Chương 12: Tuân lệnh!
Không đầy hai mươi phút, toàn thân Lạc Trường Phong đầy sát khí quay lại bên cạnh Lâm Vũ, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai hắn.
"Keng..."
Chiến đao Vô Phong đột nhiên cắm sâu vào lòng đất, tới tận chuôi đao.
Lâm Vũ đứng sững tại chỗ, giống như khúc gỗ.
Nước mắt rơi xuống.
Vạn vật tĩnh mịch. Mọi người đều im như thóc.
Ngay cả Ninh Loạn vốn không sợ trời sợ đất, cũng bị dọa tới mức không dám thở mạnh.
Mục Bắc Vương rơi nước mắt!
Bọn họ đã đi theo Lâm Vũ nhiều năm, nhưng chưa từng nhìn thấy Lâm Vũ khóc?
Dù xương cốt có chất đống, dù núi sông có sụp đổ, Mục Bắc Vương cũng chưa bao giờ mất khống chế như vậy!
Trong lòng Ninh Loạn biết tin tức Mạnh Chương Bình nói là thật!
"Trường Phong! Phát lệnh phong tỏa cấp S!"
Đột nhiên, Lâm Vũ phát ra một tiếng gầm dài, giọng nói giận dữ của hắn vang vọng khắp Thẩm gia: "Hai nhà Lâm, Triệu chỉ cần một người chạy trốn, giết!"
Lệnh phong tỏa cấp S!
Lạc Trường Phong và Ninh Loạn cùng giật mình, một luồng ớn lạnh xông đến trán.
Hơn ai hết họ biết rõ lệnh phong tỏa cấp S này có ý nghĩa gì?!
Đây là lệnh phong toả cấp cao nhất!
Cho dù 700.000 kẻ thù tiến đến biên giới Bắc Cảnh thì thành cổ biên giới cũng chỉ chấp hành lệnh phong tỏa cấp A!
"Tuân lệnh!"
Sau khi cơn ớn lạnh qua đi, Lạc Trường Phong nhận lệnh, lập tức bấm số, sát khí đằng đằng hét lớn: "Lập tức thi hành lệnh phong tỏa cấp S đối với Giang Bắc, ai trái lệnh, giết!"
"Ninh Loạn! Đi với tôi!"
Lâm Vũ lại hét lên giận dữ, di chuyển cơ thể và nhanh chóng lao ra khỏi Thẩm gia.
Ninh Loạn không dám chậm trễ, lập tức đi theo hắn.
Trong chốc lát, hai người họ đã biến mất. Cho đến khi hai bóng người hoàn toàn biến mất, không ai dám phát ra âm thanh.
Lạc Trường Phong lấy lại bình tĩnh, không dám ở lại Thẩm gia nữa, liền vội vàng đi ra cửa.
"Lạc quân chủ, xin dừng bước!"
Thấy vậy, cuối cùng Thẩm Vũ Nông cũng lên tiếng.
Lạc Trường Phong đứng lại, quay người hỏi: "Lão gia tử, có chuyện gì cứ nói, tôi có quân lệnh, không dám chậm trễ."
Anh ta cũng biết Thẩm Vũ Nông có ơn cứu mạng với Lâm Vũ, nếu là người khác, Lạc Trường Phong căn bản sẽ không quan tâm.
"Bọn họ…"
Thẩm Vũ Nông chỉ vào hai ông cháu Mạnh Chương Bình: “Bọn họ nên xử lý như thế nào đây?”
Lạc Trường Phong lãnh đạm trả lời: “Giữ lại ở đây, chờ Mục Bắc Vương quyết định!”
"Vậy... hay là gọi bác sĩ cho bọn họ đi!" Thẩm Vũ Nông lo lắng liếc mắt nhìn hai ông cháu Mạnh Chương Bình: "Nếu bọn họ có chuyện gì, chẳng phải Tiểu Vũ sẽ mang tiếng xấu là nói không giữ lời sao?"
"Xin lỗi, tôi không làm được!"
Lạc Trường Phong lắc đầu nói: “Các người có thể không biết lệnh phong tỏa cấp S có ý nghĩa gì! Một khi lệnh phong tỏa cấp S được thi hành, tất cả mạng lưới thông tin liên lạc dân sự, giao thông của cả Giang Bắc sẽ bị cắt đứt, ngoại trừ những người thi hành lệnh phong tỏa, không ai được tự ý ra ngoài, kể cả bác sĩ!”
Nói xong, Lạc Trường Phong vội vàng rời đi.
Sau khi ra khỏi cổng, Lạc Trường Phong đột nhiên đứng trước mặt hai Chu Tước Vệ: "Hai người, phong tỏa Thẩm gia, xử lý vết thương cho người ở bên trong. Tôi muốn bọn họ đều còn sống!"
"Keng..."
Chiến đao Vô Phong đột nhiên cắm sâu vào lòng đất, tới tận chuôi đao.
Lâm Vũ đứng sững tại chỗ, giống như khúc gỗ.
Nước mắt rơi xuống.
Vạn vật tĩnh mịch. Mọi người đều im như thóc.
Ngay cả Ninh Loạn vốn không sợ trời sợ đất, cũng bị dọa tới mức không dám thở mạnh.
Mục Bắc Vương rơi nước mắt!
Bọn họ đã đi theo Lâm Vũ nhiều năm, nhưng chưa từng nhìn thấy Lâm Vũ khóc?
Dù xương cốt có chất đống, dù núi sông có sụp đổ, Mục Bắc Vương cũng chưa bao giờ mất khống chế như vậy!
Trong lòng Ninh Loạn biết tin tức Mạnh Chương Bình nói là thật!
"Trường Phong! Phát lệnh phong tỏa cấp S!"
Đột nhiên, Lâm Vũ phát ra một tiếng gầm dài, giọng nói giận dữ của hắn vang vọng khắp Thẩm gia: "Hai nhà Lâm, Triệu chỉ cần một người chạy trốn, giết!"
Lệnh phong tỏa cấp S!
Lạc Trường Phong và Ninh Loạn cùng giật mình, một luồng ớn lạnh xông đến trán.
Hơn ai hết họ biết rõ lệnh phong tỏa cấp S này có ý nghĩa gì?!
Đây là lệnh phong toả cấp cao nhất!
Cho dù 700.000 kẻ thù tiến đến biên giới Bắc Cảnh thì thành cổ biên giới cũng chỉ chấp hành lệnh phong tỏa cấp A!
"Tuân lệnh!"
Sau khi cơn ớn lạnh qua đi, Lạc Trường Phong nhận lệnh, lập tức bấm số, sát khí đằng đằng hét lớn: "Lập tức thi hành lệnh phong tỏa cấp S đối với Giang Bắc, ai trái lệnh, giết!"
"Ninh Loạn! Đi với tôi!"
Lâm Vũ lại hét lên giận dữ, di chuyển cơ thể và nhanh chóng lao ra khỏi Thẩm gia.
Ninh Loạn không dám chậm trễ, lập tức đi theo hắn.
Trong chốc lát, hai người họ đã biến mất. Cho đến khi hai bóng người hoàn toàn biến mất, không ai dám phát ra âm thanh.
Lạc Trường Phong lấy lại bình tĩnh, không dám ở lại Thẩm gia nữa, liền vội vàng đi ra cửa.
"Lạc quân chủ, xin dừng bước!"
Thấy vậy, cuối cùng Thẩm Vũ Nông cũng lên tiếng.
Lạc Trường Phong đứng lại, quay người hỏi: "Lão gia tử, có chuyện gì cứ nói, tôi có quân lệnh, không dám chậm trễ."
Anh ta cũng biết Thẩm Vũ Nông có ơn cứu mạng với Lâm Vũ, nếu là người khác, Lạc Trường Phong căn bản sẽ không quan tâm.
"Bọn họ…"
Thẩm Vũ Nông chỉ vào hai ông cháu Mạnh Chương Bình: “Bọn họ nên xử lý như thế nào đây?”
Lạc Trường Phong lãnh đạm trả lời: “Giữ lại ở đây, chờ Mục Bắc Vương quyết định!”
"Vậy... hay là gọi bác sĩ cho bọn họ đi!" Thẩm Vũ Nông lo lắng liếc mắt nhìn hai ông cháu Mạnh Chương Bình: "Nếu bọn họ có chuyện gì, chẳng phải Tiểu Vũ sẽ mang tiếng xấu là nói không giữ lời sao?"
"Xin lỗi, tôi không làm được!"
Lạc Trường Phong lắc đầu nói: “Các người có thể không biết lệnh phong tỏa cấp S có ý nghĩa gì! Một khi lệnh phong tỏa cấp S được thi hành, tất cả mạng lưới thông tin liên lạc dân sự, giao thông của cả Giang Bắc sẽ bị cắt đứt, ngoại trừ những người thi hành lệnh phong tỏa, không ai được tự ý ra ngoài, kể cả bác sĩ!”
Nói xong, Lạc Trường Phong vội vàng rời đi.
Sau khi ra khỏi cổng, Lạc Trường Phong đột nhiên đứng trước mặt hai Chu Tước Vệ: "Hai người, phong tỏa Thẩm gia, xử lý vết thương cho người ở bên trong. Tôi muốn bọn họ đều còn sống!"