Chương 9
Đón… đón cậu?!
Hứa Gia Ngôn được cưng mà sợ, đứng im không biết đáp lại thế nào.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Thanh Dứu đón cậu nhưng lần trước anh còn gọi điện hỏi, lần này lại tới luôn.
Thẩm Thanh Dứu bảo cậu lên xe, cậu suýt chút nữa mở cửa chỗ ghế lái, lấy lại tinh thần rụt tay lại rồi vòng sang bên kia.
Thẩm Thanh Dứu chờ cậu lên xe mới đánh mắt sang, sau đó chỉnh độ ấm cao lên, hỏi: “Cậu không lạnh à?”
Hứa Gia Ngôn giật mình, lúc này mới nhớ mình không mặc áo khoác, hôm nay cậu chạy việc với quản lý Lý, không những phụ trách mua đồ ăn mà còn phải khuân vác, sợ làm bẩn bộ vest Thẩm Thanh Dứu đổi giúp mình nên đã cởi ra bỏ vào túi, đến giờ vẫn không nhớ mặc lại.
Nhắc đến quần áo, Hứa Gia Ngôn lại chân thành cảm ơn Thẩm Thanh Dứu một lần nữa.
Thẩm Thanh Dứu không để ý đáp: “Buổi sáng nói rồi đây?”
Ý anh là tờ giấy Hứa Gia Ngôn đặt dưới đĩa đồ ăn, nhưng chỉ một tờ giấy mỏng manh không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của cậu, cậu vẫn muốn nói cảm ơn trực tiếp với anh.
Hơn nữa anh lấy quần áo giúp cậu mà cậu còn chưa trả tiền, tuy chuyện này không phải điều quan trọng nhất, nhưng anh em ruột còn tính toán với nhau, cậu và Thẩm Thanh Dứu không thân cũng chẳng quen, đã ăn không, uống không còn ở nhà người ta lâu như vậy, bây giờ còn muốn lấy không quần áo người ta mua, đúng là không thỏa đáng.
Hứa Gia Ngôn cầm điện thoại đang định mở miệng thì nghe anh giành trước: “Sao hôm nay tăng ca muộn vậy?”
Hứa Gia Ngôn: “Vừa nhận chức… có nhiều chỗ không hiểu, nên… nên tiến độ hơi chậm.”
Nói xong chính bản thân Hứa Gia Ngôn còn ngây ngẩn, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, cậu đột nhiên không muốn giãi bày với anh tình hình thực tế, có thể do mất mặt vì đi làm hai ngày mà chưa nên cơm cháo gì, cũng có thể do không muốn anh biết mình là kẻ ăn không ngồi rồi ở công ty, không muốn bị anh chê cười.
Nhưng một người như Thẩm Thanh Dứu hẳn sẽ không chê cười cậu, chỉ là Hứa Gia Ngôn không muốn anh biết, vô thức muốn duy trì tôn nghiêm vốn chẳng đáng giá trước mặt anh.
Hứa Gia Ngôn vừa nói vừa cúi đầu nhìn ngón tay, xem nhẹ vết bẩn do rau dưa cọ bẩn trên áo sơ mi trong quá trình khuân vác.
Thẩm Thanh Dứu nhìn vết bẩn màu xanh lá trên áo cậu, không vạch trần lời nói dối đầy sơ hở: “Ăn cơm chưa?”
Hứa Gia Ngôn: “Ăn rồi, lúc gửi tin nhắn cho anh ấy.”
Lần trước ra ngoài gặp Kiều Mộc Sâm, cậu chỉ gọi cho dì Vương báo hành trình, lần này tăng ca cũng báo dì Vương, ngẫm nghĩ lại thấy đằng nào dì Vương cũng báo lại với Thẩm Thanh Dứu nên gửi tin nhắn cho anh luôn.
Mới đầu cậu tưởng Thẩm Thanh Dứu sẽ không để ý, lại không ngờ anh không những để ý mà còn tự mình đến đây đón cậu.
Hứa Gia Ngôn: “Sao anh biết giờ này tôi mới tan làm?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không biết.”
Nghĩa là lần này chỉ đơn giản là trùng hợp?
Hứa Gia Ngôn: “Sao anh không gọi cho tôi, nếu chúng ta lỡ nhau thì sao?”
Thẩm Thanh Dứu: “Gọi điện sẽ quấy rầy cậu làm việc, nếu thật sự lỡ thì cậu về nhà sẽ báo lại với tôi, tôi sẽ không chờ ở đây mãi.”
“À.”
Dọc đường đi Thẩm Thanh Dứu không nói nữa, Hứa Gia Ngôn muốn tìm chủ đề nhưng không biết mở miệng thế nào, trong xe im ắng, điều hòa ấm áp, Hứa Gia Ngôn bận rộn cả một ngày, giờ khắc này mới thấy mệt mỏi, người ta nói bệnh như núi đổ, cơn buồn ngủ cũng tập kích như dời non lấp bể, chẳng thể ngăn cản nổi.
Thấy sắp vào khu biệt thự, Hứa Gia Ngôn không kiên trì được nữa, mơ màng nhắm mắt lại, cậu chỉ định nghỉ ngơi một lát mà không ngờ vừa nhắm mắt, hai mắt như bị hai cục đá lớn đè vào, không thể mở ra được nữa.
Cậu ngủ không sâu, nếu Thẩm Thanh Dứu gọi, cậu có thể cố gắng thúc giục bản thân xuống xe, nhưng không biết vì sao, Thẩm Thanh Dứu không hé răng, sau khi dừng xe chỉ lấy áo vest trong túi đặt ở ghế sau ra đắp cho cậu.
Cứ như vậy, không gian vốn đã ấm áp trở nên ấm áp hơn, khiến Hứa Gia Ngôn ngủ càng sâu, tựa lưng vào ghế không muốn nhúc nhích.
Không biết ngủ bao lâu, Hứa Gia Ngôn cảm giác có người mở cửa ghế phụ lái rồi tháo dây an toàn giúp cậu. Cậu muốn mở mắt nhưng không thể, cậu cần ai đó đánh thức hoặc đẩy một cái, nhưng có vẻ Thẩm Thanh Dứu muốn đối nghịch với cậu, cả quá trình duy trì im lặng, thậm chí hô hấp cũng nhẹ nhàng. Hứa Gia Ngôn giãy giụa trong mơ, chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cậu được nhấc khỏi ghế phụ lái, rơi vào một cái ôm vừa ấm áp vừa vững chãi.
Là Thẩm Thanh Dứu à?
Hứa Gia Ngôn nghĩ trong mơ mơ màng màng.
…
“Tinh tang tinh tang…”
Sáu rưỡi sáng, tiếng báo thức vang lên đúng giờ, Hứa Gia Ngôn mở mắt, cậu nằm ngẩn ngơ trên giường một lát rồi bật dậy.
Cậu nhớ tối hôm qua Thẩm Thanh Dứu tới đón, nhưng không nhớ mình ngủ thế nào, rồi về phòng ra sao.
Nếu cậu đoán không nhầm, hẳn là Thẩm Thanh Dứu ôm cậu vào nhà.
Cậu nặng bao nhiêu chứ?!
Hai tay Hứa Gia Ngôn ôm lấy mình, định ước lượng cân nặng của bản thân. Tuy hành động này rất ngu ngốc, làm sao mà áng chừng được, nhưng dựa vào lần kiểm tra sức khỏe năm trước, cân nặng của cậu chắc chắn không hề nhẹ.
So với thanh niên ngang tuổi, dáng người Hứa Gia Ngôn xem như gầy, nhưng dù gầy thế nào thì trọng lượng vẫn là của một người đàn ông bình thường, Thẩm Thanh Dứu ôm cậu từ dưới tầng lên phòng không biết hao phí bao nhiêu sức lực.
Đúng là nợ này chưa xong nợ khác đã tới.
Bộ vest mới còn chưa thanh toán xong, lần này ngủ trên xe còn khiến anh vất vả.
Hứa Gia Ngôn đã đồng ý với Thẩm Thanh Dứu sẽ đợi người lớn tới rồi mới tìm phòng trọ, nhưng bây giờ xem ra cậu không thể gây thêm phiền phức cho anh, nếu đến lúc đấy còn chưa rõ ràng thì đúng là không xong rồi.
Cậu ngồi trong phòng tự hỏi một lát rồi rửa mặt xuống tầng, chờ lúc nữa gửi tin nhắn cho anh, nào ngờ anh đã ở phòng ăn, còn sớm hơn cả cậu nữa?
Hôm nay anh mặc khá nghiêm túc, áo sơ mi thường ngày xắn đến cẳng tay giờ buông xuống, cổ tay áo còn kẹp chiếc khuy măng sét bằng bạc kết hợp với đá quý.
Hứa Gia Ngôn bước vào phòng ăn, chần chờ một lát mới hỏi: “Anh định ra ngoài à?”
Thẩm Thanh Dứu đang ăn quả trứng không có lòng đào dì Vương rán, ăn xong mới đặt nĩa xuống, đáp: “Tới công ty.”
Đúng rồi, mấy ngày nay anh đều làm việc ở nhà.
Dì Vương từng bảo trước kia anh toàn ở công ty, sau khi nhận được cuộc gọi của cậu mới xem xét vấn đề kết hôn nên dọn về đây.
Hứa Gia Ngôn ngồi đối diện Thẩm Thanh Dứu, do dự một lát mới đề nghị: “Ngài Thẩm, nếu không có vấn đề gì thì tôi muốn tìm phòng, sắp tới tôi dọn ra ngoài.
Thẩm Thanh Dứu đang uống trà, dì Vương cũng chuẩn bị cho cậu một cốc, màu nước trà ngả hồng nhưng hương vị không giống loại hồng trà cậu hay uống. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa được uống trà hảo hạng, toàn đi cùng ông nội ra cửa hàng mua trà giá rẻ, mỗi lần pha một ca to, uống ngụm lớn, cả miệng đều là hương trà.
Nhưng cốc trà dì Vương pha khá nhỏ, Hứa Gia Ngôn không dám uống cả ngụm, chỉ nhấp một chút, còn chưa cảm được vị trà thì đã nghe thấy Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Bởi vì hành động vượt quá giới hạn của tôi đêm qua?”
Hứa Gia Ngôn đang định nhấp một ngụm nữa, nghe anh nói vậy thì đặt cốc xuống: “Không, không, chỉ là tôi cảm thấy ở đây phiền anh quá, vừa phiền anh đổi âu phục rồi lại để anh ôm về phòng. Vậy nên tôi cảm thấy mình nên dọn ra sớm thì tốt hơn.”
Thẩm Thanh Dứu đặt cốc xuống: “Đâu phải cậu bắt ép, đều là tôi tự làm.”
Lời này không sai, nhưng những việc anh làm thật sự khiến cậu cảm thấy áp lực. Cậu biết vì bọn họ có hôn ước nên Thẩm Thanh Dứu mới để ý đến cậu, nhưng nhu cầu về tình yêu giữa bọn họ bất đồng, điều này nhận định hai người không có kết quả, nếu cậu cứ ở đây lãng phí sự trả giá của Thẩm Thanh Dứu, đến lúc đó không cách nào đáp lại thì càng xấu hổ hơn.
Hứa Gia Ngôn nhất định phải đi.
Thẩm Thanh Dứu im lặng một lúc lâu, không giữ lại nữa mà hỏi: “Cậu chuẩn bị dọn đi đâu? Ngõ Quảng Ninh cậu thấy rồi đấy, hẳn là không thích hợp.”
Nhắc tới ngõ Quảng Ninh, Hứa Gia Ngôn nghĩ mà sợ, cậu nhấp một ngụm trà đè ép nỗi sợ xuống: “Cụ thể ở đâu tôi vẫn chưa biết, nói chung là gần công ty một chút.”
Thẩm Thanh Dứu giúp cậu phân tích: “Công ty cậu ở phía đông nam, đông bắc và đông nam được xem là hai vị trí đắc địa của thành phố A, nếu cậu muốn tìm phòng gần công ty, giá cả có khi sẽ vượt ngân sách của cậu.”
Thẩm Thanh Dứu không nói thì Hứa Gia Ngôn còn chưa ý thức được điểm này. Hai ngày nay ra đường cậu đã chú ý thấy quanh công ty toàn là những căn hộ rộng với tầm nhìn thoáng đãng, hoặc những căn nhà nhỏ có sân vườn, nếu không thì là biệt thự xa hoa như của Thẩm Thanh Dứu, tóm lại kiểu dáng đầy đủ và không phải là nơi cậu có thể thuê.
Hứa Gia Ngôn chán nản: “Xa… xa hơn chút cũng được.”
Thẩm Thanh Dứu: “Có tiêu chuẩn gì không?”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu, trước khi tới thành phố A, cậu chỉ biết ngõ Quảng Ninh, nếu không được thì cậu không biết tìm ra chỗ nào phù hợp với một người mới tìm được công việc lại không có tiền như cậu.
Thẩm Thanh Dứu nhìn ra cậu khó xử: “Nếu không ngại thì để tôi bảo Lâm Xuyên tìm thử xem.”
Hứa Gia Ngôn xua tay: “Không cần, không cần đâu, tôi tự tìm trên app cho thuê nhà cũng được.”
Thẩm Thanh Dứu ăn xong bữa sáng, cầm áo vest khoác trên ghế, đứng lên nói: “App cho thuê nhà chưa chắc đã tốt, Lâm Xuyên là người thành phố A, hiểu tình hình các khu vực ở đây hơn cậu, giao cho cậu ấy không thành vấn đề.”
Nguyên nhân Hứa Gia Ngôn muốn dọn ra là vì không muốn làm phiền Thẩm Thanh Dứu, nhưng có vẻ cậu phải làm phiền anh thêm lần nữa rồi.
Hình như Thẩm Thanh Dứu hiểu suy nghĩ của cậu, anh hờ hững nói tiếp: “Bạn bè bình thường còn có thể giúp đỡ nhau, huống chi là hai chúng ta, không bàn đến hôn ước thì vẫn xem như quen biết, giúp cậu tìm phòng thôi, không phải việc gì khó.”
~Hết chương 9~
Hứa Gia Ngôn được cưng mà sợ, đứng im không biết đáp lại thế nào.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Thanh Dứu đón cậu nhưng lần trước anh còn gọi điện hỏi, lần này lại tới luôn.
Thẩm Thanh Dứu bảo cậu lên xe, cậu suýt chút nữa mở cửa chỗ ghế lái, lấy lại tinh thần rụt tay lại rồi vòng sang bên kia.
Thẩm Thanh Dứu chờ cậu lên xe mới đánh mắt sang, sau đó chỉnh độ ấm cao lên, hỏi: “Cậu không lạnh à?”
Hứa Gia Ngôn giật mình, lúc này mới nhớ mình không mặc áo khoác, hôm nay cậu chạy việc với quản lý Lý, không những phụ trách mua đồ ăn mà còn phải khuân vác, sợ làm bẩn bộ vest Thẩm Thanh Dứu đổi giúp mình nên đã cởi ra bỏ vào túi, đến giờ vẫn không nhớ mặc lại.
Nhắc đến quần áo, Hứa Gia Ngôn lại chân thành cảm ơn Thẩm Thanh Dứu một lần nữa.
Thẩm Thanh Dứu không để ý đáp: “Buổi sáng nói rồi đây?”
Ý anh là tờ giấy Hứa Gia Ngôn đặt dưới đĩa đồ ăn, nhưng chỉ một tờ giấy mỏng manh không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của cậu, cậu vẫn muốn nói cảm ơn trực tiếp với anh.
Hơn nữa anh lấy quần áo giúp cậu mà cậu còn chưa trả tiền, tuy chuyện này không phải điều quan trọng nhất, nhưng anh em ruột còn tính toán với nhau, cậu và Thẩm Thanh Dứu không thân cũng chẳng quen, đã ăn không, uống không còn ở nhà người ta lâu như vậy, bây giờ còn muốn lấy không quần áo người ta mua, đúng là không thỏa đáng.
Hứa Gia Ngôn cầm điện thoại đang định mở miệng thì nghe anh giành trước: “Sao hôm nay tăng ca muộn vậy?”
Hứa Gia Ngôn: “Vừa nhận chức… có nhiều chỗ không hiểu, nên… nên tiến độ hơi chậm.”
Nói xong chính bản thân Hứa Gia Ngôn còn ngây ngẩn, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, cậu đột nhiên không muốn giãi bày với anh tình hình thực tế, có thể do mất mặt vì đi làm hai ngày mà chưa nên cơm cháo gì, cũng có thể do không muốn anh biết mình là kẻ ăn không ngồi rồi ở công ty, không muốn bị anh chê cười.
Nhưng một người như Thẩm Thanh Dứu hẳn sẽ không chê cười cậu, chỉ là Hứa Gia Ngôn không muốn anh biết, vô thức muốn duy trì tôn nghiêm vốn chẳng đáng giá trước mặt anh.
Hứa Gia Ngôn vừa nói vừa cúi đầu nhìn ngón tay, xem nhẹ vết bẩn do rau dưa cọ bẩn trên áo sơ mi trong quá trình khuân vác.
Thẩm Thanh Dứu nhìn vết bẩn màu xanh lá trên áo cậu, không vạch trần lời nói dối đầy sơ hở: “Ăn cơm chưa?”
Hứa Gia Ngôn: “Ăn rồi, lúc gửi tin nhắn cho anh ấy.”
Lần trước ra ngoài gặp Kiều Mộc Sâm, cậu chỉ gọi cho dì Vương báo hành trình, lần này tăng ca cũng báo dì Vương, ngẫm nghĩ lại thấy đằng nào dì Vương cũng báo lại với Thẩm Thanh Dứu nên gửi tin nhắn cho anh luôn.
Mới đầu cậu tưởng Thẩm Thanh Dứu sẽ không để ý, lại không ngờ anh không những để ý mà còn tự mình đến đây đón cậu.
Hứa Gia Ngôn: “Sao anh biết giờ này tôi mới tan làm?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không biết.”
Nghĩa là lần này chỉ đơn giản là trùng hợp?
Hứa Gia Ngôn: “Sao anh không gọi cho tôi, nếu chúng ta lỡ nhau thì sao?”
Thẩm Thanh Dứu: “Gọi điện sẽ quấy rầy cậu làm việc, nếu thật sự lỡ thì cậu về nhà sẽ báo lại với tôi, tôi sẽ không chờ ở đây mãi.”
“À.”
Dọc đường đi Thẩm Thanh Dứu không nói nữa, Hứa Gia Ngôn muốn tìm chủ đề nhưng không biết mở miệng thế nào, trong xe im ắng, điều hòa ấm áp, Hứa Gia Ngôn bận rộn cả một ngày, giờ khắc này mới thấy mệt mỏi, người ta nói bệnh như núi đổ, cơn buồn ngủ cũng tập kích như dời non lấp bể, chẳng thể ngăn cản nổi.
Thấy sắp vào khu biệt thự, Hứa Gia Ngôn không kiên trì được nữa, mơ màng nhắm mắt lại, cậu chỉ định nghỉ ngơi một lát mà không ngờ vừa nhắm mắt, hai mắt như bị hai cục đá lớn đè vào, không thể mở ra được nữa.
Cậu ngủ không sâu, nếu Thẩm Thanh Dứu gọi, cậu có thể cố gắng thúc giục bản thân xuống xe, nhưng không biết vì sao, Thẩm Thanh Dứu không hé răng, sau khi dừng xe chỉ lấy áo vest trong túi đặt ở ghế sau ra đắp cho cậu.
Cứ như vậy, không gian vốn đã ấm áp trở nên ấm áp hơn, khiến Hứa Gia Ngôn ngủ càng sâu, tựa lưng vào ghế không muốn nhúc nhích.
Không biết ngủ bao lâu, Hứa Gia Ngôn cảm giác có người mở cửa ghế phụ lái rồi tháo dây an toàn giúp cậu. Cậu muốn mở mắt nhưng không thể, cậu cần ai đó đánh thức hoặc đẩy một cái, nhưng có vẻ Thẩm Thanh Dứu muốn đối nghịch với cậu, cả quá trình duy trì im lặng, thậm chí hô hấp cũng nhẹ nhàng. Hứa Gia Ngôn giãy giụa trong mơ, chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cậu được nhấc khỏi ghế phụ lái, rơi vào một cái ôm vừa ấm áp vừa vững chãi.
Là Thẩm Thanh Dứu à?
Hứa Gia Ngôn nghĩ trong mơ mơ màng màng.
…
“Tinh tang tinh tang…”
Sáu rưỡi sáng, tiếng báo thức vang lên đúng giờ, Hứa Gia Ngôn mở mắt, cậu nằm ngẩn ngơ trên giường một lát rồi bật dậy.
Cậu nhớ tối hôm qua Thẩm Thanh Dứu tới đón, nhưng không nhớ mình ngủ thế nào, rồi về phòng ra sao.
Nếu cậu đoán không nhầm, hẳn là Thẩm Thanh Dứu ôm cậu vào nhà.
Cậu nặng bao nhiêu chứ?!
Hai tay Hứa Gia Ngôn ôm lấy mình, định ước lượng cân nặng của bản thân. Tuy hành động này rất ngu ngốc, làm sao mà áng chừng được, nhưng dựa vào lần kiểm tra sức khỏe năm trước, cân nặng của cậu chắc chắn không hề nhẹ.
So với thanh niên ngang tuổi, dáng người Hứa Gia Ngôn xem như gầy, nhưng dù gầy thế nào thì trọng lượng vẫn là của một người đàn ông bình thường, Thẩm Thanh Dứu ôm cậu từ dưới tầng lên phòng không biết hao phí bao nhiêu sức lực.
Đúng là nợ này chưa xong nợ khác đã tới.
Bộ vest mới còn chưa thanh toán xong, lần này ngủ trên xe còn khiến anh vất vả.
Hứa Gia Ngôn đã đồng ý với Thẩm Thanh Dứu sẽ đợi người lớn tới rồi mới tìm phòng trọ, nhưng bây giờ xem ra cậu không thể gây thêm phiền phức cho anh, nếu đến lúc đấy còn chưa rõ ràng thì đúng là không xong rồi.
Cậu ngồi trong phòng tự hỏi một lát rồi rửa mặt xuống tầng, chờ lúc nữa gửi tin nhắn cho anh, nào ngờ anh đã ở phòng ăn, còn sớm hơn cả cậu nữa?
Hôm nay anh mặc khá nghiêm túc, áo sơ mi thường ngày xắn đến cẳng tay giờ buông xuống, cổ tay áo còn kẹp chiếc khuy măng sét bằng bạc kết hợp với đá quý.
Hứa Gia Ngôn bước vào phòng ăn, chần chờ một lát mới hỏi: “Anh định ra ngoài à?”
Thẩm Thanh Dứu đang ăn quả trứng không có lòng đào dì Vương rán, ăn xong mới đặt nĩa xuống, đáp: “Tới công ty.”
Đúng rồi, mấy ngày nay anh đều làm việc ở nhà.
Dì Vương từng bảo trước kia anh toàn ở công ty, sau khi nhận được cuộc gọi của cậu mới xem xét vấn đề kết hôn nên dọn về đây.
Hứa Gia Ngôn ngồi đối diện Thẩm Thanh Dứu, do dự một lát mới đề nghị: “Ngài Thẩm, nếu không có vấn đề gì thì tôi muốn tìm phòng, sắp tới tôi dọn ra ngoài.
Thẩm Thanh Dứu đang uống trà, dì Vương cũng chuẩn bị cho cậu một cốc, màu nước trà ngả hồng nhưng hương vị không giống loại hồng trà cậu hay uống. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa được uống trà hảo hạng, toàn đi cùng ông nội ra cửa hàng mua trà giá rẻ, mỗi lần pha một ca to, uống ngụm lớn, cả miệng đều là hương trà.
Nhưng cốc trà dì Vương pha khá nhỏ, Hứa Gia Ngôn không dám uống cả ngụm, chỉ nhấp một chút, còn chưa cảm được vị trà thì đã nghe thấy Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Bởi vì hành động vượt quá giới hạn của tôi đêm qua?”
Hứa Gia Ngôn đang định nhấp một ngụm nữa, nghe anh nói vậy thì đặt cốc xuống: “Không, không, chỉ là tôi cảm thấy ở đây phiền anh quá, vừa phiền anh đổi âu phục rồi lại để anh ôm về phòng. Vậy nên tôi cảm thấy mình nên dọn ra sớm thì tốt hơn.”
Thẩm Thanh Dứu đặt cốc xuống: “Đâu phải cậu bắt ép, đều là tôi tự làm.”
Lời này không sai, nhưng những việc anh làm thật sự khiến cậu cảm thấy áp lực. Cậu biết vì bọn họ có hôn ước nên Thẩm Thanh Dứu mới để ý đến cậu, nhưng nhu cầu về tình yêu giữa bọn họ bất đồng, điều này nhận định hai người không có kết quả, nếu cậu cứ ở đây lãng phí sự trả giá của Thẩm Thanh Dứu, đến lúc đó không cách nào đáp lại thì càng xấu hổ hơn.
Hứa Gia Ngôn nhất định phải đi.
Thẩm Thanh Dứu im lặng một lúc lâu, không giữ lại nữa mà hỏi: “Cậu chuẩn bị dọn đi đâu? Ngõ Quảng Ninh cậu thấy rồi đấy, hẳn là không thích hợp.”
Nhắc tới ngõ Quảng Ninh, Hứa Gia Ngôn nghĩ mà sợ, cậu nhấp một ngụm trà đè ép nỗi sợ xuống: “Cụ thể ở đâu tôi vẫn chưa biết, nói chung là gần công ty một chút.”
Thẩm Thanh Dứu giúp cậu phân tích: “Công ty cậu ở phía đông nam, đông bắc và đông nam được xem là hai vị trí đắc địa của thành phố A, nếu cậu muốn tìm phòng gần công ty, giá cả có khi sẽ vượt ngân sách của cậu.”
Thẩm Thanh Dứu không nói thì Hứa Gia Ngôn còn chưa ý thức được điểm này. Hai ngày nay ra đường cậu đã chú ý thấy quanh công ty toàn là những căn hộ rộng với tầm nhìn thoáng đãng, hoặc những căn nhà nhỏ có sân vườn, nếu không thì là biệt thự xa hoa như của Thẩm Thanh Dứu, tóm lại kiểu dáng đầy đủ và không phải là nơi cậu có thể thuê.
Hứa Gia Ngôn chán nản: “Xa… xa hơn chút cũng được.”
Thẩm Thanh Dứu: “Có tiêu chuẩn gì không?”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu, trước khi tới thành phố A, cậu chỉ biết ngõ Quảng Ninh, nếu không được thì cậu không biết tìm ra chỗ nào phù hợp với một người mới tìm được công việc lại không có tiền như cậu.
Thẩm Thanh Dứu nhìn ra cậu khó xử: “Nếu không ngại thì để tôi bảo Lâm Xuyên tìm thử xem.”
Hứa Gia Ngôn xua tay: “Không cần, không cần đâu, tôi tự tìm trên app cho thuê nhà cũng được.”
Thẩm Thanh Dứu ăn xong bữa sáng, cầm áo vest khoác trên ghế, đứng lên nói: “App cho thuê nhà chưa chắc đã tốt, Lâm Xuyên là người thành phố A, hiểu tình hình các khu vực ở đây hơn cậu, giao cho cậu ấy không thành vấn đề.”
Nguyên nhân Hứa Gia Ngôn muốn dọn ra là vì không muốn làm phiền Thẩm Thanh Dứu, nhưng có vẻ cậu phải làm phiền anh thêm lần nữa rồi.
Hình như Thẩm Thanh Dứu hiểu suy nghĩ của cậu, anh hờ hững nói tiếp: “Bạn bè bình thường còn có thể giúp đỡ nhau, huống chi là hai chúng ta, không bàn đến hôn ước thì vẫn xem như quen biết, giúp cậu tìm phòng thôi, không phải việc gì khó.”
~Hết chương 9~