Chương 7: Bánh Bao Nấm Hương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chết tiệt!" Tam Nữu có hơi loạng choạng, chửi thầm một tiếng, ngước nhìn ánh mắt ngây thơ thưởng thức của tiểu hài tử thì liền bật cười. "Cảm ơn đệ thích ta."
"Cô nương, cô còn chưa nói tên cô là gì." Tiểu hài tử mập mạp nhìn chằm chằm nàng, chấp nhất đợi câu trả lời. Tam Nữu vỗ trán. "Gia gia đệ đang gọi đệ kìa."
"Hả?" Tiểu hài tử có hơi ngẩn người. "Gia gia sao? Lúc nào vậy, sao ta không nghe thấy gì?"
"Vừa mới khi nãy, từ trong nhà ta truyền ra." Tam Nữu lại chỉ vào cổng nhà nàng. Tiểu hài tử có vẻ sợ Vệ tướng, thấy nàng nói y như thật thì giật bắn người theo phản xạ, vừa nhấc chân lên thì dừng lại. "Đây là nhà cô sao? Cô nương."
"Phải." Tam Nữu đáp lại. Trên gương mặt tiểu hài tử tràn đầy vui mừng, không đợi hắn mở miệng nói thêm, Tam Nữu liền lên tiếng. "Xem Vệ đại nhân tìm đệ có chuyện gì."
"Được." Tiểu hài tử nhớ đến tổ phụ, lời đến khoé miệng đều nuốt vào, vừa không dám tiếp tục dông dài lại vừa không muốn rời xa cô nương xinh đẹp. "Cô nương, cô đi đâu vậy? Đi nhanh về nhanh, ta ở nhà chờ cô."
Tam Nữu im lặng, vị này thật sự là hài tử Vệ gia sao? Sao không giống tiểu cà lăm Vệ Nhược Hoài một chút nào vậy: "Được, ta đi một lát rồi về ngay."
Vệ tướng cùng Vệ Nhược Hoài vừa uống trà vừa ăn hoa đậu tằm, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với Đỗ Phát Tài, bất tri bất giác đã chạm đáy, hai người đang tìm cách giấu đi, tránh mọi người nghĩ mình lại là kẻ thích ăn vặt. Ngoài cổng bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, lão hồ ly rất tự nhiên buông đũa xuống, Vệ Nhược Hoài cũng thuận thế đứng lên: "Nhược Du, đệ tỉnh rồi sao?" Trong mắt hắn ngập tràn kinh hỉ, tiểu tử này tới thật đúng lúc.
"Đại ca ở đây làm gì vậy?" Vệ Nhược Du có hơi hoài nghi Tam Nữu, hắn luôn cảm thấy nàng chỉ ứng phó qua loa với mình, đến khi thật sự thấy gia gia ở trong nhà người ta, hắn càng tin vào con mắt nhìn người của mình, cô nương khi nãy vừa xinh đẹp vừa có tấm lòng thiện lương. Sợ tổ phụ hỏi "Sao vừa rồi ta gọi mà cháu không nghe?", hắn đã lên tiếng ứng phó trước. "Người cùng đại ca ra ngoài mà cũng không gọi cháu, làm cháu sợ mọi người đã hồi kinh luôn rồi."
Vệ tướng cũng không biết nhị tôn tử của mình bị Tam Nữu lừa gạt, thấy hắn một mực lên án, khuôn mặt già nua của ông lại ửng đỏ, mở miệng nói: "Đến ăn hoa đậu tằm đi." Quay đầu nhìn sang, Vệ Nhược Hoài cũng đang xấu hổ thay ông.
Đỗ Phát Tài ngược lại không hiểu chuyện gì: "À, hết rồi sao? Để con lấy thêm." Nói xong thì cầm đĩa lên.
"Bá phụ, không cần đâu." Vệ Nhược Hoài ngăn lại. "Mọi người cũng đang làm đồ ăn rồi."
"Cũng phải, vậy chúng ta đợi một lát rồi ăn cơm luôn." Đỗ Phát Tài là người khôn khéo, cũng rất thực tế, ngày ấy Đinh Xuân Hoa chính là vì điều này mà nhìn trúng ông. Nghe Vệ Nhược Hoài nói vậy, ông chẳng những ngồi xuống mà còn nói tiếp. "Tam Nữu cũng bảo ăn nhiều đậu tằm chiên lại dễ phát hoả, lúc ăn cơm ——"
"Tam Nữu là ai vậy?" Vệ Nhược Du đột nhiên cắt lời ông. "Là cô nương xinh đẹp vừa ra ngoài sao?"
"Nhược Du!"
"Vệ Nhược Du!"
Vệ tướng cùng Vệ Nhược Hoài đồng thanh lên tiếng, khiến Đỗ Phát Tài tim đập thình thịch: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không sao cả." Vệ tướng thấy ông bị doạ, đành xấu hổ giải thích. "Tiểu tử này có một tật xấu, thấy ai đẹp mắt là lại quấn lấy, chẳng phân nam nữ." Nói xong thì trừng mắt nhìn tiểu hài tử. "Nếu để ta thấy cháu đeo bám người khác, còn làm loạn nữa, ngày kia ta sẽ đưa cháu về kinh."
"Tổ phụ!" Vệ Nhược Du hoảng hốt. "Cháu không có đeo bám ai cả, người không thể không nói lý như vậy được."
Người Vệ Nhược Du sợ nhất chính là phụ thân, phụ thân hắn cũng có thể coi là một nửa võ tướng, hễ nổi giận lên thì lại đánh người, tất cả mọi người trong Vệ gia cũng không ngăn được. Lúc trước Vệ tướng hỏi Vệ Nhược Du có tình nguyện về quê cùng ông hay không, sợ rằng Vệ Nhược Du chỉ mới lên năm không thể rời xa phụ mẫu. Ai ngờ tiểu tử này chỉ hận không thể đốt pháo chúc mừng, Vệ tướng giảng giải. Tam Nữu là tỷ tỷ của cháu, giống như Nhược Hi vậy."
"Sao cơ?" Tiểu hài tử lại thay đổi sắc mặt, Vệ Nhược Hi là đường tỷ của hắn, tức muội muội của Vệ Nhược Hoài. "Vậy, vậy nàng không thể làm nương tử của cháu sao?"
"Khụ khụ..." Đỗ Phát Tài bị sặc nước bọt, Vệ Nhược Hoài búng tay vào trán đệ đệ, Vệ tướng vội vàng nói với Đỗ Phát Tài. "Lão Tam, con đừng căng thẳng, đứa tôn tử này của ta đối với ai cũng chỉ nóng lòng chốc lát mà thôi."
Vệ tướng dự định hồi hương dưỡng lão, cho dù có muốn giấu giếm bản tính của Vệ Nhược Du thì cũng khó mà giấu được suốt một thời gian dài, chẳng bằng nói thẳng ra: "Kỳ thật không chỉ riêng người, ngay cả mèo chó đẹp mắt nó cũng thích cả."
"Tổ phụ, có bao giờ cháu nói muốn cưới mèo cưới chó đâu." Tiểu hài tử xù lông. "Người giải thích như vậy thì sau này còn ai tình nguyện gả cho cháu?"
"Không phải vừa rồi đệ nói muốn cưới ta sao, sao bây giờ đã tìm người khác rồi?" Tam Nữu trở về thì nghe được lời này, bèn trêu ghẹo hắn. "Chưa được bao lâu đã yêu thích người khác, may là ta không coi những lời đệ nói là thật."
Vệ Nhược Hoài ngẩng đầu theo phản xạ, thấy trong mắt nàng đầy sự tinh ranh, đang yên lặng nhìn khuôn mặt đường đệ trở nên đỏ bừng, lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu: "Không phải, ta không có thích người khác." Song vừa nghĩ tới những chiến tích vĩ đại ở chốn kinh kỳ, hắn lại vô thức nhìn về phía đường ca, không cho phép huynh ấy lộ ra.
Vệ Nhược Hoài vừa định mở miệng thì nghe tiếng gọi: "Tam Nữu, nồi thịt dê sôi rồi."
"À, được, muội tới đây." Tam Nữu vừa đi vừa nói. "Phụ thân, người múc nước nóng rửa tay đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm." Nàng vào phòng bếp, vớt bọt phía trên nồi, cho gừng, hành lá, củ từ vào, nói với Đoàn Thủ Nghĩa. "Tỷ phu, lúc hầm thịt dê cũng có thể thêm sơn tra[1], kỷ tử[2], tốt nhất là bỏ một chút rượu gạo vào."
[1] Sơn tra (山楂).
[2] Kỷ tử (枸杞).
"Vậy là xong rồi sao?" Phần lớn người Kỳ quốc thường ăn thịt dê nướng, đến mùa đông thì sẽ hầm với gừng, mặc dù thịt dê có mùi tanh, song canh thịt dê uống vào lại có thể giữ ấm.
Tam Nữu nói: "Phải, rượu gạo có thể khử mùi tanh, lại có mùi thơm nồng, giúp tăng thêm hương vị cho món ăn."
"Vậy lúc làm thịt cá cũng có thể cho vào sao?" Đoàn Thủ Nghĩa hỏi.
Tam Nữu gật đầu: "Có thể, chỉ đừng cho vào đồ chay thôi, sẽ làm thay đổi mùi vị." Nàng nói xong, lại cho vào một thìa bột ngọt tôm khô. Đỗ Đại Ny nhìn thấy thì không khỏi chắt lưỡi. "Muội nấu ăn thật sự tỉ mỉ."
"Đại tỷ may y phục cũng rất tỉ mỉ mà." Thường nữ nhân nhà nông không ra nhà chính, hai tỷ tỷ về nhà thì cũng chen chúc trong phòng bếp, Tam Nữu cũng không lấy làm lạ. "Nhị tỷ, nhóm lửa giúp muội, để muội xào thịt khô. Tỷ phu, huynh mang củ từ và màn thầu ra nhà chính trước đi."
"Đợi lát nữa, để ta nhìn muội xào thế nào đã." Đoàn Thủ Nghĩa vì học lóm mà ngồi im trước cửa, tuyệt không động đậy. Tam Nữu khinh bỉ nhìn hắn. "Cũng không khác xào củ từ cho lắm." Lúc Tam Nữu ra ngoài gọi hai tỷ tỷ về ăn cơm, Đinh Xuân Hoa đã rửa sạch nồi chảo, bên trong nồi lớn cũng dùng để hấp màn thầu và bánh bao đã làm mấy ngày trước.
Tam Nữu đợi chảo nóng thì cho thịt khô vào, xào cho đến khi thịt khô trong suốt, bỏ thêm xì dầu, muối, hồ tiêu, Đoàn Thủ Nghĩa liền chỉ nàng nói: "Giống chỗ nào, lúc muội xào củ từ đâu có bỏ xì dầu."
"Củ từ mà bỏ xì dầu thì ăn được à?" Tam Nữu liếc hắn một cái. "Uổng cho nhà huynh mở tửu quán, củ từ vốn trắng trẻo nhẹ nhàng, bỏ vào lại trở nên đen sì, có cho tiền muội cũng không ăn."
Đoàn Thủ Nghĩa cứng họng: "Muội, muội..."
"Đừng cãi nữa." Đại Ny đưa giỏ màn thầu cho hắn. "Muội ấy đã học tư thục được mấy năm, phu tử cũng khen muội ấy có tài Trạng Nguyên, huynh có thể cãi thắng muội ấy chắc?"
"Ta, ta không thèm cãi đấy thôi." Đoàn Thủ Nghĩa lẩm bẩm. "Nhưng mà ta cũng đâu kém cỏi như Tam Nữu nói chứ."
"Không kém cỏi, không kém cỏi." Đỗ Đại Ny vừa nói vừa cố đẩy người ra khỏi phòng bếp, quay mặt nói với Tam Nữu. "Cho tỷ phu chút mặt mũi đi. Cô nương gia đừng nên cường thế quá, có nam nhân nào thích thê tử giỏi hơn mình một cái đầu đâu."
"Còn lâu muội mới thành thân." Tam Nữu yếu ớt đáp trả, khiến Đại Ny cảm thấy mình có hơi nặng lời. "Nữu Nữu, nếu muội không thể thay đổi, vậy thì sau này trước mặt tướng công cũng đừng nên thể hiện mình biết quá nhiều, thông minh hơn hắn."
"Đương nhiên rồi." Tam Nữu sống cả một đời cũng không uổng phí, nàng lấy thịt khô ra, mang cho mẫu thân, Đinh Xuân Hoa vừa mang đồ ăn lên nhà chính, trở về lại thấy trên thớt có thêm một đĩa củ từ và thịt khô. Đỗ Tam Nữu đưa cho mẫu thân một đôi đũa. "Chúng ta ăn thôi."
"Canh thịt dê xong chưa?" Đinh Xuân Hoa hỏi.
Tam Nữu nói: "Cũng sắp ăn được rồi. Phải rồi, mẫu thân, người vào trong phòng, lấy cho con bộ chén thìa đi." Bàn ăn và bộ chén thìa được đặt làm riêng đều ở trong phòng Tam Nữu. Mặc dù Tam Nữu không quá hồ hởi với Vệ tướng như phụ thân, song cũng biết Vệ tướng gia cũng có chỗ tốt, Huyện thái gia nhìn thấy phụ thân nàng cũng nể mặt ba phần. Thế nên, Tam Nữu tình nguyện cống hiến phần chén thìa ăn uống mà nàng còn chưa dùng lần nào.
Lại nói về năm người ở đại sảnh, Vệ tướng ngồi ở chủ vị, Đỗ Phát Tài ngồi phía đông, hai huynh đệ Vệ Nhược Hoài ngồi ở phía tây, Đoàn Thủ Nghĩa ngồi ở phía nam, quay lưng về phía cửa, hắn nhận lấy đĩa thịt khô từ tay trượng mẫu, đặt xuống trước mặt Vệ tướng: "Đại nhân, thời gian cũng ít, Tam Nữu cũng chỉ làm hai món đạm bạc, canh thịt dê vẫn chưa nấu xong, mong ngài không chê."
"Gọi đại nhân cái gì." Vệ tướng chưa từng ăn hai món trước mắt, mặc dù nóng lòng muốn nếm thử, song có vẻ như củ từ xào tỏi non và thịt khô đều là món ăn bình thường ở nông thôn. "Ta cùng thế hệ với gia gia con, cứ gọi ta là gia gia đi."
Tuy Vệ tướng nói vậy, Đoàn Thủ Nghĩa lại không dám gọi theo: "Lão gia tử, ngài muốn ăn bánh bao hay màn thầu ạ? Bên trong bánh bao này có tể thái[3], mỡ heo với nấm hương[4]."
[3] Tể thái (荠菜): tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
[4] Nấm hương, còn gọi là nấm đông cô (冬菇).
Màn thầu thì có ai mà chưa ăn qua, Vệ tướng bèn nói: "Cho ta bánh bao đi." Vệ Nhược Hoài hiểu rõ tổ phụ nhất, cũng phụ hoạ theo: "Cháu cũng ăn bánh bao."
Đoàn Thủ Nghĩa dứt khoát xách giỏ qua, để bọn họ tự chọn lấy: "Mọi người chờ một lát, sẽ mang canh lên ngay."
Vệ tướng không khỏi liếc mắt nhìn hắn thêm lần nữa, không hiểu tại sao hắn lại nói như thế, chẳng lẽ bánh bao không ngon à? Đến khi Vệ tướng cắn một miếng bánh bao, nhất thời cảm thấy mình thật hẹp hòi.
Nấm hương có vị nồng, song được vị tể thái át đi, chỉ còn mùi vị tươi mới, thêm mỡ heo không béo ngậy cũng không nhạt nhẽo, vỏ bánh bao làm từ ngũ cốc, theo Vệ tướng nhìn, vỏ bánh nhiều bột mì, ít bột đậu, lớp vỏ càng ăn càng ngon, không có mùi vị như bột đậu nguyên chất, cũng không cứng như bột mì, rất là mềm mại.
"Ngon quá." Vệ Nhược Du là một đứa trẻ thẳng thắn, thích thì nói thích, không thích thì nói không thích. "Đỗ bá phụ, bánh bao nhà bá phụ ăn ngon quá, mặc dù nhìn bên ngoài có hơi xấu xí."
"Khụ..." Đỗ Phát Tài nghe hắn miêu tả thì dở khóc dở cười. "Đừng chỉ ăn mỗi bánh bao, củ từ cũng ngon lắm, tướng gia, ngài thấy thế nào?"
"Thôn Đỗ gia thì tướng gia cái gì, gọi thúc thúc đi." Vệ tướng nói. "Đừng thấy ta đầu tóc bạc phơ, nói con biết, ta chưa rụng một cái răng nào đâu."
"Đến rồi đây." Đoàn Thủ Nghĩa đứng dậy đi ra phòng bếp, bưng canh thịt dê lên. Sau khi ba người gia tôn Vệ gia uống hết canh thịt dê đã không còn mùi tanh, Vệ Nhược Du cũng không còn hứng thú với Tam Nữu nữa. "Tổ phụ, ngày mai mình có tới nhà Đỗ bá phụ ăn cơm không?"
Vệ tướng thật sự muốn gật đầu, Vệ Nhược Hoài đã lên tiếng: "Ngày mai ăn ở nhà mình."
"Ui, huynh nói chuyện không cà lăm sao?" Tam Nữu đang dọn dẹp bàn ăn cùng Đinh Xuân Hoa, kinh ngạc lên tiếng.
"Không, không cà lăm." Vệ Nhược Hoài vừa mở miệng, khuôn mặt đã đỏ bừng, luống cuống nói. "Ta, ta, ta thật sự, không có cà lăm."
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
"Chết tiệt!" Tam Nữu có hơi loạng choạng, chửi thầm một tiếng, ngước nhìn ánh mắt ngây thơ thưởng thức của tiểu hài tử thì liền bật cười. "Cảm ơn đệ thích ta."
"Cô nương, cô còn chưa nói tên cô là gì." Tiểu hài tử mập mạp nhìn chằm chằm nàng, chấp nhất đợi câu trả lời. Tam Nữu vỗ trán. "Gia gia đệ đang gọi đệ kìa."
"Hả?" Tiểu hài tử có hơi ngẩn người. "Gia gia sao? Lúc nào vậy, sao ta không nghe thấy gì?"
"Vừa mới khi nãy, từ trong nhà ta truyền ra." Tam Nữu lại chỉ vào cổng nhà nàng. Tiểu hài tử có vẻ sợ Vệ tướng, thấy nàng nói y như thật thì giật bắn người theo phản xạ, vừa nhấc chân lên thì dừng lại. "Đây là nhà cô sao? Cô nương."
"Phải." Tam Nữu đáp lại. Trên gương mặt tiểu hài tử tràn đầy vui mừng, không đợi hắn mở miệng nói thêm, Tam Nữu liền lên tiếng. "Xem Vệ đại nhân tìm đệ có chuyện gì."
"Được." Tiểu hài tử nhớ đến tổ phụ, lời đến khoé miệng đều nuốt vào, vừa không dám tiếp tục dông dài lại vừa không muốn rời xa cô nương xinh đẹp. "Cô nương, cô đi đâu vậy? Đi nhanh về nhanh, ta ở nhà chờ cô."
Tam Nữu im lặng, vị này thật sự là hài tử Vệ gia sao? Sao không giống tiểu cà lăm Vệ Nhược Hoài một chút nào vậy: "Được, ta đi một lát rồi về ngay."
Vệ tướng cùng Vệ Nhược Hoài vừa uống trà vừa ăn hoa đậu tằm, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với Đỗ Phát Tài, bất tri bất giác đã chạm đáy, hai người đang tìm cách giấu đi, tránh mọi người nghĩ mình lại là kẻ thích ăn vặt. Ngoài cổng bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, lão hồ ly rất tự nhiên buông đũa xuống, Vệ Nhược Hoài cũng thuận thế đứng lên: "Nhược Du, đệ tỉnh rồi sao?" Trong mắt hắn ngập tràn kinh hỉ, tiểu tử này tới thật đúng lúc.
"Đại ca ở đây làm gì vậy?" Vệ Nhược Du có hơi hoài nghi Tam Nữu, hắn luôn cảm thấy nàng chỉ ứng phó qua loa với mình, đến khi thật sự thấy gia gia ở trong nhà người ta, hắn càng tin vào con mắt nhìn người của mình, cô nương khi nãy vừa xinh đẹp vừa có tấm lòng thiện lương. Sợ tổ phụ hỏi "Sao vừa rồi ta gọi mà cháu không nghe?", hắn đã lên tiếng ứng phó trước. "Người cùng đại ca ra ngoài mà cũng không gọi cháu, làm cháu sợ mọi người đã hồi kinh luôn rồi."
Vệ tướng cũng không biết nhị tôn tử của mình bị Tam Nữu lừa gạt, thấy hắn một mực lên án, khuôn mặt già nua của ông lại ửng đỏ, mở miệng nói: "Đến ăn hoa đậu tằm đi." Quay đầu nhìn sang, Vệ Nhược Hoài cũng đang xấu hổ thay ông.
Đỗ Phát Tài ngược lại không hiểu chuyện gì: "À, hết rồi sao? Để con lấy thêm." Nói xong thì cầm đĩa lên.
"Bá phụ, không cần đâu." Vệ Nhược Hoài ngăn lại. "Mọi người cũng đang làm đồ ăn rồi."
"Cũng phải, vậy chúng ta đợi một lát rồi ăn cơm luôn." Đỗ Phát Tài là người khôn khéo, cũng rất thực tế, ngày ấy Đinh Xuân Hoa chính là vì điều này mà nhìn trúng ông. Nghe Vệ Nhược Hoài nói vậy, ông chẳng những ngồi xuống mà còn nói tiếp. "Tam Nữu cũng bảo ăn nhiều đậu tằm chiên lại dễ phát hoả, lúc ăn cơm ——"
"Tam Nữu là ai vậy?" Vệ Nhược Du đột nhiên cắt lời ông. "Là cô nương xinh đẹp vừa ra ngoài sao?"
"Nhược Du!"
"Vệ Nhược Du!"
Vệ tướng cùng Vệ Nhược Hoài đồng thanh lên tiếng, khiến Đỗ Phát Tài tim đập thình thịch: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không sao cả." Vệ tướng thấy ông bị doạ, đành xấu hổ giải thích. "Tiểu tử này có một tật xấu, thấy ai đẹp mắt là lại quấn lấy, chẳng phân nam nữ." Nói xong thì trừng mắt nhìn tiểu hài tử. "Nếu để ta thấy cháu đeo bám người khác, còn làm loạn nữa, ngày kia ta sẽ đưa cháu về kinh."
"Tổ phụ!" Vệ Nhược Du hoảng hốt. "Cháu không có đeo bám ai cả, người không thể không nói lý như vậy được."
Người Vệ Nhược Du sợ nhất chính là phụ thân, phụ thân hắn cũng có thể coi là một nửa võ tướng, hễ nổi giận lên thì lại đánh người, tất cả mọi người trong Vệ gia cũng không ngăn được. Lúc trước Vệ tướng hỏi Vệ Nhược Du có tình nguyện về quê cùng ông hay không, sợ rằng Vệ Nhược Du chỉ mới lên năm không thể rời xa phụ mẫu. Ai ngờ tiểu tử này chỉ hận không thể đốt pháo chúc mừng, Vệ tướng giảng giải. Tam Nữu là tỷ tỷ của cháu, giống như Nhược Hi vậy."
"Sao cơ?" Tiểu hài tử lại thay đổi sắc mặt, Vệ Nhược Hi là đường tỷ của hắn, tức muội muội của Vệ Nhược Hoài. "Vậy, vậy nàng không thể làm nương tử của cháu sao?"
"Khụ khụ..." Đỗ Phát Tài bị sặc nước bọt, Vệ Nhược Hoài búng tay vào trán đệ đệ, Vệ tướng vội vàng nói với Đỗ Phát Tài. "Lão Tam, con đừng căng thẳng, đứa tôn tử này của ta đối với ai cũng chỉ nóng lòng chốc lát mà thôi."
Vệ tướng dự định hồi hương dưỡng lão, cho dù có muốn giấu giếm bản tính của Vệ Nhược Du thì cũng khó mà giấu được suốt một thời gian dài, chẳng bằng nói thẳng ra: "Kỳ thật không chỉ riêng người, ngay cả mèo chó đẹp mắt nó cũng thích cả."
"Tổ phụ, có bao giờ cháu nói muốn cưới mèo cưới chó đâu." Tiểu hài tử xù lông. "Người giải thích như vậy thì sau này còn ai tình nguyện gả cho cháu?"
"Không phải vừa rồi đệ nói muốn cưới ta sao, sao bây giờ đã tìm người khác rồi?" Tam Nữu trở về thì nghe được lời này, bèn trêu ghẹo hắn. "Chưa được bao lâu đã yêu thích người khác, may là ta không coi những lời đệ nói là thật."
Vệ Nhược Hoài ngẩng đầu theo phản xạ, thấy trong mắt nàng đầy sự tinh ranh, đang yên lặng nhìn khuôn mặt đường đệ trở nên đỏ bừng, lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu: "Không phải, ta không có thích người khác." Song vừa nghĩ tới những chiến tích vĩ đại ở chốn kinh kỳ, hắn lại vô thức nhìn về phía đường ca, không cho phép huynh ấy lộ ra.
Vệ Nhược Hoài vừa định mở miệng thì nghe tiếng gọi: "Tam Nữu, nồi thịt dê sôi rồi."
"À, được, muội tới đây." Tam Nữu vừa đi vừa nói. "Phụ thân, người múc nước nóng rửa tay đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm." Nàng vào phòng bếp, vớt bọt phía trên nồi, cho gừng, hành lá, củ từ vào, nói với Đoàn Thủ Nghĩa. "Tỷ phu, lúc hầm thịt dê cũng có thể thêm sơn tra[1], kỷ tử[2], tốt nhất là bỏ một chút rượu gạo vào."
[1] Sơn tra (山楂).
[2] Kỷ tử (枸杞).
"Vậy là xong rồi sao?" Phần lớn người Kỳ quốc thường ăn thịt dê nướng, đến mùa đông thì sẽ hầm với gừng, mặc dù thịt dê có mùi tanh, song canh thịt dê uống vào lại có thể giữ ấm.
Tam Nữu nói: "Phải, rượu gạo có thể khử mùi tanh, lại có mùi thơm nồng, giúp tăng thêm hương vị cho món ăn."
"Vậy lúc làm thịt cá cũng có thể cho vào sao?" Đoàn Thủ Nghĩa hỏi.
Tam Nữu gật đầu: "Có thể, chỉ đừng cho vào đồ chay thôi, sẽ làm thay đổi mùi vị." Nàng nói xong, lại cho vào một thìa bột ngọt tôm khô. Đỗ Đại Ny nhìn thấy thì không khỏi chắt lưỡi. "Muội nấu ăn thật sự tỉ mỉ."
"Đại tỷ may y phục cũng rất tỉ mỉ mà." Thường nữ nhân nhà nông không ra nhà chính, hai tỷ tỷ về nhà thì cũng chen chúc trong phòng bếp, Tam Nữu cũng không lấy làm lạ. "Nhị tỷ, nhóm lửa giúp muội, để muội xào thịt khô. Tỷ phu, huynh mang củ từ và màn thầu ra nhà chính trước đi."
"Đợi lát nữa, để ta nhìn muội xào thế nào đã." Đoàn Thủ Nghĩa vì học lóm mà ngồi im trước cửa, tuyệt không động đậy. Tam Nữu khinh bỉ nhìn hắn. "Cũng không khác xào củ từ cho lắm." Lúc Tam Nữu ra ngoài gọi hai tỷ tỷ về ăn cơm, Đinh Xuân Hoa đã rửa sạch nồi chảo, bên trong nồi lớn cũng dùng để hấp màn thầu và bánh bao đã làm mấy ngày trước.
Tam Nữu đợi chảo nóng thì cho thịt khô vào, xào cho đến khi thịt khô trong suốt, bỏ thêm xì dầu, muối, hồ tiêu, Đoàn Thủ Nghĩa liền chỉ nàng nói: "Giống chỗ nào, lúc muội xào củ từ đâu có bỏ xì dầu."
"Củ từ mà bỏ xì dầu thì ăn được à?" Tam Nữu liếc hắn một cái. "Uổng cho nhà huynh mở tửu quán, củ từ vốn trắng trẻo nhẹ nhàng, bỏ vào lại trở nên đen sì, có cho tiền muội cũng không ăn."
Đoàn Thủ Nghĩa cứng họng: "Muội, muội..."
"Đừng cãi nữa." Đại Ny đưa giỏ màn thầu cho hắn. "Muội ấy đã học tư thục được mấy năm, phu tử cũng khen muội ấy có tài Trạng Nguyên, huynh có thể cãi thắng muội ấy chắc?"
"Ta, ta không thèm cãi đấy thôi." Đoàn Thủ Nghĩa lẩm bẩm. "Nhưng mà ta cũng đâu kém cỏi như Tam Nữu nói chứ."
"Không kém cỏi, không kém cỏi." Đỗ Đại Ny vừa nói vừa cố đẩy người ra khỏi phòng bếp, quay mặt nói với Tam Nữu. "Cho tỷ phu chút mặt mũi đi. Cô nương gia đừng nên cường thế quá, có nam nhân nào thích thê tử giỏi hơn mình một cái đầu đâu."
"Còn lâu muội mới thành thân." Tam Nữu yếu ớt đáp trả, khiến Đại Ny cảm thấy mình có hơi nặng lời. "Nữu Nữu, nếu muội không thể thay đổi, vậy thì sau này trước mặt tướng công cũng đừng nên thể hiện mình biết quá nhiều, thông minh hơn hắn."
"Đương nhiên rồi." Tam Nữu sống cả một đời cũng không uổng phí, nàng lấy thịt khô ra, mang cho mẫu thân, Đinh Xuân Hoa vừa mang đồ ăn lên nhà chính, trở về lại thấy trên thớt có thêm một đĩa củ từ và thịt khô. Đỗ Tam Nữu đưa cho mẫu thân một đôi đũa. "Chúng ta ăn thôi."
"Canh thịt dê xong chưa?" Đinh Xuân Hoa hỏi.
Tam Nữu nói: "Cũng sắp ăn được rồi. Phải rồi, mẫu thân, người vào trong phòng, lấy cho con bộ chén thìa đi." Bàn ăn và bộ chén thìa được đặt làm riêng đều ở trong phòng Tam Nữu. Mặc dù Tam Nữu không quá hồ hởi với Vệ tướng như phụ thân, song cũng biết Vệ tướng gia cũng có chỗ tốt, Huyện thái gia nhìn thấy phụ thân nàng cũng nể mặt ba phần. Thế nên, Tam Nữu tình nguyện cống hiến phần chén thìa ăn uống mà nàng còn chưa dùng lần nào.
Lại nói về năm người ở đại sảnh, Vệ tướng ngồi ở chủ vị, Đỗ Phát Tài ngồi phía đông, hai huynh đệ Vệ Nhược Hoài ngồi ở phía tây, Đoàn Thủ Nghĩa ngồi ở phía nam, quay lưng về phía cửa, hắn nhận lấy đĩa thịt khô từ tay trượng mẫu, đặt xuống trước mặt Vệ tướng: "Đại nhân, thời gian cũng ít, Tam Nữu cũng chỉ làm hai món đạm bạc, canh thịt dê vẫn chưa nấu xong, mong ngài không chê."
"Gọi đại nhân cái gì." Vệ tướng chưa từng ăn hai món trước mắt, mặc dù nóng lòng muốn nếm thử, song có vẻ như củ từ xào tỏi non và thịt khô đều là món ăn bình thường ở nông thôn. "Ta cùng thế hệ với gia gia con, cứ gọi ta là gia gia đi."
Tuy Vệ tướng nói vậy, Đoàn Thủ Nghĩa lại không dám gọi theo: "Lão gia tử, ngài muốn ăn bánh bao hay màn thầu ạ? Bên trong bánh bao này có tể thái[3], mỡ heo với nấm hương[4]."
[3] Tể thái (荠菜): tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
[4] Nấm hương, còn gọi là nấm đông cô (冬菇).
Màn thầu thì có ai mà chưa ăn qua, Vệ tướng bèn nói: "Cho ta bánh bao đi." Vệ Nhược Hoài hiểu rõ tổ phụ nhất, cũng phụ hoạ theo: "Cháu cũng ăn bánh bao."
Đoàn Thủ Nghĩa dứt khoát xách giỏ qua, để bọn họ tự chọn lấy: "Mọi người chờ một lát, sẽ mang canh lên ngay."
Vệ tướng không khỏi liếc mắt nhìn hắn thêm lần nữa, không hiểu tại sao hắn lại nói như thế, chẳng lẽ bánh bao không ngon à? Đến khi Vệ tướng cắn một miếng bánh bao, nhất thời cảm thấy mình thật hẹp hòi.
Nấm hương có vị nồng, song được vị tể thái át đi, chỉ còn mùi vị tươi mới, thêm mỡ heo không béo ngậy cũng không nhạt nhẽo, vỏ bánh bao làm từ ngũ cốc, theo Vệ tướng nhìn, vỏ bánh nhiều bột mì, ít bột đậu, lớp vỏ càng ăn càng ngon, không có mùi vị như bột đậu nguyên chất, cũng không cứng như bột mì, rất là mềm mại.
"Ngon quá." Vệ Nhược Du là một đứa trẻ thẳng thắn, thích thì nói thích, không thích thì nói không thích. "Đỗ bá phụ, bánh bao nhà bá phụ ăn ngon quá, mặc dù nhìn bên ngoài có hơi xấu xí."
"Khụ..." Đỗ Phát Tài nghe hắn miêu tả thì dở khóc dở cười. "Đừng chỉ ăn mỗi bánh bao, củ từ cũng ngon lắm, tướng gia, ngài thấy thế nào?"
"Thôn Đỗ gia thì tướng gia cái gì, gọi thúc thúc đi." Vệ tướng nói. "Đừng thấy ta đầu tóc bạc phơ, nói con biết, ta chưa rụng một cái răng nào đâu."
"Đến rồi đây." Đoàn Thủ Nghĩa đứng dậy đi ra phòng bếp, bưng canh thịt dê lên. Sau khi ba người gia tôn Vệ gia uống hết canh thịt dê đã không còn mùi tanh, Vệ Nhược Du cũng không còn hứng thú với Tam Nữu nữa. "Tổ phụ, ngày mai mình có tới nhà Đỗ bá phụ ăn cơm không?"
Vệ tướng thật sự muốn gật đầu, Vệ Nhược Hoài đã lên tiếng: "Ngày mai ăn ở nhà mình."
"Ui, huynh nói chuyện không cà lăm sao?" Tam Nữu đang dọn dẹp bàn ăn cùng Đinh Xuân Hoa, kinh ngạc lên tiếng.
"Không, không cà lăm." Vệ Nhược Hoài vừa mở miệng, khuôn mặt đã đỏ bừng, luống cuống nói. "Ta, ta, ta thật sự, không có cà lăm."
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.