Chương 35: Nhược điểm
Nàng mới chỉ nhẹ nhàng mút đã khiến toàn thân Tư Yến run rẩy, cổ họng phát ra rên rỉ.
Người đàn ông vừa rồi còn bình tĩnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng giờ đây toàn thân mềm nhũn, như con thỏ trắng mặc người xâu xé.
Nghe tiếng thở dốc gợi cảm của hắn, hai tai Hình Chiến nóng bừng, lại thè lưỡi liếm nốt ruồi sau vành tai hắn.
"Ha... Ưm..." Tư Yến không thể dùng sức, đôi mắt hơi đỏ, mơ hồ có giọt nước mắt động tình lấp lánh.
Hình Chiến vì phản ứng của hắn mà khô nóng không thôi, nãy giờ nàng vẫn luôn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để không tỏ ra quá kích động. Lỗ tai hắn vừa nóng vừa hồng, khiến nốt ruồi càng thêm nổi bật, giống như một món ăn hấp dẫn dụ nàng đến nếm thử.
"Từ từ...... Đừng......" Lại là một tiếng rên rỉ nữa, Tư Yến cảm giác mình đã mềm thành một vũng nước xuân, thậm chí còn chẳng còn sức đẩy nàng ra.
Chủ nhân lên tiếng ngăn cản, dĩ nhiên nàng sẽ vâng lời làm theo.
Nhưng lần này, Hình Chiến cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nàng dùng hai tay chống nửa thân trên, lần đầu tiên dùng góc độ từ trên xuống nhìn Tư Yến.
Đi theo hắn lâu như vậy, nàng biết hắn thường rất uy nghiêm, chỉ bằng một ánh mắt đã mang lại cảm giác không giận mà uy. Nhưng chỉ cần đôi mắt hơi khép lại để che đi sự sắc bén, cũng có thể mang lại cảm giác lạnh lùng nhưng dịu dàng cho người đối diện.
Nàng còn cho rằng mình đã nhìn thấy hết bộ mặt của hắn, nhưng giờ đây nhìn hắn nằm dưới người mình thở dốc, ánh mắt mê ly quyến rũ, quả thực làm nàng kinh ngạc.
Không hiểu sao trái tim hơi ngứa ngáy.
Đợi đến khi Tư Yến điều chỉnh lại hơi thở, hắn véo gò má ửng hồng của nàng, sắc mặt đen đỏ lẫn lộn. Hắn cắn răng nói: "Sau này không cho chạm vào lỗ tai ta!"
Hình Chiến thấp giọng nói vâng, lại chân thành hỏi: "Chủ nhân, ngài nói sau này, bao gồm cả lúc này ạ?"
Tư Yến cạn lời.
Vậy mà nàng lại dùng lời nói của hắn để vặn lại hắn.
Tư Yến hắn là người kiêu ngạo cỡ nào, sao có thể để điểm yếu của mình bị đem ra đùa giỡn, huống chi đối phương còn là người phụ nữ mình quý trọng.
...... Hắn phải phạt nàng thật nặng mới được.
Hình Chiến không đợi được câu trả lời của hắn, đột nhiên nàng thấy mắt mình tối sầm, vị trí của hai người nhanh chóng đổi lại cho nhau.
Một trận mưa hôn cứ thế trút xuống, mỗi một nụ hôn đều để lại trên người nàng một vết đỏ, chỗ hồng chỗ tím đan xen, hiển nhiên là dáng vẻ khi được yêu thương quá độ.
Khi hai cánh môi chạm vào nhau, cả hai cùng lúc nghĩ về một điều....
Một người lạnh lùng sao lại có một đôi môi mềm mại như vậy.
Tại sao trước kia chưa từng nhận ra nhỉ?
Trong mắt họ không còn gì khác trừ đối phương, cuộc yêu lần này vừa kéo dài vừa ngọt ngào hơn bao giờ hết, càng khiến người ta bị hấp dẫn.
*
Xong việc, hai người tắm rửa sạch sẽ, Tư Yến mặc quần áo giúp Hình Chiến trong khi bản thân còn trần trụi.
"Chủ nhân, thuộc hạ có thể tự mình..."
"Chiến nhi, nếu như nàng muốn thay đổi, vậy từ giờ trở đi, khi nào chỉ có hai chúng ta thì phải đổi xưng hô."
"...... Dạ."
Tư Yến tiện tay nhặt quần áo trên mặt đất lên, bỗng thấy một chiếc ngọc bội màu xanh ngọc bích rơi ra từ eo, không tiếng động rơi xuống tấm thảm sang trọng.
Hắn không nghĩ nhiều, nhặt lên định nhét lại vào túi nàng.
"Tư... Tư Yến, đây không phải của ta." Nàng ngăn lại động tác của hắn, ngược lại đặt ngọc bội vào tay hắn.
Tư Yến cảm thấy khó hiểu.
"Đây là tín vật của sư huynh, lần trước ta muốn trả lại cho hắn, nhưng hắn không nhận." Hình Chiến nói xong, thấy sắc mặt hắn hơi khác thường, lại vội vàng bổ sung: "Không phải là ta có suy nghĩ khác với sư huynh, ngọc bài này ta được Thái Tử đưa cho."
Tư Yến nghe nàng giải thích vài câu, sắc mặt mới hòa hoãn.
"Phù Dẫn, giúp ta làm một chuyện." Cuối cùng, hắn mở miệng: "Việc này chỉ nàng mới làm được."
Lúc riêng tư, hắn gọi nàng là Chiến nhi, nhưng nếu có chuyện gì, trước mặt người khác nàng chính là Phù Dẫn.
Hình Chiến có chút vui vẻ, nàng nhận ra bản thân rất hiểu hắn.
"Chủ nhân cứ việc phân phó, thuộc hạ chắc chắn sẽ hoàn thành."
Người đàn ông vừa rồi còn bình tĩnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng giờ đây toàn thân mềm nhũn, như con thỏ trắng mặc người xâu xé.
Nghe tiếng thở dốc gợi cảm của hắn, hai tai Hình Chiến nóng bừng, lại thè lưỡi liếm nốt ruồi sau vành tai hắn.
"Ha... Ưm..." Tư Yến không thể dùng sức, đôi mắt hơi đỏ, mơ hồ có giọt nước mắt động tình lấp lánh.
Hình Chiến vì phản ứng của hắn mà khô nóng không thôi, nãy giờ nàng vẫn luôn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để không tỏ ra quá kích động. Lỗ tai hắn vừa nóng vừa hồng, khiến nốt ruồi càng thêm nổi bật, giống như một món ăn hấp dẫn dụ nàng đến nếm thử.
"Từ từ...... Đừng......" Lại là một tiếng rên rỉ nữa, Tư Yến cảm giác mình đã mềm thành một vũng nước xuân, thậm chí còn chẳng còn sức đẩy nàng ra.
Chủ nhân lên tiếng ngăn cản, dĩ nhiên nàng sẽ vâng lời làm theo.
Nhưng lần này, Hình Chiến cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nàng dùng hai tay chống nửa thân trên, lần đầu tiên dùng góc độ từ trên xuống nhìn Tư Yến.
Đi theo hắn lâu như vậy, nàng biết hắn thường rất uy nghiêm, chỉ bằng một ánh mắt đã mang lại cảm giác không giận mà uy. Nhưng chỉ cần đôi mắt hơi khép lại để che đi sự sắc bén, cũng có thể mang lại cảm giác lạnh lùng nhưng dịu dàng cho người đối diện.
Nàng còn cho rằng mình đã nhìn thấy hết bộ mặt của hắn, nhưng giờ đây nhìn hắn nằm dưới người mình thở dốc, ánh mắt mê ly quyến rũ, quả thực làm nàng kinh ngạc.
Không hiểu sao trái tim hơi ngứa ngáy.
Đợi đến khi Tư Yến điều chỉnh lại hơi thở, hắn véo gò má ửng hồng của nàng, sắc mặt đen đỏ lẫn lộn. Hắn cắn răng nói: "Sau này không cho chạm vào lỗ tai ta!"
Hình Chiến thấp giọng nói vâng, lại chân thành hỏi: "Chủ nhân, ngài nói sau này, bao gồm cả lúc này ạ?"
Tư Yến cạn lời.
Vậy mà nàng lại dùng lời nói của hắn để vặn lại hắn.
Tư Yến hắn là người kiêu ngạo cỡ nào, sao có thể để điểm yếu của mình bị đem ra đùa giỡn, huống chi đối phương còn là người phụ nữ mình quý trọng.
...... Hắn phải phạt nàng thật nặng mới được.
Hình Chiến không đợi được câu trả lời của hắn, đột nhiên nàng thấy mắt mình tối sầm, vị trí của hai người nhanh chóng đổi lại cho nhau.
Một trận mưa hôn cứ thế trút xuống, mỗi một nụ hôn đều để lại trên người nàng một vết đỏ, chỗ hồng chỗ tím đan xen, hiển nhiên là dáng vẻ khi được yêu thương quá độ.
Khi hai cánh môi chạm vào nhau, cả hai cùng lúc nghĩ về một điều....
Một người lạnh lùng sao lại có một đôi môi mềm mại như vậy.
Tại sao trước kia chưa từng nhận ra nhỉ?
Trong mắt họ không còn gì khác trừ đối phương, cuộc yêu lần này vừa kéo dài vừa ngọt ngào hơn bao giờ hết, càng khiến người ta bị hấp dẫn.
*
Xong việc, hai người tắm rửa sạch sẽ, Tư Yến mặc quần áo giúp Hình Chiến trong khi bản thân còn trần trụi.
"Chủ nhân, thuộc hạ có thể tự mình..."
"Chiến nhi, nếu như nàng muốn thay đổi, vậy từ giờ trở đi, khi nào chỉ có hai chúng ta thì phải đổi xưng hô."
"...... Dạ."
Tư Yến tiện tay nhặt quần áo trên mặt đất lên, bỗng thấy một chiếc ngọc bội màu xanh ngọc bích rơi ra từ eo, không tiếng động rơi xuống tấm thảm sang trọng.
Hắn không nghĩ nhiều, nhặt lên định nhét lại vào túi nàng.
"Tư... Tư Yến, đây không phải của ta." Nàng ngăn lại động tác của hắn, ngược lại đặt ngọc bội vào tay hắn.
Tư Yến cảm thấy khó hiểu.
"Đây là tín vật của sư huynh, lần trước ta muốn trả lại cho hắn, nhưng hắn không nhận." Hình Chiến nói xong, thấy sắc mặt hắn hơi khác thường, lại vội vàng bổ sung: "Không phải là ta có suy nghĩ khác với sư huynh, ngọc bài này ta được Thái Tử đưa cho."
Tư Yến nghe nàng giải thích vài câu, sắc mặt mới hòa hoãn.
"Phù Dẫn, giúp ta làm một chuyện." Cuối cùng, hắn mở miệng: "Việc này chỉ nàng mới làm được."
Lúc riêng tư, hắn gọi nàng là Chiến nhi, nhưng nếu có chuyện gì, trước mặt người khác nàng chính là Phù Dẫn.
Hình Chiến có chút vui vẻ, nàng nhận ra bản thân rất hiểu hắn.
"Chủ nhân cứ việc phân phó, thuộc hạ chắc chắn sẽ hoàn thành."