Chương 24: Ta.... Dường như, nhớ ra vài thứ rồi
****************
Hắn lạnh lùng nói - Muốn ta thu nhận ngươi, cũng được. Hãy chăm sóc vườn hoa này, sáng ra hứng sương, trưa hái hoa, tối ủ rượu, không được dùng linh lực phải tự thân làm. Trong mười ngày, nếu thấy được, ta sẽ thu nhận ngươi.
Thanh y vui vẻ, lập tức quỳ gối nói - Đa tạ thượng thần, đã thu nhận tôi.
Hắn lạnh lùng hỏi - Ngươi tên gì?
Thanh y đáp - Tiểu nhân tên là Khổng Linh.
- Tộc Khổng Tước sao? - Hắn lạnh lùng hỏi ngược lại - Khổng Linh, ngươi là hậu duệ của Khổng Phong sao?
- Thượng thần, người biết Khổng đế sao? - Thanh y nói - Ta chỉ là một tộc nhân thôi, làm sao có thể là hậu duệ của Khổng đế chứ? Tiểu nhân chỉ vừa mới hóa hình thôi, ta còn không biết song thân mình là ai mà.
- Được rồi. - Hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng hỏi - Sau này, đừng có mở miệng đóng miệng gọi ta là thượng thần nữa, phải gọi chủ nhân!!
- Vâng thưa chủ nhân!! - Thanh y vui mừng nói, khuôn mặt lúc này cũng dần dần hiện rõ ra.
Tống Ôn Trạch suýt chút nữa thì giật mình lùi lại vài bước, khuôn mặt bất nam bất nữ, nhan sắc cũng thuộc hàng tuyệt phẩm.
Nếu Thanh y trước mặt kia, không mặc nam trang thì hắn còn tưởng nữ nhân yểu điệu thướt tha kia, là y.
Tống Ôn Trạch định nói gì đó thì, từ phía sau một thứ gì đó đang trườn tới, bò lên người mình, thoáng chốc đã quấn quanh cổ tay rồi.
Hắn chẳng mấy ngạc nhiên, hỏi - Nghịch đủ chưa?
Tống Ôn Trạch nhìn con rắn màu đen, đang quấn quanh cổ tay mình mà giật mình sợ hãi nhưng, cơ thể vẫn như cũ, chẳng phản ứng gì.
Con rắn màu đen kia, hình như hiểu lời hắn, nhảy xuống dưới rồi một làn khói trắng tan ra, từ trong đó một người mặc hắc y đang ngồi dưới đất.
Toàn thân có vài vết thương, có chỗ còn đang rỉ máu, nhìn rất đáng thương.
Hắn lạnh lùng hỏi - Lại tự ý xuống trần, bị bá phụ dùng gia pháp đánh sao?
Hắc y ngước lên nhìn Tống Ôn Trạch, khuôn mặt đáng thương vô cùng, chu môi ra tỏ vẻ tủi thân gọi - Ca ca!!
Tống Ôn Trạch giật mình, nhìn một trắng một đen cứ như vậy, trong lòng thầm nghĩ - “Hắc y kia gọi mình là ca ca, chắc quan hệ rất thân thiết, cũng có thể là anh em ruột!!”
Hắn thở dài, vung tay áo một cái, một lọ thuốc liền xuất hiện trên bàn tay, ngồi xuống nói - Tiểu Phi, đệ đừng có ham chơi như vậy, có được không? Đệ đã hơn mấy vạn tuổi rồi đó, không còn là tiểu hài tử nữa đâu, cũng phải nghĩ đến việc thừa kế Xà tộc chúng ta đi chứ? Khi nào, chức tộc trưởng chưa có chủ nhân thì, cuộc tranh giành này sẽ không có hồi kết. Không lẽ, đệ để bá phụ một mình đối chọi với một đám tiểu bối, cùng các trưởng lão tranh đoạt đến chết mới thôi sao?
- Có ca ca mà!! - Hắc y làm nũng nói.
Hắn không chút câu nệ, đổ thẳng thuốc vào miệng vết thương, không còn nhẹ nhành như ban đầu - Cẩn trọng lời nói.
Hắc y vì đau mà la oai oái, lại cảm nhận được ánh mắt của người nào đó nhìn mình, nghiêng đầu nhìn phía sau Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch cũng quay đầu lại nhìn, thấy Thanh y vẫn ngồi đó, miệng vẫn tự động nói - Ở đây không có chuyện của ngươi, lui đi!!
Thanh y cung kính thưa - Vâng, chủ nhân!!
Hắc y thấy người đã đi xa, tò mò hỏi - Ai vậy? Ca ca trước giờ không thích tiếp xúc với ai mà? Đào hoa viên là mảnh đất lơ lửng giữa không trung đã vài nghìn năm rồi mà, sao lại có sự xuất hiện của tên tạp chủng kia?
- Tạp chủng? - Hắn nghi hoặc hỏi - Đệ biết y sao?
- Không biết!! Hắc y đáp - Nếu đệ đoán không nhầm thì y là đứa con không được Khổng Tước tộc thừa nhận. Nghe nói, là do nữ nhân phàm giới sinh ra trong lúc Khổng đế lịch kiếp, vừa sinh ra đã mang hình hài dị dạng rồi. Đệ cũng vừa mới biết một chuyện nữa, y không có chút thần lực nào cả, giống hệt như một phàm nhân vậy. Chuyện ngoại tộc bị bắt nạt, chắc ca ca cũng không lạ gì, y bị đồng tộc chà đập, sỉ nhục, hãm hại cũng không ít.
- Rất giống ta!! - Hắn lạnh lùng nói.
- Không!! Không giống ah!! - Hắc y khua tay múa chân một lúc, nói - Huynh là ca ca của đệ, là người đệ tin tưởng nhất, đệ còn muốn giúp huynh tranh quyền đoạt vị nữa mà.
- Ăn nói hàm hồ!! - Hắn nắp lọ thuốc lại, đứng thẳng người dậy nói - Những lời này, sau này đừng để ta nghe thấy nữa.
- Tại sao chứ? - Hắc y thấy hắn quay đi, đứng bật dậy hỏi - Huynh là Bạch Xà, ta là Hắc Xà, chân thân đều là thần thú thượng cổ Xà tộc. Vì lý do gì, mà huynh chốn tránh hết lần này tới lần khác? Chúng ta là một trong thập đại thần thú thượng cổ mà, sao huynh vẫn không chịu chấp nhận nó chứ?
- Vì ta không sứng!! - Hắn vẫn không quan tâm, nói tiếp - Đã đủ rồi. Ta sống như vậy, rất thoải mái. Ta đi trước.
**************
Tống Ôn Trạch lại thấy mình xuất hiện tại một nơi khác, nơi này rất rộng, quan trọng là có người qua kẻ lại, bàn nào bàn nấy đều đầy ắp thức ăn và rượu thịt, không khác gì yến tiệc là bao.
Để ý sẽ thấy, đám người kia cứ không ngừng nhìn về phía mình, ánh mắt soi mói từng tấc vải, từng tấc da trên người mình.
Hắn lạnh lùng nhìn, chẳng mảy may quan tâm mà ngồi xuống bên cạnh Hắc y, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
- Bạch Trạch ca ca! Đằng Phi ca ca!!
Tiếng gọi thánh thót vang lên, Hắc y quay về hướng phát ra tiếng nói đó, phát hiện ra một thiếu niên thanh y đang hớt hải chạy tới phía mình.
Xoay lại, vẫn thấy hắn an nhiên thưởng rượu thì ngạc nhiên hỏi - Ca ca, Tiểu Trúc kìa? Y, chắc sẽ không lao tới ôm huynh như lần trước chứ?
Hắn lạnh lùng nói - Sẽ không!!
Thanh y lao tới, chuẩn bị ôm hắn thì đã bị một cánh tay từ đâu xuất hiện, nắm chặt cổ tay kéo lại.
Y quay lại, xem ai dám to gan động vào mình, quay lại nhìn thấy trước mặt là một nữ nhân, còn chưa kịp nói gì thì đã bị cô tát cho một cái.
Thanh y lãnh chọn cái tát đó, đau điếng mà ôm lấy một bên má, lùi lại vài bước nhìn nữ nhân trước mặt - Nè, ngươi là ai? Có biết ta là ai không? Sao tự nhiên đánh người thế?
Nữ nhân trước mặt y, mặc một bộ trường bào Tử y màu tím nhạt, đeo mạn che mặt cùng màu nhưng, ẩn hiện sau lớp mạn kia là một đôi môi đỏ mọng đang nhếch mép cười.
Da trắng như tuyết, tóc đen dài buông thõng sau lưng, vô tình bị ngọn gió thổi qua khẽ bay bay, đôi mắt màu tím nhạt in hằn trong con ngươi là một khoảng không gian vũ trụ bao la.
Thần thái lạnh lùng đến cực hạn, điều đó thể hiện trên khuôn mặt cứng nhắc kia khiến Thanh y cũng phải run rẩy khi nhìn cô.
Nếu không nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh cô, ánh mắt chứa đầy tia sát khí, sen lẫn chút tức giận kia thì thật tốt.
Tống Ôn Trạch để ý, từ khi nữ nhân này xuất hiện thì đám người kia không dám nói gì, ai về chỗ ngồi người nấy, hoàn toàn giả vờ không thấy.
Nữ nhân kia xoay xoay cổ tay vừa đánh xong, cười tươi nói - Vậy ngươi vừa nãy, muốn làm gì? Thì, đó là lý do ta đánh ngươi! Với lại, ngươi đang cản đường ta?
- Vậy thì, thì cũng đâu cần, cần ra tay đánh người. Có thể nói mà? - Thanh y hấp tấp nói.
Còn định đứng dậy, Thanh y lập tức cảm thấy được một luồng áp lực đè chặt mình xuống, lại một lần nữa ngã xuống đất.
- Ta cho ngươi, đứng sao? Quỳ!!
Lời nói vừa vang lên, một luồng khí ấn Thanh y quỳ xuống đất, khó thở nhìn nữ nhân trước mặt hỏi - Ngươi, muốn làm, làm gì? Đây, đây là đại điện, điện Thiên giới, ngươi dám sao?
- Ngươi nhìn đi!! - Nữ nhân vung tay áo một cái, tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt quỳ xuống, nói - Ta dám hay không? Giết chết ngươi, đối với ta chỉ như đè chết một con kiến.
- Ngươi, ngươi không thể giết ta, ta là… - Thanh y còn chưa kịp nói hết câu, nữ nhân kia nhẹ nhành giơ tay lên không trung, y cứ thế mà bị lôi lên trước mắt cô, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Nữ nhân nhìn người bên cạnh mình, cười tươi hỏi - Yêu Vương, ta giết y nhá?
Một câu hỏi đơn giản, tựa như nó chỉ đơn giản như “Đi cơm nhá?” nhưng lại mang cảm giác rùng rợn, đáng sợ vậy mà lại được thốt ra từ miệng của một nữ nhân, càng khó hiểu hơn là…
Đám người kia lại không nói gì, cũng không cầu xin tha mạng cho Thanh y, Tống Ôn Trạch càng thêm nghi hoặc.
“Nữ nhân này là ai? Sao bọn họ sợ tới mức này?”
Không để Tống Ôn Trạch chờ lâu, hắn uống cạn cốc rượu của mình rồi đứng dậy, cung kính nói - Xin thủ hạ lưu tình!!
Nữ nhân kia xoay người lại nhìn hắn, lạnh lùng hỏi - Bạch Trạch thượng thần, ngươi muốn xin tha giúp y sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì, y và ngươi cùng tộc nhỉ?
Hắc y cố gắng đứng thẳng dậy, dưới áp lực kia rất khó giữ vững nhưng vẫn không bỏ cuộc mà kính cẩn nói - Tử Kỳ thượng thần, y là người của tộc ta, xin để chúng ta tự tay giải quyết, nhất định sẽ cho người một câu trả lời thích đáng.
Nữ nhân kia khoái trí, buông cổ Thanh y ra, đi về phía hai người rồi nói - Nể mặt hai người, ta có thể tha cho y một mạng nhưng, tội chết miễn tội sống khó tha. Các người liệu sự mà làm, đừng để ta đích thân ra tay.
Nói xong rồi bước qua luôn, đến thẳng hàng trên rồi ngồi xuống, nam tử đi cùng cũng đi theo, tiện tay phả giải áp lực cho bọn họ.
Tống Ôn Trạch không còn cảm giác nặng nề như trước, toàn thân nhẹ bẫng hẳn đi, rất thoải mái.
Lại nhìn ai ai cũng giống như vậy, xong cũng như trước quay lại chỗ mình ngồi, tiếp tục đàm đạo gì đó.
Hắn nhìn Thanh y, lạnh lùng nói - Về tộc, ta sẽ hỏi tội ngươi sau!!
- Còn đứng đó làm gì, mau qua đây. Muốn chết sớm thì đừng kéo theo Xà tộc chúng ta. - Hắc y tức giận nói, khuôn mặt đằng đằng sát khí, nhéo tai Thanh y kéo về chỗ ngồi của mình.
Thanh y bị nhéo tai, giật mình vì đau mà nhăn mặt nói - Đau! Nhẹ tay thôi!!
Hắc y vừa buông tay ra, Thanh y đã giở giọng tò mò hỏi - Nữ nhân kia là ai? Sao các vị thiên quân, thần quân và đại tống đều sợ hãi thành ra như vậy?
Hắc y nhìn hắn, thấy hắn liền gật đầu mới nói - Tử Kỳ thượng thần, con gái duy nhất của Hồ đế Mao Sơn, tên Thẩm Mộng Kỳ.
- Đừng nhìn nữ nhân kia còn trẻ, trông còn nhỏ hơn ngươi, thực chất người kia đã hơn ngươi mấy vạn tuổi rồi đó? Có nói ngươi cũng không biết người ta đâu, đừng tò mò làm gì, cẩn thận rước họa vào thân. - Lại hướng ánh mắt về kia nam nhân bên cạnh, nói - Nam tử kia là Yêu Vương của yêu giới chúng ta, chân thân là phượng hoàng đã qua niết bàn trùng sinh mấy kiếp rồi, tên Phụng Thanh. Hai người này như hình với bóng, đi đâu cũng đi chung, rất ít khi tách rời.
- Hồ tộc!! - Thanh y ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết hỏi - Là Hồ tộc chỉ đứng sau Long tộc và Phượng tộc, nàng ta… chắc không phải chính là Cửu Vỹ Thiên Hồ trong truyền thuyết chứ?
Hắc y gật đầu, cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch rồi nói - Chứ còn ai vào đây nữa! Nàng ta chính là nữ đế tương lai của Hồ tộc, nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì chính là chủ nhân của Yêu giới chúng ta. Ngươi đắc tội nàng, chính là đắc tội cả yêu giới, chuẩn bị tan biến đi là vừa.
Thanh y run rẩy nói - Đệ nào biết, chuyện thành ra cớ sự này? Sau này, đệ sẽ tu tâm dưỡng tính, không dám gây họa nữa đâu. Đằng Phi ca ca, huynh giúp đệ cậu xin nàng hạ thủ lưu tình với!?
Hắc y nhìn đệ đệ mình nũng nịu, tỏ vẻ đáng thương thì không khỏi sót sa nhưng, chuyện này không phải một câu “hạ thủ lưu tình”, “Cầu xin” là có thể giải quyết được.
Hắn đột nhiên nói - Có thì có đó!! Bảo đích thân bá phụ tới Hồ tộc cầu xin, may ra vẫn còn cứu vãn được.
Hắc y xoa cằm suy nghĩ, thở dài nói - Nghe thì dễ nhưng làm lại khó. Ca ca, huynh đâu phải không biết, Phụ Vương từ trước tới nay chưa từng cúi đầu trước ai, chứ đừng nói tới tới chỗ người ta cầu xin. Thà mất con, còn hơn mất mặt, Phụ Vương rất coi trọng mặt mũi.
- Vậy thì hết cách rồi!! - Hắn lạnh lùng nói, để ly rượu trên bàn rồi bỏ đi - Ta có việc, xin đi trước đây.
…****************…
Đào Lâm!!
Tống Ôn Trạch nhìn vườn đào rộng lớn, rộng hơn cả Đào hoa viên lúc nãy mà mình thấy, trải dài không nhìn thấy điểm cuối.
Hắn giơ tay ra bắt lấy một cánh hoa đào đang bay trong gió, từ từ nhẹ nhành mà nâng niu nó, ngẩng đầu nhìn cây đào lớn trên đầu mình.
Cây đào sải cánh rộng, gốc cây lớn, tán cây cũng lớn hơn không kém, che phủ cả bầu trời đầy sao.
Nó phát sáng, một màu hồng nhuận tỏa sáng khắp nơi, từng gốc từng cây nối tiếp nhau, dẫn đến trước một bóng tối phía đối diện.
Hắn cứ đi, cứ đi về phía đó, nó rất xa càng đi càng thấy nó vô tận, cho đến khi cảm thấy mình đã đi quá xa, định quay lại thì lúc này, đột nhiên ở đâu đó vang lên tiếng nói.
Nó không gần cũng không xa, lúc ở trên đỉnh đầu lúc thì ở dưới đất, lúc thì bên cạnh lúc lại ở xa xa, nó cứ như âm hồn bất tán vậy, tựa như sát bên tai.
Hắn dáo dác nhìn xung quanh, tìm hướng phát ra âm thanh ở đâu nhưng đều vô ích, ngay cả bóng chim cũng không thấy chứ đừng nói tới bóng người qua lại
Đột nhiên, hắn nghe thấy âm thanh sào sạt từ trên đỉnh đầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một thứ gì đó vàng vàng đang rơi xuống, không nghĩ nhiều mà nhũn chân nhảy lên đỡ lấy.
Hắn ôm lấy vật đó, lúc này mới để ý vật kia là một thiếu niên, thân mặc Kim y vân mây lam trắng, nhìn không giống các thiên quân, tinh quân ngoài kia.
Hơn thế nữa, nhan sắc khôi ngô tuấn tú, da trắng như tuyết, chân mày lá liễu, mi dài cong khẽ động, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, môi mấp máy nuốt gì đó, khóe miệng chảy nước.
Toàn thân toàn mùi rượu, hắn nhìn bình rượu còn đang trên tay người kia, đoán chắc rằng đã cạn sạch rồi.
Xoay vài vòng trên không trung rồi hạ xuống đất, chân vừa chạm đất hắn còn chưa kịp phản ứng thì người kia đột nhiên mở mắt ra, nhìn mình rồi lăn xuống khỏi cánh tay đang ôm kia rồi biến mất.
Hắn dáo dác nhìn xung quanh rồi nhìn cánh tay mình, tưởng trừng chỉ là ảo ảnh nhưng độ ấm trên đó vẫn còn, mùi rượu cũng thoang thoảng bên cạnh để minh chứng nó không phải mơ.
Tống Ôn Trạch giật mình, vừa nãy nhìn thấy thiếu niên kia ở khoảng cách gần, nhận ra khuôn mặt quen thuộc đến không thể nhầm lẫn.
Hình ảnh của thiếu niên kia vẫn còn ẩn hiện trong kí ức của Tống Ôn Trạch, cảm giác toàn thân vô lực muốn tìm kiếm bóng người kia nhưng lại không thấy đâu.
Thầm nghĩ - “Thiếu niên kia, sao giống Thẩm Mộng Phàm vậy? Rốt cuộc, tại sao mình lại cảm nhận được chuyện này rất quen thuộc, từng xảy ra rồi nhỉ? Nó, giống như, trong một đoạn kí ức nào đó, nó đã từng xảy ra rồi?”
- Chủ nhân!!
…****************…
- Chủ nhân!!
Tống Ôn Trạch giật mình tỉnh dậy, nhìn Tiểu Đản Đản lo lắng nhìn mình, hai hàng nước mắt giàn giụa gọi mình.
[Chủ nhân, người có sao không? Người đã ngủ suốt 15 ngày rồi đó? Ta gọi người mãi mà người vẫn ngủ. ta thật sự rất sợ, sợ người giống như trước, lần nữa ngủ mãi không tỉnh, ta chẳng biết làm sao cả?]
Tống Ôn Trạch vươn tay lên chạm vào đầu quả trứng lơ lửng trước mặt, cười nói - Xin lỗi!! Ngươi vất vả rồi, Khổng Linh!
Tiểu Đản Đản đang khóc cũng phải giật mình, nhìn Tống Ôn Trạch trước mặt lắp bắp nói - [Chủ, chủ nhân, người nhớ ra ta?]
- Cảm ơn! Khổng Linh, ta lần nữa, cảm ơn ngươi đã đợi ta. - Tống Ôn Trạch ôm Tiểu Đản Đản vào lòng, nói - Ta… dường như đã nhớ ra một vài thứ, mặc dù vẫn rời rạc nhưng nó chắc sớm sẽ hoàn thiện thôi.
Tiểu Đản Đản không còn giữ được bình tĩnh như trước, không nói không rằng biến về hình dáng của một thiếu niên mặc Thanh y trong kí ức của Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch thấy quả trứng kia biến hình cũng không cảm thấy lạ, buông lỏng vòng tay ra ôm thiếu niên trong lòng.
Khổng Linh vùi đầu vào hõm cổ Tống Ôn Trạch, khóc thật lớn, thật to, trực tiếp vòng tay ôm lấy hắn thật chặt, gọi hai tiếng - Chủ nhân!!
Lần đầu tiên, Tống Ôn Trạch nghe thấy giọng thật của nó, trước đó toàn nghe tiếng máy móc cứng ngắc, khó nghe và ồn ào.
Đoạn kí ức cũng vậy, Tống Ôn Trạch cũng ít nói chuyên với Khổng Linh, tất nhiên cũng không quá để ý giọng nói của y.
Tống Ôn Trạch hỏi - Là Đằng Phi, bảo ngươi tới bảo vệ ta sao? Đệ ấy, vẫn khỏe chứ?
Hắn lạnh lùng nói - Muốn ta thu nhận ngươi, cũng được. Hãy chăm sóc vườn hoa này, sáng ra hứng sương, trưa hái hoa, tối ủ rượu, không được dùng linh lực phải tự thân làm. Trong mười ngày, nếu thấy được, ta sẽ thu nhận ngươi.
Thanh y vui vẻ, lập tức quỳ gối nói - Đa tạ thượng thần, đã thu nhận tôi.
Hắn lạnh lùng hỏi - Ngươi tên gì?
Thanh y đáp - Tiểu nhân tên là Khổng Linh.
- Tộc Khổng Tước sao? - Hắn lạnh lùng hỏi ngược lại - Khổng Linh, ngươi là hậu duệ của Khổng Phong sao?
- Thượng thần, người biết Khổng đế sao? - Thanh y nói - Ta chỉ là một tộc nhân thôi, làm sao có thể là hậu duệ của Khổng đế chứ? Tiểu nhân chỉ vừa mới hóa hình thôi, ta còn không biết song thân mình là ai mà.
- Được rồi. - Hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng hỏi - Sau này, đừng có mở miệng đóng miệng gọi ta là thượng thần nữa, phải gọi chủ nhân!!
- Vâng thưa chủ nhân!! - Thanh y vui mừng nói, khuôn mặt lúc này cũng dần dần hiện rõ ra.
Tống Ôn Trạch suýt chút nữa thì giật mình lùi lại vài bước, khuôn mặt bất nam bất nữ, nhan sắc cũng thuộc hàng tuyệt phẩm.
Nếu Thanh y trước mặt kia, không mặc nam trang thì hắn còn tưởng nữ nhân yểu điệu thướt tha kia, là y.
Tống Ôn Trạch định nói gì đó thì, từ phía sau một thứ gì đó đang trườn tới, bò lên người mình, thoáng chốc đã quấn quanh cổ tay rồi.
Hắn chẳng mấy ngạc nhiên, hỏi - Nghịch đủ chưa?
Tống Ôn Trạch nhìn con rắn màu đen, đang quấn quanh cổ tay mình mà giật mình sợ hãi nhưng, cơ thể vẫn như cũ, chẳng phản ứng gì.
Con rắn màu đen kia, hình như hiểu lời hắn, nhảy xuống dưới rồi một làn khói trắng tan ra, từ trong đó một người mặc hắc y đang ngồi dưới đất.
Toàn thân có vài vết thương, có chỗ còn đang rỉ máu, nhìn rất đáng thương.
Hắn lạnh lùng hỏi - Lại tự ý xuống trần, bị bá phụ dùng gia pháp đánh sao?
Hắc y ngước lên nhìn Tống Ôn Trạch, khuôn mặt đáng thương vô cùng, chu môi ra tỏ vẻ tủi thân gọi - Ca ca!!
Tống Ôn Trạch giật mình, nhìn một trắng một đen cứ như vậy, trong lòng thầm nghĩ - “Hắc y kia gọi mình là ca ca, chắc quan hệ rất thân thiết, cũng có thể là anh em ruột!!”
Hắn thở dài, vung tay áo một cái, một lọ thuốc liền xuất hiện trên bàn tay, ngồi xuống nói - Tiểu Phi, đệ đừng có ham chơi như vậy, có được không? Đệ đã hơn mấy vạn tuổi rồi đó, không còn là tiểu hài tử nữa đâu, cũng phải nghĩ đến việc thừa kế Xà tộc chúng ta đi chứ? Khi nào, chức tộc trưởng chưa có chủ nhân thì, cuộc tranh giành này sẽ không có hồi kết. Không lẽ, đệ để bá phụ một mình đối chọi với một đám tiểu bối, cùng các trưởng lão tranh đoạt đến chết mới thôi sao?
- Có ca ca mà!! - Hắc y làm nũng nói.
Hắn không chút câu nệ, đổ thẳng thuốc vào miệng vết thương, không còn nhẹ nhành như ban đầu - Cẩn trọng lời nói.
Hắc y vì đau mà la oai oái, lại cảm nhận được ánh mắt của người nào đó nhìn mình, nghiêng đầu nhìn phía sau Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch cũng quay đầu lại nhìn, thấy Thanh y vẫn ngồi đó, miệng vẫn tự động nói - Ở đây không có chuyện của ngươi, lui đi!!
Thanh y cung kính thưa - Vâng, chủ nhân!!
Hắc y thấy người đã đi xa, tò mò hỏi - Ai vậy? Ca ca trước giờ không thích tiếp xúc với ai mà? Đào hoa viên là mảnh đất lơ lửng giữa không trung đã vài nghìn năm rồi mà, sao lại có sự xuất hiện của tên tạp chủng kia?
- Tạp chủng? - Hắn nghi hoặc hỏi - Đệ biết y sao?
- Không biết!! Hắc y đáp - Nếu đệ đoán không nhầm thì y là đứa con không được Khổng Tước tộc thừa nhận. Nghe nói, là do nữ nhân phàm giới sinh ra trong lúc Khổng đế lịch kiếp, vừa sinh ra đã mang hình hài dị dạng rồi. Đệ cũng vừa mới biết một chuyện nữa, y không có chút thần lực nào cả, giống hệt như một phàm nhân vậy. Chuyện ngoại tộc bị bắt nạt, chắc ca ca cũng không lạ gì, y bị đồng tộc chà đập, sỉ nhục, hãm hại cũng không ít.
- Rất giống ta!! - Hắn lạnh lùng nói.
- Không!! Không giống ah!! - Hắc y khua tay múa chân một lúc, nói - Huynh là ca ca của đệ, là người đệ tin tưởng nhất, đệ còn muốn giúp huynh tranh quyền đoạt vị nữa mà.
- Ăn nói hàm hồ!! - Hắn nắp lọ thuốc lại, đứng thẳng người dậy nói - Những lời này, sau này đừng để ta nghe thấy nữa.
- Tại sao chứ? - Hắc y thấy hắn quay đi, đứng bật dậy hỏi - Huynh là Bạch Xà, ta là Hắc Xà, chân thân đều là thần thú thượng cổ Xà tộc. Vì lý do gì, mà huynh chốn tránh hết lần này tới lần khác? Chúng ta là một trong thập đại thần thú thượng cổ mà, sao huynh vẫn không chịu chấp nhận nó chứ?
- Vì ta không sứng!! - Hắn vẫn không quan tâm, nói tiếp - Đã đủ rồi. Ta sống như vậy, rất thoải mái. Ta đi trước.
**************
Tống Ôn Trạch lại thấy mình xuất hiện tại một nơi khác, nơi này rất rộng, quan trọng là có người qua kẻ lại, bàn nào bàn nấy đều đầy ắp thức ăn và rượu thịt, không khác gì yến tiệc là bao.
Để ý sẽ thấy, đám người kia cứ không ngừng nhìn về phía mình, ánh mắt soi mói từng tấc vải, từng tấc da trên người mình.
Hắn lạnh lùng nhìn, chẳng mảy may quan tâm mà ngồi xuống bên cạnh Hắc y, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
- Bạch Trạch ca ca! Đằng Phi ca ca!!
Tiếng gọi thánh thót vang lên, Hắc y quay về hướng phát ra tiếng nói đó, phát hiện ra một thiếu niên thanh y đang hớt hải chạy tới phía mình.
Xoay lại, vẫn thấy hắn an nhiên thưởng rượu thì ngạc nhiên hỏi - Ca ca, Tiểu Trúc kìa? Y, chắc sẽ không lao tới ôm huynh như lần trước chứ?
Hắn lạnh lùng nói - Sẽ không!!
Thanh y lao tới, chuẩn bị ôm hắn thì đã bị một cánh tay từ đâu xuất hiện, nắm chặt cổ tay kéo lại.
Y quay lại, xem ai dám to gan động vào mình, quay lại nhìn thấy trước mặt là một nữ nhân, còn chưa kịp nói gì thì đã bị cô tát cho một cái.
Thanh y lãnh chọn cái tát đó, đau điếng mà ôm lấy một bên má, lùi lại vài bước nhìn nữ nhân trước mặt - Nè, ngươi là ai? Có biết ta là ai không? Sao tự nhiên đánh người thế?
Nữ nhân trước mặt y, mặc một bộ trường bào Tử y màu tím nhạt, đeo mạn che mặt cùng màu nhưng, ẩn hiện sau lớp mạn kia là một đôi môi đỏ mọng đang nhếch mép cười.
Da trắng như tuyết, tóc đen dài buông thõng sau lưng, vô tình bị ngọn gió thổi qua khẽ bay bay, đôi mắt màu tím nhạt in hằn trong con ngươi là một khoảng không gian vũ trụ bao la.
Thần thái lạnh lùng đến cực hạn, điều đó thể hiện trên khuôn mặt cứng nhắc kia khiến Thanh y cũng phải run rẩy khi nhìn cô.
Nếu không nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh cô, ánh mắt chứa đầy tia sát khí, sen lẫn chút tức giận kia thì thật tốt.
Tống Ôn Trạch để ý, từ khi nữ nhân này xuất hiện thì đám người kia không dám nói gì, ai về chỗ ngồi người nấy, hoàn toàn giả vờ không thấy.
Nữ nhân kia xoay xoay cổ tay vừa đánh xong, cười tươi nói - Vậy ngươi vừa nãy, muốn làm gì? Thì, đó là lý do ta đánh ngươi! Với lại, ngươi đang cản đường ta?
- Vậy thì, thì cũng đâu cần, cần ra tay đánh người. Có thể nói mà? - Thanh y hấp tấp nói.
Còn định đứng dậy, Thanh y lập tức cảm thấy được một luồng áp lực đè chặt mình xuống, lại một lần nữa ngã xuống đất.
- Ta cho ngươi, đứng sao? Quỳ!!
Lời nói vừa vang lên, một luồng khí ấn Thanh y quỳ xuống đất, khó thở nhìn nữ nhân trước mặt hỏi - Ngươi, muốn làm, làm gì? Đây, đây là đại điện, điện Thiên giới, ngươi dám sao?
- Ngươi nhìn đi!! - Nữ nhân vung tay áo một cái, tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt quỳ xuống, nói - Ta dám hay không? Giết chết ngươi, đối với ta chỉ như đè chết một con kiến.
- Ngươi, ngươi không thể giết ta, ta là… - Thanh y còn chưa kịp nói hết câu, nữ nhân kia nhẹ nhành giơ tay lên không trung, y cứ thế mà bị lôi lên trước mắt cô, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Nữ nhân nhìn người bên cạnh mình, cười tươi hỏi - Yêu Vương, ta giết y nhá?
Một câu hỏi đơn giản, tựa như nó chỉ đơn giản như “Đi cơm nhá?” nhưng lại mang cảm giác rùng rợn, đáng sợ vậy mà lại được thốt ra từ miệng của một nữ nhân, càng khó hiểu hơn là…
Đám người kia lại không nói gì, cũng không cầu xin tha mạng cho Thanh y, Tống Ôn Trạch càng thêm nghi hoặc.
“Nữ nhân này là ai? Sao bọn họ sợ tới mức này?”
Không để Tống Ôn Trạch chờ lâu, hắn uống cạn cốc rượu của mình rồi đứng dậy, cung kính nói - Xin thủ hạ lưu tình!!
Nữ nhân kia xoay người lại nhìn hắn, lạnh lùng hỏi - Bạch Trạch thượng thần, ngươi muốn xin tha giúp y sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì, y và ngươi cùng tộc nhỉ?
Hắc y cố gắng đứng thẳng dậy, dưới áp lực kia rất khó giữ vững nhưng vẫn không bỏ cuộc mà kính cẩn nói - Tử Kỳ thượng thần, y là người của tộc ta, xin để chúng ta tự tay giải quyết, nhất định sẽ cho người một câu trả lời thích đáng.
Nữ nhân kia khoái trí, buông cổ Thanh y ra, đi về phía hai người rồi nói - Nể mặt hai người, ta có thể tha cho y một mạng nhưng, tội chết miễn tội sống khó tha. Các người liệu sự mà làm, đừng để ta đích thân ra tay.
Nói xong rồi bước qua luôn, đến thẳng hàng trên rồi ngồi xuống, nam tử đi cùng cũng đi theo, tiện tay phả giải áp lực cho bọn họ.
Tống Ôn Trạch không còn cảm giác nặng nề như trước, toàn thân nhẹ bẫng hẳn đi, rất thoải mái.
Lại nhìn ai ai cũng giống như vậy, xong cũng như trước quay lại chỗ mình ngồi, tiếp tục đàm đạo gì đó.
Hắn nhìn Thanh y, lạnh lùng nói - Về tộc, ta sẽ hỏi tội ngươi sau!!
- Còn đứng đó làm gì, mau qua đây. Muốn chết sớm thì đừng kéo theo Xà tộc chúng ta. - Hắc y tức giận nói, khuôn mặt đằng đằng sát khí, nhéo tai Thanh y kéo về chỗ ngồi của mình.
Thanh y bị nhéo tai, giật mình vì đau mà nhăn mặt nói - Đau! Nhẹ tay thôi!!
Hắc y vừa buông tay ra, Thanh y đã giở giọng tò mò hỏi - Nữ nhân kia là ai? Sao các vị thiên quân, thần quân và đại tống đều sợ hãi thành ra như vậy?
Hắc y nhìn hắn, thấy hắn liền gật đầu mới nói - Tử Kỳ thượng thần, con gái duy nhất của Hồ đế Mao Sơn, tên Thẩm Mộng Kỳ.
- Đừng nhìn nữ nhân kia còn trẻ, trông còn nhỏ hơn ngươi, thực chất người kia đã hơn ngươi mấy vạn tuổi rồi đó? Có nói ngươi cũng không biết người ta đâu, đừng tò mò làm gì, cẩn thận rước họa vào thân. - Lại hướng ánh mắt về kia nam nhân bên cạnh, nói - Nam tử kia là Yêu Vương của yêu giới chúng ta, chân thân là phượng hoàng đã qua niết bàn trùng sinh mấy kiếp rồi, tên Phụng Thanh. Hai người này như hình với bóng, đi đâu cũng đi chung, rất ít khi tách rời.
- Hồ tộc!! - Thanh y ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết hỏi - Là Hồ tộc chỉ đứng sau Long tộc và Phượng tộc, nàng ta… chắc không phải chính là Cửu Vỹ Thiên Hồ trong truyền thuyết chứ?
Hắc y gật đầu, cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch rồi nói - Chứ còn ai vào đây nữa! Nàng ta chính là nữ đế tương lai của Hồ tộc, nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì chính là chủ nhân của Yêu giới chúng ta. Ngươi đắc tội nàng, chính là đắc tội cả yêu giới, chuẩn bị tan biến đi là vừa.
Thanh y run rẩy nói - Đệ nào biết, chuyện thành ra cớ sự này? Sau này, đệ sẽ tu tâm dưỡng tính, không dám gây họa nữa đâu. Đằng Phi ca ca, huynh giúp đệ cậu xin nàng hạ thủ lưu tình với!?
Hắc y nhìn đệ đệ mình nũng nịu, tỏ vẻ đáng thương thì không khỏi sót sa nhưng, chuyện này không phải một câu “hạ thủ lưu tình”, “Cầu xin” là có thể giải quyết được.
Hắn đột nhiên nói - Có thì có đó!! Bảo đích thân bá phụ tới Hồ tộc cầu xin, may ra vẫn còn cứu vãn được.
Hắc y xoa cằm suy nghĩ, thở dài nói - Nghe thì dễ nhưng làm lại khó. Ca ca, huynh đâu phải không biết, Phụ Vương từ trước tới nay chưa từng cúi đầu trước ai, chứ đừng nói tới tới chỗ người ta cầu xin. Thà mất con, còn hơn mất mặt, Phụ Vương rất coi trọng mặt mũi.
- Vậy thì hết cách rồi!! - Hắn lạnh lùng nói, để ly rượu trên bàn rồi bỏ đi - Ta có việc, xin đi trước đây.
…****************…
Đào Lâm!!
Tống Ôn Trạch nhìn vườn đào rộng lớn, rộng hơn cả Đào hoa viên lúc nãy mà mình thấy, trải dài không nhìn thấy điểm cuối.
Hắn giơ tay ra bắt lấy một cánh hoa đào đang bay trong gió, từ từ nhẹ nhành mà nâng niu nó, ngẩng đầu nhìn cây đào lớn trên đầu mình.
Cây đào sải cánh rộng, gốc cây lớn, tán cây cũng lớn hơn không kém, che phủ cả bầu trời đầy sao.
Nó phát sáng, một màu hồng nhuận tỏa sáng khắp nơi, từng gốc từng cây nối tiếp nhau, dẫn đến trước một bóng tối phía đối diện.
Hắn cứ đi, cứ đi về phía đó, nó rất xa càng đi càng thấy nó vô tận, cho đến khi cảm thấy mình đã đi quá xa, định quay lại thì lúc này, đột nhiên ở đâu đó vang lên tiếng nói.
Nó không gần cũng không xa, lúc ở trên đỉnh đầu lúc thì ở dưới đất, lúc thì bên cạnh lúc lại ở xa xa, nó cứ như âm hồn bất tán vậy, tựa như sát bên tai.
Hắn dáo dác nhìn xung quanh, tìm hướng phát ra âm thanh ở đâu nhưng đều vô ích, ngay cả bóng chim cũng không thấy chứ đừng nói tới bóng người qua lại
Đột nhiên, hắn nghe thấy âm thanh sào sạt từ trên đỉnh đầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một thứ gì đó vàng vàng đang rơi xuống, không nghĩ nhiều mà nhũn chân nhảy lên đỡ lấy.
Hắn ôm lấy vật đó, lúc này mới để ý vật kia là một thiếu niên, thân mặc Kim y vân mây lam trắng, nhìn không giống các thiên quân, tinh quân ngoài kia.
Hơn thế nữa, nhan sắc khôi ngô tuấn tú, da trắng như tuyết, chân mày lá liễu, mi dài cong khẽ động, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, môi mấp máy nuốt gì đó, khóe miệng chảy nước.
Toàn thân toàn mùi rượu, hắn nhìn bình rượu còn đang trên tay người kia, đoán chắc rằng đã cạn sạch rồi.
Xoay vài vòng trên không trung rồi hạ xuống đất, chân vừa chạm đất hắn còn chưa kịp phản ứng thì người kia đột nhiên mở mắt ra, nhìn mình rồi lăn xuống khỏi cánh tay đang ôm kia rồi biến mất.
Hắn dáo dác nhìn xung quanh rồi nhìn cánh tay mình, tưởng trừng chỉ là ảo ảnh nhưng độ ấm trên đó vẫn còn, mùi rượu cũng thoang thoảng bên cạnh để minh chứng nó không phải mơ.
Tống Ôn Trạch giật mình, vừa nãy nhìn thấy thiếu niên kia ở khoảng cách gần, nhận ra khuôn mặt quen thuộc đến không thể nhầm lẫn.
Hình ảnh của thiếu niên kia vẫn còn ẩn hiện trong kí ức của Tống Ôn Trạch, cảm giác toàn thân vô lực muốn tìm kiếm bóng người kia nhưng lại không thấy đâu.
Thầm nghĩ - “Thiếu niên kia, sao giống Thẩm Mộng Phàm vậy? Rốt cuộc, tại sao mình lại cảm nhận được chuyện này rất quen thuộc, từng xảy ra rồi nhỉ? Nó, giống như, trong một đoạn kí ức nào đó, nó đã từng xảy ra rồi?”
- Chủ nhân!!
…****************…
- Chủ nhân!!
Tống Ôn Trạch giật mình tỉnh dậy, nhìn Tiểu Đản Đản lo lắng nhìn mình, hai hàng nước mắt giàn giụa gọi mình.
[Chủ nhân, người có sao không? Người đã ngủ suốt 15 ngày rồi đó? Ta gọi người mãi mà người vẫn ngủ. ta thật sự rất sợ, sợ người giống như trước, lần nữa ngủ mãi không tỉnh, ta chẳng biết làm sao cả?]
Tống Ôn Trạch vươn tay lên chạm vào đầu quả trứng lơ lửng trước mặt, cười nói - Xin lỗi!! Ngươi vất vả rồi, Khổng Linh!
Tiểu Đản Đản đang khóc cũng phải giật mình, nhìn Tống Ôn Trạch trước mặt lắp bắp nói - [Chủ, chủ nhân, người nhớ ra ta?]
- Cảm ơn! Khổng Linh, ta lần nữa, cảm ơn ngươi đã đợi ta. - Tống Ôn Trạch ôm Tiểu Đản Đản vào lòng, nói - Ta… dường như đã nhớ ra một vài thứ, mặc dù vẫn rời rạc nhưng nó chắc sớm sẽ hoàn thiện thôi.
Tiểu Đản Đản không còn giữ được bình tĩnh như trước, không nói không rằng biến về hình dáng của một thiếu niên mặc Thanh y trong kí ức của Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch thấy quả trứng kia biến hình cũng không cảm thấy lạ, buông lỏng vòng tay ra ôm thiếu niên trong lòng.
Khổng Linh vùi đầu vào hõm cổ Tống Ôn Trạch, khóc thật lớn, thật to, trực tiếp vòng tay ôm lấy hắn thật chặt, gọi hai tiếng - Chủ nhân!!
Lần đầu tiên, Tống Ôn Trạch nghe thấy giọng thật của nó, trước đó toàn nghe tiếng máy móc cứng ngắc, khó nghe và ồn ào.
Đoạn kí ức cũng vậy, Tống Ôn Trạch cũng ít nói chuyên với Khổng Linh, tất nhiên cũng không quá để ý giọng nói của y.
Tống Ôn Trạch hỏi - Là Đằng Phi, bảo ngươi tới bảo vệ ta sao? Đệ ấy, vẫn khỏe chứ?