Chương 17: Gọi một tiếng "bố"
Vũ Thần và Tuấn Hiên bỗng nhiên im bặt.
Không gian trở nên yên tĩnh đến lạ.
Tuấn Hiên rất biết cách xoay chuyển tình thế để không bị nghi ngờ. Hắn lấy từ túi xách ra một bản hợp đồng.
“Bên đối tác đang cần hợp đồng gấp để triển khai dự án vì vậy tôi đến đây để lấy chữ ký của anh sau đó gửi cho đối tác.”
Vũ Thần gắt hỏng, hai hàng chân mày nheo lại.
“Cậu làm việc với tôi bao lâu rồi mà đến mấy chuyện như này bắt tôi phải nhắc đi nhắc lại vậy? Thời gian làm việc phải đúng giờ đúng giấc chứ, đối tác là người cần chúng ta chứ có phải chúng ta cần họ đâu mà mới sáng sớm cậu lại gấp gáp như vậy?”
“Tôi xin lỗi giám đốc! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Triệu Vy Vân di chuyển từng bước đến gần Vũ Thần. Cô cầm chặt quai xách, trạng thái hơi ngại ngùng vì nhớ đến chuyện đêm qua cộng thêm giọng nói gắt gỏng của anh khiến cô thêm hoảng sợ.
Vả lại, hôm qua đi gấp quá Triệu Vy Vân chưa chuẩn bị quần áo kịp thời, cũng may Vũ Thần tinh ý đã chuẩn bị cho cô một số bộ đồ để sẵn trong tủ.
Ánh mắt của Vũ Thần từ tức giận chuyển sang hoà nhã. Anh khẽ cười nhìn cô.
Bộ đầm mà hôm trước Vũ Thần chọn ở trung tâm thương mại quả là rất hợp với Triệu Vy Vân. Nhìn cô chẳng khác gì một tiểu thư đài cát cả, dáng người thon thả, làn da trắng mịn nhìn vào chỉ muốn yêu thương, bảo vệ.
Cánh tay của Vũ Thần giang về phía Triệu Vy Vân, anh muốn ra hiệu cho cô ngồi gần với mình.
Triệu Vy Vân bẽn lẽn ngồi bên cạnh Vũ Thần, cô đặt cặp xách bên cạnh một chiếc ghế trống.
“Váy hơi rộng à?” Vũ Thần đưa tay xoa xoa phần eo của Triệu Vy Vân.
“Không sao, như vậy mặc sẽ thoải mái hơn là mặc vừa.”
Tuấn Hiên cảm thấy mình đang là kỳ đà cản mũi nên lẳng lặng thu dọn đồ đạc rời đi.
“Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước.”
Lời nói của Tuấn Hiên phát ra chẳng làm cho Vũ Thần để tâm.
Vũ Thần kéo ghế của Triệu Vy Vân về gần mình. Anh choàng tay lên người cô, tự nhiên thể hiện cảm xúc mùi mẫn mà không hề bận tâm đến xung quanh.
“Hôm nay em học mấy tiết?”
Hôm nay Triệu Vy Vân có buổi học ở trường. Như thường lệ, sau khi học xong cô muốn đến bệnh viện thăm mẹ.
“Ưm… khoảng 6 giờ tối là xong rồi!”
“Anh sẽ cho tài xế đưa đón em cho tiện….”
Triệu Vy Vân lập tức từ chối, cô khua khua hai tay trước mặt.
“Không cần đâu! Như vậy phiền anh lắm! Em tự đi xe buýt được.”
Đường đường là con gái nuôi của Vũ Thần sao có thể để cho cô cực nhọc như vậy được.
Vũ Thần khẽ cười, anh đưa tay sờ vào bờ má bầu bĩnh, nhéo nhẹ một phát.
“Em đã là người của Vũ Thần rồi, sao có thể để cho em cực khổ như vậy được. Sau này em muốn đi đâu đều có tài xế đưa đón…”
Nhưng làm như vậy chẳng khác nào muốn điều tra nhất cử nhất động của Triệu Vy Vân. Bây giờ, cô muốn đi đâu cũng rất khó khăn, muốn đi gặp bạn bè cũng bị Vũ Thần biết.
“Vâng!” Triệu Vy Vân miễn cưỡng gật đầu.
Vũ Thần cầm lấy túi nhân sâm tươi vừa được Tuấn Hiên đem tặng, anh đặt đối diện với Triệu Vy Vân.
“Số nhân sâm tươi này em giữ lấy sử dụng đi.”
Túi nhân sâm tươi này chắc chắn rất đắt tiền. Người ốm ăn vào bổ thận tráng dương, công dụng hiệu quả ngay tức thì.
Đây là quà của Tuấn Hiên tặng cho Vũ Thần làm sao Triệu Vy Vân dám động đến.
“Không… không… mấy thứ này đắt lắm! Em không dám nhận đâu.”
Vũ Thần bất giác cười. Cô gái này thật sự rất đặc biệt với anh, lúc nào anh ngỏ ý tặng quà hay làm gì cô cũng đều từ chối.
Cô trao cho anh lần đầu thì mấy thứ như thế này sao anh có thể keo kiệt, bủn xỉn được.
Vũ Thần ghé sát vào tai của Triệu Vy Vân, anh thầm thì, hơi thở nóng hổi:
“Em trao cho anh thứ quý giá nhất của người con gái thì anh cũng phải có nghĩa vụ bù đắp cho em. Phải không, bé cưng?”
Cả người của Triệu Vy Vân bỗng nhiên sởn gai ốc, mặt mày đỏ như than hồng. Cô ngại ngùng quay mặt về hướng khác không dám đối diện với Vũ Thần dù chỉ một giây.
“Em nhớ bồi bổ sinh lực để còn tiếp tục làm việc dang dở của chúng ta nữa.”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại túi nhân sâm này rất bổ dưỡng, Triệu Vy Vân có thể mang cho mẹ dùng để nâng cao sức đề kháng.
Suy nghĩ một lúc cuối cùng Triệu Vy Vân cũng quyết định nhận lấy món quà này.
“Cảm ơn anh!”
“Lúc chỉ có hai chúng ta thì gọi bằng “bố” đi. Hửm?” Vũ Thần nhếch mép cười đầy âm mưu.
“Dù gì anh cũng lớn hơn em 15 tuổi, lúc bằng tuổi của em bây giờ anh đã sinh ra được 2 - 3 đứa con rồi!”
Triệu Vy Vân miễn cưỡng gật đầu. Cô mở miệng nói lí nhí như mèo kêu:
“Cảm ơn bố… bố nuôi!”
Không gian trở nên yên tĩnh đến lạ.
Tuấn Hiên rất biết cách xoay chuyển tình thế để không bị nghi ngờ. Hắn lấy từ túi xách ra một bản hợp đồng.
“Bên đối tác đang cần hợp đồng gấp để triển khai dự án vì vậy tôi đến đây để lấy chữ ký của anh sau đó gửi cho đối tác.”
Vũ Thần gắt hỏng, hai hàng chân mày nheo lại.
“Cậu làm việc với tôi bao lâu rồi mà đến mấy chuyện như này bắt tôi phải nhắc đi nhắc lại vậy? Thời gian làm việc phải đúng giờ đúng giấc chứ, đối tác là người cần chúng ta chứ có phải chúng ta cần họ đâu mà mới sáng sớm cậu lại gấp gáp như vậy?”
“Tôi xin lỗi giám đốc! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Triệu Vy Vân di chuyển từng bước đến gần Vũ Thần. Cô cầm chặt quai xách, trạng thái hơi ngại ngùng vì nhớ đến chuyện đêm qua cộng thêm giọng nói gắt gỏng của anh khiến cô thêm hoảng sợ.
Vả lại, hôm qua đi gấp quá Triệu Vy Vân chưa chuẩn bị quần áo kịp thời, cũng may Vũ Thần tinh ý đã chuẩn bị cho cô một số bộ đồ để sẵn trong tủ.
Ánh mắt của Vũ Thần từ tức giận chuyển sang hoà nhã. Anh khẽ cười nhìn cô.
Bộ đầm mà hôm trước Vũ Thần chọn ở trung tâm thương mại quả là rất hợp với Triệu Vy Vân. Nhìn cô chẳng khác gì một tiểu thư đài cát cả, dáng người thon thả, làn da trắng mịn nhìn vào chỉ muốn yêu thương, bảo vệ.
Cánh tay của Vũ Thần giang về phía Triệu Vy Vân, anh muốn ra hiệu cho cô ngồi gần với mình.
Triệu Vy Vân bẽn lẽn ngồi bên cạnh Vũ Thần, cô đặt cặp xách bên cạnh một chiếc ghế trống.
“Váy hơi rộng à?” Vũ Thần đưa tay xoa xoa phần eo của Triệu Vy Vân.
“Không sao, như vậy mặc sẽ thoải mái hơn là mặc vừa.”
Tuấn Hiên cảm thấy mình đang là kỳ đà cản mũi nên lẳng lặng thu dọn đồ đạc rời đi.
“Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước.”
Lời nói của Tuấn Hiên phát ra chẳng làm cho Vũ Thần để tâm.
Vũ Thần kéo ghế của Triệu Vy Vân về gần mình. Anh choàng tay lên người cô, tự nhiên thể hiện cảm xúc mùi mẫn mà không hề bận tâm đến xung quanh.
“Hôm nay em học mấy tiết?”
Hôm nay Triệu Vy Vân có buổi học ở trường. Như thường lệ, sau khi học xong cô muốn đến bệnh viện thăm mẹ.
“Ưm… khoảng 6 giờ tối là xong rồi!”
“Anh sẽ cho tài xế đưa đón em cho tiện….”
Triệu Vy Vân lập tức từ chối, cô khua khua hai tay trước mặt.
“Không cần đâu! Như vậy phiền anh lắm! Em tự đi xe buýt được.”
Đường đường là con gái nuôi của Vũ Thần sao có thể để cho cô cực nhọc như vậy được.
Vũ Thần khẽ cười, anh đưa tay sờ vào bờ má bầu bĩnh, nhéo nhẹ một phát.
“Em đã là người của Vũ Thần rồi, sao có thể để cho em cực khổ như vậy được. Sau này em muốn đi đâu đều có tài xế đưa đón…”
Nhưng làm như vậy chẳng khác nào muốn điều tra nhất cử nhất động của Triệu Vy Vân. Bây giờ, cô muốn đi đâu cũng rất khó khăn, muốn đi gặp bạn bè cũng bị Vũ Thần biết.
“Vâng!” Triệu Vy Vân miễn cưỡng gật đầu.
Vũ Thần cầm lấy túi nhân sâm tươi vừa được Tuấn Hiên đem tặng, anh đặt đối diện với Triệu Vy Vân.
“Số nhân sâm tươi này em giữ lấy sử dụng đi.”
Túi nhân sâm tươi này chắc chắn rất đắt tiền. Người ốm ăn vào bổ thận tráng dương, công dụng hiệu quả ngay tức thì.
Đây là quà của Tuấn Hiên tặng cho Vũ Thần làm sao Triệu Vy Vân dám động đến.
“Không… không… mấy thứ này đắt lắm! Em không dám nhận đâu.”
Vũ Thần bất giác cười. Cô gái này thật sự rất đặc biệt với anh, lúc nào anh ngỏ ý tặng quà hay làm gì cô cũng đều từ chối.
Cô trao cho anh lần đầu thì mấy thứ như thế này sao anh có thể keo kiệt, bủn xỉn được.
Vũ Thần ghé sát vào tai của Triệu Vy Vân, anh thầm thì, hơi thở nóng hổi:
“Em trao cho anh thứ quý giá nhất của người con gái thì anh cũng phải có nghĩa vụ bù đắp cho em. Phải không, bé cưng?”
Cả người của Triệu Vy Vân bỗng nhiên sởn gai ốc, mặt mày đỏ như than hồng. Cô ngại ngùng quay mặt về hướng khác không dám đối diện với Vũ Thần dù chỉ một giây.
“Em nhớ bồi bổ sinh lực để còn tiếp tục làm việc dang dở của chúng ta nữa.”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại túi nhân sâm này rất bổ dưỡng, Triệu Vy Vân có thể mang cho mẹ dùng để nâng cao sức đề kháng.
Suy nghĩ một lúc cuối cùng Triệu Vy Vân cũng quyết định nhận lấy món quà này.
“Cảm ơn anh!”
“Lúc chỉ có hai chúng ta thì gọi bằng “bố” đi. Hửm?” Vũ Thần nhếch mép cười đầy âm mưu.
“Dù gì anh cũng lớn hơn em 15 tuổi, lúc bằng tuổi của em bây giờ anh đã sinh ra được 2 - 3 đứa con rồi!”
Triệu Vy Vân miễn cưỡng gật đầu. Cô mở miệng nói lí nhí như mèo kêu:
“Cảm ơn bố… bố nuôi!”