Chương 11: Được lắm Lâm gia!
"Tôi đã nhờ người hỏi cậu rồi."
Lâm Vũ lại lên tiếng, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Tôi thay Thẩm gia trả gấp trăm lần, ông có dám đòi không?”
"Không dám, không dám!" Mạnh Chương Bình kêu lên, liên tục lắc đầu. .
"Tiền, trả thì vẫn phải trả!"
Vẻ mặt Lâm Vũ hơi giãn ra: “Tiền mà Thẩm gia đã mượn của Mạnh gia, đương nhiên là phải trả! Tôi sẽ không để Mạnh gia của ông phải chịu thiệt, tôi sẽ thay Thẩm gia trả 200 triệu cho Mạnh gia. Ông có ý kiến gì không?”
Nợ tiền phải trả là chuyện đương nhiên!
Không thể vì Thẩm gia có ơn với hắn mà có thể vay tiền không trả được.
Tuy nhiên, trả như thế nào nhưng lại không phải do sư tử Mạnh gia mở miệng!
"Mục Bắc Vương tha mạng, lão già tôi thật sự không dám nhận!"
Mạnh Chương Bình bật khóc: “Lão già tôi có một tin tức muốn báo cho Mục Bắc Vương. Tôi không cầu xin cậu tha tội cho Mạnh gia, tôi chỉ xin cậu nể tình vì tin tức này mà tha cho Mạnh gia một con đường sống."
Nghe Mạnh Chương Bình nói vậy, Ninh Loạn mỉm cười, huých cùi chỏ vào Lạc Trường Phong, nói đùa: "Tên này có phải đầu óc có vấn đề không? Còn dám bàn điều kiện với lão đại của chúng ta?"
"Có lẽ... bị dọa cho sợ phát khiếp rồi." Lạc Trường Phong cười nửa miệng trả lời.
Lâm Vũ liếc mắt nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, hai người lập tức im miệng.
Đợi hai người ngừng nói, Lâm Vũ có chút hứng thú nhìn Mạnh Chương Bình: "Tin tức gì vậy? Nói nghe thử xem!"
Mạnh Chương Bình nghiến răng chịu đựng, run rẩy nói: "Em gái cậu có thể... chưa chết!"
"Cái gì?"
Hơi thở của Lâm Vũ đột nhiên trở nên gấp gáp, hắn tóm lấy Mạnh Chương Bình và hét lên mất kiểm soát: "Ông... nói lại lần nữa đi!"
Em gái chưa chết ư?
Làm sao có thể chứ?
Lâm Đông Lai tàn nhẫn độc ác, làm sao có thể không diệt cỏ tận gốc được?
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nếu em gái thực sự chưa chết, chỉ dựa vào tin tức này, cho dù có thay Thẩm gia trả món nợ gấp trăm lần cho Mạnh gia thì cũng đâu có sao?
Mười lăm năm rồi!
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà hắn được nghe trong mười lăm năm qua! Nhưng tin tức tốt đến mức hắn không dám tin!
Hắn sợ lại một lần nữa thất vọng!
Đối mặt với ánh mắt của Lâm Vũ, Mạnh Chương Bình sợ đến mức không dám nói gì nữa.
Thẩm Vũ Nông là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng bước tới nắm lấy tay Lâm Vũ, vừa phấn khích vừa lo lắng nói: "Tiểu Vũ, đừng kích động, để ông ta nói từ từ!"
"Được!"
Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, ngước mắt nhìn Lạc Trường Phong: "Cho ngồi! Để ông ta từ từ nói!"
Lạc Trường Phong không dám coi nhẹ, lao thẳng vào Thẩm gia như một cơn lốc, kéo một chiếc ghế ra đặt sau lưng Mạnh Chương Bình.
Lâm Vũ buông Mạnh Chương Bình ra, cho ông ta ngồi xuống ghế, hai mắt đỏ ngầu nói: "Ông nói cho cẩn thận! Nếu em gái tôi thật sự chưa chết, tôi với danh nghĩa là Mục Bắc Vương, nợ Mạnh gia ông một ân tình!"
Nghe Lâm Vũ nói vậy, Lạc Trường Phong và Ninh Loạn đều sửng sốt.
Đây là ân tình của Mục Bắc Vương đó!
Có ân tình này, sau này còn ai dám động đến Mạnh gia?
Mạnh Chương Bình phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, quên mất sự đau đớn của ngón tay bị gãy, vội vàng nói: “Em gái cậu, thật sự có khả năng là chưa chết!”
"Tôi không muốn nghe từ có khả năng đó!"
Trong mắt Lâm Vũ đầy nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn nghe được đáp án chính xác!"
"Chuyện này..." Mạnh Chương Bình có chút nghẹn lại, vẻ mặt buồn bã nói: "Tôi vừa vô tình biết được một chuyện, tôi dùng chuyện này suy đoán em gái cậu có thể còn sống, tôi... cũng không dám bảo đảm! "
"Chuyện gì? Nói cụ thể đi!" Lâm Vũ trầm giọng hét lên.
Mạnh Chương Bình bình tĩnh lại một chút rồi mới thận trọng trả lời: “Mấy ngày trước, tam thiếu của Triệu gia vì đua xe xảy ra tai nạn nên đã chết. Bởi vì khi chết cậu ta chưa kết hôn nên ông già Triệu Sơn Hà đó đã sắp xếp minh hôn và đối tượng của minh hôn đó không ai khác chính là em gái Lâm Thiển của cậu! Tất cả những điều này là do ông già Triệu Sơn Hà đó nói ra khi say rượu, tôi không biết liệu đó có phải là sự thật hay không! ”
Khoảnh khắc Mạnh Chương Bình vừa dứt lời, một luồng sát khí mãnh liệt lao thẳng lên trời.
Tất cả những cây lớn trong sân đều bị uốn cong!
Những viên gạch xanh dưới chân vỡ thành bột mịn.
Đôi mắt của Lâm Vũ đỏ như máu, hắn siết chặt nắm đấm.
Minh hôn!
Hay cho từ minh hôn!
Được lắm Lâm gia!
"Trường Phong!"
Lâm Vũ hét lớn lên: "Điều tra! Trong vòng nửa tiếng, bản vương muốn biết kết quả!"
"Rõ!" Lạc Trường Phong gầm lên, lao ra ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Lâm Vũ, Thẩm Vũ Nông không khỏi khẽ thở dài.
Trời của Giang Bắc này sắp thay đổi rồi!
Hào môn Giang Bắc sẽ phải đối mặt với một cuộc tàn sát đẫm máu!
Hai nhà Lâm, Triệu phải gánh chịu đầu tiên!
Lâm Vũ lại lên tiếng, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Tôi thay Thẩm gia trả gấp trăm lần, ông có dám đòi không?”
"Không dám, không dám!" Mạnh Chương Bình kêu lên, liên tục lắc đầu. .
"Tiền, trả thì vẫn phải trả!"
Vẻ mặt Lâm Vũ hơi giãn ra: “Tiền mà Thẩm gia đã mượn của Mạnh gia, đương nhiên là phải trả! Tôi sẽ không để Mạnh gia của ông phải chịu thiệt, tôi sẽ thay Thẩm gia trả 200 triệu cho Mạnh gia. Ông có ý kiến gì không?”
Nợ tiền phải trả là chuyện đương nhiên!
Không thể vì Thẩm gia có ơn với hắn mà có thể vay tiền không trả được.
Tuy nhiên, trả như thế nào nhưng lại không phải do sư tử Mạnh gia mở miệng!
"Mục Bắc Vương tha mạng, lão già tôi thật sự không dám nhận!"
Mạnh Chương Bình bật khóc: “Lão già tôi có một tin tức muốn báo cho Mục Bắc Vương. Tôi không cầu xin cậu tha tội cho Mạnh gia, tôi chỉ xin cậu nể tình vì tin tức này mà tha cho Mạnh gia một con đường sống."
Nghe Mạnh Chương Bình nói vậy, Ninh Loạn mỉm cười, huých cùi chỏ vào Lạc Trường Phong, nói đùa: "Tên này có phải đầu óc có vấn đề không? Còn dám bàn điều kiện với lão đại của chúng ta?"
"Có lẽ... bị dọa cho sợ phát khiếp rồi." Lạc Trường Phong cười nửa miệng trả lời.
Lâm Vũ liếc mắt nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, hai người lập tức im miệng.
Đợi hai người ngừng nói, Lâm Vũ có chút hứng thú nhìn Mạnh Chương Bình: "Tin tức gì vậy? Nói nghe thử xem!"
Mạnh Chương Bình nghiến răng chịu đựng, run rẩy nói: "Em gái cậu có thể... chưa chết!"
"Cái gì?"
Hơi thở của Lâm Vũ đột nhiên trở nên gấp gáp, hắn tóm lấy Mạnh Chương Bình và hét lên mất kiểm soát: "Ông... nói lại lần nữa đi!"
Em gái chưa chết ư?
Làm sao có thể chứ?
Lâm Đông Lai tàn nhẫn độc ác, làm sao có thể không diệt cỏ tận gốc được?
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nếu em gái thực sự chưa chết, chỉ dựa vào tin tức này, cho dù có thay Thẩm gia trả món nợ gấp trăm lần cho Mạnh gia thì cũng đâu có sao?
Mười lăm năm rồi!
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà hắn được nghe trong mười lăm năm qua! Nhưng tin tức tốt đến mức hắn không dám tin!
Hắn sợ lại một lần nữa thất vọng!
Đối mặt với ánh mắt của Lâm Vũ, Mạnh Chương Bình sợ đến mức không dám nói gì nữa.
Thẩm Vũ Nông là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng bước tới nắm lấy tay Lâm Vũ, vừa phấn khích vừa lo lắng nói: "Tiểu Vũ, đừng kích động, để ông ta nói từ từ!"
"Được!"
Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, ngước mắt nhìn Lạc Trường Phong: "Cho ngồi! Để ông ta từ từ nói!"
Lạc Trường Phong không dám coi nhẹ, lao thẳng vào Thẩm gia như một cơn lốc, kéo một chiếc ghế ra đặt sau lưng Mạnh Chương Bình.
Lâm Vũ buông Mạnh Chương Bình ra, cho ông ta ngồi xuống ghế, hai mắt đỏ ngầu nói: "Ông nói cho cẩn thận! Nếu em gái tôi thật sự chưa chết, tôi với danh nghĩa là Mục Bắc Vương, nợ Mạnh gia ông một ân tình!"
Nghe Lâm Vũ nói vậy, Lạc Trường Phong và Ninh Loạn đều sửng sốt.
Đây là ân tình của Mục Bắc Vương đó!
Có ân tình này, sau này còn ai dám động đến Mạnh gia?
Mạnh Chương Bình phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, quên mất sự đau đớn của ngón tay bị gãy, vội vàng nói: “Em gái cậu, thật sự có khả năng là chưa chết!”
"Tôi không muốn nghe từ có khả năng đó!"
Trong mắt Lâm Vũ đầy nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn nghe được đáp án chính xác!"
"Chuyện này..." Mạnh Chương Bình có chút nghẹn lại, vẻ mặt buồn bã nói: "Tôi vừa vô tình biết được một chuyện, tôi dùng chuyện này suy đoán em gái cậu có thể còn sống, tôi... cũng không dám bảo đảm! "
"Chuyện gì? Nói cụ thể đi!" Lâm Vũ trầm giọng hét lên.
Mạnh Chương Bình bình tĩnh lại một chút rồi mới thận trọng trả lời: “Mấy ngày trước, tam thiếu của Triệu gia vì đua xe xảy ra tai nạn nên đã chết. Bởi vì khi chết cậu ta chưa kết hôn nên ông già Triệu Sơn Hà đó đã sắp xếp minh hôn và đối tượng của minh hôn đó không ai khác chính là em gái Lâm Thiển của cậu! Tất cả những điều này là do ông già Triệu Sơn Hà đó nói ra khi say rượu, tôi không biết liệu đó có phải là sự thật hay không! ”
Khoảnh khắc Mạnh Chương Bình vừa dứt lời, một luồng sát khí mãnh liệt lao thẳng lên trời.
Tất cả những cây lớn trong sân đều bị uốn cong!
Những viên gạch xanh dưới chân vỡ thành bột mịn.
Đôi mắt của Lâm Vũ đỏ như máu, hắn siết chặt nắm đấm.
Minh hôn!
Hay cho từ minh hôn!
Được lắm Lâm gia!
"Trường Phong!"
Lâm Vũ hét lớn lên: "Điều tra! Trong vòng nửa tiếng, bản vương muốn biết kết quả!"
"Rõ!" Lạc Trường Phong gầm lên, lao ra ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Lâm Vũ, Thẩm Vũ Nông không khỏi khẽ thở dài.
Trời của Giang Bắc này sắp thay đổi rồi!
Hào môn Giang Bắc sẽ phải đối mặt với một cuộc tàn sát đẫm máu!
Hai nhà Lâm, Triệu phải gánh chịu đầu tiên!