Chương : 34
Rèn sắt khi còn nóng
(Tranh thủ thời cơ : )) )
Ngoài trời bắt đầu nổi mưa. Hạt mưa tinh mịn rơi xuống mái nhà và cành cây, phát sinh tiếng vang nhịp nhàng. Khí trời đầu xuân còn có chút hàn lãnh, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới nhiệt tình trong phòng.
Cửa sổ đóng chặt, đầu ngón tay Long Việt Băng khẽ chạm vào môi Triệu Du Vân, hai mắt nhìn đối phương thật sâu.
“Đừng nhìn mãi như vậy, được không…” Hơi rũ mắt xuống, tránh né đường nhìn nóng rực.
“Để ta hảo hảo nhìn đi mà, Du Vân, nhiều ngày như vậy rồi…” Long Việt Băng nâng gương mặt muốn trốn tránh kia lên “Ta muốn bù lại khoảng thời gian đã mất.”
“Sớm biết như vậy… lúc trước hà tất phải.”
“Nói đúng…” Long Việt Băng mỉm cười, lại áp lên đôi môi đã hơi có chút sưng tấy. Động tác lúc này đây phi thường ôn nhu.
Nhẹ nhàng vờn quanh đôi môi mỹ lệ, vươn đầu lưỡi ra khẽ khiêu khích, lặp đi lặp lại không thấy chán. Mãi đến khi đối phương khó nhịn nổi mà ngượng ngùng đáp lại, mới dần gia tăng động tác, thâm nhập khoang miệng nhiệt liệt dây dưa.
Bất tri bất giác, tay đã bắt đầu trở nên hư hỏng. Theo gương mặt trượt tới cái cổ mảnh mai, lại lướt ra sau lưng, rơi xuống bên hông vuốt ve.
Long Việt Băng mừng rỡ cảm thụ được phản ứng ngây ngô của Triệu Du Vân, bỗng nhiên nhớ tới Ngô Ảnh Trạch từng cười nhạo y quá dè dặt. Ảnh Trạch nói, với cá tính ngươi, coi trọng rồi không phải sẽ lừa thẳng tới giường đè xuống xé y phục sao. Vì sao chỉ riêng với Triệu Du Vân lại dụng tâm như vậy?… Khi đó y không biết nên trả lời vấn đề này, cho dù hiện tại vẫn chưa hiểu rõ lắm, thế nhưng chỉ có thể là, y chưa từng giống như bây giờ, nghe một người nói thích mình thì cảm thấy hạnh phúc tới như vậy, chưa từng giống như bây giờ, thích một ai đó.
“Du Vân…”
Hơi thở theo nụ hôn say mê càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt, tiếng gọi khàn khàn, nhiễm phải mùi vị ***.
“Ân…” Đáp lại hầu như vô thức. Long Việt Băng biết, đối phương dù đơn thuần tới cỡ nào, cũng có thể hiểu được nhu cầu của mình.
Long Việt Băng ngừng động tác, ánh mắt hữu ý phiêu về phía giường lớn. Mặt Triệu Du Vân nhất thời đỏ ửng, tay chân bắt đầu hoảng loạn lên.
Phản ứng khả ái như vậy khiến Long Việt Băng thấy có một sự xung động muốn lập tức giữ lấy người kia.
“Du Vân… chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, Triệu Du Vân đã dùng lực, đẩy ngã Long Việt Băng lên giường.
“Du Vân…” Long Việt Băng nhìn người ở trên, có chút kinh ngạc với hành động của đối phương.
“Ta…Ta biết rồi.” Giọng lắp bắp, biểu hiện đầy đủ sự khẩn trương của Triệu Du Vân.
“…Ngươi biết cái gì?”
“Nãi nãi… cũng có nói với ta những cái này…”
Triệu Du Vân đỏ mặt cúi đầu, hướng Long Việt Băng hôn bừa một trận, còn vụng về giằng xé y phục của y. Long Việt Băng để mặc Triệu Du Vân làm loạn, nghĩ buồn cười mà hỏi:
“Du Vân a… Ngươi muốn ở trên?”
“Không…không phải ngươi nói cái kia của ngươi có vấn đề sao… vậy nên, cứ để ta là được…”
Lúc này Long Việt Băng mới nhớ ra trước đây mình từng nói đùa như vậy. Y không ngờ Triệu Du Vân đến giờ vẫn còn nhớ kỹ.
“Thế…” Long Việt Băng nhìn mấy động tác ngốc nghếch của Triệu Du Vân, cố hết sức nén cười “Thế nhưng Du vân a… Ngươi biết nên làm như thế nào à?”
Triệu Du Vân sửng sốt một chút, lập tức lí nhí “Không biết…”
“Ha ha ha ha…” Long Việt Băng rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng “Ngươi thực sự là quá đáng yêu mà…”
“Ngươi yên tâm… Ta có cách…” Triệu Du Vân xấu hổ giải thích, sau đó lấy một quyển sách từ dưới gối ra. (Ách, sách gối đầu giường của ém đó, hắc hắc ; )) )
“Cứ làm theo như sách nãi nãi cho ta… nhất định không thành vấn đề…”
“Ha ha ha ha ha ha…” Long Việt Băng càng cười dữ dội, sắp chảy nước mắt đến nơi.
Tiểu Hoa a Tiểu Hoa… Bà thực sự biết dạy cháu a… Có điều… đầu gỗ thân yêu của chúng ta, thực sự định vừa giở sách vừa làm sao??!
“Ngươi cười cái gì?” Triệu Du Vân thấy thái độ của y không được nghiêm túc cho lắm, hơi bị dỗi.
“Du Vân… ngươi bảo ta phải làm thế nào với ngươi bây giờ…”
Long Việt Băng cười ôm lấy người ở trên, xoay một cái, đem Triệu Du Vân đặt ở dưới.
“Những chuyện kiểu này, cứ để ta làm đi…”
“Ngươi… không phải là ngươi…?” Triệu Du Vân có vẻ giật mình.
“Gặp phải ngươi, bệnh gì cũng khỏe rồi.” Long Việt Băng dẫn dắt tay hắn hướng tới chỗ khố hạ của mình. Vừa chạm tới bộ phận tượng trưng cho *** đã cứng lên, mặt Triệu Du Vân nhất thời càng đỏ.
“Du Vân, ngoan… đem tất cả của ngươi, cho ta…”
Long Việt Băng thấp giọng lẩm bẩm, vùi đầu hôn lên cổ Triệu Du Vân, nhẹ nhàng cắn mút thẳng xuống phía dưới.
Y sam dưới động tác thân mật của hai người cứ rơi rụng dần, lả tả dưới đất. Da thịt nóng như lửa càng lúc càng dính chặt vào nhau, không thể tách rời được nữa. Bọn họ lúc này, chỉ cấp thiết muốn thỏa mãn khát vọng trong nội tâm.
“A…”
Điểm mẫn cảm trước ngực bị ngậm vào trong khoang miệng ấm áp mà mút lấy, Triệu Du Vân không kiềm chế nổi phát ra tiếng rên rỉ. Dần dần, khắp cơ thể đều bị sự mơn trớn thành thạo châm lửa, ý thức vốn thành tỉnh cũng chậm rãi trở nên mơ hồ.
Chỉ cần vừa nghĩ tới mình bị người kia chạm vào thì liền vô pháp ức chế nội tâm cảm xúc dâng trào… Ngón tay linh xảo và đôi môi như chứa ma lực, liên tiếp khơi dậy cảm giác ngọt ngào kì dị. Triệu Du Vân cắn môi dưới, không muốn để âm thanh đáng xấu hổ lại truyền ra lần thứ hai.
“Du Vân… đừng nhịn, để ta nghe thấy tiếng của ngươi…”
Lý trí còn sót lại không thể khống chế ổn định được thanh âm. Long Việt Băng cắn lên xương quai xanh duyên dáng của đối phương, vuốt ve da thịt trơn láng trong bắp đùi. Sau đó, tay chậm rãi rời về phía cấm địa chưa từng khai phá kia.
Một ngón tay nhẹ nhàng đi vào dò xét, lập tức bị tràng bích nóng rực gắt gao cuốn lấy.
“Ách…” Triệu Du vân rên lên một tiếng, khó chịu nhíu chặt lông mày. Long Việt Băng lập tức hạ mấy nụ hôn nhẹ lên trán hắn để trấn an.
Chặt quá… Nếu như tùy tiện đi vào, nhất định là sẽ bị thương…
Long Việt Băng rút ngón tay ra, chuyển sang xoa nhẹ căn nguyên dục vọng đã có thay đổi của Triệu Du Vân.
“Nha…”
Bị cường liệt kích thích mà phát sinh tiếng hít sâu, thân thể nhất thời cũng nhẹ nhàng run lên.
“Du Vân…”
Ngón tay nọ chậm rãi vuốt ve ở trên đỉnh nhọn non mềm, đùa giỡn, giữa đôi môi không ngừng thốt ra những tiếng thì thầm đầu độc lòng người.
“Ta yêu ngươi…”
“A…hnn…”
Nước mắt ham muốn theo ngón tay Long Việt Băng lúc chậm lúc nhẹ mà dần dần đong đầy trong mắt. Bỏ qua cảm giác thẹn thùng, bất giác giãy dụa thân thể mảnh mai, khát cầu càng nhiều hơn.
“Du Vân…”
Yêu thương liếm những giọt nước mắt tràn ra, lực đạo ở tay dần mạnh thêm. Rốt cuộc, theo một tiếng rên rỉ ngọt ngào, dịch thể ấm áp tràn đầy lòng bàn tay Long Việt Băng.
Trong tay không có thứ gì dư thừa, Long Việt Băng nhờ vào chất lỏng đó để bôi trơn chỗ kia. Ngón tay ở trong huyệt khẩu ra vào nhiều lần, mãi đến khi nơi ngoan cố ấy dần trở nên mềm mại, mới đem hỏa nhiệt của mình đưa vào.
“A…” Bị vật thể thật lớn xâm nhập, cảm giác không thoải mái khiến thân thể Triệu Du Vân run lên, sau đó dùng lực cắn môi dưới.
Lực cản vẫn còn quá lớn… nơi này thật sự rất chặt.
“Du Vân, thả lỏng thắt lưng một chút…” Đau lòng nhìn phản ứng của người dưới thân, Long Việt Băng một bên an ủi, một bên kích thích vào những điểm mẫn cảm khác trên người đối phương.
“Du Vân thân yêu à…Ngươi cũng đừng nổi giận một cái, liền đá ta xuống giường nha…” Long Việt Băng còn không quên đùa một chút cho đối phương thả lỏng tâm tình “Ta không đánh lại minh chủ đại nhân ngươi đâu a…”
“Nhạc… Băng…”
“Ân…”
Thấy vẻ mặt đối phương đã không còn khó chịu như vừa nãy, Long Việt Băng động thân một cái, xuyên vào thật sâu.
“A…” Lông mày Triệu Du Vân lại lần thứ hai dính chặt vào nhau.
“Ngươi chặt quá…”
Thở hổn hển hôn lên bên khóe mắt mỹ lệ, thơm nhẹ vào cái cằm mịn màng. Đồng thời, cũng bắt đầu tiến hành chậm rãi luật động… Cảm giác đó thực khiến người ta phát cuồng, không nhịn được muốn càng nhiều càng nhiều hơn…
“Ha…”
“Du Vân… đau lắm sao?”
“Ngươi… chậm một chút…”
Long Việt Băng động tác càng lúc càng mạnh đồng thời thay đổi góc độ tiến vào sâu trong thân thể… Triệu Du Vân không thể dùng ngôn ngữ để hình dung cảm giác hiện tại. Tiếp xúc thân mật như thể đang nằm mơ, hạ thể đau mãnh liệt, nội tâm lại dâng lên mật ý nồng đậm, cùng với khoái cảm kỳ diệu không biết từ đâu sinh ra… Đầu óc thật hỗn loạn.
“Ta yêu ngươi…”
Chỉ có những lời này, vẫn rõ ràng vang ở bên tai, rõ ràng không gì sánh được.
“Nhạc… Băng…”
Lại một đợt trừu động đủ khiến người ta đánh mất hết lý trí, tay Triệu Du Vân không kìm được gắt gao bám lấy lưng người kia.
Tối nay, chìm đắm trong ôm ấp, không nghĩ gì nữa…
(Tranh thủ thời cơ : )) )
Ngoài trời bắt đầu nổi mưa. Hạt mưa tinh mịn rơi xuống mái nhà và cành cây, phát sinh tiếng vang nhịp nhàng. Khí trời đầu xuân còn có chút hàn lãnh, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới nhiệt tình trong phòng.
Cửa sổ đóng chặt, đầu ngón tay Long Việt Băng khẽ chạm vào môi Triệu Du Vân, hai mắt nhìn đối phương thật sâu.
“Đừng nhìn mãi như vậy, được không…” Hơi rũ mắt xuống, tránh né đường nhìn nóng rực.
“Để ta hảo hảo nhìn đi mà, Du Vân, nhiều ngày như vậy rồi…” Long Việt Băng nâng gương mặt muốn trốn tránh kia lên “Ta muốn bù lại khoảng thời gian đã mất.”
“Sớm biết như vậy… lúc trước hà tất phải.”
“Nói đúng…” Long Việt Băng mỉm cười, lại áp lên đôi môi đã hơi có chút sưng tấy. Động tác lúc này đây phi thường ôn nhu.
Nhẹ nhàng vờn quanh đôi môi mỹ lệ, vươn đầu lưỡi ra khẽ khiêu khích, lặp đi lặp lại không thấy chán. Mãi đến khi đối phương khó nhịn nổi mà ngượng ngùng đáp lại, mới dần gia tăng động tác, thâm nhập khoang miệng nhiệt liệt dây dưa.
Bất tri bất giác, tay đã bắt đầu trở nên hư hỏng. Theo gương mặt trượt tới cái cổ mảnh mai, lại lướt ra sau lưng, rơi xuống bên hông vuốt ve.
Long Việt Băng mừng rỡ cảm thụ được phản ứng ngây ngô của Triệu Du Vân, bỗng nhiên nhớ tới Ngô Ảnh Trạch từng cười nhạo y quá dè dặt. Ảnh Trạch nói, với cá tính ngươi, coi trọng rồi không phải sẽ lừa thẳng tới giường đè xuống xé y phục sao. Vì sao chỉ riêng với Triệu Du Vân lại dụng tâm như vậy?… Khi đó y không biết nên trả lời vấn đề này, cho dù hiện tại vẫn chưa hiểu rõ lắm, thế nhưng chỉ có thể là, y chưa từng giống như bây giờ, nghe một người nói thích mình thì cảm thấy hạnh phúc tới như vậy, chưa từng giống như bây giờ, thích một ai đó.
“Du Vân…”
Hơi thở theo nụ hôn say mê càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt, tiếng gọi khàn khàn, nhiễm phải mùi vị ***.
“Ân…” Đáp lại hầu như vô thức. Long Việt Băng biết, đối phương dù đơn thuần tới cỡ nào, cũng có thể hiểu được nhu cầu của mình.
Long Việt Băng ngừng động tác, ánh mắt hữu ý phiêu về phía giường lớn. Mặt Triệu Du Vân nhất thời đỏ ửng, tay chân bắt đầu hoảng loạn lên.
Phản ứng khả ái như vậy khiến Long Việt Băng thấy có một sự xung động muốn lập tức giữ lấy người kia.
“Du Vân… chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, Triệu Du Vân đã dùng lực, đẩy ngã Long Việt Băng lên giường.
“Du Vân…” Long Việt Băng nhìn người ở trên, có chút kinh ngạc với hành động của đối phương.
“Ta…Ta biết rồi.” Giọng lắp bắp, biểu hiện đầy đủ sự khẩn trương của Triệu Du Vân.
“…Ngươi biết cái gì?”
“Nãi nãi… cũng có nói với ta những cái này…”
Triệu Du Vân đỏ mặt cúi đầu, hướng Long Việt Băng hôn bừa một trận, còn vụng về giằng xé y phục của y. Long Việt Băng để mặc Triệu Du Vân làm loạn, nghĩ buồn cười mà hỏi:
“Du Vân a… Ngươi muốn ở trên?”
“Không…không phải ngươi nói cái kia của ngươi có vấn đề sao… vậy nên, cứ để ta là được…”
Lúc này Long Việt Băng mới nhớ ra trước đây mình từng nói đùa như vậy. Y không ngờ Triệu Du Vân đến giờ vẫn còn nhớ kỹ.
“Thế…” Long Việt Băng nhìn mấy động tác ngốc nghếch của Triệu Du Vân, cố hết sức nén cười “Thế nhưng Du vân a… Ngươi biết nên làm như thế nào à?”
Triệu Du Vân sửng sốt một chút, lập tức lí nhí “Không biết…”
“Ha ha ha ha…” Long Việt Băng rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng “Ngươi thực sự là quá đáng yêu mà…”
“Ngươi yên tâm… Ta có cách…” Triệu Du Vân xấu hổ giải thích, sau đó lấy một quyển sách từ dưới gối ra. (Ách, sách gối đầu giường của ém đó, hắc hắc ; )) )
“Cứ làm theo như sách nãi nãi cho ta… nhất định không thành vấn đề…”
“Ha ha ha ha ha ha…” Long Việt Băng càng cười dữ dội, sắp chảy nước mắt đến nơi.
Tiểu Hoa a Tiểu Hoa… Bà thực sự biết dạy cháu a… Có điều… đầu gỗ thân yêu của chúng ta, thực sự định vừa giở sách vừa làm sao??!
“Ngươi cười cái gì?” Triệu Du Vân thấy thái độ của y không được nghiêm túc cho lắm, hơi bị dỗi.
“Du Vân… ngươi bảo ta phải làm thế nào với ngươi bây giờ…”
Long Việt Băng cười ôm lấy người ở trên, xoay một cái, đem Triệu Du Vân đặt ở dưới.
“Những chuyện kiểu này, cứ để ta làm đi…”
“Ngươi… không phải là ngươi…?” Triệu Du Vân có vẻ giật mình.
“Gặp phải ngươi, bệnh gì cũng khỏe rồi.” Long Việt Băng dẫn dắt tay hắn hướng tới chỗ khố hạ của mình. Vừa chạm tới bộ phận tượng trưng cho *** đã cứng lên, mặt Triệu Du Vân nhất thời càng đỏ.
“Du Vân, ngoan… đem tất cả của ngươi, cho ta…”
Long Việt Băng thấp giọng lẩm bẩm, vùi đầu hôn lên cổ Triệu Du Vân, nhẹ nhàng cắn mút thẳng xuống phía dưới.
Y sam dưới động tác thân mật của hai người cứ rơi rụng dần, lả tả dưới đất. Da thịt nóng như lửa càng lúc càng dính chặt vào nhau, không thể tách rời được nữa. Bọn họ lúc này, chỉ cấp thiết muốn thỏa mãn khát vọng trong nội tâm.
“A…”
Điểm mẫn cảm trước ngực bị ngậm vào trong khoang miệng ấm áp mà mút lấy, Triệu Du Vân không kiềm chế nổi phát ra tiếng rên rỉ. Dần dần, khắp cơ thể đều bị sự mơn trớn thành thạo châm lửa, ý thức vốn thành tỉnh cũng chậm rãi trở nên mơ hồ.
Chỉ cần vừa nghĩ tới mình bị người kia chạm vào thì liền vô pháp ức chế nội tâm cảm xúc dâng trào… Ngón tay linh xảo và đôi môi như chứa ma lực, liên tiếp khơi dậy cảm giác ngọt ngào kì dị. Triệu Du Vân cắn môi dưới, không muốn để âm thanh đáng xấu hổ lại truyền ra lần thứ hai.
“Du Vân… đừng nhịn, để ta nghe thấy tiếng của ngươi…”
Lý trí còn sót lại không thể khống chế ổn định được thanh âm. Long Việt Băng cắn lên xương quai xanh duyên dáng của đối phương, vuốt ve da thịt trơn láng trong bắp đùi. Sau đó, tay chậm rãi rời về phía cấm địa chưa từng khai phá kia.
Một ngón tay nhẹ nhàng đi vào dò xét, lập tức bị tràng bích nóng rực gắt gao cuốn lấy.
“Ách…” Triệu Du vân rên lên một tiếng, khó chịu nhíu chặt lông mày. Long Việt Băng lập tức hạ mấy nụ hôn nhẹ lên trán hắn để trấn an.
Chặt quá… Nếu như tùy tiện đi vào, nhất định là sẽ bị thương…
Long Việt Băng rút ngón tay ra, chuyển sang xoa nhẹ căn nguyên dục vọng đã có thay đổi của Triệu Du Vân.
“Nha…”
Bị cường liệt kích thích mà phát sinh tiếng hít sâu, thân thể nhất thời cũng nhẹ nhàng run lên.
“Du Vân…”
Ngón tay nọ chậm rãi vuốt ve ở trên đỉnh nhọn non mềm, đùa giỡn, giữa đôi môi không ngừng thốt ra những tiếng thì thầm đầu độc lòng người.
“Ta yêu ngươi…”
“A…hnn…”
Nước mắt ham muốn theo ngón tay Long Việt Băng lúc chậm lúc nhẹ mà dần dần đong đầy trong mắt. Bỏ qua cảm giác thẹn thùng, bất giác giãy dụa thân thể mảnh mai, khát cầu càng nhiều hơn.
“Du Vân…”
Yêu thương liếm những giọt nước mắt tràn ra, lực đạo ở tay dần mạnh thêm. Rốt cuộc, theo một tiếng rên rỉ ngọt ngào, dịch thể ấm áp tràn đầy lòng bàn tay Long Việt Băng.
Trong tay không có thứ gì dư thừa, Long Việt Băng nhờ vào chất lỏng đó để bôi trơn chỗ kia. Ngón tay ở trong huyệt khẩu ra vào nhiều lần, mãi đến khi nơi ngoan cố ấy dần trở nên mềm mại, mới đem hỏa nhiệt của mình đưa vào.
“A…” Bị vật thể thật lớn xâm nhập, cảm giác không thoải mái khiến thân thể Triệu Du Vân run lên, sau đó dùng lực cắn môi dưới.
Lực cản vẫn còn quá lớn… nơi này thật sự rất chặt.
“Du Vân, thả lỏng thắt lưng một chút…” Đau lòng nhìn phản ứng của người dưới thân, Long Việt Băng một bên an ủi, một bên kích thích vào những điểm mẫn cảm khác trên người đối phương.
“Du Vân thân yêu à…Ngươi cũng đừng nổi giận một cái, liền đá ta xuống giường nha…” Long Việt Băng còn không quên đùa một chút cho đối phương thả lỏng tâm tình “Ta không đánh lại minh chủ đại nhân ngươi đâu a…”
“Nhạc… Băng…”
“Ân…”
Thấy vẻ mặt đối phương đã không còn khó chịu như vừa nãy, Long Việt Băng động thân một cái, xuyên vào thật sâu.
“A…” Lông mày Triệu Du Vân lại lần thứ hai dính chặt vào nhau.
“Ngươi chặt quá…”
Thở hổn hển hôn lên bên khóe mắt mỹ lệ, thơm nhẹ vào cái cằm mịn màng. Đồng thời, cũng bắt đầu tiến hành chậm rãi luật động… Cảm giác đó thực khiến người ta phát cuồng, không nhịn được muốn càng nhiều càng nhiều hơn…
“Ha…”
“Du Vân… đau lắm sao?”
“Ngươi… chậm một chút…”
Long Việt Băng động tác càng lúc càng mạnh đồng thời thay đổi góc độ tiến vào sâu trong thân thể… Triệu Du Vân không thể dùng ngôn ngữ để hình dung cảm giác hiện tại. Tiếp xúc thân mật như thể đang nằm mơ, hạ thể đau mãnh liệt, nội tâm lại dâng lên mật ý nồng đậm, cùng với khoái cảm kỳ diệu không biết từ đâu sinh ra… Đầu óc thật hỗn loạn.
“Ta yêu ngươi…”
Chỉ có những lời này, vẫn rõ ràng vang ở bên tai, rõ ràng không gì sánh được.
“Nhạc… Băng…”
Lại một đợt trừu động đủ khiến người ta đánh mất hết lý trí, tay Triệu Du Vân không kìm được gắt gao bám lấy lưng người kia.
Tối nay, chìm đắm trong ôm ấp, không nghĩ gì nữa…