Chương 14: Chua xót
Sau khi màn đêm buông xuống, Hình Chiến vẫn canh giữ ở trước giường Tư Yến như thường lệ. Khoảng thời gian trước hắn cực kỳ nhiệt tình, gần như đêm nào cũng sẽ yêu thương nàng, nhưng đêm nay thì không.
Vài sợi tóc rơi trên vai, nàng dứt khoát tháo phát quan định chải tóc lại lần nữa rồi đội lên. Nhưng vừa mới rút trâm cài để gỡ phát quan xuống, nàng bỗng nghe thấy tiếng sột soạt trên giường.
Nàng xoay người, mái tóc dài ngang lưng suôn mượt như làn sóng mềm mại, giữa kẽ tóc còn có một vài tia sáng.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"Thuộc hạ quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi, xin chủ nhân trách phạt." Hình Chiến lập tức thỉnh tội.
Tư Yến chống khuỷu tay trên giường, trong mắt như có ánh sáng đang nhảy nhót. Những lời nói vừa nãy của Hình Mục khiến đầu hắn rối tung lên, định ngủ không được thì đến thư phòng làm việc cũng ổn, kết quả mới xoay người thì thấy cảnh tượng này.
Hắn chưa từng thấy dáng vẻ của nàng khi xõa tóc, lúc này nhìn nàng cực kỳ dịu dàng, gần gũi hơn hẳn bình thường.
Đột nhiên hắn không muốn đến thư phòng nữa.
Hình Chiến được hắn nhẹ nhàng kéo xuống ôm vào lòng, cảm giác có lòng bàn tay ấm áp vuốt ve từ trên đỉnh đầu nàng xuống, đi theo mái tóc dài cho đến lưng. Từng chút từng chút một, không mang theo dục vọng, chỉ đơn giản là sự âu yếm dịu dàng.
Nàng không dám động đậy, chỉ thở chậm lại, chờ đợi Tư Yến có động tác tiếp theo.
"Hiện tại ngươi đang nhìn Tư Yến hay đang nhìn chủ nhân?" Tư Yến nâng cằm nàng lên, con ngươi đen láy vẫn sắc bén ngay cả trong bóng đêm.
Hình Chiến không biết trả lời thế nào, hai lựa chọn đều là chủ nhân mà? Bảo nàng chọn sao đây?
Mặt nạ kim loại màu xám bạc hơi lạnh khi chạm vào, trái tim Tư Yến rung động, đột nhiên khom lưng khẽ in một nụ hôn phía trên.
Mặt nạ quá cứng, không thoải mái chút nào.
Mà nàng lại phải đeo thứ này tám năm vì mệnh lệnh của hắn.
"Cái này, từ giờ trở đi nếu không muốn thì đừng đeo nữa." Hắn véo mép dưới của chiếc mặt nạ, vẻ mặt ảm đạm.
Người khác có thể không hiểu, nhưng Hình Chiến nhìn ra hắn đang buồn.
"Chủ nhân." Nàng định an ủi hắn, muốn nói nàng sẵn lòng tiếp tục đeo mặt nạ, chỉ cần hắn vui vẻ. Thế nhưng miệng lưỡi vụng về nên chỉ có thể nói ra hai chữ này.
Nghe nàng gọi chủ nhân đã mười năm, nhưng đây là lần Tư Yến cảm thấy chua xót nhất. Ngoại trừ thân phận chủ nhân, ngay cả việc muốn chạm vào nàng hắn cũng không làm được.
Không chịu nổi trong lòng nàng có người khác, nhưng hắn lấy thân phận gì để can thiệp đây.
*
Nhiếp Chính Vương và ngự sử trung thừa gặp thích khách trong cùng một ngày khiến các cung nhân hoảng loạn, các cung điện nhanh chóng gia tăng phòng ngự. Dù vậy, liên tiếp mấy ngày vẫn có đại thần bị giết, tất cả đều là những cú đánh trực tiếp từ phía sau, mà hộ vệ bên cạnh lại không thấy bóng dáng.
Triều đình đương lúc cần người, quan viên lại liên tiếp bị sát hại, tình thế đặc biệt nghiêm trọng. Tư Yến bị Tư Ẩn triệu tập gấp vào cung, hai người Hình Chiến và Hình Mục có mặt trong ngày hôm đó cũng bị triệu đến trước mặt đế vương hỏi chuyện. Thích khách là người của phái Bích Loan, vậy nên những người xuất thân từ phái Bích Loan đang đảm nhiệm chức vụ hộ vệ cho vương công quý tộc đều bị kiểm tra gắt gao. Người quyền cao chức trọng vốn hay đa nghi, hiện tại lại càng thêm đề phòng.
Để tránh sinh thêm rắc rối, Tư Ẩn ra lệnh cho Tư Yến đến ngoại châu tìm hiểu tình huống bên trong phái Bích Loan. Vì thế Tư Yến để Hình Mục ở lại trong cung bảo vệ hoàng đế, còn mình thì bí mật cùng Hình Chiến ra ngoài, hai người không ngồi xe mà trực tiếp phi ngựa xuất phát.
Dù cưỡi ngựa không ngừng nghỉ nhưng nếu muốn đi từ kinh thành tới vị trí của phái Bích Loan ở ngoại châu cũng phải mất tới một tuần. Càng đến gần ngoại châu dân cư ngày càng thưa thớt, một lúc sau chỉ còn thấy những vùng đất hoang vu không một bóng người.
Tuy Tư Yến không phải kiểu người được nuông chiều từ bé, nhưng những việc như nhóm lửa kiếm ăn ở vùng đất hoang vắng cũng làm khó hắn kha khá. Hắn dựa vào thân cây, nhìn Hình Chiến nhanh nhẹn nhóm lửa, sau đó lấy máu lột da con thỏ rừng vừa mới bắt được, toàn bộ động tác liền mạch không gián đoạn khiến tâm trạng hắn rất phức tạp.
Xem ra ngoại trừ đạo lý đối nhân xử thế, những thứ còn lại nàng đều làm tốt hơn so với hắn.
Vài sợi tóc rơi trên vai, nàng dứt khoát tháo phát quan định chải tóc lại lần nữa rồi đội lên. Nhưng vừa mới rút trâm cài để gỡ phát quan xuống, nàng bỗng nghe thấy tiếng sột soạt trên giường.
Nàng xoay người, mái tóc dài ngang lưng suôn mượt như làn sóng mềm mại, giữa kẽ tóc còn có một vài tia sáng.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"Thuộc hạ quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi, xin chủ nhân trách phạt." Hình Chiến lập tức thỉnh tội.
Tư Yến chống khuỷu tay trên giường, trong mắt như có ánh sáng đang nhảy nhót. Những lời nói vừa nãy của Hình Mục khiến đầu hắn rối tung lên, định ngủ không được thì đến thư phòng làm việc cũng ổn, kết quả mới xoay người thì thấy cảnh tượng này.
Hắn chưa từng thấy dáng vẻ của nàng khi xõa tóc, lúc này nhìn nàng cực kỳ dịu dàng, gần gũi hơn hẳn bình thường.
Đột nhiên hắn không muốn đến thư phòng nữa.
Hình Chiến được hắn nhẹ nhàng kéo xuống ôm vào lòng, cảm giác có lòng bàn tay ấm áp vuốt ve từ trên đỉnh đầu nàng xuống, đi theo mái tóc dài cho đến lưng. Từng chút từng chút một, không mang theo dục vọng, chỉ đơn giản là sự âu yếm dịu dàng.
Nàng không dám động đậy, chỉ thở chậm lại, chờ đợi Tư Yến có động tác tiếp theo.
"Hiện tại ngươi đang nhìn Tư Yến hay đang nhìn chủ nhân?" Tư Yến nâng cằm nàng lên, con ngươi đen láy vẫn sắc bén ngay cả trong bóng đêm.
Hình Chiến không biết trả lời thế nào, hai lựa chọn đều là chủ nhân mà? Bảo nàng chọn sao đây?
Mặt nạ kim loại màu xám bạc hơi lạnh khi chạm vào, trái tim Tư Yến rung động, đột nhiên khom lưng khẽ in một nụ hôn phía trên.
Mặt nạ quá cứng, không thoải mái chút nào.
Mà nàng lại phải đeo thứ này tám năm vì mệnh lệnh của hắn.
"Cái này, từ giờ trở đi nếu không muốn thì đừng đeo nữa." Hắn véo mép dưới của chiếc mặt nạ, vẻ mặt ảm đạm.
Người khác có thể không hiểu, nhưng Hình Chiến nhìn ra hắn đang buồn.
"Chủ nhân." Nàng định an ủi hắn, muốn nói nàng sẵn lòng tiếp tục đeo mặt nạ, chỉ cần hắn vui vẻ. Thế nhưng miệng lưỡi vụng về nên chỉ có thể nói ra hai chữ này.
Nghe nàng gọi chủ nhân đã mười năm, nhưng đây là lần Tư Yến cảm thấy chua xót nhất. Ngoại trừ thân phận chủ nhân, ngay cả việc muốn chạm vào nàng hắn cũng không làm được.
Không chịu nổi trong lòng nàng có người khác, nhưng hắn lấy thân phận gì để can thiệp đây.
*
Nhiếp Chính Vương và ngự sử trung thừa gặp thích khách trong cùng một ngày khiến các cung nhân hoảng loạn, các cung điện nhanh chóng gia tăng phòng ngự. Dù vậy, liên tiếp mấy ngày vẫn có đại thần bị giết, tất cả đều là những cú đánh trực tiếp từ phía sau, mà hộ vệ bên cạnh lại không thấy bóng dáng.
Triều đình đương lúc cần người, quan viên lại liên tiếp bị sát hại, tình thế đặc biệt nghiêm trọng. Tư Yến bị Tư Ẩn triệu tập gấp vào cung, hai người Hình Chiến và Hình Mục có mặt trong ngày hôm đó cũng bị triệu đến trước mặt đế vương hỏi chuyện. Thích khách là người của phái Bích Loan, vậy nên những người xuất thân từ phái Bích Loan đang đảm nhiệm chức vụ hộ vệ cho vương công quý tộc đều bị kiểm tra gắt gao. Người quyền cao chức trọng vốn hay đa nghi, hiện tại lại càng thêm đề phòng.
Để tránh sinh thêm rắc rối, Tư Ẩn ra lệnh cho Tư Yến đến ngoại châu tìm hiểu tình huống bên trong phái Bích Loan. Vì thế Tư Yến để Hình Mục ở lại trong cung bảo vệ hoàng đế, còn mình thì bí mật cùng Hình Chiến ra ngoài, hai người không ngồi xe mà trực tiếp phi ngựa xuất phát.
Dù cưỡi ngựa không ngừng nghỉ nhưng nếu muốn đi từ kinh thành tới vị trí của phái Bích Loan ở ngoại châu cũng phải mất tới một tuần. Càng đến gần ngoại châu dân cư ngày càng thưa thớt, một lúc sau chỉ còn thấy những vùng đất hoang vu không một bóng người.
Tuy Tư Yến không phải kiểu người được nuông chiều từ bé, nhưng những việc như nhóm lửa kiếm ăn ở vùng đất hoang vắng cũng làm khó hắn kha khá. Hắn dựa vào thân cây, nhìn Hình Chiến nhanh nhẹn nhóm lửa, sau đó lấy máu lột da con thỏ rừng vừa mới bắt được, toàn bộ động tác liền mạch không gián đoạn khiến tâm trạng hắn rất phức tạp.
Xem ra ngoại trừ đạo lý đối nhân xử thế, những thứ còn lại nàng đều làm tốt hơn so với hắn.