Chương 18: Không nghe lời
Bên ngoài trời nổi giông bão lớn, nhưng cả hai đều không quan tâm nhiều như vậy. Họ vung roi thúc ngựa cả ngày, không muốn lãng phí thêm một giây phút nào.
Vào ngày thứ ba của chuyến đi, con ngựa mà Hình Chiến cưỡi vì quá mệt mỏi mà chết bất đắc kỳ tử.
"Đi lên đây." Tư Yến nhìn qua con ngựa chết, không do dự mở miệng. Trước mắt không có thời gian để đi vòng qua trạm dịch mua ngựa, hai người cưỡi chung một con là phương pháp tốt nhất.
Hình Chiến biết tình thế đang khẩn cấp, vậy nên dù biết hành động này đi quá giới hạn nhưng vẫn dứt khoát nhảy lên ngựa. Con ngựa phi nhanh nên hơi xóc nảy, nàng lại ngồi ở phía sau nên càng dễ ngã, may nhờ có nội lực đủ mạnh mới có thể ổn định phần dưới, không đến mức mất trọng tâm.
"Ôm chặt." Hắn nắm lấy tay nàng vòng qua eo mình, cứ thế tay tay phải của hai người chồng lên nhau.
Hình Chiến áp sát vào lưng hắn, tuy hai người đã làm chuyện còn thân mật hơn không dưới trăm lần, nhưng nàng vẫn không quen tiếp xúc thân mật với Tư Yến bên ngoài địa phận chiếc giường.
Nàng thẳng lưng, hơi lùi về phía sau một ít.
Nhận ra hành động nhỏ của nàng, Tư Yến lại kéo khiến bộ ngực mềm mại một lần nữa áp vào tấm lưng rộng lớn của hắn: "Còn dám lộn xộn nữa là ta sẽ trực tiếp làm ngươi trên lưng ngựa đấy."
Lần này Hình Chiến mới ngoan ngoãn, dọc đường đi đều không giãy giụa, cứ như vậy mềm mại ôm lấy hắn.
Tuấn mã chạy như bay, nhanh đến mức không kịp nhìn kĩ cảnh vật bốn phía, cuối cùng chủ tớ hai người cũng từ núi sâu rừng già ra tới vùng ngoại thành dân cư thưa thớt. Quần áo trên người cả hai ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, cảm giác vải vóc dính trên da thật sự khó chịu, vì thế trên đường đi Tư Yến có ghé qua một cửa hàng nhỏ mua thêm hai bộ quần áo.
"Thay xong thì tiếp tục lên đường." Tư Yến ném quần áo qua cho nàng, còn mình cũng bắt đầu cởi áo.
Hình Chiến sờ vải dệt, nhận ra chất liệu không chỉ thô mà nhiều đường khâu cũng không được thắt cẩn thận.
...... Xấu như vậy, chủ nhân hẳn sẽ mặc không quen. Nàng ngước mắt nhìn Nhiếp Chính Vương từ trước đến nay cẩm y ngọc thực giờ lại mặc quần áo bình dân, cũng nhìn thấy hắn hơi nhíu mày, gãi gãi làn da bị cổ áo chạm vào.
Hắn nhíu mày, nàng cũng nhíu mày theo.
Hắn gãi, môi nàng mím chặt.
"Chủ nhân." Hình Chiến ngăn cản động tác của hắn.
Tư Yến hơi sững sờ.
"Chủ nhân, chúng ta nghỉ ngơi một chút, chờ khi nào quần áo khô thì hẵng đi tiếp." Ánh mắt nàng dừng ở phần cổ hơi đỏ của hắn, không khỏi duỗi tay kéo chỗ cổ áo ra, không muốn để lớp vải thô ráp cọ vào da hắn một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên sau mười năm nàng làm trái ý hắn. Nhưng vì sao? Tư Yến vừa định hỏi thì thấy nàng xoay người, bắt đầu đi nhóm lửa.
"Chúng ta phải nhanh chóng trở về cung, hoàng thượng có thể đang gặp nguy hiểm." Hắn giữ chặt lấy nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù bị hắn nắm tay, động tác của Hình Chiến vẫn không dừng lại: "Chủ nhân của thuộc hạ là ngài, không phải hoàng đế."
Ngụ ý là hoàng đế có gặp nguy hiểm hay không thì liên quan gì đến nàng? Tư Yến không vui nheo mắt lại, đột nhiên nắm chặt cằm nàng, ép nàng phải ngẩng đầu lên: "Đừng để bổn vương nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy một lần nữa."
Lông mi Hình Chiến hơi run, nàng không trả lời.
"Trả lời?" Hắn tăng thêm sức.
"Thuộc hạ chỉ để ý an nguy của chủ nhân. Xin ngài hãy nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi." Nàng nhìn thẳng vào hắn, không cảm thấy rằng mình đã nói sai điều gì.
Tư Yến từng nghĩ Hình Chiến có thể nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, cũng nghĩ tới nàng sẽ không nghe lời hắn. Nhưng khi chuyện đó thật sự xảy ra, hắn mới phát hiện cảm giác mất mát trong lòng còn lớn hơn nhiều so với sự tức giận và lo lắng không thể kiểm soát.
Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì? Vì sao lại lựa chọn làm trái ý hắn trong thời điểm này?
Tư Yến từ trước đến nay tự xưng là có thể nhìn thấu lòng người không khỏi cảm thấy thất bại. Hắn không thể hiểu nàng.
Vào ngày thứ ba của chuyến đi, con ngựa mà Hình Chiến cưỡi vì quá mệt mỏi mà chết bất đắc kỳ tử.
"Đi lên đây." Tư Yến nhìn qua con ngựa chết, không do dự mở miệng. Trước mắt không có thời gian để đi vòng qua trạm dịch mua ngựa, hai người cưỡi chung một con là phương pháp tốt nhất.
Hình Chiến biết tình thế đang khẩn cấp, vậy nên dù biết hành động này đi quá giới hạn nhưng vẫn dứt khoát nhảy lên ngựa. Con ngựa phi nhanh nên hơi xóc nảy, nàng lại ngồi ở phía sau nên càng dễ ngã, may nhờ có nội lực đủ mạnh mới có thể ổn định phần dưới, không đến mức mất trọng tâm.
"Ôm chặt." Hắn nắm lấy tay nàng vòng qua eo mình, cứ thế tay tay phải của hai người chồng lên nhau.
Hình Chiến áp sát vào lưng hắn, tuy hai người đã làm chuyện còn thân mật hơn không dưới trăm lần, nhưng nàng vẫn không quen tiếp xúc thân mật với Tư Yến bên ngoài địa phận chiếc giường.
Nàng thẳng lưng, hơi lùi về phía sau một ít.
Nhận ra hành động nhỏ của nàng, Tư Yến lại kéo khiến bộ ngực mềm mại một lần nữa áp vào tấm lưng rộng lớn của hắn: "Còn dám lộn xộn nữa là ta sẽ trực tiếp làm ngươi trên lưng ngựa đấy."
Lần này Hình Chiến mới ngoan ngoãn, dọc đường đi đều không giãy giụa, cứ như vậy mềm mại ôm lấy hắn.
Tuấn mã chạy như bay, nhanh đến mức không kịp nhìn kĩ cảnh vật bốn phía, cuối cùng chủ tớ hai người cũng từ núi sâu rừng già ra tới vùng ngoại thành dân cư thưa thớt. Quần áo trên người cả hai ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, cảm giác vải vóc dính trên da thật sự khó chịu, vì thế trên đường đi Tư Yến có ghé qua một cửa hàng nhỏ mua thêm hai bộ quần áo.
"Thay xong thì tiếp tục lên đường." Tư Yến ném quần áo qua cho nàng, còn mình cũng bắt đầu cởi áo.
Hình Chiến sờ vải dệt, nhận ra chất liệu không chỉ thô mà nhiều đường khâu cũng không được thắt cẩn thận.
...... Xấu như vậy, chủ nhân hẳn sẽ mặc không quen. Nàng ngước mắt nhìn Nhiếp Chính Vương từ trước đến nay cẩm y ngọc thực giờ lại mặc quần áo bình dân, cũng nhìn thấy hắn hơi nhíu mày, gãi gãi làn da bị cổ áo chạm vào.
Hắn nhíu mày, nàng cũng nhíu mày theo.
Hắn gãi, môi nàng mím chặt.
"Chủ nhân." Hình Chiến ngăn cản động tác của hắn.
Tư Yến hơi sững sờ.
"Chủ nhân, chúng ta nghỉ ngơi một chút, chờ khi nào quần áo khô thì hẵng đi tiếp." Ánh mắt nàng dừng ở phần cổ hơi đỏ của hắn, không khỏi duỗi tay kéo chỗ cổ áo ra, không muốn để lớp vải thô ráp cọ vào da hắn một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên sau mười năm nàng làm trái ý hắn. Nhưng vì sao? Tư Yến vừa định hỏi thì thấy nàng xoay người, bắt đầu đi nhóm lửa.
"Chúng ta phải nhanh chóng trở về cung, hoàng thượng có thể đang gặp nguy hiểm." Hắn giữ chặt lấy nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù bị hắn nắm tay, động tác của Hình Chiến vẫn không dừng lại: "Chủ nhân của thuộc hạ là ngài, không phải hoàng đế."
Ngụ ý là hoàng đế có gặp nguy hiểm hay không thì liên quan gì đến nàng? Tư Yến không vui nheo mắt lại, đột nhiên nắm chặt cằm nàng, ép nàng phải ngẩng đầu lên: "Đừng để bổn vương nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy một lần nữa."
Lông mi Hình Chiến hơi run, nàng không trả lời.
"Trả lời?" Hắn tăng thêm sức.
"Thuộc hạ chỉ để ý an nguy của chủ nhân. Xin ngài hãy nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi." Nàng nhìn thẳng vào hắn, không cảm thấy rằng mình đã nói sai điều gì.
Tư Yến từng nghĩ Hình Chiến có thể nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, cũng nghĩ tới nàng sẽ không nghe lời hắn. Nhưng khi chuyện đó thật sự xảy ra, hắn mới phát hiện cảm giác mất mát trong lòng còn lớn hơn nhiều so với sự tức giận và lo lắng không thể kiểm soát.
Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì? Vì sao lại lựa chọn làm trái ý hắn trong thời điểm này?
Tư Yến từ trước đến nay tự xưng là có thể nhìn thấu lòng người không khỏi cảm thấy thất bại. Hắn không thể hiểu nàng.