Chương 17: Tra xét
Khí hậu vùng núi hay thay đổi, đến khuya trời bỗng đổ mưa.
Hình Chiến tìm một nơi để Tư Yến trú mưa, vừa định quay ra đi tìm gỗ còn dùng được để nhóm lửa thì bất ngờ bị hắn kéo vào lòng.
"Đã rơi nước mắt rồi mà còn cậy mạnh." Hắn ôm nàng hỏi lại: "Có đau hay không?"
Nàng không theo kịp suy nghĩ của hắn: "Thuộc hạ không hiểu ─"
"Vừa nãy ta làm vậy có làm ngươi đau hay không?" Hắn chạm vào bờ môi hơi sưng của nàng, trong lòng tự trách hành động đòi hỏi quá đáng của bản thân hồi nãy.
Nàng lắc đầu: "Thuộc hạ không sợ đau."
Tư Yến im lặng.
Đúng vậy, sao hắn lại quên nàng không sợ đau nhỉ.
Hắn áp đầu nàng vào ngực mình, để nàng lắng nghe tiếng tim đang đập rộn ràng: "Nói ta nghe xem, nếu ngươi yêu một cái cây, ngươi sẽ làm gì để cái cây cảm thấy nó được yêu?"
Hình Chiến không nghĩ nhiều trả lời ngay: "Thuộc hạ sẽ tưới nước cho nó mỗi ngày."
Tư Yến ngừng lại một lúc, trong 6 năm qua chẳng lẽ hắn còn chưa tưới đủ nước hay sao?
"Nếu vẫn vô dụng thì sao?" Hắn hỏi lại.
"...... Vậy tưới nhiều nước hơn nữa?" Sau khi nói xong chợt cảm thấy không ổn, nàng lại nói: "Xin hỏi chủ nhân, không biết nó là cây gì? Có phải cây giống không? Hay là ─"
Tư Yến cụp mắt nhìn nàng: "Là cây thần, một nghìn năm tuổi rồi.".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Hình Chiến mới trả lời: "Người ta nói cây thần có linh, nếu vậy thì ngoại trừ tưới nước, thuộc hạ sẽ vuốt ve và nói chuyện với nó mỗi ngày, nó sẽ nghe thấy thôi."
"Vậy ngươi nghĩ tưới nước, vuốt ve, nói chuyện, cái nào hiệu quả nhất?"
"Thuộc hạ nghĩ rằng tưới nước quan trọng nhất."
Tư Yến bật ra một tiếng cười khẽ sung sướng: "Là ngươi nói đấy nhé."
Hình Chiến không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu: "Dạ vâng."
*
Đến khi hai người lặn lội đường xa tới một hang động khổng lồ nơi phái Bích Loan tọa lạc, chỉ thấy bên trong không có một bóng người.
Hình Chiến kiểm tra phòng của các đệ tử, tất cả đều rất ngăn nắp và gọn gàng, nhưng có vẻ đã lâu không có người ở. Khi đầu ngón tay nàng quét qua mặt bàn còn bị dính một lớp bụi mỏng.
Tư Yến nhìn xung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt đất.
"Có bụi trên mặt bàn, nhưng trên sàn lại không có." Hắn nghĩ, nói với Hình Chiến: "Đưa ta đi xem chỗ khác."
Hình Chiến dẫn hắn đi qua hành lang dài được khảm dạ minh châu, đến một căn phòng tương đối tinh xảo: "Chủ nhân, đây là phòng chăm sóc trẻ con."
Ở đây còn nhiều bụi hơn, thậm chí cả sàn nhà cũng phủ đầy bụi. Tư Yến ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát dấu chân trên mặt đất: "Đầu tiên là lâu không có người ở nên tích bụi, nhưng sau đó vì có người đến nên mới để lại những dấu chân kích cỡ khác nhau."
"Trong phòng có thiếu thứ gì không?" Hắn nhìn về phía Hình Chiến, nói thêm: "Trước đó hẳn là đối phương đi quá vội vàng, về sau nhớ tới mới quay trở lại lấy đồ."
Nghe hắn nói vậy, Hình Chiến lập tức xoay người lại chạm vào chiếc tủ ngầm ở đầu giường. Cơ quan được kích hoạt khiến cửa tủ mở ra, đồ vật bên trong quả nhiên đã biến mất không còn dấu vết.
"Là cái gì thế?" Tư Yến nhìn thấy sự khác lạ trong mắt nàng bèn quan tâm hỏi.
"Thưa chủ nhân, ở đây vốn dĩ có mấy quyển danh sách ghi lại thông tin của tất cả các đệ tử mà môn phái đã thu nhận từ khi thành lập, ví dụ như lai lịch, số tiền thu mua, thói quen, các đệ tử nhận ai là chủ, cần bồi dưỡng thành dạng người gì."
Hắn rơi vào trầm tư.
Sau đó hai người tra xét thêm nhiều phòng nữa, tất cả đều có tình trạng như nhau. Có điều gì đó không ổn, mối nghi ngờ trong lòng Tư Yến càng lúc càng lớn, lông mày nhăn chặt lại.
"Hồi cung." Hắn nói với Hình Chiến xong thì quay đầu đi thẳng.
"Dạ." Hình Chiến đi theo sau, nàng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ Tư Yến gấp gáp như vậy. Nghĩ đến khả năng có thể liên quan đến phái Bích Loan, trong lòng nàng không khỏi có chút lo lắng.
Tư Yến đi về phía cửa hang, bước chân càng lúc càng nhanh. Nếu suy đoán của hắn là đúng, vậy thì hắn cần phải trở lại cung điện sắp xếp càng sớm càng tốt.
Hình Chiến tìm một nơi để Tư Yến trú mưa, vừa định quay ra đi tìm gỗ còn dùng được để nhóm lửa thì bất ngờ bị hắn kéo vào lòng.
"Đã rơi nước mắt rồi mà còn cậy mạnh." Hắn ôm nàng hỏi lại: "Có đau hay không?"
Nàng không theo kịp suy nghĩ của hắn: "Thuộc hạ không hiểu ─"
"Vừa nãy ta làm vậy có làm ngươi đau hay không?" Hắn chạm vào bờ môi hơi sưng của nàng, trong lòng tự trách hành động đòi hỏi quá đáng của bản thân hồi nãy.
Nàng lắc đầu: "Thuộc hạ không sợ đau."
Tư Yến im lặng.
Đúng vậy, sao hắn lại quên nàng không sợ đau nhỉ.
Hắn áp đầu nàng vào ngực mình, để nàng lắng nghe tiếng tim đang đập rộn ràng: "Nói ta nghe xem, nếu ngươi yêu một cái cây, ngươi sẽ làm gì để cái cây cảm thấy nó được yêu?"
Hình Chiến không nghĩ nhiều trả lời ngay: "Thuộc hạ sẽ tưới nước cho nó mỗi ngày."
Tư Yến ngừng lại một lúc, trong 6 năm qua chẳng lẽ hắn còn chưa tưới đủ nước hay sao?
"Nếu vẫn vô dụng thì sao?" Hắn hỏi lại.
"...... Vậy tưới nhiều nước hơn nữa?" Sau khi nói xong chợt cảm thấy không ổn, nàng lại nói: "Xin hỏi chủ nhân, không biết nó là cây gì? Có phải cây giống không? Hay là ─"
Tư Yến cụp mắt nhìn nàng: "Là cây thần, một nghìn năm tuổi rồi.".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Hình Chiến mới trả lời: "Người ta nói cây thần có linh, nếu vậy thì ngoại trừ tưới nước, thuộc hạ sẽ vuốt ve và nói chuyện với nó mỗi ngày, nó sẽ nghe thấy thôi."
"Vậy ngươi nghĩ tưới nước, vuốt ve, nói chuyện, cái nào hiệu quả nhất?"
"Thuộc hạ nghĩ rằng tưới nước quan trọng nhất."
Tư Yến bật ra một tiếng cười khẽ sung sướng: "Là ngươi nói đấy nhé."
Hình Chiến không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu: "Dạ vâng."
*
Đến khi hai người lặn lội đường xa tới một hang động khổng lồ nơi phái Bích Loan tọa lạc, chỉ thấy bên trong không có một bóng người.
Hình Chiến kiểm tra phòng của các đệ tử, tất cả đều rất ngăn nắp và gọn gàng, nhưng có vẻ đã lâu không có người ở. Khi đầu ngón tay nàng quét qua mặt bàn còn bị dính một lớp bụi mỏng.
Tư Yến nhìn xung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt đất.
"Có bụi trên mặt bàn, nhưng trên sàn lại không có." Hắn nghĩ, nói với Hình Chiến: "Đưa ta đi xem chỗ khác."
Hình Chiến dẫn hắn đi qua hành lang dài được khảm dạ minh châu, đến một căn phòng tương đối tinh xảo: "Chủ nhân, đây là phòng chăm sóc trẻ con."
Ở đây còn nhiều bụi hơn, thậm chí cả sàn nhà cũng phủ đầy bụi. Tư Yến ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát dấu chân trên mặt đất: "Đầu tiên là lâu không có người ở nên tích bụi, nhưng sau đó vì có người đến nên mới để lại những dấu chân kích cỡ khác nhau."
"Trong phòng có thiếu thứ gì không?" Hắn nhìn về phía Hình Chiến, nói thêm: "Trước đó hẳn là đối phương đi quá vội vàng, về sau nhớ tới mới quay trở lại lấy đồ."
Nghe hắn nói vậy, Hình Chiến lập tức xoay người lại chạm vào chiếc tủ ngầm ở đầu giường. Cơ quan được kích hoạt khiến cửa tủ mở ra, đồ vật bên trong quả nhiên đã biến mất không còn dấu vết.
"Là cái gì thế?" Tư Yến nhìn thấy sự khác lạ trong mắt nàng bèn quan tâm hỏi.
"Thưa chủ nhân, ở đây vốn dĩ có mấy quyển danh sách ghi lại thông tin của tất cả các đệ tử mà môn phái đã thu nhận từ khi thành lập, ví dụ như lai lịch, số tiền thu mua, thói quen, các đệ tử nhận ai là chủ, cần bồi dưỡng thành dạng người gì."
Hắn rơi vào trầm tư.
Sau đó hai người tra xét thêm nhiều phòng nữa, tất cả đều có tình trạng như nhau. Có điều gì đó không ổn, mối nghi ngờ trong lòng Tư Yến càng lúc càng lớn, lông mày nhăn chặt lại.
"Hồi cung." Hắn nói với Hình Chiến xong thì quay đầu đi thẳng.
"Dạ." Hình Chiến đi theo sau, nàng hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ Tư Yến gấp gáp như vậy. Nghĩ đến khả năng có thể liên quan đến phái Bích Loan, trong lòng nàng không khỏi có chút lo lắng.
Tư Yến đi về phía cửa hang, bước chân càng lúc càng nhanh. Nếu suy đoán của hắn là đúng, vậy thì hắn cần phải trở lại cung điện sắp xếp càng sớm càng tốt.