Chương : 35
Những kẻ đó
Mưa rơi tí tách một đêm. Tới sáng sớm ngày thứ hai, rốt cuộc mây tan mặt trời ló rạng.
Vị đạo *** trong phòng vẫn chưa tiêu tan hết, quần áo rơi lả tả dưới đất. Lúc Triệu Du Vân chậm rãi mở hai mắt, thì nhìn thấy đầu tiên chính là vẻ mặt say ngủ của Long Việt Băng.
Cảm giác đêm qua như sống lại trong thân thể… Da thịt nóng rực dính chặt lấy nhau, ngôn ngữ ôn nhu đầu độc nhân tâm, kích tình triền miên như mộng, cùng với, từng trận đau nhức từ hạ thể truyền tới… Mặt Triệu Du Vân lại đỏ thêm lần nữa.
Tối hôm qua rốt cuộc là sao vậy… cứ như là gặp ma…
Triệu Du Vân cố nén đau đớn, nhẹ nhàng xuống giường, khom lưng nhặt y vật trên mặt đất.
Tiếng động rất nhỏ đó đánh thức Long Việt Băng ở trên giường. Nheo mắt lại nhìn tấm lưng trần duyên dáng của Triệu Du Vân và động tác chậm chạp rõ rệt, Long Việt Băng biếng nhác mỉm cười:
“Du Vân… chào buổi sáng a.”
Nghe thanh âm trầm thấp của y, lưng Triệu Du Vân nhất thời cứng đờ.
“Chào buổi sáng…” Giọng cực mất tự nhiên. Triệu Du Vân thậm chí còn không xoay người lại.
“Cảm thấy thế nào rồi?”
Long Việt Băng đứng dậy, quấn chăn xuống giường, vươn tay ra một cái, kéo cả người Triệu Du Vân vào lòng mình, ôn nhu hỏi thăm “Có đau không?”
“Cũng tàm tạm…” Triệu Du Vân rõ ràng không quen cho lắm với việc hai người có cử động thân mật như vậy giữa ban ngày ban mặt.
“Ân.” Long Việt Băng gật đầu nói “Giờ ta kêu hạ nhân múc nước vào…”
“Không được!!!” Triệu Du Vân thoáng cái kêu lên, sau đó bất chấp hạ thể đau đớn, giãy ra khỏi cái ôm của Long Vịêt Băng, vọt tới trước giường cố sức lấy nệm trải giường ra.
“Du Vân… ngươi muốn làm gì?”
“Đem thứ này thiêu hủy trước đã!” Triệu Du Vân nắm nệm lên, quần áo bất chỉnh lao ra cửa.
Trên nệm còn có vết tích đêm qua giao hoan… nếu như bị hạ nhân thấy, bảo hắn làm sao mà tự xử đây?
“Du Vân thân yêu…” Khóe miệng Long Việt Băng mang vẻ cười, hoàn toàn không ngăn cản hành động của Triệu Du Vân “Thế nhưng trông ngươi như vậy chạy đi làm chuyện kiểu kia… thì chắc ai cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì rồi…”
Lúc điểm tâm
Long Việt Băng, Triệu Du Vân và trù nương cùng ngồi một bàn, bầu không khí trầm muộn không gì sánh được. Mấy lần Long Việt Băng há miệng định nói, đều bị Triệu Du Vân trừng mắt cho im re.
“Du Vân a… hôm nay thân thể cháu khó chịu hả?” Ánh mắt trù nương phiêu về phía tôn nhi một bên, hỏi rất có ý tứ.
“… Không có ạ.”
“Í…?” Trù nương lại dời mắt về phía Long Việt Băng vẻ mặt nghiền ngẫm ở bên cạnh Triệu Du Vân “Nhạc quản gia làm gì cháu sao?”
“… Không có ạ.”
“Tối qua cháu làm gì?”
“… Không làm gì ạ…”
Trước sau không chiếm được đáp án mình muốn, trù nương buông đũa cái ‘cạch’ một cái, hỏi “Tiểu Nhạc, giờ do ngươi trả lời vấn đề của ta.”
“Không cần trả lời nữa.” Long Việt Băng cười hi hi “Thỉnh tự động đổi toàn bộ chữ ‘không’ của Du Vân thành ‘có’.”
“Nhạc Băng!!!” Triệu Du Vân tức giận bật dậy, bất thình lình liên lụy tới chỗ đau trên người, sắc mặt khó coi chống lấy bàn.
“Du Vân, cháu bình tĩnh một chút.” Trù nương vỗ vỗ Triệu Du Vân an ủi “Kỳ thực cần gì phải giấu, dù sao mọi người đều biết rồi, cứ nói thẳng ra còn hơn.”
“Cái gì??!”
“Sáng sớm nay ngươi đã hấp tấp chạy đi đốt nệm cũng đủ làm người khác chú ý rồi, hơn nữa người nhìn thấy ngươi ở trong phòng đi ra cũng không ít, vậy nên chắc cái gì cũng đã biết.” Long Việt Băng kiên trì giải thích với hắn.
Triệu Du Vân trước nay da mặt rất mỏng giờ nhất thời ngây dại.
Nhưng mà, chuyện càng khoa trương còn ở phía sau cơ…
Long Việt Băng và Triệu Du Vân vừa đi tới sân trong, liền có một hạ nhân chạy tới chắp tay nói:
“Trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”
Sắc mặt Triệu Du Vân liền trở nên cực kỳ xấu xí, Long Việt băng thì lại khá là thỏa mãn mà ‘Ô’ một tiếng, gật đầu nói:
“Lát nữa tới trướng phòng lĩnh thưởng nha.”
“Nhạc Băng…”
“Cảm tạ Nhạc đại thần! Cảm tạ Nhạc đại thần!” Hạ nhân đó vội vã khom lưng mấy cái, vui vẻ chạy đi.
Mắt thấy người nọ dễ dàng được lĩnh phần thưởng, một đám hạ nhân đứng xem nhất thời tìm được đường phát tài, cuộn trào mãnh liệt như hồng thủy tới chúc mừng. Cái gì mà đạo đức, luân lý thường thức, đâu thể so nổi với tiền công a?
“Nhạc quản gia và chủ nhà thực sự là trời sinh một đôi a! Tiểu nhân cả đời cũng chưa thấy ai xứng đôi như vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy, ông trời tác hợp! Nhị vị đều là nhân trung long phượng, kim quang lóng lánh a! Chiếu tới mức con mắt tiểu nhân sắp không mở ra được nữa…”
“Nhạc quản gia rốt cuộc được đền bù mong muốn, cùng chủ nhà kết làm chim liền cánh, chúng ta trong lòng cũng vui vẻ a…”
Cuối cùng, thậm chí Hoa Liên Sinh chả hiểu mô tê gì cũng chen tới, góp vui một câu ‘Chúc mừng chúc mừng’.
“. . .”
Hoàn toàn tương phản với vẻ bình thản ung dung của Long Việt Băng, Triệu Du Vân xanh mặt, càng lúc càng muốn phát cáu. Lúc này chưa qua bao lâu… đám hạ nhân thế nào toàn bộ đều thành loại ghê tởm miệng lưỡi trơn tuột, a dua nịnh hót vậy nè?
Khí trời thật ốt.
Triệu phụ thân tâm tình và thể trạng đều hiếm khi đạt tới trạng thái điều kiện tốt nhất thế này, vươn vai một cái, sản sinh nguyện vọng muốn ra sân phơi nắng, hoạt động gân cốt.
Bởi vì thân thể ốm yếu, ông đã nhiều năm chưa ra khỏi cửa, đến rời giường cũng ít. Hôm nay hiếm khi có tinh thần, vì vậy gọi một thị nữ tới, dìu ông thong thả đi vào sân trong.
A… Ánh dương quan ấm áp biết bao… không khí tươi mát biết bao… Triệu phụ hưởng thụ không khí thiên nhiên, thể xác và tinh thần đều sung sướng. Có điều… phía trước sao lại có nhiều người như vậy a?
Hiếu kỳ tới gần, mới phát hiện nhi tử của mình và quản gia đang bị vây giữa đoàn người, bọn hạ nhân biểu tình hưng phấn vô cùng, ríu ra ríu rít nói liên tục.
Có việc vui gì sao?
“A… cha…”
Triệu Du Vân phát hiện phụ thân của mình, đang muốn phất tay kêu đám người xung quanh rời đi, không ngờ vừa lúc đó, đột nhiên có một hạ nhân muốn lĩnh thưởng, hét to không đầu không cuối:
“Hy vọng Nhạc quản gia và chủ nhà ân ân ái ái! Thật dài thật lâu! Sớm sinh quý tử!”
“…” Trong sân tức khắc trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“Cha… chuyện này…” Triệu Du Vân thực sự không biết nên giải thích thế nào.
Triệu phụ nghe rõ mồn một, ngơ ngác sửng sốt rất lâu, sau đó…
Cuối cùng… Ông phun một cách hoa lệ… ngã một cách ưu nhã…
“Ai nha… Lão gia, ngài kiềm chế chút…”
“Cha!!!”
Mưa rơi tí tách một đêm. Tới sáng sớm ngày thứ hai, rốt cuộc mây tan mặt trời ló rạng.
Vị đạo *** trong phòng vẫn chưa tiêu tan hết, quần áo rơi lả tả dưới đất. Lúc Triệu Du Vân chậm rãi mở hai mắt, thì nhìn thấy đầu tiên chính là vẻ mặt say ngủ của Long Việt Băng.
Cảm giác đêm qua như sống lại trong thân thể… Da thịt nóng rực dính chặt lấy nhau, ngôn ngữ ôn nhu đầu độc nhân tâm, kích tình triền miên như mộng, cùng với, từng trận đau nhức từ hạ thể truyền tới… Mặt Triệu Du Vân lại đỏ thêm lần nữa.
Tối hôm qua rốt cuộc là sao vậy… cứ như là gặp ma…
Triệu Du Vân cố nén đau đớn, nhẹ nhàng xuống giường, khom lưng nhặt y vật trên mặt đất.
Tiếng động rất nhỏ đó đánh thức Long Việt Băng ở trên giường. Nheo mắt lại nhìn tấm lưng trần duyên dáng của Triệu Du Vân và động tác chậm chạp rõ rệt, Long Việt Băng biếng nhác mỉm cười:
“Du Vân… chào buổi sáng a.”
Nghe thanh âm trầm thấp của y, lưng Triệu Du Vân nhất thời cứng đờ.
“Chào buổi sáng…” Giọng cực mất tự nhiên. Triệu Du Vân thậm chí còn không xoay người lại.
“Cảm thấy thế nào rồi?”
Long Việt Băng đứng dậy, quấn chăn xuống giường, vươn tay ra một cái, kéo cả người Triệu Du Vân vào lòng mình, ôn nhu hỏi thăm “Có đau không?”
“Cũng tàm tạm…” Triệu Du Vân rõ ràng không quen cho lắm với việc hai người có cử động thân mật như vậy giữa ban ngày ban mặt.
“Ân.” Long Việt Băng gật đầu nói “Giờ ta kêu hạ nhân múc nước vào…”
“Không được!!!” Triệu Du Vân thoáng cái kêu lên, sau đó bất chấp hạ thể đau đớn, giãy ra khỏi cái ôm của Long Vịêt Băng, vọt tới trước giường cố sức lấy nệm trải giường ra.
“Du Vân… ngươi muốn làm gì?”
“Đem thứ này thiêu hủy trước đã!” Triệu Du Vân nắm nệm lên, quần áo bất chỉnh lao ra cửa.
Trên nệm còn có vết tích đêm qua giao hoan… nếu như bị hạ nhân thấy, bảo hắn làm sao mà tự xử đây?
“Du Vân thân yêu…” Khóe miệng Long Việt Băng mang vẻ cười, hoàn toàn không ngăn cản hành động của Triệu Du Vân “Thế nhưng trông ngươi như vậy chạy đi làm chuyện kiểu kia… thì chắc ai cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì rồi…”
Lúc điểm tâm
Long Việt Băng, Triệu Du Vân và trù nương cùng ngồi một bàn, bầu không khí trầm muộn không gì sánh được. Mấy lần Long Việt Băng há miệng định nói, đều bị Triệu Du Vân trừng mắt cho im re.
“Du Vân a… hôm nay thân thể cháu khó chịu hả?” Ánh mắt trù nương phiêu về phía tôn nhi một bên, hỏi rất có ý tứ.
“… Không có ạ.”
“Í…?” Trù nương lại dời mắt về phía Long Việt Băng vẻ mặt nghiền ngẫm ở bên cạnh Triệu Du Vân “Nhạc quản gia làm gì cháu sao?”
“… Không có ạ.”
“Tối qua cháu làm gì?”
“… Không làm gì ạ…”
Trước sau không chiếm được đáp án mình muốn, trù nương buông đũa cái ‘cạch’ một cái, hỏi “Tiểu Nhạc, giờ do ngươi trả lời vấn đề của ta.”
“Không cần trả lời nữa.” Long Việt Băng cười hi hi “Thỉnh tự động đổi toàn bộ chữ ‘không’ của Du Vân thành ‘có’.”
“Nhạc Băng!!!” Triệu Du Vân tức giận bật dậy, bất thình lình liên lụy tới chỗ đau trên người, sắc mặt khó coi chống lấy bàn.
“Du Vân, cháu bình tĩnh một chút.” Trù nương vỗ vỗ Triệu Du Vân an ủi “Kỳ thực cần gì phải giấu, dù sao mọi người đều biết rồi, cứ nói thẳng ra còn hơn.”
“Cái gì??!”
“Sáng sớm nay ngươi đã hấp tấp chạy đi đốt nệm cũng đủ làm người khác chú ý rồi, hơn nữa người nhìn thấy ngươi ở trong phòng đi ra cũng không ít, vậy nên chắc cái gì cũng đã biết.” Long Việt Băng kiên trì giải thích với hắn.
Triệu Du Vân trước nay da mặt rất mỏng giờ nhất thời ngây dại.
Nhưng mà, chuyện càng khoa trương còn ở phía sau cơ…
Long Việt Băng và Triệu Du Vân vừa đi tới sân trong, liền có một hạ nhân chạy tới chắp tay nói:
“Trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”
Sắc mặt Triệu Du Vân liền trở nên cực kỳ xấu xí, Long Việt băng thì lại khá là thỏa mãn mà ‘Ô’ một tiếng, gật đầu nói:
“Lát nữa tới trướng phòng lĩnh thưởng nha.”
“Nhạc Băng…”
“Cảm tạ Nhạc đại thần! Cảm tạ Nhạc đại thần!” Hạ nhân đó vội vã khom lưng mấy cái, vui vẻ chạy đi.
Mắt thấy người nọ dễ dàng được lĩnh phần thưởng, một đám hạ nhân đứng xem nhất thời tìm được đường phát tài, cuộn trào mãnh liệt như hồng thủy tới chúc mừng. Cái gì mà đạo đức, luân lý thường thức, đâu thể so nổi với tiền công a?
“Nhạc quản gia và chủ nhà thực sự là trời sinh một đôi a! Tiểu nhân cả đời cũng chưa thấy ai xứng đôi như vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy, ông trời tác hợp! Nhị vị đều là nhân trung long phượng, kim quang lóng lánh a! Chiếu tới mức con mắt tiểu nhân sắp không mở ra được nữa…”
“Nhạc quản gia rốt cuộc được đền bù mong muốn, cùng chủ nhà kết làm chim liền cánh, chúng ta trong lòng cũng vui vẻ a…”
Cuối cùng, thậm chí Hoa Liên Sinh chả hiểu mô tê gì cũng chen tới, góp vui một câu ‘Chúc mừng chúc mừng’.
“. . .”
Hoàn toàn tương phản với vẻ bình thản ung dung của Long Việt Băng, Triệu Du Vân xanh mặt, càng lúc càng muốn phát cáu. Lúc này chưa qua bao lâu… đám hạ nhân thế nào toàn bộ đều thành loại ghê tởm miệng lưỡi trơn tuột, a dua nịnh hót vậy nè?
Khí trời thật ốt.
Triệu phụ thân tâm tình và thể trạng đều hiếm khi đạt tới trạng thái điều kiện tốt nhất thế này, vươn vai một cái, sản sinh nguyện vọng muốn ra sân phơi nắng, hoạt động gân cốt.
Bởi vì thân thể ốm yếu, ông đã nhiều năm chưa ra khỏi cửa, đến rời giường cũng ít. Hôm nay hiếm khi có tinh thần, vì vậy gọi một thị nữ tới, dìu ông thong thả đi vào sân trong.
A… Ánh dương quan ấm áp biết bao… không khí tươi mát biết bao… Triệu phụ hưởng thụ không khí thiên nhiên, thể xác và tinh thần đều sung sướng. Có điều… phía trước sao lại có nhiều người như vậy a?
Hiếu kỳ tới gần, mới phát hiện nhi tử của mình và quản gia đang bị vây giữa đoàn người, bọn hạ nhân biểu tình hưng phấn vô cùng, ríu ra ríu rít nói liên tục.
Có việc vui gì sao?
“A… cha…”
Triệu Du Vân phát hiện phụ thân của mình, đang muốn phất tay kêu đám người xung quanh rời đi, không ngờ vừa lúc đó, đột nhiên có một hạ nhân muốn lĩnh thưởng, hét to không đầu không cuối:
“Hy vọng Nhạc quản gia và chủ nhà ân ân ái ái! Thật dài thật lâu! Sớm sinh quý tử!”
“…” Trong sân tức khắc trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
“Cha… chuyện này…” Triệu Du Vân thực sự không biết nên giải thích thế nào.
Triệu phụ nghe rõ mồn một, ngơ ngác sửng sốt rất lâu, sau đó…
Cuối cùng… Ông phun một cách hoa lệ… ngã một cách ưu nhã…
“Ai nha… Lão gia, ngài kiềm chế chút…”
“Cha!!!”