Chương 20: Đến thương thị
Tập đoàn Thương Thị…
Thẩm Huy đứng ngoài gõ cửa
“Cốc…cốc…cốc”
Bên trong truyền ra tiếng nói của anh “Vào đi…”
Thẩm Huy bước vào Thương Ngạn Thần liền hỏi
“Có chuyện gì?”
“Thưa tổng giám đốc ngài bảo tôi đi điều tra công ty của Đường gia hiện đã có kết quả rồi ạ”
Anh cau mày “Nói”
“Hiện tại công ty của ông ta đang đầu tư một dự án nhưng lại không đủ vốn nên ông ta đã mượn danh xưng của ngài nói rằng ngài là con rể của ông ta nên đã nhận được rất nhiều viện trợ từ những cổ đông khác. Nên dự án của ông ta đang được phát triển rất thuận lợi, giờ chúng ta có nên…” Thẩm Huy báo cáo
Thương Ngạn Thần nhếch miệng cười “Không cần đâu cứ cho ông ta thoả mái vui vẻ một thời gian đi”
Thẩm Huy cúi đầu “Vâng! Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước”
Buổi trưa sau khi cô kết thúc giờ học thì cô cùng Lý Tử Tử ra ngoài chơi được một lúc thì điện thoại của cô reo lên
Rừm…rừm…rừm…
Nhã Hân nhìn vào điện thoại thì thấy mẹ anh gọi đến cô liền nhấc máy lên nghe “Alo! Mẹ ạ”
Đầu dây bên kia liền nói “Ta xem lịch học của con rồi, con chỉ học buổi sáng thôi đúng không?”
Cô trả lời “Dạ”
“Vậy thì tốt quá ta gọi điện cho Ngạn Thần là chiều nay con sẽ đến công ty nó nhé” Cẩn Tuyết Như
Nhã Hân nói “Mẹ à như vậy có phải nhanh quá rồi không?”
“Không nhanh! Không nhanh vậy ta phải báo trước với Ngạn Thần một tiếng để nó không bắt nạt con”. Nói xong bà liền tắt máy
Nhã Hân muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích làm sao. Thương Ngạn Thần đã ghét cô rồi mà bây giờ cô lại đến chỗ của anh nữa thì không biết cuộc sống về sau của cô sẽ nở hoa hay thành tro tàn đây.
Lý Tử Tử thấy Nhã Hân buồn phiền thì hỏi “Sao nhìn cậu có vẻ như sắp chết đến nơi vậy”
“Đúng mình sắp chết rồi đây…Hazzzz” Cô thở dài một hơi
Lý Tử Tử “Sao vậy? Nhà chồng ức hiếp cậu sao?”
“Không phải mà là mình sắp phải nhìn mặt ông chồng vừa già vừa khó tính của mình sống qua ngày nên không chịu nổi thôi” Nhã Hân nói
“Gì chứ chồng cậu vừa đẹp trai lại nhiều tiền có biết bao cô gái muốn leo lên mà không được đấy cậu có biết không? Chỉ sau một ngày cậu và Thương Ngạn Thần kết hôn anh ta đã nganh chóng phong toả tin tức không để lan truyền và không biết cô dâu của anh ta trông như thế nào? Mà có biết thì mọi người cũng không nhớ kỹ khuôn mặt cà dáng vẻ của cậu, chắc sợ cậu đi ra ngoài sẽ bị phóng viên hoặc nhà báo làm phiền nên anh ta mới làm như vậy. Thật là chu đáo, mình nghĩ anh ta rất yêu thương cậu đấy” Lý Tử Tử vừa nói vừa thầm ngưỡng mộ Nhã Hân và Thương Ngạn Thần.
Nhã Hân nhìn biểu cảm của bạn mình thì không ngờ cô ấy cũng bị vẻ bề ngoài của Thương Ngạn Thần làm mờ tâm trí “Xuỳ! Cậu thích hắn ta vậy thì mình nhường cho đấy”
Lý Tử Tử giật mình cô sắc nước “Nhã Hân cậu nói bạy gì vậy! Chồng cậu mà nghe thấy thì chúng ta coi như xong đời”
“Hahaa coi cậu sợ chưa kìa mình chỉ đùa chút thôi mà” cô bĩu môi
Lý Tử Tử đứng dậy đi đến gần chõi Nhã Hân thọc lét cô “Cậu dám trêu mình à?”
“Haha….hahaa…mình biết sai rồi mà cho mình xin lỗi”
Hai cô gái ở trong nước vừa nói chuyện vừa cười đùa với nhau.
Buổi chiều cô được đưa đến tập đoàn của anh. Đến nơi Nhã Hân bị khiếp sợ bởi độ hoành tráng và giàu có của Thương Thị, không hổ là tập đoàn lớn nhất Trung Quốc.
Vì đến làm việc nên cô mặc bộ đồ công sở nữ tính ngọt ngào. Chân váy ôm màu đen dài đến bắp chăn phối cùng áo kiểu nhẹ nhàng màu tím nhạt trông rất trưởng thành lại quý phái. Tóc cô bồng bềnh được xoã tự nhiên và một chiếc kẹo tóc nhỏ trên đầu. Chân đi giày cao gót, trang điểm nhẹ nhàng. Bây giờ nhìn cô thậy sự rất cuốn hút.
Khi cô bước vào trong thì cũng không khác gì Thương Ngạn Thần, thần thái dáng vẻ cô đều có nhưng anh lại được mọi người tôn kính, còn cô thì bị mọi người chú ý bởi vẻ bề ngoài.
Nhã Hân bước vào trong cô đi đến gặp tiếp tân “Xin chào tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người”
Tiếp tân trả lời “Xin lỗi! Cô có hẹn trước với tổng tài của chúng tôi không ạ!”
Nhã Hân lắc đầu
Hai người tiếp tân vừa nhùn cô thì thì thầm “Lhoong ngờ xinh đẹo như này mà lại bám theo tổng giám đốc đúng là không biết xấu hổ”
“Bây giờ đừng có nhìn mặt mà đoán người chắc là cô ta toàn được đại gia bao nuôi nên mới có khuôn mặt này”
“Từ trước đến nay có rất nhiều phụ nữ đến đòi gặp tổng giám đốc nhưng đều bị bảo vên đuổi ra bây giờ có thêm người nữa chắc cũng là chuyện bình thường”
Tiếp tân kia liền thay đổi ánh mắt nhìn với cô “Cô không có hẹn trước với tổng giám đốc thì không được gặp ngài ấy đâu. Cô mau rời khỏi đây đi nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Thẩm Huy đứng ngoài gõ cửa
“Cốc…cốc…cốc”
Bên trong truyền ra tiếng nói của anh “Vào đi…”
Thẩm Huy bước vào Thương Ngạn Thần liền hỏi
“Có chuyện gì?”
“Thưa tổng giám đốc ngài bảo tôi đi điều tra công ty của Đường gia hiện đã có kết quả rồi ạ”
Anh cau mày “Nói”
“Hiện tại công ty của ông ta đang đầu tư một dự án nhưng lại không đủ vốn nên ông ta đã mượn danh xưng của ngài nói rằng ngài là con rể của ông ta nên đã nhận được rất nhiều viện trợ từ những cổ đông khác. Nên dự án của ông ta đang được phát triển rất thuận lợi, giờ chúng ta có nên…” Thẩm Huy báo cáo
Thương Ngạn Thần nhếch miệng cười “Không cần đâu cứ cho ông ta thoả mái vui vẻ một thời gian đi”
Thẩm Huy cúi đầu “Vâng! Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước”
Buổi trưa sau khi cô kết thúc giờ học thì cô cùng Lý Tử Tử ra ngoài chơi được một lúc thì điện thoại của cô reo lên
Rừm…rừm…rừm…
Nhã Hân nhìn vào điện thoại thì thấy mẹ anh gọi đến cô liền nhấc máy lên nghe “Alo! Mẹ ạ”
Đầu dây bên kia liền nói “Ta xem lịch học của con rồi, con chỉ học buổi sáng thôi đúng không?”
Cô trả lời “Dạ”
“Vậy thì tốt quá ta gọi điện cho Ngạn Thần là chiều nay con sẽ đến công ty nó nhé” Cẩn Tuyết Như
Nhã Hân nói “Mẹ à như vậy có phải nhanh quá rồi không?”
“Không nhanh! Không nhanh vậy ta phải báo trước với Ngạn Thần một tiếng để nó không bắt nạt con”. Nói xong bà liền tắt máy
Nhã Hân muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích làm sao. Thương Ngạn Thần đã ghét cô rồi mà bây giờ cô lại đến chỗ của anh nữa thì không biết cuộc sống về sau của cô sẽ nở hoa hay thành tro tàn đây.
Lý Tử Tử thấy Nhã Hân buồn phiền thì hỏi “Sao nhìn cậu có vẻ như sắp chết đến nơi vậy”
“Đúng mình sắp chết rồi đây…Hazzzz” Cô thở dài một hơi
Lý Tử Tử “Sao vậy? Nhà chồng ức hiếp cậu sao?”
“Không phải mà là mình sắp phải nhìn mặt ông chồng vừa già vừa khó tính của mình sống qua ngày nên không chịu nổi thôi” Nhã Hân nói
“Gì chứ chồng cậu vừa đẹp trai lại nhiều tiền có biết bao cô gái muốn leo lên mà không được đấy cậu có biết không? Chỉ sau một ngày cậu và Thương Ngạn Thần kết hôn anh ta đã nganh chóng phong toả tin tức không để lan truyền và không biết cô dâu của anh ta trông như thế nào? Mà có biết thì mọi người cũng không nhớ kỹ khuôn mặt cà dáng vẻ của cậu, chắc sợ cậu đi ra ngoài sẽ bị phóng viên hoặc nhà báo làm phiền nên anh ta mới làm như vậy. Thật là chu đáo, mình nghĩ anh ta rất yêu thương cậu đấy” Lý Tử Tử vừa nói vừa thầm ngưỡng mộ Nhã Hân và Thương Ngạn Thần.
Nhã Hân nhìn biểu cảm của bạn mình thì không ngờ cô ấy cũng bị vẻ bề ngoài của Thương Ngạn Thần làm mờ tâm trí “Xuỳ! Cậu thích hắn ta vậy thì mình nhường cho đấy”
Lý Tử Tử giật mình cô sắc nước “Nhã Hân cậu nói bạy gì vậy! Chồng cậu mà nghe thấy thì chúng ta coi như xong đời”
“Hahaa coi cậu sợ chưa kìa mình chỉ đùa chút thôi mà” cô bĩu môi
Lý Tử Tử đứng dậy đi đến gần chõi Nhã Hân thọc lét cô “Cậu dám trêu mình à?”
“Haha….hahaa…mình biết sai rồi mà cho mình xin lỗi”
Hai cô gái ở trong nước vừa nói chuyện vừa cười đùa với nhau.
Buổi chiều cô được đưa đến tập đoàn của anh. Đến nơi Nhã Hân bị khiếp sợ bởi độ hoành tráng và giàu có của Thương Thị, không hổ là tập đoàn lớn nhất Trung Quốc.
Vì đến làm việc nên cô mặc bộ đồ công sở nữ tính ngọt ngào. Chân váy ôm màu đen dài đến bắp chăn phối cùng áo kiểu nhẹ nhàng màu tím nhạt trông rất trưởng thành lại quý phái. Tóc cô bồng bềnh được xoã tự nhiên và một chiếc kẹo tóc nhỏ trên đầu. Chân đi giày cao gót, trang điểm nhẹ nhàng. Bây giờ nhìn cô thậy sự rất cuốn hút.
Khi cô bước vào trong thì cũng không khác gì Thương Ngạn Thần, thần thái dáng vẻ cô đều có nhưng anh lại được mọi người tôn kính, còn cô thì bị mọi người chú ý bởi vẻ bề ngoài.
Nhã Hân bước vào trong cô đi đến gặp tiếp tân “Xin chào tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người”
Tiếp tân trả lời “Xin lỗi! Cô có hẹn trước với tổng tài của chúng tôi không ạ!”
Nhã Hân lắc đầu
Hai người tiếp tân vừa nhùn cô thì thì thầm “Lhoong ngờ xinh đẹo như này mà lại bám theo tổng giám đốc đúng là không biết xấu hổ”
“Bây giờ đừng có nhìn mặt mà đoán người chắc là cô ta toàn được đại gia bao nuôi nên mới có khuôn mặt này”
“Từ trước đến nay có rất nhiều phụ nữ đến đòi gặp tổng giám đốc nhưng đều bị bảo vên đuổi ra bây giờ có thêm người nữa chắc cũng là chuyện bình thường”
Tiếp tân kia liền thay đổi ánh mắt nhìn với cô “Cô không có hẹn trước với tổng giám đốc thì không được gặp ngài ấy đâu. Cô mau rời khỏi đây đi nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”