Chương 6: Canh Thịt Dê
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Phát Tài ngơ ngác, Tam Nữu phải đứng trong phòng bếp mà dùng khẩu hình miệng, mãi mới khiến Đỗ Phát Tài phản ứng lại: "Xem con này, tướng gia, mời các vị ngồi, mẫu thân Tam Nữu ơi, sang nhà tướng gia báo người nhà họ một tiếng, hôm nay tướng gia dùng cơm ở nhà chúng ta, củi lửa nhà mình bọn họ cứ tuỳ ý lấy." Ông vừa nói vừa đi vào trong bếp.
Tam Nữu đang tìm thịt dê, Đinh Xuân Hoa đang nhổ tỏi, trong nháy mắt, bên trong nhà chính chỉ còn lại Đoàn Thủ Nghĩa, Vệ tướng cùng tôn tử của ông là Vệ Nhược Hoài, Đoàn Thủ Nghĩa thật sự dở khóc dở cười: "Vệ đại nhân, mời dùng trà, phụ mẫu con trước giờ vẫn như vậy."
"Con là Đại nhi tử nhà Tiểu Tam?" Vệ tướng vốn là nhân tinh[1] trong nhân tinh, liền tiếp nhận sự nhiệt tình của Đỗ Phát Tài, cùng tôn tử ngồi xuống, bưng chén trà lên.
[1] Nhân tinh (人精): những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.
Đoàn Thủ Nghĩa cười nói: "Con là tế tử của Đỗ gia." Vừa dứt câu, Đỗ Phát Tài đã đi ra, một tay bưng dĩa hoa đậu tằm, một tay cầm hai đôi đũa, thấy Đoàn Thủ Nghĩa tự rót nước cho mình thì đặt đồ xuống, đánh nhẹ vào mu bàn tay hắn.
"Phụ thân, sao người càng ngày càng giống Tam Nữu vậy, một chén trà thôi mà." Đoàn Thủ Nghĩa rất tủi thân, đường đường một người sống sờ sờ như hắn vậy mà không bằng một chén trà.
Đỗ Phát Tài trừng mắt nhìn hắn một cái, Vệ Nhược Hoài vô thức nắm chặt y phục của Vệ tướng, Vệ tướng thấy Đoàn Thủ Nghĩa có vẻ không vui, lại nhìn vào sắc xanh nhạt trong chén trà làm bằng sứ trắng, nước trà trong vắt, thấy cả đáy nước, ông như ngẫm nghĩ điều gì: "Trà này nhìn rất khác so với loại trà chúng ta thường uống trước kia, đây là trà gì vậy?"
Lần cuối cùng Vệ tướng đến thôn Đỗ gia đã là hai mươi năm về trước, lúc thân phụ của ông qua đời, khi đó Đỗ Phát Tài còn đang cố gắng kiếm tiền cưới vợ, đừng nói là uống trà, ngay cả trà quán cũng không dám bước vào. Nhưng Đỗ Phát Tài chỉ một lòng muốn chiêu đãi hàng xóm cũng như thần tượng tuổi thơ, vậy nên cũng không phát hiện có gì không đúng: "Đây là trà xanh, có bỏ thêm chút hoa quế. Tướng gia, Vệ tiểu ca, hai người ăn trước món này lót dạ, chờ lát nữa là Tam Nữu nhà con sẽ nấu cơm xong." Nói xong thì đẩy dĩa hoa đậu tằm lên trước mặt ông.
Gia tôn hai người nhìn nhau, hoa đậu tằm, trà hoa quế? Đây là thứ gì, có thể uống, có thể ăn sao? Vệ tướng đã sống lâu thành tinh, mặc dù sinh lòng hoài nghi nhưng không biểu hiện ra mặt. Còn Vệ Nhược Hoài, mặc dù có thông minh hơn người đồng trang lứa, song dù sao cũng chỉ mới mười một tuổi, vẫn chưa học cách quản lý biểu cảm của mình.
"Ăn rất ngon đấy." Đỗ Phát Tài thấy ông chần chừ, vô thức định lấy tay bốc một miếng ăn cho bọn họ xem, bàn tay chực đưa ra thì mới ý thức được người trước mặt là Vệ tướng đến từ kinh kỳ, không phải hương thân lớn lên ở thôn quê. "Thủ Nghĩa, lấy đôi đũa cho ta."
"Được rồi, ta tin, ta tin con." Vệ tướng đoán được ý đồ của ông, cầm lấy đũa gắp một miếng. "Lạo xạo" trong miệng, vừa xốp lại vừa giòn? Vệ tướng đờ ra. "Tổ phụ?" Vệ Nhược Hoài nhìn chằm chằm ông, lo lắng không thôi, sao người thật sự ăn vào vậy?
Vệ tướng trả lời bằng cách tiếp tục bỏ đậu tằm vào trong miệng, Đỗ Phát Tài lập tức nhếch miệng cười nói: "Con nói không sai chứ?"
"Không sai..." Vệ tướng nuốt đậu tằm xuống, không kịp chờ đợi mà nhấp một ngụm trà xanh, uống một hơi, lá trà toả hương thơm ngát, có thêm mùi hoa quế nồng đậm, hỗn hợp này lại hoà quyện với hương vị của đậu tằm, trong khoảnh khắc liền bùng nổ khắp khoang miệng, Vệ tướng nói không nên lời, thế là lại gắp một miếng đậu tằm, uống một ngụm trà.
"Tổ phụ?" Vệ Nhược Hoài gấp gáp, cố né tránh ánh mắt của Đỗ Phát Tài và Đoài Thủ Nghĩa mà nhéo vào cánh tay ông, ăn ngon hay không thì cũng phải nói một lời, hắn còn đang đói meo đây này.
"Ai ui, thằng nhóc này làm gì vậy?!" Cánh tay Vệ tướng nhói lên, đậu tằm lăn xuống mặt đất, ông quay đầu lại, đối diện ánh mắt hiếu kỳ của tôn tử, Vệ tướng đỏ mặt, ông đúng là ham ăn quên cả đại tôn tử của mình: "Ăn đi, ngon lắm. Tam tiểu tử, đậu tằm này cũng do nhà con làm sao?"
"Đúng vậy, vừa mới làm xong thôi." Đỗ Phát Tài vừa lấy một chiếc ghế đẩu, chuẩn bị đặt mông xuống thì nghe Tam Nữu từ trong phòng bếp gọi với ra. "Phụ thân, nhóm lửa giúp con với."
"Gọi Nhị tỷ con đi." Đỗ Phát Tài còn chưa kịp khoe khoang món ăn nhà mình ngon như thế nào, sao có thể rời đi.
Tam Nữu trừng mắt nhìn thịt khô trong ngăn tủ, đúng là phụ thân nàng: "Lúc mẫu thân rửa đậu tằm thì Đại tỷ và Nhị tỷ đã ra ngoài rồi, người quên rồi à?"
Đỗ Phát Tài sững người, vuốt mặt một cái: "Vậy hả, hai đứa nó không nói ta biết. Thủ Nghĩa, con đi nhóm lửa đi."
Vệ tướng há miệng, định nói rằng bọn họ ăn đậu tằm thôi là được. Để một đại lão gia đi nhóm lửa còn ra thể thống gì, thấy Đoàn Thủ Nghĩa đứng lên, trên mặt không có nửa phần không cam tâm. Gia tôn hai người vừa trở về quê không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, im lặng tự hỏi, nơi đây có phải là thôn Đỗ gia không?
Có loại trà kỳ lạ, có đậu tằm kỳ lạ, ngay cả con người cũng kỳ lạ không kém? Không phải Vệ tướng thiếu kiến thức, mà ông đã sống gần một đời người, chưa từng thấy nam nhân bước vào nhà bếp. Đương nhiên, ngoại trừ đầu bếp trong quân doanh hay hạ nhân trong nhà.
"Mọi người ăn đi." Đỗ Phát Tài thấy một già một trẻ dừng đũa, bèn nhấc ấm trà lên, rót đầy chén cho hai người. Hương thơm nóng bỏng toả ra, Vệ tướng gia không khỏi băn khoăn về đủ sự khác thường trước mắt: "Trong này có lá trà không? Sao, sao lá trà không trôi xuống?"
"À, lá trà ở trong túi vải đấy." Đỗ Phát Tài lần đầu uống trà xanh thì cũng tò mò, suy bụng ta ra bụng người, thế là mở nắp lên, giơ lên trước mặt gia tôn, hai người nhìn thấy bên trong ấm một chiếc túi lụa trắng to bằng lòng bàn tay của đứa trẻ đang nổi lên giữa lòng ấm.
"Thật là tâm tư tinh tế." Vệ tướng không tiếc lời tán thưởng. Đỗ Phát Tài cũng tự hào. "Đều là do Tam khuê nữ nhà con làm, nàng ấy à, chỉ thích chơi đùa, ăn ăn uống uống mà thôi."
"Tam Nữu?" Vệ tướng gia không khỏi nhớ đến những lời đã nghe được lúc trước. "Đậu tằm chiên cũng là món do nhi nữ nghĩ ra sao?"
"Phải." Đỗ Phát Tài cũng không định giấu diếm ông. "Tam Nữu biết rất nhiều kiểu cách nấu nướng, ắt đời trước nó là một trù tử đấy."
"Cho dù có là trù tử, ắt cũng phải cấp bậc ngự trù." Nếu như trước đó không nghe thấy Tam Nữu nói ra, Vệ tướng nhất định sẽ cho rằng Đỗ Phát Tài đang khoác lác, không như bây giờ. "Con cũng chưa từng ăn củ từ xào tỏi non[2] đâu, phải thử mới được."
[2] Củ từ xào tỏi non (蒜苗炒山药).
"Nhất định phải thử." Vệ tướng không những ra đang quan lão gia mà còn thoải mái cười vang, Đỗ Phát Tài ngồi trong nhà mình, bất tri bất giác quên đối phương là lão sư của Thái tử, vô thức xem ông như hàng xóm láng giềng, cứ thế khen ngợi món ăn mà Tam Nữu làm, dù kiếp trước Tam Nữu luyện được bộ mặt vô sỉ, song nghe được từ trong sảnh chính không ngừng truyền đến tiếng cười, nàng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
"Sao cái gì phụ thân cũng nói hết ra vậy?" Nghe phụ thân kể chuyện lần đầu nấu cơm nàng suýt tự thiêu chính mình, nàng giận dữ nói. "Mẫu thân, người ra xem một chút đi."
Đinh Xuân Hoa đang rửa tỏi non, cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Phụ thân con nói có sai đâu." Rồi lại tiếp tục vớt tỏi non ra, chuẩn bị rửa củ từ.
"Từ từ, người gọt vỏ đi rồi hãy rửa sạch." Trước đó, Tam Nữu đã nhờ Đoàn Thủ Nghĩa chặt hai cân thịt khô, hiện giờ cô đang nhón chân nhìn thịt khô trong nồi nấu như thế nào. Nàng thấy động tác của mẫu thân thì cuống quýt ngăn lại.
"Gọt vỏ?" Đinh Xuân Hoa cầm dao mà run tay. "Củ từ trơn như cá chạch, sao mà gọt vỏ được?"
Tam Nữu đáp: "Người đeo bao tay vào đi." Trước kia luộc củ từ thì có thể để nguyên vỏ, nhưng củ từ mang đi xào thì không được. "Phải rồi, mẫu thân, chỉ có hai chủ tử là Vệ tướng gia và Vệ Nhược Hoài trở về sao? Khi nãy con nhìn một chút, ngoài cửa có đến mấy cỗ xe ngựa lận."
"Nghe nói còn một tiểu tôn tử nữa, trên đường tới đây thì ngủ quên." Đinh Xuân Hoa đáp xong, có hơi khựng lại. "Chúng ta có cần chờ hay chừa phần ăn cho hắn không?"
"Chừa làm gì, cứ làm cơm xong thì hỏi Vệ đại nhân là được." Tam Nữu nhắc đến nấu cơm thì vội vàng đặt thìa xuống. "Tỷ phu, mau lấy thịt dê ra, xém chút là muội quên, thịt dê phải được hầm từ trước, nếu không hầm nhừ thì sẽ khó ăn lắm." Nàng vừa đi qua bên kia phòng vừa lải nhải.
Đoàn Thủ Nghĩa cũng chợt nghĩ đến, mái đầu Vệ tướng đã bạc phơ, cũng không còn trẻ nữa. "Nồi lớn dùng nấu thịt, nồi nhỏ thì một lát dùng xào rau, còn chỗ nào hầm thịt đâu?"
"Lò nấu nước trên nhà chính." Hôm qua đột nhiên trở lạnh, Tam Nữu liền nhờ phụ thân đốt than đặt trong nhà chính, vừa để trong phòng có hơi ấm, thứ hai vừa có sẵn nước ấm trên bếp, có thể dùng rửa tay, rửa mặt hay rửa rau.
Nhà chồng của Đại Ny và Nhị Nha đều giàu có, thành ra không cần Đỗ Phát Tài giúp đỡ, khuê nữ còn nhỏ tuổi, Đỗ Phát Tài cũng không cần dành dụm tiền để cưới con dâu, lúc Tam Nữu bảo vậy, ông không những đốt lò mà còn cố ý lên huyệt mua một sọt than. Trên đường trở về gặp Lý Nguyệt Quý, còn bị bà mỉa mai là thật biết hưởng thụ.
Đỗ Phát Tài cười cười, trong lòng lại nghĩ, có tiền mà không tiêu, chẳng lẽ còn đợi khi chết chôn theo sao?
Đoàn Thủ Nghĩa vẫn lù lù đứng đấy: "Mẫu thân, người đi dời lò đi, nếu con đi thì phụ thân lại nói con nữa. Vừa rồi con chỉ định uống một ngụm trà, vậy mà ông ấy cũng không cho."
"Muội cũng không cho đấy." Tam Nữu lên tiếng. "Muội chưa thấy ai ba ngày hai bữa cứ đến nhà lão trượng nhân[3] ăn chực đấy, tỷ phu, huynh có gặp chưa?" Nàng cũng không đợi hắn mở miệng. "Bị như vậy là đáng đời huynh, nếu không phải Vệ tướng tới, phụ thân đã đuổi huynh về nhà rồi."
[3] Lão trượng nhân (老丈人): bố vợ.
"Muội chỉ cần nói huynh biết thịt kho tàu, cá chua ngọt, gà luộc làm như thế nào, huynh tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi đến đây nữa." Đoàn Thủ Nghĩa và Đại Ny thành thân cũng hơn một năm, nếu ở trong nhà người khác thì vẫn được xem là nữ tế mới.
Tuy nhiên, Đoàn Thủ Nghĩa từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, về sau còn giúp phụ thân mua nguyên liệu, tính tiền, chào hỏi khách khứa, sớm đã luyện thành một lớp da mặt dày như đồng sắt. Mà trước khi thành thân với Đại Ny, Đỗ gia luôn thấy Đoàn Thủ Nghĩa chỉ là một tiểu tử hay ngại ngùng, tính tình trung thực trầm ổn.
Thế nhưng, từ sau khi Tam Nữu nấu cơm còn ngon hơn trù tử nhà hắn, lúc hắn hỏi thăm cách làm, Tam Nữu không những không để ý mà còn mắng mỏ hắn, Đoàn Thủ Nghĩa liền xé bỏ lớp nguỵ trang kia. Bởi vậy, Đỗ Phát Tài cũng không chỉ một lần lo lắng, nhị nữ tế cũng là một tên gia hoả trong ngoài bất đồng.
"Tỷ phu, làm người không thể có lòng tham không đáy." Tam Nữu dùng đũa đâm vào thịt khô, thấy thịt đã chín, liền nhờ mẫu thân vớt ra. Trong lúc mẫu thân đang gọt củ từ thì Tam Nữu bắt đầu rửa thịt dê. Đợi đến lúc mẫu thân thái thịt dê thì Tam Nữu lên tiếng. "Tỷ phu, huynh thấy trình tự rồi đấy, đừng có nói muội hẹp hòi nữa."
"Huynh thấy rồi." Đoàn Thủ Nghĩa cho thêm củi vào thì đứng lên. Nhân lúc trong chảo còn nóng, Tam Nữu cho một khối mỡ heo vào, chỉ trong chốc lát, dưới đáy chảo đã toả khói xanh.
Sau đó, Tam Nữu cho hành thái, gừng vào xào, tới khi dậy mùi thơm thì cho từng lát củ mài, đảo đều tay cho đến khi săn lại, thêm rượu gạo tự ủ, muối và bột ngọt tôm khô, đợi đến khi đầy nửa chảo thì lại thêm một ít giấm, cho mầm tỏi băm nhuyễn vào. Chờ khi mầm tỏi chuyển màu, Tam Nữu lập tức tránh sang: "Mẫu thân, người dọn ra đi."
"Xong rồi sao?" Tổng thời gian còn chưa hết một chén trà. "Ăn được không?" Đoàn Thủ Nghĩa hoài nghi.
Tam Nữu cũng lười trả lời: "Huynh có thể ăn món khác."
"Nói thế chứ Thủ Nghĩa vẫn ăn mà." Đinh Xuân Hoa đưa thịt dê đã thái miếng cho khuê nữ. "Tiếp theo thái thịt khô à?" Tầm này năm ngoái, Đinh Xuân Hoa còn coi Tam Nữu như là sát thủ nhà bếp, cũng chỉ mới nửa năm, bà đã trở thành thủ hạ của Tam Nữu.
Có đôi khi bà cảm thấy, nếu không phải Tam Nữu còn bé, lúc nấu cơm phải nhón chân lên mới thấy được đồ ăn trong nồi thì không chừng người không được vào bếp sẽ là bà.
"Dạ, người thái lát mỏng đi." Đoàn Thủ Nghĩa mặc dù không vui, song vẫn ra nhà chính xách bếp lò lên, Tam Nữu đặt nồi đất hầm thịt dê lên trên lò. "Tỷ phu, trông hộ muội một lát, khi nào sôi thì gọi muội."
"Muội đi đâu vậy?" Đoàn Thủ Nghĩa thấy nàng ra ngoài.
Tam Nữu nói: "Muội đi gọi hai vị tỷ tỷ chơi mãi không về, còn làm gì được nữa đâu!" Nói xong thì bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã gặp một tiểu tử thấp hơn nàng nửa cái đầu, thấy đối phương đội mũ che màu trắng, nhìn quanh quất khắp nơi, nàng bèn lên tiếng hỏi. "Là Vệ nhị công tử đúng không? Gia gia và đại ca đệ đều ở nhà ta." Nói rồi thì chỉ về phía cổng lớn nhà mình.
"Cô, cô thật xinh đẹp." Tiểu hài tử chớp đôi mắt to, đi hai ba bước đến trước mặt nàng, lóng ngóng chắp tay thi lễ. "Cô nương, xin hỏi cô nương tên gì? Ta rất thích cô."
Lời tác giả:
Tam Nữu:...
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Đỗ Phát Tài ngơ ngác, Tam Nữu phải đứng trong phòng bếp mà dùng khẩu hình miệng, mãi mới khiến Đỗ Phát Tài phản ứng lại: "Xem con này, tướng gia, mời các vị ngồi, mẫu thân Tam Nữu ơi, sang nhà tướng gia báo người nhà họ một tiếng, hôm nay tướng gia dùng cơm ở nhà chúng ta, củi lửa nhà mình bọn họ cứ tuỳ ý lấy." Ông vừa nói vừa đi vào trong bếp.
Tam Nữu đang tìm thịt dê, Đinh Xuân Hoa đang nhổ tỏi, trong nháy mắt, bên trong nhà chính chỉ còn lại Đoàn Thủ Nghĩa, Vệ tướng cùng tôn tử của ông là Vệ Nhược Hoài, Đoàn Thủ Nghĩa thật sự dở khóc dở cười: "Vệ đại nhân, mời dùng trà, phụ mẫu con trước giờ vẫn như vậy."
"Con là Đại nhi tử nhà Tiểu Tam?" Vệ tướng vốn là nhân tinh[1] trong nhân tinh, liền tiếp nhận sự nhiệt tình của Đỗ Phát Tài, cùng tôn tử ngồi xuống, bưng chén trà lên.
[1] Nhân tinh (人精): những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.
Đoàn Thủ Nghĩa cười nói: "Con là tế tử của Đỗ gia." Vừa dứt câu, Đỗ Phát Tài đã đi ra, một tay bưng dĩa hoa đậu tằm, một tay cầm hai đôi đũa, thấy Đoàn Thủ Nghĩa tự rót nước cho mình thì đặt đồ xuống, đánh nhẹ vào mu bàn tay hắn.
"Phụ thân, sao người càng ngày càng giống Tam Nữu vậy, một chén trà thôi mà." Đoàn Thủ Nghĩa rất tủi thân, đường đường một người sống sờ sờ như hắn vậy mà không bằng một chén trà.
Đỗ Phát Tài trừng mắt nhìn hắn một cái, Vệ Nhược Hoài vô thức nắm chặt y phục của Vệ tướng, Vệ tướng thấy Đoàn Thủ Nghĩa có vẻ không vui, lại nhìn vào sắc xanh nhạt trong chén trà làm bằng sứ trắng, nước trà trong vắt, thấy cả đáy nước, ông như ngẫm nghĩ điều gì: "Trà này nhìn rất khác so với loại trà chúng ta thường uống trước kia, đây là trà gì vậy?"
Lần cuối cùng Vệ tướng đến thôn Đỗ gia đã là hai mươi năm về trước, lúc thân phụ của ông qua đời, khi đó Đỗ Phát Tài còn đang cố gắng kiếm tiền cưới vợ, đừng nói là uống trà, ngay cả trà quán cũng không dám bước vào. Nhưng Đỗ Phát Tài chỉ một lòng muốn chiêu đãi hàng xóm cũng như thần tượng tuổi thơ, vậy nên cũng không phát hiện có gì không đúng: "Đây là trà xanh, có bỏ thêm chút hoa quế. Tướng gia, Vệ tiểu ca, hai người ăn trước món này lót dạ, chờ lát nữa là Tam Nữu nhà con sẽ nấu cơm xong." Nói xong thì đẩy dĩa hoa đậu tằm lên trước mặt ông.
Gia tôn hai người nhìn nhau, hoa đậu tằm, trà hoa quế? Đây là thứ gì, có thể uống, có thể ăn sao? Vệ tướng đã sống lâu thành tinh, mặc dù sinh lòng hoài nghi nhưng không biểu hiện ra mặt. Còn Vệ Nhược Hoài, mặc dù có thông minh hơn người đồng trang lứa, song dù sao cũng chỉ mới mười một tuổi, vẫn chưa học cách quản lý biểu cảm của mình.
"Ăn rất ngon đấy." Đỗ Phát Tài thấy ông chần chừ, vô thức định lấy tay bốc một miếng ăn cho bọn họ xem, bàn tay chực đưa ra thì mới ý thức được người trước mặt là Vệ tướng đến từ kinh kỳ, không phải hương thân lớn lên ở thôn quê. "Thủ Nghĩa, lấy đôi đũa cho ta."
"Được rồi, ta tin, ta tin con." Vệ tướng đoán được ý đồ của ông, cầm lấy đũa gắp một miếng. "Lạo xạo" trong miệng, vừa xốp lại vừa giòn? Vệ tướng đờ ra. "Tổ phụ?" Vệ Nhược Hoài nhìn chằm chằm ông, lo lắng không thôi, sao người thật sự ăn vào vậy?
Vệ tướng trả lời bằng cách tiếp tục bỏ đậu tằm vào trong miệng, Đỗ Phát Tài lập tức nhếch miệng cười nói: "Con nói không sai chứ?"
"Không sai..." Vệ tướng nuốt đậu tằm xuống, không kịp chờ đợi mà nhấp một ngụm trà xanh, uống một hơi, lá trà toả hương thơm ngát, có thêm mùi hoa quế nồng đậm, hỗn hợp này lại hoà quyện với hương vị của đậu tằm, trong khoảnh khắc liền bùng nổ khắp khoang miệng, Vệ tướng nói không nên lời, thế là lại gắp một miếng đậu tằm, uống một ngụm trà.
"Tổ phụ?" Vệ Nhược Hoài gấp gáp, cố né tránh ánh mắt của Đỗ Phát Tài và Đoài Thủ Nghĩa mà nhéo vào cánh tay ông, ăn ngon hay không thì cũng phải nói một lời, hắn còn đang đói meo đây này.
"Ai ui, thằng nhóc này làm gì vậy?!" Cánh tay Vệ tướng nhói lên, đậu tằm lăn xuống mặt đất, ông quay đầu lại, đối diện ánh mắt hiếu kỳ của tôn tử, Vệ tướng đỏ mặt, ông đúng là ham ăn quên cả đại tôn tử của mình: "Ăn đi, ngon lắm. Tam tiểu tử, đậu tằm này cũng do nhà con làm sao?"
"Đúng vậy, vừa mới làm xong thôi." Đỗ Phát Tài vừa lấy một chiếc ghế đẩu, chuẩn bị đặt mông xuống thì nghe Tam Nữu từ trong phòng bếp gọi với ra. "Phụ thân, nhóm lửa giúp con với."
"Gọi Nhị tỷ con đi." Đỗ Phát Tài còn chưa kịp khoe khoang món ăn nhà mình ngon như thế nào, sao có thể rời đi.
Tam Nữu trừng mắt nhìn thịt khô trong ngăn tủ, đúng là phụ thân nàng: "Lúc mẫu thân rửa đậu tằm thì Đại tỷ và Nhị tỷ đã ra ngoài rồi, người quên rồi à?"
Đỗ Phát Tài sững người, vuốt mặt một cái: "Vậy hả, hai đứa nó không nói ta biết. Thủ Nghĩa, con đi nhóm lửa đi."
Vệ tướng há miệng, định nói rằng bọn họ ăn đậu tằm thôi là được. Để một đại lão gia đi nhóm lửa còn ra thể thống gì, thấy Đoàn Thủ Nghĩa đứng lên, trên mặt không có nửa phần không cam tâm. Gia tôn hai người vừa trở về quê không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, im lặng tự hỏi, nơi đây có phải là thôn Đỗ gia không?
Có loại trà kỳ lạ, có đậu tằm kỳ lạ, ngay cả con người cũng kỳ lạ không kém? Không phải Vệ tướng thiếu kiến thức, mà ông đã sống gần một đời người, chưa từng thấy nam nhân bước vào nhà bếp. Đương nhiên, ngoại trừ đầu bếp trong quân doanh hay hạ nhân trong nhà.
"Mọi người ăn đi." Đỗ Phát Tài thấy một già một trẻ dừng đũa, bèn nhấc ấm trà lên, rót đầy chén cho hai người. Hương thơm nóng bỏng toả ra, Vệ tướng gia không khỏi băn khoăn về đủ sự khác thường trước mắt: "Trong này có lá trà không? Sao, sao lá trà không trôi xuống?"
"À, lá trà ở trong túi vải đấy." Đỗ Phát Tài lần đầu uống trà xanh thì cũng tò mò, suy bụng ta ra bụng người, thế là mở nắp lên, giơ lên trước mặt gia tôn, hai người nhìn thấy bên trong ấm một chiếc túi lụa trắng to bằng lòng bàn tay của đứa trẻ đang nổi lên giữa lòng ấm.
"Thật là tâm tư tinh tế." Vệ tướng không tiếc lời tán thưởng. Đỗ Phát Tài cũng tự hào. "Đều là do Tam khuê nữ nhà con làm, nàng ấy à, chỉ thích chơi đùa, ăn ăn uống uống mà thôi."
"Tam Nữu?" Vệ tướng gia không khỏi nhớ đến những lời đã nghe được lúc trước. "Đậu tằm chiên cũng là món do nhi nữ nghĩ ra sao?"
"Phải." Đỗ Phát Tài cũng không định giấu diếm ông. "Tam Nữu biết rất nhiều kiểu cách nấu nướng, ắt đời trước nó là một trù tử đấy."
"Cho dù có là trù tử, ắt cũng phải cấp bậc ngự trù." Nếu như trước đó không nghe thấy Tam Nữu nói ra, Vệ tướng nhất định sẽ cho rằng Đỗ Phát Tài đang khoác lác, không như bây giờ. "Con cũng chưa từng ăn củ từ xào tỏi non[2] đâu, phải thử mới được."
[2] Củ từ xào tỏi non (蒜苗炒山药).
"Nhất định phải thử." Vệ tướng không những ra đang quan lão gia mà còn thoải mái cười vang, Đỗ Phát Tài ngồi trong nhà mình, bất tri bất giác quên đối phương là lão sư của Thái tử, vô thức xem ông như hàng xóm láng giềng, cứ thế khen ngợi món ăn mà Tam Nữu làm, dù kiếp trước Tam Nữu luyện được bộ mặt vô sỉ, song nghe được từ trong sảnh chính không ngừng truyền đến tiếng cười, nàng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
"Sao cái gì phụ thân cũng nói hết ra vậy?" Nghe phụ thân kể chuyện lần đầu nấu cơm nàng suýt tự thiêu chính mình, nàng giận dữ nói. "Mẫu thân, người ra xem một chút đi."
Đinh Xuân Hoa đang rửa tỏi non, cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Phụ thân con nói có sai đâu." Rồi lại tiếp tục vớt tỏi non ra, chuẩn bị rửa củ từ.
"Từ từ, người gọt vỏ đi rồi hãy rửa sạch." Trước đó, Tam Nữu đã nhờ Đoàn Thủ Nghĩa chặt hai cân thịt khô, hiện giờ cô đang nhón chân nhìn thịt khô trong nồi nấu như thế nào. Nàng thấy động tác của mẫu thân thì cuống quýt ngăn lại.
"Gọt vỏ?" Đinh Xuân Hoa cầm dao mà run tay. "Củ từ trơn như cá chạch, sao mà gọt vỏ được?"
Tam Nữu đáp: "Người đeo bao tay vào đi." Trước kia luộc củ từ thì có thể để nguyên vỏ, nhưng củ từ mang đi xào thì không được. "Phải rồi, mẫu thân, chỉ có hai chủ tử là Vệ tướng gia và Vệ Nhược Hoài trở về sao? Khi nãy con nhìn một chút, ngoài cửa có đến mấy cỗ xe ngựa lận."
"Nghe nói còn một tiểu tôn tử nữa, trên đường tới đây thì ngủ quên." Đinh Xuân Hoa đáp xong, có hơi khựng lại. "Chúng ta có cần chờ hay chừa phần ăn cho hắn không?"
"Chừa làm gì, cứ làm cơm xong thì hỏi Vệ đại nhân là được." Tam Nữu nhắc đến nấu cơm thì vội vàng đặt thìa xuống. "Tỷ phu, mau lấy thịt dê ra, xém chút là muội quên, thịt dê phải được hầm từ trước, nếu không hầm nhừ thì sẽ khó ăn lắm." Nàng vừa đi qua bên kia phòng vừa lải nhải.
Đoàn Thủ Nghĩa cũng chợt nghĩ đến, mái đầu Vệ tướng đã bạc phơ, cũng không còn trẻ nữa. "Nồi lớn dùng nấu thịt, nồi nhỏ thì một lát dùng xào rau, còn chỗ nào hầm thịt đâu?"
"Lò nấu nước trên nhà chính." Hôm qua đột nhiên trở lạnh, Tam Nữu liền nhờ phụ thân đốt than đặt trong nhà chính, vừa để trong phòng có hơi ấm, thứ hai vừa có sẵn nước ấm trên bếp, có thể dùng rửa tay, rửa mặt hay rửa rau.
Nhà chồng của Đại Ny và Nhị Nha đều giàu có, thành ra không cần Đỗ Phát Tài giúp đỡ, khuê nữ còn nhỏ tuổi, Đỗ Phát Tài cũng không cần dành dụm tiền để cưới con dâu, lúc Tam Nữu bảo vậy, ông không những đốt lò mà còn cố ý lên huyệt mua một sọt than. Trên đường trở về gặp Lý Nguyệt Quý, còn bị bà mỉa mai là thật biết hưởng thụ.
Đỗ Phát Tài cười cười, trong lòng lại nghĩ, có tiền mà không tiêu, chẳng lẽ còn đợi khi chết chôn theo sao?
Đoàn Thủ Nghĩa vẫn lù lù đứng đấy: "Mẫu thân, người đi dời lò đi, nếu con đi thì phụ thân lại nói con nữa. Vừa rồi con chỉ định uống một ngụm trà, vậy mà ông ấy cũng không cho."
"Muội cũng không cho đấy." Tam Nữu lên tiếng. "Muội chưa thấy ai ba ngày hai bữa cứ đến nhà lão trượng nhân[3] ăn chực đấy, tỷ phu, huynh có gặp chưa?" Nàng cũng không đợi hắn mở miệng. "Bị như vậy là đáng đời huynh, nếu không phải Vệ tướng tới, phụ thân đã đuổi huynh về nhà rồi."
[3] Lão trượng nhân (老丈人): bố vợ.
"Muội chỉ cần nói huynh biết thịt kho tàu, cá chua ngọt, gà luộc làm như thế nào, huynh tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi đến đây nữa." Đoàn Thủ Nghĩa và Đại Ny thành thân cũng hơn một năm, nếu ở trong nhà người khác thì vẫn được xem là nữ tế mới.
Tuy nhiên, Đoàn Thủ Nghĩa từ nhỏ đã biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, về sau còn giúp phụ thân mua nguyên liệu, tính tiền, chào hỏi khách khứa, sớm đã luyện thành một lớp da mặt dày như đồng sắt. Mà trước khi thành thân với Đại Ny, Đỗ gia luôn thấy Đoàn Thủ Nghĩa chỉ là một tiểu tử hay ngại ngùng, tính tình trung thực trầm ổn.
Thế nhưng, từ sau khi Tam Nữu nấu cơm còn ngon hơn trù tử nhà hắn, lúc hắn hỏi thăm cách làm, Tam Nữu không những không để ý mà còn mắng mỏ hắn, Đoàn Thủ Nghĩa liền xé bỏ lớp nguỵ trang kia. Bởi vậy, Đỗ Phát Tài cũng không chỉ một lần lo lắng, nhị nữ tế cũng là một tên gia hoả trong ngoài bất đồng.
"Tỷ phu, làm người không thể có lòng tham không đáy." Tam Nữu dùng đũa đâm vào thịt khô, thấy thịt đã chín, liền nhờ mẫu thân vớt ra. Trong lúc mẫu thân đang gọt củ từ thì Tam Nữu bắt đầu rửa thịt dê. Đợi đến lúc mẫu thân thái thịt dê thì Tam Nữu lên tiếng. "Tỷ phu, huynh thấy trình tự rồi đấy, đừng có nói muội hẹp hòi nữa."
"Huynh thấy rồi." Đoàn Thủ Nghĩa cho thêm củi vào thì đứng lên. Nhân lúc trong chảo còn nóng, Tam Nữu cho một khối mỡ heo vào, chỉ trong chốc lát, dưới đáy chảo đã toả khói xanh.
Sau đó, Tam Nữu cho hành thái, gừng vào xào, tới khi dậy mùi thơm thì cho từng lát củ mài, đảo đều tay cho đến khi săn lại, thêm rượu gạo tự ủ, muối và bột ngọt tôm khô, đợi đến khi đầy nửa chảo thì lại thêm một ít giấm, cho mầm tỏi băm nhuyễn vào. Chờ khi mầm tỏi chuyển màu, Tam Nữu lập tức tránh sang: "Mẫu thân, người dọn ra đi."
"Xong rồi sao?" Tổng thời gian còn chưa hết một chén trà. "Ăn được không?" Đoàn Thủ Nghĩa hoài nghi.
Tam Nữu cũng lười trả lời: "Huynh có thể ăn món khác."
"Nói thế chứ Thủ Nghĩa vẫn ăn mà." Đinh Xuân Hoa đưa thịt dê đã thái miếng cho khuê nữ. "Tiếp theo thái thịt khô à?" Tầm này năm ngoái, Đinh Xuân Hoa còn coi Tam Nữu như là sát thủ nhà bếp, cũng chỉ mới nửa năm, bà đã trở thành thủ hạ của Tam Nữu.
Có đôi khi bà cảm thấy, nếu không phải Tam Nữu còn bé, lúc nấu cơm phải nhón chân lên mới thấy được đồ ăn trong nồi thì không chừng người không được vào bếp sẽ là bà.
"Dạ, người thái lát mỏng đi." Đoàn Thủ Nghĩa mặc dù không vui, song vẫn ra nhà chính xách bếp lò lên, Tam Nữu đặt nồi đất hầm thịt dê lên trên lò. "Tỷ phu, trông hộ muội một lát, khi nào sôi thì gọi muội."
"Muội đi đâu vậy?" Đoàn Thủ Nghĩa thấy nàng ra ngoài.
Tam Nữu nói: "Muội đi gọi hai vị tỷ tỷ chơi mãi không về, còn làm gì được nữa đâu!" Nói xong thì bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã gặp một tiểu tử thấp hơn nàng nửa cái đầu, thấy đối phương đội mũ che màu trắng, nhìn quanh quất khắp nơi, nàng bèn lên tiếng hỏi. "Là Vệ nhị công tử đúng không? Gia gia và đại ca đệ đều ở nhà ta." Nói rồi thì chỉ về phía cổng lớn nhà mình.
"Cô, cô thật xinh đẹp." Tiểu hài tử chớp đôi mắt to, đi hai ba bước đến trước mặt nàng, lóng ngóng chắp tay thi lễ. "Cô nương, xin hỏi cô nương tên gì? Ta rất thích cô."
Lời tác giả:
Tam Nữu:...
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.