũng đã gọi điện dặn tối hôm đó ở nhà, vốn muốn tạo bất ngờ cho Giang Hoài An nhưng, nguyên chủ không ngờ tới buổi chiều cô ấy không về nhà.
Cho đến khi thông báo có vụ giết người, phanh thây, mổ xác được một người dân phát hiện khi đi vất rác mới tá hỏa, trình báo lên Sở cảnh sát.
Nguyên chủ vừa tới, nhìn một cái liền nhận ra cái xác giầy nhụa thịt máu kia chính là vị hôn thê Giang Hoài An của mình, chết lặng đứng chôn chân tại chỗ, phải nhờ tới sự giúp đỡ của cấp dưới.
Vì vụ án này, nguyên chủ đã tốn công tốn sức, mất bao nhiêu thời gian cũng không tìm ra được dấu vết hung thủ để lại, bên ngoài thì càng ngày càng nhiều người chết y như thế.
Cục trưởng Cục cảnh sát thấy vụ án này không tìm ra manh mối gì, lập tức ra lệnh ngừng điều tra. Nguyên chủ không chịu, Cục trưởng vẫn kiên quyết ngừng vụ án này lại.
Hai năm ròng rã tìm dấu vết, bây giờ vì một lý do vớ vẩn đó, nguyên chủ mang tâm trạng thất vọng tràn trề đi đưa đơn từ chức, xin rút khỏi ngành cảnh sát.
Về nhà, nhìn cảnh nhớ người, nguyên chủ quyết định hoàn thành ước mơ còn dang dở của Giang Hoài An, làm một giáo viên bình thường.
Giang Hoài An lắc đầu, thấy sắc mặt Tống Ôn Trạch càng ngày càng đen, đành đổi chủ đề để phá tan bầu không khí kì lạ lúc này.
Cô hỏi - Sao anh lại làm giáo viên, chẳng phải anh...?
- Vì em!! - Tống Ôn Trạch lại nói tiếp - Vì đó là ước mơ của em!
Giang Hoài An hỏi - Vậy còn ước mơ của anh? Ước mơ trở thành đội trưởng đội hình sự Giang Thành, không phải anh muốn giống Chú Tống làm một người cảnh sát chính nghĩa sao?
- Ngay cả người mình yêu lúc còn sống, không bảo vệ được. Chết rồi, cũng không thể giúp cô ấy tìm ra tên sát nhân độc ác giết mình, thì còn làm cảnh sát chính nghĩa cái gì? - Tống Ôn Trạch nói tiếp - Ước mơ đó, kể từ 10 năm trước, sau khi nhìn thấy xác em trước mặt lại không thể lại gần, thì nó cũng tan vào mây khói rồi.
- Anh...!! - Giang Hoài An muốn nói gì đó, Tống Ôn Trạch liền trực tiếp ngắt lời - Anh nhất định sẽ tìm ra tên sát nhân năm đó, khiến hắn chết không toàn thây!!
Giang Hoài An nhìn người trước mặt, ánh mắt đã nhiễm tia máu, khuôn mặt vốn lạnh lùng vô cảm nay đã tràn ngập thù hận, nhất quyết muốn tìm ra hung thủ.
Cô khẽ thở dài, thầm cười nghĩ - "Nếu biết trước sẽ trở lên như thế này thà cả hai đừng gặp nhau, cùng đừng yêu nhau. Cứ để, Tống Ôn Trạch lạnh băng, ít nói, không thích nói chuyện, thì có lẽ sẽ tốt hơn sao?"
Thẩm Mộng đột nhiên lên tiếng gọi - Chú ơi, xong chưa?
Tống Ôn Trạch thu lại nét mặt lúc nãy, quay đầu nhìn Thẩm Mộng đang loay hoay làm bài, tay viết tay lật trang sách, hoàn toàn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Mộng lại gọi - Chú ơi!!
- Xong rồi, ra liền!!
Tống Ôn Trạch rửa sạch tay rồi đi ra phòng khách, ngồi đối diện Thẩm Mộng hỏi - Bài đâu? Đưa ta xem?
Thẩm Mộng cầm tập đề dầy cộp, đưa luôn cho Tống Ôn Trạch xem, rồi ngồi đó nghe.
Tống Ôn Trạch lật vài trang, cầm bút bi lên vừa viết vừa nói, một tràng dài. Thẩm Mộng vừa nghe vừa làm, tập đề nhanh chóng được giải hết phân nửa.
Tống Ôn Trạch trong lúc đợi Thẩm Mộng làm bài xong, lấy tài liệu trong cặp ra soạn thảo vài bài, là chuyên đề toán lớp 11.
Xong thì thấy Thẩm Mộng vẫn còn cắm cúi viết lời giải đề, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã gần 1h sáng.
Thấy không còn sớm, Tống Ôn Trạch bảo Thẩm Mộng mai hãy làm, bây giờ thì đi ngủ.
Thẩm Mộng muốn làm tiếp nhưng Tống Ôn Trạch lập tức ngăn cản, thu dọn hết sách vở trên bàn của Thẩm Mộng rồi cảnh cáo - Học thì cũng phải nghỉ ngơi chứ? Vào ngủ, sáng mai học tiếp!!
Thẩm Mộng đành cầm hết rồi lủi thủi vào trong phòng, không hứa hẹn sẽ nghe lời.
****************
Ánh nắng rọi thẳng vào mặt Tống Ôn Trạch, hắn khó chịu liền giơ tay muốn che nhưng, cánh tay đột nhiên chuyển đến cảm giác nằng nặng, vừa tê vừa khó chịu.
Tống Ôn Trạch cố gắng nhịn cảm giác đau đớn đó xuống, mở một mắt nhắm một mắt, nhìn người đang gác đầu lên cánh tay mình là ai thì giật mình ngồi bật dậy.
Thẩm Mộng cũng giật mình tỉnh dậy, một tay day day mắt, một tay giơ lên cao vươn vai một cái, rồi che lại cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài.
Xong nhìn Tống Ôn Trạch, ngây thơ hỏi - Chú ơi, chú dậy sớm vậy?
Thẩm Mộng vươn tay cầm lấy đồng hồ để bàn, nhìn chỉ mới hơn 6h sáng, bỏ lại vị trí ban đầu nói - Còn rất sớm mà! Ngủ tiếp đi.
Tống Ôn Trạch còn chưa hiểu gì thì phát hiện bản thân đã bị Thẩm Mộng ôm lấy, đẩy mạnh nằm xuống.
Nhìn Giang Hoài An bên cạnh hỏi - Sao cậu ta lại ở đây? Không phải anh đã khóa cửa phòng rồi sao?
Giang Hoài An cười thầm đáp - Anh quên mất, đây là nhà ai rồi sao?
- Ừ nhầy!! - Xong rồi, Tống Ôn Trạch nhanh chóng nhận ra có điểm không đúng, vội nói - Cũng không đúng, phòng anh khóa cửa thì liên quan gì tới nhà ai?
Giang Hoài An cười không ngậm được miệng, giọng run run đáp - Chìa khóa nhà ai thì người đó cầm, không riêng phòng này.
Rồi chỉ ngón tay trong suốt về phía trước mắt, Tống Ôn Trạch nhìn theo hướng đó, thấy trên tủ đầu giường là một chùm chìa khóa đầy màu sắc, còn thoáng thoáng nhìn thấy số được khắc trên mỗi chìa.
Xong, quay lại hỏi Giang Hoài An - Cậu ta vào khi nào vậy?
Giang Hoài An tủm tỉm cười, đáp - Ba giờ sáng.
Tống Ôn Trạch hỏi - Sao không gọi anh?
Giang Hoài An đáp - Thấy anh mệt, vừa vào đã ngủ, lại thấy hai thằng đàn ông ngủ với nhau cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, thế là (///∇///).
Tống Ôn Trạch nói - Nghiêm trọng là đằng khác. Anh nghi, cậu ta....?
Tống Ôn Trạch còn chưa nói xong, Thẩm Mộng đã thò tay vào trong lớp áo sơ mi, bàn tay không yên phận mà xoa xoa cơ ngực săn chắc đến thích thú, khuôn mặt không giấu được vẻ thỏa mãn.
Tống Ôn Trạch giơ tay bóp trán, bất lực nói - Đấy, em nhìn đi, anh nghi từ trước rồi. Cậu ta, chắc chắn là gay!!
- Ồ~ - Giang Hoài An chỉ cười, hai mắt như tia laser nhìn vào bàn tay Thẩm Mộng đang không ngừng xoa nắn cơ ngực Tống Ôn Trạch, miệng cười càng thêm dâm đãng.
Tống Ôn Trạch phát hiện ra ánh mắt kì lạ kia, nhìn xuống vội vàng cài lại cúc áo, ngồi bật dậy mặc kệ Thẩm Mộng đang ngủ nói - Mau dậy đi, không phải hôm nay cháu thi sao? Không định ôn bài, chuẩn bị thi hay sao?
Thẩm Mộng tỉnh dậy, giọng nói cũng mang vài chút ngái ngủ, không muốn xuống giường - Dạ vâng, cháu ngủ thêm một lát.
Tống Ôn Trạch còn chưa nói gì, đã thấy Thẩm Mộng nằm xuống ngủ rồi, gọi thế nào cũng không dậy.
Đành bất lực rời giường, đi ra ngoài vscn xong liền chuẩn bị bữa sáng.
Giang Hoài An muốn nói chuyện nhưng Tống Ôn Trạch cứ lảng tránh, làm như không nghe thấy.
Lúc Thẩm Mộng bước ra, đã thấy trên bàn là một đống thức ăn, nhân lúc Tống Ôn Trạch đang múc canh, cậu rón rén bước lại muốn ném thử một miếng.
Ngón tay vừa chạm vào thì từ đâu, một đôi đũa gõ mạnh vào đó khiến Thẩm Mộng giật mình suýt thì hét lên, ngước đầu nhìn hóa ra là Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch đang một tay cầm bát canh, một tay cầm đôi đũa vừa nãy, tức giận đập mạnh xuống bàn nói - Dậy rồi thì nhanh chóng rửa mặt mũi đi, sắp muộn rồi đó!!
Thẩm Mộng gật đầu, không chậm chạp mà chạy một mạch vào phòng tắm, được một lúc thì tò đầu ra ngoài khe cửa gọi - Chú ơi?
Tống Ôn Trạch nói - Gì?
Thẩm Mộng nói - Chú có thể vào trong phòng con, lấy giúp con bộ đồng phục, có được không? Lúc nãy, bộ con đang mặc bị ướt rồi, tiện thể thay luôn.
Tống Ôn Trạch đáp - Được, đợi lát, ta đi lấy ngay.
Tống Ôn Trạch lập tức đi vào phòng Thẩm Mộng, nhìn căn phòng gọn gàng, ngăn nắp bao nhiêu thì chăn gối được gấp như mới.
Trong phòng còn thoang thoảng một mùi hương thơm, Tống Ôn Trạch nghĩ mãi không nhớ ra tên nó là gì nhưng, luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tống Ôn Trạch lắc đầu, không nghĩ tới nó nữa, bước tới trước tủ quần áo mở ra, bộ đồng phục được treo vô cùng ngay ngắn.
Nhìn giá treo thì không thiếu áo sơ mi, bên dưới toàn bộ đều được gấp theo nhóm, nhóm đi chơi, nhóm đi học, nhóm mặc ở nhà và một chiếc túi màu đen hình vuông đặt mép tủ.
Tống Ôn Trạch cúi đầu, tò mò muốn mở ra, bàn tay vừa chạm vào túi đen kia thì Thẩm Mộng ở bên ngoài đã gọi rồi - Chú ơi? Chú lấy được chưa? Ở trong tủ quần áo đó!!
- Thấy rồi!! - Tống Ôn Trạch liền nhanh chóng lấy bộ đồng phục kia xuống, ánh mắt vẫn nhìn túi đen kia tò mò một lúc, nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ của mình, đóng cửa tủ lại.
Giang Hoài An nhìn vào tủ quần áo, trong lòng liền có dự cảm chẳng lành rồi cũng bay xuyên qua tường.
Tống Ôn Trạch vừa bước ra, liền tới gõ cửa phòng khách, một cánh tay trắng muốt tò ra muốn lấy đồ.
Giang Hoài An nhìn, thắc mắc nói - Trắng thiệt đó!! Không ngờ, tay con trai lại đẹp như vậy?
Tống Ôn Trạch đưa luôn, ánh mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, trong lòng tò mò đôi bàn tay kia sao có thể vừa thon vừa dài, được vậy?
Giang Hoài An nhìn Tống Ôn Trạch đột nhiên giơ bàn tay mình lên, nhìn đến mê man suy nghĩ vội gọi - Ôn Trạch, hôm nay anh có đi đâu không?
Tống Ôn Trạch giật mình, thu lại tầm mắt rồi nói - Có chút chuyện cần ra ngoài.
...****************...
Tống Ôn Trạch đang đi bộ dạo quanh khu chung cư, nhìn những ngôi nhà san sát nhau vẫn như cũ, không có một chút thay đổi sau mười năm.
Trong lúc đứng chờ trước đèn đỏ, nhìn phía đối diện là một người đàn ông mặc áo khoác đen, đang ôm một cái túi màu đen trong ngực, chạy như bay qua đường.
Phía sau là một cô gái, trên người là bộ đồng phục của Sở cảnh sát Giang Thành, Tống Ôn Trạch trong lòng thầm mắng - Sao hôm nay, mình xui sao thế?
Thẩm An vừa hét lớn vừa túi tuýt còi báo động - Mau đứng lại. Mau đứng lại.
Thấy người đàn ông kia chạy về phía mình, hoàn toàn không cần mạng, Tống Ôn Trạch nhân lúc tên đó chưa kịp phản ứng, chân khẽ nghiêng về phía đối diện.
Tên mặc áo đen lập tức vấp té, nắm vồ ếch, còn chưa kịp hoảng hồn thì Tống Ôn Trạch ở ngay phía sau đã lấy một chiếc khăn đỏ, mượn của cậu bé bên cạnh, lập tức chói tay anh ta lại.
Tên đó giãy giụa muốn thoát ra, không tiếc buông lời mắng nhiếc cả những người đi đường, Tống Ôn Trạch không nhịn được đánh ngất luôn.
Thẩm An vừa lúc cũng kịp thời chạy tới, nhìn một loạt hành động, gọn gàng như một cảnh sát có thâm niên trong nghề, khẽ nghi hoặc hỏi - Anh, có phải từng....?
Tống Ôn Trạch đột nhiên ngắt lời, cho tay vào túi áo vì lạnh, nói - Mau còng hắn ta lại đi, xong liền trả chiếc khăn đỏ cho cậu bé này. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép.
Thẩm An không biết có phải Tống Ôn Trạch chán ghét, hoặc chẳng quan tâm đến ai không, lời nói mang đầy vẻ xa cách lạnh lùng.
Tống Ôn Trạch vừa mới lướt qua Thẩm An liền bị cô gọi lại - Anh, không có gì muốn nói sao?
Tống Ôn Trạch không quay lại, dừng lại một lúc rồi đáp - Tôi với cô, hình như chẳng có gì để nói. Tạm biệt.
Thẩm An nhìn theo bóng dáng rời đi của Tống Ôn Trạch, trong lòng không giấu được sự tức giận, thầm mắng - Anh cứ đợi đó. Sẽ có ngày, tôi tóm được điểm yếu của anh, đến lúc đó thì đừng hòng cầu xin.
Đột nhiên, chiếc váy đang mặc bị ai đó kéo kéo, Thẩm An nhìn xuống là cậu bé mà Tống Ôn Trạch vừa nói, vội ngồi xuống hỏi - Sao vậy?
Cậu bé chỉ về phía tên mặc áo đen bất tỉnh, đang nằm dưới đất kia nói - Cô cảnh sát ơi, cô mau lấy khăn đỏ cho cháu, cháu sắp muộn học rồi.
Thẩm An lập tức gật đầu đồng ý, nhanh chóng khóa cổ tay tên đó rồi cởi khăn đỏ trả lại cho cậu bé.
Cậu bé vội vàng cảm ơn rồi chạy đi, xuyên qua đường rồi biến mất trong làn người qua lại.
Thẩm An sau khi trở về Sở cảnh sát Giang Thành, vừa mới giao tên mặc áo đen cho đồng nghiệp, vô thức nhìn về phía bóng người quen thuộc ở trước Đội hình sự.
Tò mò tiến lại, thấy Tống Ôn Trạch đang đứng đó, hoang mang không biết có lên vào không thì Thẩm An gọi cả tên lẫn họ - Tống Ôn Trạch, anh làm gì ở đây vậy?
Tống Ôn Trạch quay lại, nhìn thấy người trước mặt là ai, lạnh lùng đáp - Làm gì cũng không liên quan tới Thẩm nhị tiểu, tránh ra!
Thẩm An tức giận muốn đánh người nhưng đây lại là Sở cảnh sát, nghiêm cấm đánh người, nhất là công dân trong thành phố, dù mọi lý do nào.
Tống Ôn Trạch muốn rời đi nhưng, đột nhiên từ trong Đội hình sự chạy ra, người này nhìn bóng lưng cao thẳng của Tống Ôn Trạch liền nhận ra.
Thẩm An thấy người vừa mới chạy ra là đội trưởng đội hình sự Khương Thiệu, lo lắng sẽ liên lụy đến mình vội vàng chạy tới chào rồi nói - Khương đội trưởng, chào anh. Tôi là thực tập sinh của Tổ an ninh trật tự, Thẩm An.
Tống Ôn Trạch hỏi - Bây giờ luôn sao?
Thẩm Mộng gật đầu, nói - Chứ đợi khi nào? Mai thi tháng rồi, xong liền nghỉ đông, bây giờ không học thì lại phải đợi đến cuối tháng sau sao?
Tống Ôn Trạch hỏi - Kì thi tháng sao? Sao ta không biết?
Thẩm Mộng đáp - Chú mới đến chưa đầy một tuần, mà kì thi này mỗi tháng đều diễn ra, giáo viên và học sinh đều bận ôn thi, nào có ai rảnh mà nói cho một thầy giáo mới đến chứ?
Tống Ôn Trạch "à" lên một tiếng, tiếp tục cắm cúi ăn phần cơm của mình.
Ăn xong, Thẩm Mộng liền lập tức lấy sách vở ra phòng khách, chuẩn bị học thì quay lại hỏi - Cho cháu mượn điện thoại một lát?
Tống Ôn Trạch nhìn thiếu niên trước mặt vui vẻ hào hứng, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy vui lây, vừa rửa bát vừa cười toe toét.
Nói vọng ra - Điện thoại để trong túi, ngăn thứ hai. Tiện thể sạc luôn đi.
Thẩm Mộng đáp - Dạ vâng!!
Tống Ôn Trạch nhìn Giang Hoài An đã ngồi trên bồn rửa rau từ khi nào, thầm mắng - Đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao cái tính ngồi đâu bạ đấy của em vẫn chưa bỏ được vậy?
Giang Hoài An cười, hai tay bám vào thanh nắm, nhìn Tống Ôn Trạch - Còn anh cũng vậy mà!! Tính ưa thích sạch sẽ, cái gì cũng để đúng nơi đúng vị trí, thẳng hàng thẳng lối cũng không kém trước là bao. Với lại, em chỉ vừa tròn 20 tuổi, là tuổi thanh xuân vừa mới chớm nở.
Một ngón tay nhỏ nhắn trong suốt, giơ lên chỉ về phía bên phải Tống Ôn Trạch rồi nói - Thật gọn gàng làm sao?
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, nhìn theo hướng ngón tay trong suốt kia chỉ, nhìn đóng bát đũa được để gọn, cái nào ra cái đấy mà ngạc nhiên - Có phải, hơi quá không?
Biết Tống Ôn Trạch đang mê man suy nghĩ, Giang Hoài An cười tươi nói - Không cần nghĩ nhiều, đó vốn là thói quen của anh rồi, có muốn sửa cũng không sửa được, dù sao em cũng quen rồi.
Tống Ôn Trạch gật đầu, vẫn tiếp tục rửa bát cho thật sạch rồi bỏ lên giá đựng trước mặt.
Giang Hoài An ngồi bên cạnh, thấy Tống Ôn Trạch đã không còn lạnh lùng như trước nữa, ngạc nhiên hỏi - Hai người, có vẻ như rất thân thiết nhỉ?
Tống Ôn Trạch chợt khựng lại, nụ cười trên môi tắt luôn, khuôn mặt thoáng lạnh lùng rồi bình thường trở lại, nói - Cũng tàm tạm.
Giang Hoài An khẽ ve vẩy đôi chân trong suốt của mình, cười nói - Giá chi ngày đó, nghe lời anh, ở nhà ngủ thì tốt đến mấy.
Tống Ôn Trạch ngừng lại động tác rửa bát, nghi hoặc hỏi - Đêm đó, một chút em cũng không nhớ sao?
Dựa theo kí ức của nguyên chủ, thi thể của Giang Hoài An tìm thấy ngay con hẻm cách khu chung cư này, khoảng 30m.
Thi thể bị mổ bụng, moi hết nội tạng. Theo pháp y kiểm tra, cho biết Giang Hoài An bị hãm hiếp cho đến chết, trong bụng vẫn còn ít tinh dịch của hung thủ.
Trước khi chết, cô ấy kháng cự rất mạnh, tay chân bị chói vì giẫy giụa mà có nhiều vết xước dài, trên đầu còn có dấu vết nõn vào rất sâu do thứ gì đó đập vào, khiến xương sọ bị vỡ nát một mảnh, máu chảy rất nhiều.
Sau khi thỏa mãn thú tính bẩn thỉu của mình, hung thủ lấy một con dao rọc bụng nạn nhân, lấy hết tất cả nội tạng trong đó, kể cả tim cũng không chừa.
Nhưng ở hiện trường lại không tìm thấy bất kì thứ gì, kể cả điện thoại, ví của nạn nhân, ngay cả dấu vân tay của hung thủ cũng không tìm được.
Phán đoán ban đầu, hung thủ là một tên sát nhân biến thái hàng loạt, những vụ án liên hoàn sau đó trở thành đề tài nóng khiến những người dân sống gần đó, xôn xao một thời gian.
Năm đó, nguyên chủ vừa từ Sở cảnh sát Los Angeles, đến liền được bổ nhiệm làm đội trưởng đội hình sự của Sở cảnh sát Giang Thành, vốn định đợi hoàn tất thủ tục nhận chức mới báo cho Giang Hoài An.
Lúc về cũng đã gọi điện dặn tối hôm đó ở nhà, vốn muốn tạo bất ngờ cho Giang Hoài An nhưng, nguyên chủ không ngờ tới buổi chiều cô ấy không về nhà.
Cho đến khi thông báo có vụ giết người, phanh thây, mổ xác được một người dân phát hiện khi đi vất rác mới tá hỏa, trình báo lên Sở cảnh sát.
Nguyên chủ vừa tới, nhìn một cái liền nhận ra cái xác giầy nhụa thịt máu kia chính là vị hôn thê Giang Hoài An của mình, chết lặng đứng chôn chân tại chỗ, phải nhờ tới sự giúp đỡ của cấp dưới.
Vì vụ án này, nguyên chủ đã tốn công tốn sức, mất bao nhiêu thời gian cũng không tìm ra được dấu vết hung thủ để lại, bên ngoài thì càng ngày càng nhiều người chết y như thế.
Cục trưởng Cục cảnh sát thấy vụ án này không tìm ra manh mối gì, lập tức ra lệnh ngừng điều tra. Nguyên chủ không chịu, Cục trưởng vẫn kiên quyết ngừng vụ án này lại.
Hai năm ròng rã tìm dấu vết, bây giờ vì một lý do vớ vẩn đó, nguyên chủ mang tâm trạng thất vọng tràn trề đi đưa đơn từ chức, xin rút khỏi ngành cảnh sát.
Về nhà, nhìn cảnh nhớ người, nguyên chủ quyết định hoàn thành ước mơ còn dang dở của Giang Hoài An, làm một giáo viên bình thường.
Giang Hoài An lắc đầu, thấy sắc mặt Tống Ôn Trạch càng ngày càng đen, đành đổi chủ đề để phá tan bầu không khí kì lạ lúc này.
Cô hỏi - Sao anh lại làm giáo viên, chẳng phải anh...?
- Vì em!! - Tống Ôn Trạch lại nói tiếp - Vì đó là ước mơ của em!
Giang Hoài An hỏi - Vậy còn ước mơ của anh? Ước mơ trở thành đội trưởng đội hình sự Giang Thành, không phải anh muốn giống Chú Tống làm một người cảnh sát chính nghĩa sao?
- Ngay cả người mình yêu lúc còn sống, không bảo vệ được. Chết rồi, cũng không thể giúp cô ấy tìm ra tên sát nhân độc ác giết mình, thì còn làm cảnh sát chính nghĩa cái gì? - Tống Ôn Trạch nói tiếp - Ước mơ đó, kể từ 10 năm trước, sau khi nhìn thấy xác em trước mặt lại không thể lại gần, thì nó cũng tan vào mây khói rồi.
- Anh...!! - Giang Hoài An muốn nói gì đó, Tống Ôn Trạch liền trực tiếp ngắt lời - Anh nhất định sẽ tìm ra tên sát nhân năm đó, khiến hắn chết không toàn thây!!
Giang Hoài An nhìn người trước mặt, ánh mắt đã nhiễm tia máu, khuôn mặt vốn lạnh lùng vô cảm nay đã tràn ngập thù hận, nhất quyết muốn tìm ra hung thủ.
Cô khẽ thở dài, thầm cười nghĩ - "Nếu biết trước sẽ trở lên như thế này thà cả hai đừng gặp nhau, cùng đừng yêu nhau. Cứ để, Tống Ôn Trạch lạnh băng, ít nói, không thích nói chuyện, thì có lẽ sẽ tốt hơn sao?"
Thẩm Mộng đột nhiên lên tiếng gọi - Chú ơi, xong chưa?
Tống Ôn Trạch thu lại nét mặt lúc nãy, quay đầu nhìn Thẩm Mộng đang loay hoay làm bài, tay viết tay lật trang sách, hoàn toàn không ngẩng đầu lên.
Thẩm Mộng lại gọi - Chú ơi!!
- Xong rồi, ra liền!!
Tống Ôn Trạch rửa sạch tay rồi đi ra phòng khách, ngồi đối diện Thẩm Mộng hỏi - Bài đâu? Đưa ta xem?
Thẩm Mộng cầm tập đề dầy cộp, đưa luôn cho Tống Ôn Trạch xem, rồi ngồi đó nghe.
Tống Ôn Trạch lật vài trang, cầm bút bi lên vừa viết vừa nói, một tràng dài. Thẩm Mộng vừa nghe vừa làm, tập đề nhanh chóng được giải hết phân nửa.
Tống Ôn Trạch trong lúc đợi Thẩm Mộng làm bài xong, lấy tài liệu trong cặp ra soạn thảo vài bài, là chuyên đề toán lớp 11.
Xong thì thấy Thẩm Mộng vẫn còn cắm cúi viết lời giải đề, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã gần 1h sáng.
Thấy không còn sớm, Tống Ôn Trạch bảo Thẩm Mộng mai hãy làm, bây giờ thì đi ngủ.
Thẩm Mộng muốn làm tiếp nhưng Tống Ôn Trạch lập tức ngăn cản, thu dọn hết sách vở trên bàn của Thẩm Mộng rồi cảnh cáo - Học thì cũng phải nghỉ ngơi chứ? Vào ngủ, sáng mai học tiếp!!
Thẩm Mộng đành cầm hết rồi lủi thủi vào trong phòng, không hứa hẹn sẽ nghe lời.
****************
Ánh nắng rọi thẳng vào mặt Tống Ôn Trạch, hắn khó chịu liền giơ tay muốn che nhưng, cánh tay đột nhiên chuyển đến cảm giác nằng nặng, vừa tê vừa khó chịu.
Tống Ôn Trạch cố gắng nhịn cảm giác đau đớn đó xuống, mở một mắt nhắm một mắt, nhìn người đang gác đầu lên cánh tay mình là ai thì giật mình ngồi bật dậy.
Thẩm Mộng cũng giật mình tỉnh dậy, một tay day day mắt, một tay giơ lên cao vươn vai một cái, rồi che lại cái miệng đang ngáp ngắn ngáp dài.
Xong nhìn Tống Ôn Trạch, ngây thơ hỏi - Chú ơi, chú dậy sớm vậy?
Thẩm Mộng vươn tay cầm lấy đồng hồ để bàn, nhìn chỉ mới hơn 6h sáng, bỏ lại vị trí ban đầu nói - Còn rất sớm mà! Ngủ tiếp đi.
Tống Ôn Trạch còn chưa hiểu gì thì phát hiện bản thân đã bị Thẩm Mộng ôm lấy, đẩy mạnh nằm xuống.
Nhìn Giang Hoài An bên cạnh hỏi - Sao cậu ta lại ở đây? Không phải anh đã khóa cửa phòng rồi sao?
Giang Hoài An cười thầm đáp - Anh quên mất, đây là nhà ai rồi sao?
- Ừ nhầy!! - Xong rồi, Tống Ôn Trạch nhanh chóng nhận ra có điểm không đúng, vội nói - Cũng không đúng, phòng anh khóa cửa thì liên quan gì tới nhà ai?
Giang Hoài An cười không ngậm được miệng, giọng run run đáp - Chìa khóa nhà ai thì người đó cầm, không riêng phòng này.
Rồi chỉ ngón tay trong suốt về phía trước mắt, Tống Ôn Trạch nhìn theo hướng đó, thấy trên tủ đầu giường là một chùm chìa khóa đầy màu sắc, còn thoáng thoáng nhìn thấy số được khắc trên mỗi chìa.
Xong, quay lại hỏi Giang Hoài An - Cậu ta vào khi nào vậy?
Giang Hoài An tủm tỉm cười, đáp - Ba giờ sáng.
Tống Ôn Trạch hỏi - Sao không gọi anh?
Giang Hoài An đáp - Thấy anh mệt, vừa vào đã ngủ, lại thấy hai thằng đàn ông ngủ với nhau cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, thế là (///∇///).
Tống Ôn Trạch nói - Nghiêm trọng là đằng khác. Anh nghi, cậu ta....?
Tống Ôn Trạch còn chưa nói xong, Thẩm Mộng đã thò tay vào trong lớp áo sơ mi, bàn tay không yên phận mà xoa xoa cơ ngực săn chắc đến thích thú, khuôn mặt không giấu được vẻ thỏa mãn.
Tống Ôn Trạch giơ tay bóp trán, bất lực nói - Đấy, em nhìn đi, anh nghi từ trước rồi. Cậu ta, chắc chắn là gay!!
- Ồ~ - Giang Hoài An chỉ cười, hai mắt như tia laser nhìn vào bàn tay Thẩm Mộng đang không ngừng xoa nắn cơ ngực Tống Ôn Trạch, miệng cười càng thêm dâm đãng.
Tống Ôn Trạch phát hiện ra ánh mắt kì lạ kia, nhìn xuống vội vàng cài lại cúc áo, ngồi bật dậy mặc kệ Thẩm Mộng đang ngủ nói - Mau dậy đi, không phải hôm nay cháu thi sao? Không định ôn bài, chuẩn bị thi hay sao?
Thẩm Mộng tỉnh dậy, giọng nói cũng mang vài chút ngái ngủ, không muốn xuống giường - Dạ vâng, cháu ngủ thêm một lát.
Tống Ôn Trạch còn chưa nói gì, đã thấy Thẩm Mộng nằm xuống ngủ rồi, gọi thế nào cũng không dậy.
Đành bất lực rời giường, đi ra ngoài vscn xong liền chuẩn bị bữa sáng.
Giang Hoài An muốn nói chuyện nhưng Tống Ôn Trạch cứ lảng tránh, làm như không nghe thấy.
Lúc Thẩm Mộng bước ra, đã thấy trên bàn là một đống thức ăn, nhân lúc Tống Ôn Trạch đang múc canh, cậu rón rén bước lại muốn ném thử một miếng.
Ngón tay vừa chạm vào thì từ đâu, một đôi đũa gõ mạnh vào đó khiến Thẩm Mộng giật mình suýt thì hét lên, ngước đầu nhìn hóa ra là Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch đang một tay cầm bát canh, một tay cầm đôi đũa vừa nãy, tức giận đập mạnh xuống bàn nói - Dậy rồi thì nhanh chóng rửa mặt mũi đi, sắp muộn rồi đó!!
Thẩm Mộng gật đầu, không chậm chạp mà chạy một mạch vào phòng tắm, được một lúc thì tò đầu ra ngoài khe cửa gọi - Chú ơi?
Tống Ôn Trạch nói - Gì?
Thẩm Mộng nói - Chú có thể vào trong phòng con, lấy giúp con bộ đồng phục, có được không? Lúc nãy, bộ con đang mặc bị ướt rồi, tiện thể thay luôn.
Tống Ôn Trạch đáp - Được, đợi lát, ta đi lấy ngay.
Tống Ôn Trạch lập tức đi vào phòng Thẩm Mộng, nhìn căn phòng gọn gàng, ngăn nắp bao nhiêu thì chăn gối được gấp như mới.
Trong phòng còn thoang thoảng một mùi hương thơm, Tống Ôn Trạch nghĩ mãi không nhớ ra tên nó là gì nhưng, luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tống Ôn Trạch lắc đầu, không nghĩ tới nó nữa, bước tới trước tủ quần áo mở ra, bộ đồng phục được treo vô cùng ngay ngắn.
Nhìn giá treo thì không thiếu áo sơ mi, bên dưới toàn bộ đều được gấp theo nhóm, nhóm đi chơi, nhóm đi học, nhóm mặc ở nhà và một chiếc túi màu đen hình vuông đặt mép tủ.
Tống Ôn Trạch cúi đầu, tò mò muốn mở ra, bàn tay vừa chạm vào túi đen kia thì Thẩm Mộng ở bên ngoài đã gọi rồi - Chú ơi? Chú lấy được chưa? Ở trong tủ quần áo đó!!
- Thấy rồi!! - Tống Ôn Trạch liền nhanh chóng lấy bộ đồng phục kia xuống, ánh mắt vẫn nhìn túi đen kia tò mò một lúc, nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ của mình, đóng cửa tủ lại.
Giang Hoài An nhìn vào tủ quần áo, trong lòng liền có dự cảm chẳng lành rồi cũng bay xuyên qua tường.
Tống Ôn Trạch vừa bước ra, liền tới gõ cửa phòng khách, một cánh tay trắng muốt tò ra muốn lấy đồ.
Giang Hoài An nhìn, thắc mắc nói - Trắng thiệt đó!! Không ngờ, tay con trai lại đẹp như vậy?
Tống Ôn Trạch đưa luôn, ánh mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, trong lòng tò mò đôi bàn tay kia sao có thể vừa thon vừa dài, được vậy?
Giang Hoài An nhìn Tống Ôn Trạch đột nhiên giơ bàn tay mình lên, nhìn đến mê man suy nghĩ vội gọi - Ôn Trạch, hôm nay anh có đi đâu không?
Tống Ôn Trạch giật mình, thu lại tầm mắt rồi nói - Có chút chuyện cần ra ngoài.
...****************...
Tống Ôn Trạch đang đi bộ dạo quanh khu chung cư, nhìn những ngôi nhà san sát nhau vẫn như cũ, không có một chút thay đổi sau mười năm.
Trong lúc đứng chờ trước đèn đỏ, nhìn phía đối diện là một người đàn ông mặc áo khoác đen, đang ôm một cái túi màu đen trong ngực, chạy như bay qua đường.
Phía sau là một cô gái, trên người là bộ đồng phục của Sở cảnh sát Giang Thành, Tống Ôn Trạch trong lòng thầm mắng - Sao hôm nay, mình xui sao thế?
Thẩm An vừa hét lớn vừa túi tuýt còi báo động - Mau đứng lại. Mau đứng lại.
Thấy người đàn ông kia chạy về phía mình, hoàn toàn không cần mạng, Tống Ôn Trạch nhân lúc tên đó chưa kịp phản ứng, chân khẽ nghiêng về phía đối diện.
Tên mặc áo đen lập tức vấp té, nắm vồ ếch, còn chưa kịp hoảng hồn thì Tống Ôn Trạch ở ngay phía sau đã lấy một chiếc khăn đỏ, mượn của cậu bé bên cạnh, lập tức chói tay anh ta lại.
Tên đó giãy giụa muốn thoát ra, không tiếc buông lời mắng nhiếc cả những người đi đường, Tống Ôn Trạch không nhịn được đánh ngất luôn.
Thẩm An vừa lúc cũng kịp thời chạy tới, nhìn một loạt hành động, gọn gàng như một cảnh sát có thâm niên trong nghề, khẽ nghi hoặc hỏi - Anh, có phải từng....?
Tống Ôn Trạch đột nhiên ngắt lời, cho tay vào túi áo vì lạnh, nói - Mau còng hắn ta lại đi, xong liền trả chiếc khăn đỏ cho cậu bé này. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép.
Thẩm An không biết có phải Tống Ôn Trạch chán ghét, hoặc chẳng quan tâm đến ai không, lời nói mang đầy vẻ xa cách lạnh lùng.
Tống Ôn Trạch vừa mới lướt qua Thẩm An liền bị cô gọi lại - Anh, không có gì muốn nói sao?
Tống Ôn Trạch không quay lại, dừng lại một lúc rồi đáp - Tôi với cô, hình như chẳng có gì để nói. Tạm biệt.
Thẩm An nhìn theo bóng dáng rời đi của Tống Ôn Trạch, trong lòng không giấu được sự tức giận, thầm mắng - Anh cứ đợi đó. Sẽ có ngày, tôi tóm được điểm yếu của anh, đến lúc đó thì đừng hòng cầu xin.
Đột nhiên, chiếc váy đang mặc bị ai đó kéo kéo, Thẩm An nhìn xuống là cậu bé mà Tống Ôn Trạch vừa nói, vội ngồi xuống hỏi - Sao vậy?
Cậu bé chỉ về phía tên mặc áo đen bất tỉnh, đang nằm dưới đất kia nói - Cô cảnh sát ơi, cô mau lấy khăn đỏ cho cháu, cháu sắp muộn học rồi.
Thẩm An lập tức gật đầu đồng ý, nhanh chóng khóa cổ tay tên đó rồi cởi khăn đỏ trả lại cho cậu bé.
Cậu bé vội vàng cảm ơn rồi chạy đi, xuyên qua đường rồi biến mất trong làn người qua lại.
Thẩm An sau khi trở về Sở cảnh sát Giang Thành, vừa mới giao tên mặc áo đen cho đồng nghiệp, vô thức nhìn về phía bóng người quen thuộc ở trước Đội hình sự.
Tò mò tiến lại, thấy Tống Ôn Trạch đang đứng đó, hoang mang không biết có lên vào không thì Thẩm An gọi cả tên lẫn họ - Tống Ôn Trạch, anh làm gì ở đây vậy?
Tống Ôn Trạch quay lại, nhìn thấy người trước mặt là ai, lạnh lùng đáp - Làm gì cũng không liên quan tới Thẩm nhị tiểu, tránh ra!
Thẩm An tức giận muốn đánh người nhưng đây lại là Sở cảnh sát, nghiêm cấm đánh người, nhất là công dân trong thành phố, dù mọi lý do nào.
Tống Ôn Trạch muốn rời đi nhưng, đột nhiên từ trong Đội hình sự chạy ra, người này nhìn bóng lưng cao thẳng của Tống Ôn Trạch liền nhận ra.
Thẩm An thấy người vừa mới chạy ra là đội trưởng đội hình sự Khương Thiệu, lo lắng sẽ liên lụy đến mình vội vàng chạy tới chào rồi nói - Khương đội trưởng, chào anh. Tôi là thực tập sinh của Tổ an ninh trật tự, Thẩm An.