Chương 36: Sắp đặt
Tư Yến nói ra tên của một số quan viên để Hình Chiến đi tìm hiểu. Điểm chung của những người này là hộ vệ của họ đều xuất thân từ phái Bích Loan, hầu như mọi người đều biết.
Hắn cũng xin Tư Ẩn một vài ám vệ để bảo đảm an toàn cho bản thân, nhưng từ trước đến nay hắn và Hình Chiến như hình với bóng, giờ lại liên tục ra vào cung một mình, khó tránh khỏi có người nhiều chuyện lén nghị luận.
Có tin đồn rằng lần trước Nhiếp Chính Vương để Hình hộ vệ ở lại Đông Cung dẫn tới xích mích giữa hai người. Dù sao ai cũng biết đệ tử phái Bích Loan cả đời chỉ nhận một chủ nhân, hành động của Nhiếp Chính Vương không chỉ đi ngược lại với triết lý đó mà còn cực kỳ không tôn trọng người khác.
Cũng có người cho rằng bởi vì chuyện của Hình Mục khiến cho Nhiếp Chính Vương bắt đầu đề phòng Hình Chiến, bởi vậy mới cố tình giữ khoảng cách với nàng.
Lời đồn nổi lên bốn phía, Tư Yến không quan tâm, nhưng Tư Ẩn lại vì chuyện này mà cho gọi hắn hai lần, nói vòng vo đủ thứ, dường như muốn hỏi tình hình giữa hai người. Hắn chỉ giả vờ không hiểu, cũng không hề giải thích.
So với sự quan tâm kín đáo của Tư Ẩn, lòng hiếu kỳ của Tư Nhậm Hành rõ ràng hơn nhiều. Gần đây chỉ cần Tư Yến vào cung, hắn sẽ viện đủ các loại lý do để lắc lư trước mặt Tư Yến, nếu không thấy bóng dáng Hình Chiến sẽ lại mất mát nhún vai rời đi.
Trong lúc mọi người còn đang như chìm trong sương mù, vẫn tiếp tục có vài quan viên bị ám sát. Tuy đã nhanh chóng thay thế người mới nhưng dù sao cũng chưa có kinh nghiệm, thực sự làm Tư Yến mất không ít công sức.
Thời gian trôi đi, số quan viên bị sát hại đã giảm dần, nhưng phần lớn triều thần là những gương mặt với, dù là sự ăn ý hay gắn kết đều không thể so với trước kia. Vì thế sau khi Tư Ẩn bàn bạc với Tư Yến đã quyết định sẽ tổ chức yến hội, hy vọng các quan viên có thể nhân cơ hội này hiểu biết lẫn nhau.
Yến hội dự định tổ chức vào đầu tháng sau, còn gần một tháng nữa nên cũng không vội. Trong khi các cung nhân còn đang hừng hực khí thế chuẩn bị yến hội, Nhiếp Chính Vương lại làm một chuyện khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Hắn tự mình đến Đông Cung, xin Thái Tử một người phụ nữ tên Hồng Anh.
Trước kia khi Tư Nhậm Hành dâng quà sinh nhật lên cho Tư Yến, có không ít cung nhân đều nhìn thấy. Thế nên mọi người mới thấy quái lạ, rõ ràng lúc đó quả quyết từ chối, sao giờ lại quay đầu muốn nhận người rồi?
Vì thế lại có người đoán liệu có phải vì không có Hình hộ vệ bên cạnh, Nhiếp Chính Vương mới muốn dùng Hồng Anh có khuôn mặt gần giống nàng tới lấp đầy sự cô đơn hay không?
Nhưng cho dù suy đoán bao nhiêu, sự thật thế nào cũng chỉ có mình Tư Yến biết được.
Trên xe ngựa về vương phủ, Tư Yến mở ra một tờ giấy trước mặt Hồng Anh còn đang lo lắng sợ hãi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là khế ước bán mình của Hồng Anh.
Nàng vui mừng đến mức bật khóc, nhưng vì khiếp sợ khí thế của Tư Yến nên không dám phát ra tiếng.
"Ngươi vốn nên chết." Hắn lạnh lùng nhìn nàng ta, như đang nhìn một con kiến: "Dám lợi dụng Phù Dẫn, lá gan không nhỏ."
Hồng Anh run lên, chỉ có thể dập đầu nhận sai.
"Làm một chuyện cho bổn vương, xong chuyện ta sẽ trả lại khế ước, cũng sẽ tha chết cho ngươi." Vẻ mặt của hắn từ đầu đến cuối chỉ lạnh nhạt, khiến không ai có thể đoán ra suy nghĩ của hắn.
Chỉ là ánh mắt của hắn quá lạnh, quá sắc bén, Hồng Anh vẫn cảm thấy như có dao sau lưng: "Thỉnh, thỉnh Vương gia phân phó."
Tư Yến không nói gì, chỉ chậm rãi ngả người ra sau, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hồng Anh chỉ có thể lo sợ bất an chờ đợi.
Mãi cho đến khi lên xe ngựa dừng lại, Tư Yến mới từ từ mở miệng: "Xuống xe."
Hồng Anh không dám chần chờ, lập tức vén rèm đi xuống. Đến khi nàng đứng vững, mới phát hiện tòa nhà phía trước không phải phủ Nhiếp Chính Vương: "Vương gia? Đây là......"
"Đi vào." Tư Yến buông rèm, giọng nói lạnh nhạt: "Chờ thời cơ, bổn vương sẽ tới đón ngươi."
Xa phu một lần nữa quất roi, bánh xe tung bụi bay mù mịt nhanh chóng biến mất trước mắt Hồng Anh.
Hắn cũng xin Tư Ẩn một vài ám vệ để bảo đảm an toàn cho bản thân, nhưng từ trước đến nay hắn và Hình Chiến như hình với bóng, giờ lại liên tục ra vào cung một mình, khó tránh khỏi có người nhiều chuyện lén nghị luận.
Có tin đồn rằng lần trước Nhiếp Chính Vương để Hình hộ vệ ở lại Đông Cung dẫn tới xích mích giữa hai người. Dù sao ai cũng biết đệ tử phái Bích Loan cả đời chỉ nhận một chủ nhân, hành động của Nhiếp Chính Vương không chỉ đi ngược lại với triết lý đó mà còn cực kỳ không tôn trọng người khác.
Cũng có người cho rằng bởi vì chuyện của Hình Mục khiến cho Nhiếp Chính Vương bắt đầu đề phòng Hình Chiến, bởi vậy mới cố tình giữ khoảng cách với nàng.
Lời đồn nổi lên bốn phía, Tư Yến không quan tâm, nhưng Tư Ẩn lại vì chuyện này mà cho gọi hắn hai lần, nói vòng vo đủ thứ, dường như muốn hỏi tình hình giữa hai người. Hắn chỉ giả vờ không hiểu, cũng không hề giải thích.
So với sự quan tâm kín đáo của Tư Ẩn, lòng hiếu kỳ của Tư Nhậm Hành rõ ràng hơn nhiều. Gần đây chỉ cần Tư Yến vào cung, hắn sẽ viện đủ các loại lý do để lắc lư trước mặt Tư Yến, nếu không thấy bóng dáng Hình Chiến sẽ lại mất mát nhún vai rời đi.
Trong lúc mọi người còn đang như chìm trong sương mù, vẫn tiếp tục có vài quan viên bị ám sát. Tuy đã nhanh chóng thay thế người mới nhưng dù sao cũng chưa có kinh nghiệm, thực sự làm Tư Yến mất không ít công sức.
Thời gian trôi đi, số quan viên bị sát hại đã giảm dần, nhưng phần lớn triều thần là những gương mặt với, dù là sự ăn ý hay gắn kết đều không thể so với trước kia. Vì thế sau khi Tư Ẩn bàn bạc với Tư Yến đã quyết định sẽ tổ chức yến hội, hy vọng các quan viên có thể nhân cơ hội này hiểu biết lẫn nhau.
Yến hội dự định tổ chức vào đầu tháng sau, còn gần một tháng nữa nên cũng không vội. Trong khi các cung nhân còn đang hừng hực khí thế chuẩn bị yến hội, Nhiếp Chính Vương lại làm một chuyện khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Hắn tự mình đến Đông Cung, xin Thái Tử một người phụ nữ tên Hồng Anh.
Trước kia khi Tư Nhậm Hành dâng quà sinh nhật lên cho Tư Yến, có không ít cung nhân đều nhìn thấy. Thế nên mọi người mới thấy quái lạ, rõ ràng lúc đó quả quyết từ chối, sao giờ lại quay đầu muốn nhận người rồi?
Vì thế lại có người đoán liệu có phải vì không có Hình hộ vệ bên cạnh, Nhiếp Chính Vương mới muốn dùng Hồng Anh có khuôn mặt gần giống nàng tới lấp đầy sự cô đơn hay không?
Nhưng cho dù suy đoán bao nhiêu, sự thật thế nào cũng chỉ có mình Tư Yến biết được.
Trên xe ngựa về vương phủ, Tư Yến mở ra một tờ giấy trước mặt Hồng Anh còn đang lo lắng sợ hãi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là khế ước bán mình của Hồng Anh.
Nàng vui mừng đến mức bật khóc, nhưng vì khiếp sợ khí thế của Tư Yến nên không dám phát ra tiếng.
"Ngươi vốn nên chết." Hắn lạnh lùng nhìn nàng ta, như đang nhìn một con kiến: "Dám lợi dụng Phù Dẫn, lá gan không nhỏ."
Hồng Anh run lên, chỉ có thể dập đầu nhận sai.
"Làm một chuyện cho bổn vương, xong chuyện ta sẽ trả lại khế ước, cũng sẽ tha chết cho ngươi." Vẻ mặt của hắn từ đầu đến cuối chỉ lạnh nhạt, khiến không ai có thể đoán ra suy nghĩ của hắn.
Chỉ là ánh mắt của hắn quá lạnh, quá sắc bén, Hồng Anh vẫn cảm thấy như có dao sau lưng: "Thỉnh, thỉnh Vương gia phân phó."
Tư Yến không nói gì, chỉ chậm rãi ngả người ra sau, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hồng Anh chỉ có thể lo sợ bất an chờ đợi.
Mãi cho đến khi lên xe ngựa dừng lại, Tư Yến mới từ từ mở miệng: "Xuống xe."
Hồng Anh không dám chần chờ, lập tức vén rèm đi xuống. Đến khi nàng đứng vững, mới phát hiện tòa nhà phía trước không phải phủ Nhiếp Chính Vương: "Vương gia? Đây là......"
"Đi vào." Tư Yến buông rèm, giọng nói lạnh nhạt: "Chờ thời cơ, bổn vương sẽ tới đón ngươi."
Xa phu một lần nữa quất roi, bánh xe tung bụi bay mù mịt nhanh chóng biến mất trước mắt Hồng Anh.