Chương 45: Động cơ
Sau khi đến nơi, Hình Giới nhấc màn xe lên, hai người đàn ông lần đầu đối mặt với nhau không khỏi đánh giá một phen. Nhận ra ngoại hình của đối phương hoàn toàn không kém cạnh mình, hai người mang hai khí chất hoàn toàn khác nhau ngay lập tức sinh ra địch ý.
Giữa hai người như có một luồng khí vô hình va chạm, nhưng Tư Yến vẫn làm lơ hàn ý trong ánh mắt Hình Giới, thong dong xuống xe ngựa.
"Không hổ danh là Nhiếp Chính Vương, rơi vào tình cảnh này cũng có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy." Hình Giới cười nhạt, ngón tay thon dài không biết là vô tình hay cố ý vuốt ve thanh kiếm buộc bên hông.
Thanh kiếm của hắn ta gần như hoàn toàn màu đen, tùy theo góc độ mà lưỡi kéo sẽ tỏa ra ánh sáng đỏ hoặc trắng, rõ ràng là một đôi với Vọng Giới của Hình Chiến.
Tư Yến dời ánh mắt, cảm giác men chua trong ngực bắt đầu dâng lên.
Hắn thể hiện không rõ ràng, nhưng Hình Giới vẫn chú ý tới.
"Rất giống kiếm Vọng Giới, đúng không?" Hình Giới như lơ đãng nói: "Trước kia sư muội rất thích bắt chước ta, từ quần áo, trang phục hay kiếm pháp, đến nỗi ngay cả sư phụ ta cũng không chịu nổi, dọa nếu còn như vậy sẽ tách ra luyện riêng, lúc đó muội ấy mới kìm chế hơn một chút."
Tư Yến vẫn luôn muốn biết nhiều hơn về quá khứ của Hình Chiến, nhưng hiện tại hắn chỉ hy vọng Hình Giới câm miệng: "Dù sao cũng là chuyện trước kia, hiện tại nàng là Phù Dẫn của bổn vương."
"...... Phù Dẫn của ngươi?" Nụ cười của Hình Giới hơi cứng lại, đôi mắt thâm nếu u đàm. "Quả nhiên, đối với ngươi mà nói, sư muội cũng chỉ là vật sở hữu."
"Nàng là người của ta, không cho phép kẻ khác mơ ước." Tư Yến không bị uy hiếp bởi sát khí của hắn ta, ngược lại tiến đến gần hắn ta hai bước.
"Mơ ước?" Hình Giới châm chọc cười, thu lại sát khí: "Sự khác biệt giữa ta và ngươi cũng chỉ là nơi đầu thai mà thôi, đôi ta nếu đổi thân phận, có khi lại đến lượt ta nói với ngươi những lời này."
"Ngươi là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng, sao có thể hiểu tâm trạng của những người bị cha mẹ vứt bỏ như chúng ta. Vì sinh tồn, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài nhập phái Bích Loan chịu huấn luyện gian nan, bị đám quyền quý mua bán nuôi dưỡng như súc sinh, chúng ta có từng được phép từ chối hay chưa?"
"Chỉ là ngươi vận may tốt, có tiền có thể mua sư muội, may mắn trở thành chủ nhân của nàng. Nếu không cũng sẽ có người khác trở thành chủ nhân của nàng, nhận được sự bảo vệ của nàng, tận hưởng sự mềm yếu của nàng thôi."
Những lời này chọc trúng Tư Yến, hắn quả thực thường xuyên nghĩ như vậy ─ nếu không cóihắn là chủ nhân củaiHình Chiến, nàng vĩnh viễnisẽ không thuộc về hắn.
"...... Cho nên ngươi giết hại mệnh quan triềuiđình bởi chán ghét quyền quý?" Hắn ổn định lại tâm trạng, không muốn bị nhìn ra sơ hở.
"Là bọn chúng không đối xử tốt với đệ tử trong phái!" Nói đến đây, Hình Giới như một con người khác, nụ cười rạng rỡ đã biến mất, thay thế chính là hơi thở tàn bạo.
"Ngươi có biết vì sao ta mãi chưa động vào ngươi không?" Hắn ta rút kiếm, đặt lên yết hầu Tư Yến.
Tư Yến thấy cảm xúc của hắn ta không ổn, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Bởi vì ngươi không muốn đối đầu với Phù Dẫn."
Hơi thở tàn bạo của Hình Giới bị giọng nói lạnh lùng áp xuống, hắn hơi khựng lại, động tác cực nhanh dời kiếm đi.
"...... Đây chỉ là điều thứ nhất, chính yếu là nàng ấy nói ngươi đối xử với nàng rất tốt."
Nhiều năm trôi qua, hắn lén gặp không ít đệ tử phái Bích Loan, hoặc là mặt lộ vẻ khó xử, hoặc nước mắt nước mũi lưng tròng, gần như không có mấy ai nói mình sống tốt.
Đặc biệt là nữ đệ tử.
Lấy quy củ của phái Bích Loan, sau khi nhận chủ, đến tuổi thành niên các nữ đệ tử sẽ hiến thân cho chủ nhân, ý gọi là giao phó cả thể xác lẫn tinh thần, trung tâm như một.
"Không phải nữ đệ tử nào cũng may mắn như sư muội, có thể có được một người tuổi trẻ anh tuấn, đối xử tử tế với thuộc hạ."
Đại đa số những kẻ quyền quý đều qua tuổi nửa trăm, hơn nữa được sống trong nhung lụa nên hầu như đều có dáng vẻ đáng khinh tham lam. Có kẻ mua nữ đệ tử chỉ vì muốn thưởng thức thân thể tươi trẻ của thiếu nữ, thậm chí không coi các nàng như hộ vệ mà đối đãi, chỉ dùng cách thức đối đãi của phụ nữ thanh lâu mà dâm loạn.
Ngày thường coi các nàng như đồ chơi, đến khi gặp nguy lại đẩy các nàng lên ngăn địch. Người thường chắc chắn sẽ không nguyện trung thành vì loại người như vậy, nhưng cả ngàn nội quy của phái Bích Loan trói buộc các nàng, không thể làm trái chủ nhân, không thể sinh ra dị tâm, phải lấy chủ nhân làm trời.
"Các nàng khổ mà không thể nói, ta chỉ là giúpimột tay thôi."
Hình Giới mớiinói xong, phía sau hắn xuất hiện mấy chục bóng người, nam nữ đều có, trên eo đều đeo ngọc bài.
Giữa hai người như có một luồng khí vô hình va chạm, nhưng Tư Yến vẫn làm lơ hàn ý trong ánh mắt Hình Giới, thong dong xuống xe ngựa.
"Không hổ danh là Nhiếp Chính Vương, rơi vào tình cảnh này cũng có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy." Hình Giới cười nhạt, ngón tay thon dài không biết là vô tình hay cố ý vuốt ve thanh kiếm buộc bên hông.
Thanh kiếm của hắn ta gần như hoàn toàn màu đen, tùy theo góc độ mà lưỡi kéo sẽ tỏa ra ánh sáng đỏ hoặc trắng, rõ ràng là một đôi với Vọng Giới của Hình Chiến.
Tư Yến dời ánh mắt, cảm giác men chua trong ngực bắt đầu dâng lên.
Hắn thể hiện không rõ ràng, nhưng Hình Giới vẫn chú ý tới.
"Rất giống kiếm Vọng Giới, đúng không?" Hình Giới như lơ đãng nói: "Trước kia sư muội rất thích bắt chước ta, từ quần áo, trang phục hay kiếm pháp, đến nỗi ngay cả sư phụ ta cũng không chịu nổi, dọa nếu còn như vậy sẽ tách ra luyện riêng, lúc đó muội ấy mới kìm chế hơn một chút."
Tư Yến vẫn luôn muốn biết nhiều hơn về quá khứ của Hình Chiến, nhưng hiện tại hắn chỉ hy vọng Hình Giới câm miệng: "Dù sao cũng là chuyện trước kia, hiện tại nàng là Phù Dẫn của bổn vương."
"...... Phù Dẫn của ngươi?" Nụ cười của Hình Giới hơi cứng lại, đôi mắt thâm nếu u đàm. "Quả nhiên, đối với ngươi mà nói, sư muội cũng chỉ là vật sở hữu."
"Nàng là người của ta, không cho phép kẻ khác mơ ước." Tư Yến không bị uy hiếp bởi sát khí của hắn ta, ngược lại tiến đến gần hắn ta hai bước.
"Mơ ước?" Hình Giới châm chọc cười, thu lại sát khí: "Sự khác biệt giữa ta và ngươi cũng chỉ là nơi đầu thai mà thôi, đôi ta nếu đổi thân phận, có khi lại đến lượt ta nói với ngươi những lời này."
"Ngươi là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng, sao có thể hiểu tâm trạng của những người bị cha mẹ vứt bỏ như chúng ta. Vì sinh tồn, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài nhập phái Bích Loan chịu huấn luyện gian nan, bị đám quyền quý mua bán nuôi dưỡng như súc sinh, chúng ta có từng được phép từ chối hay chưa?"
"Chỉ là ngươi vận may tốt, có tiền có thể mua sư muội, may mắn trở thành chủ nhân của nàng. Nếu không cũng sẽ có người khác trở thành chủ nhân của nàng, nhận được sự bảo vệ của nàng, tận hưởng sự mềm yếu của nàng thôi."
Những lời này chọc trúng Tư Yến, hắn quả thực thường xuyên nghĩ như vậy ─ nếu không cóihắn là chủ nhân củaiHình Chiến, nàng vĩnh viễnisẽ không thuộc về hắn.
"...... Cho nên ngươi giết hại mệnh quan triềuiđình bởi chán ghét quyền quý?" Hắn ổn định lại tâm trạng, không muốn bị nhìn ra sơ hở.
"Là bọn chúng không đối xử tốt với đệ tử trong phái!" Nói đến đây, Hình Giới như một con người khác, nụ cười rạng rỡ đã biến mất, thay thế chính là hơi thở tàn bạo.
"Ngươi có biết vì sao ta mãi chưa động vào ngươi không?" Hắn ta rút kiếm, đặt lên yết hầu Tư Yến.
Tư Yến thấy cảm xúc của hắn ta không ổn, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Bởi vì ngươi không muốn đối đầu với Phù Dẫn."
Hơi thở tàn bạo của Hình Giới bị giọng nói lạnh lùng áp xuống, hắn hơi khựng lại, động tác cực nhanh dời kiếm đi.
"...... Đây chỉ là điều thứ nhất, chính yếu là nàng ấy nói ngươi đối xử với nàng rất tốt."
Nhiều năm trôi qua, hắn lén gặp không ít đệ tử phái Bích Loan, hoặc là mặt lộ vẻ khó xử, hoặc nước mắt nước mũi lưng tròng, gần như không có mấy ai nói mình sống tốt.
Đặc biệt là nữ đệ tử.
Lấy quy củ của phái Bích Loan, sau khi nhận chủ, đến tuổi thành niên các nữ đệ tử sẽ hiến thân cho chủ nhân, ý gọi là giao phó cả thể xác lẫn tinh thần, trung tâm như một.
"Không phải nữ đệ tử nào cũng may mắn như sư muội, có thể có được một người tuổi trẻ anh tuấn, đối xử tử tế với thuộc hạ."
Đại đa số những kẻ quyền quý đều qua tuổi nửa trăm, hơn nữa được sống trong nhung lụa nên hầu như đều có dáng vẻ đáng khinh tham lam. Có kẻ mua nữ đệ tử chỉ vì muốn thưởng thức thân thể tươi trẻ của thiếu nữ, thậm chí không coi các nàng như hộ vệ mà đối đãi, chỉ dùng cách thức đối đãi của phụ nữ thanh lâu mà dâm loạn.
Ngày thường coi các nàng như đồ chơi, đến khi gặp nguy lại đẩy các nàng lên ngăn địch. Người thường chắc chắn sẽ không nguyện trung thành vì loại người như vậy, nhưng cả ngàn nội quy của phái Bích Loan trói buộc các nàng, không thể làm trái chủ nhân, không thể sinh ra dị tâm, phải lấy chủ nhân làm trời.
"Các nàng khổ mà không thể nói, ta chỉ là giúpimột tay thôi."
Hình Giới mớiinói xong, phía sau hắn xuất hiện mấy chục bóng người, nam nữ đều có, trên eo đều đeo ngọc bài.