Chương 22: Phải Phạt Thôi (H+)
“Hể?”
Hân Nghiên thoáng đệch mặt ra. Cô nhớ câu này đâu có trong kịch bản, vốn dĩ cô phải nhận lời chỉ trích từ phía công tử. Nhưng còn chưa kịp đợi cô lên án thì Vĩ Tịnh đã khóa chặt môi cô lại.
Anh dường như vô cùng gấp gáp, tay nắm chặt cằm của cô ép cô phải mở miệng ra.
“Ưm!”
Hân Nghiên bị siết chặt cằm đến đau nên đành phải thuận theo mà hé mở đôi môi vừa bị Vĩ Tịnh dày vò. Lưỡi anh xâm nhập vào bên trong, vuốt ve khắp lối đi, sau đó bắt lấy khối cơ vân chắc chắn, không ngừng khiến các chồi cảm giác trở nên nhạy cảm.
“Vĩ… Vĩ Tịnh… Em không… thở được…”
Hân Nghiên lắp bắp, cố phát ra tiếng nói từ trong cổ họng nhưng lại không khác gì đang ngân nga khiến cho Vĩ Tịnh chẳng còn có thể kiềm lòng nổi. Anh bế bổng cô lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Hân Nghiên lo sợ té ngã nên càng dùng hai chân quấn chặt quanh hông của Vĩ Tịnh. Bờ môi vẫn bị ai kia dày vò không thương tiếc. Cô không biết dọc đường đi đã xảy ra chuyện gì nhưng cho tới khi cả cơ thể được đặt xuống giường thì đã chẳng còn tấc vải nào trên người.
Vĩ Tịnh nhanh chóng lột bỏ áo ngoài, lần nữa để lộ cơ thể nam tính hoàn mỹ khiến Hân Nghiên đắm say. Anh nở nụ cười đen tối, tay nâng cằm cô lên:
“Tiểu hồ ly, chẳng phải bảo sẽ phục vụ công tử ta à? Sao lại chậm chạp thế kia?”
Hân Nghiên nuốt nước bọt, cảm nhận bàn tay từ cổ mình lướt dần xuống một bên đóa hoa đào mà xoa bóp, lâu lâu khẽ siết nhẹ nhụy khiến cơ thể cô run rẩy. Nam chính này thật chẳng biết kìm hãm ham muốn gì cả. Nhưng cô vẫn nỉ non chạy theo thứ anh thích:
“Công… Công tử, ưm, chẳng phải do ngài quá thích thân thể của ta sao?”
Vĩ Tịnh cúi xuống, gặm cắn đóa hoa khiến nó dần nở rộ dưới cơn mê tình đắm đuối của Hân Nghiên. Cô ưỡn người, muốn đem đóa hoa chôn sâu vào chiếc miệng ấm áp kia. Còn anh lại nhất thời tách ra, mang đậm dáng vẻ trêu chọc.
“Tiểu hồ ly có vẻ gấp gáp hơn ta nhiều nhỉ? Chỉ biết hưởng thụ một mình thôi sao?”
Vĩ Tịnh trườn người lên, hôn lên vành tai của Hân Nghiên khiến cô cười khúc khích.
“Đừng mà công tử.”
“Hư như vậy phải phạt thôi.”
Anh trầm khàn lên tiếng, bàn tay ấn nhẹ lên dưới bụng của cô làm cô ưm một tiếng khó chịu và buồn bực. Bàn tay tiếp tục luồn lách xuống điểm ngọc, không ngừng xoa nắn lên xuống, tạo ra luồn điện tê liệt khắp người cô vợ nhỏ.
Hân Nghiên cảm giác những lần về sau Vĩ Tịnh rất nhanh tìm được nơi nhạy cảm của cô. Dù chưa đi vào bên trong thì anh cũng dễ dàng khiến cô co giật đạt cao trào. Sự tê liệt bao bọc khắp cơ thể, từ dưới ngón chân truyền lên tận não khiến cô không có cách nào chạy trốn.
“Tiểu hồ ly, thích chứ? Em đang không ngừng co giật đấy.”
Vĩ Tịnh có chút thích thú khi dễ dàng hạ gục được Hân Nghiên. Anh cúi xuống, tiếp tục ngậm lấy bên nhụy hoa bị bỏ rơi từ đầu khiến cho nó dựng lên một cách đồng đều với phía còn lại.
“Không… Không muốn… Hức…”
Hân Nghiên ưỡn người, cảm nhận ngón tay của Vĩ Tịnh bắt đầu xâm nhập vào trong mật động. Anh nhẹ nhàng luận động, nhưng cứ vờ như vô tình xẹt qua điểm nhạy cảm khiến cô uốn éo hông đòi hỏi.
“Không muốn nhưng lại nhiều nước như này sao? Miệng nhỏ này vừa biết dụ ngọt vừa biết nói dối nhỉ?”
“Công… Công tử… Muốn…”
Hân Nghiên đưa bàn tay nhỏ nhắn xuống nắm nhẹ lấy cánh tay của Vĩ Tịnh đang đặt bên dưới mình, giọng nói có chút van xin thúc giục.
“Muốn gì hả?” Anh hôn lên môi cô, từng bước dỗ dành khiến cô phải trầm mê.
“Nhanh… Em muốn nhanh hơn… Hức…”
Không cần Hân Nghiên phải nói nhiều, Vĩ Tình cong ngón tay ấn mạnh vào điểm nhạy cảm, sau đó cứ thế mà tiến công liên tục khiến mật ngọt ứa ra ướt đẫm cả bàn tay. Tiếng rên rỉ càng lúc càng nhiều hơn, bên trong không ngừng co giật báo hiệu sắp đạt cao trào.
Tuy nhiên Vĩ Tịnh lại đột ngột rút tay ra khỏi mật động khiến Hân Nghiên trống rỗng. Ngay giây sau, vật to tướng lấp đầy chèn ép lên điểm nhạy cảm lần nữa thúc đẩy quá trình đạt cao trào của cô.
Vĩ Tịnh giữ chặt hông của Hân Nghiên, cảm nhận cơ thể cô căng cứng. Mà thớ thịt mềm bên trong không ngừng mút chặt lấy vật nam tính như muốn vắt kiệt. Nếu không phải đã có sự chuẩn bị từ trước, anh chắc chắn cũng đã rút kiếm đầu hàng.
“Anh… Anh ăn gian…”
Cô nức nở, mật động co bóp khiến cô càng cảm nhận được rõ sự trương phình của vật nam tính chôn sâu trong người.
“Anh ăn gian gì chứ? Làm vợ anh thích cũng không được sao?”
Vĩ Tịnh bật cười trước tính khí trẻ con háo thắng của Hân Nghiên. Anh giữ chặt hông cô, từ tốn rút ra phân nữa rồi đâm sâu vào trong chỉ để nghe thêm tiếng rên rỉ nỉ non của cô.
“Đừng… em mới… em mới ra… không muốn…”
Hân Nghiên lắc đầu, dưỡng khí bị từng cú nhấp làm cho đứt quãng. Cô vừa khó chịu vừa bị khoái cảm nhấn chìm. Mỗi lần cầu xin, cô biết ánh mắt của anh có sự thay đổi nhưng không phải là thương cảm mà là thích thú và ham muốn tăng vọt.
Vĩ Tịnh đè hai chân Hân Nghiên ra trước, càng mạnh bạo chôn sâu vật nam tính vào mật động ẩm ướt mềm mại. Anh chẳng lọt vào tai bất kì lời cầu xin nào của cô, ngược lại còn bắt cô phải nhớ tới lời mình.
“Bé con, nhớ cho kĩ, em không được thích ai ngoài anh, dù cho chỉ là giọng nói.”
Sau này khi Hân Nghiên biết Vĩ Tịnh chính là Vương Tử, cô không cho anh chạm vào mình trong vòng một tháng trời.
Hân Nghiên thoáng đệch mặt ra. Cô nhớ câu này đâu có trong kịch bản, vốn dĩ cô phải nhận lời chỉ trích từ phía công tử. Nhưng còn chưa kịp đợi cô lên án thì Vĩ Tịnh đã khóa chặt môi cô lại.
Anh dường như vô cùng gấp gáp, tay nắm chặt cằm của cô ép cô phải mở miệng ra.
“Ưm!”
Hân Nghiên bị siết chặt cằm đến đau nên đành phải thuận theo mà hé mở đôi môi vừa bị Vĩ Tịnh dày vò. Lưỡi anh xâm nhập vào bên trong, vuốt ve khắp lối đi, sau đó bắt lấy khối cơ vân chắc chắn, không ngừng khiến các chồi cảm giác trở nên nhạy cảm.
“Vĩ… Vĩ Tịnh… Em không… thở được…”
Hân Nghiên lắp bắp, cố phát ra tiếng nói từ trong cổ họng nhưng lại không khác gì đang ngân nga khiến cho Vĩ Tịnh chẳng còn có thể kiềm lòng nổi. Anh bế bổng cô lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Hân Nghiên lo sợ té ngã nên càng dùng hai chân quấn chặt quanh hông của Vĩ Tịnh. Bờ môi vẫn bị ai kia dày vò không thương tiếc. Cô không biết dọc đường đi đã xảy ra chuyện gì nhưng cho tới khi cả cơ thể được đặt xuống giường thì đã chẳng còn tấc vải nào trên người.
Vĩ Tịnh nhanh chóng lột bỏ áo ngoài, lần nữa để lộ cơ thể nam tính hoàn mỹ khiến Hân Nghiên đắm say. Anh nở nụ cười đen tối, tay nâng cằm cô lên:
“Tiểu hồ ly, chẳng phải bảo sẽ phục vụ công tử ta à? Sao lại chậm chạp thế kia?”
Hân Nghiên nuốt nước bọt, cảm nhận bàn tay từ cổ mình lướt dần xuống một bên đóa hoa đào mà xoa bóp, lâu lâu khẽ siết nhẹ nhụy khiến cơ thể cô run rẩy. Nam chính này thật chẳng biết kìm hãm ham muốn gì cả. Nhưng cô vẫn nỉ non chạy theo thứ anh thích:
“Công… Công tử, ưm, chẳng phải do ngài quá thích thân thể của ta sao?”
Vĩ Tịnh cúi xuống, gặm cắn đóa hoa khiến nó dần nở rộ dưới cơn mê tình đắm đuối của Hân Nghiên. Cô ưỡn người, muốn đem đóa hoa chôn sâu vào chiếc miệng ấm áp kia. Còn anh lại nhất thời tách ra, mang đậm dáng vẻ trêu chọc.
“Tiểu hồ ly có vẻ gấp gáp hơn ta nhiều nhỉ? Chỉ biết hưởng thụ một mình thôi sao?”
Vĩ Tịnh trườn người lên, hôn lên vành tai của Hân Nghiên khiến cô cười khúc khích.
“Đừng mà công tử.”
“Hư như vậy phải phạt thôi.”
Anh trầm khàn lên tiếng, bàn tay ấn nhẹ lên dưới bụng của cô làm cô ưm một tiếng khó chịu và buồn bực. Bàn tay tiếp tục luồn lách xuống điểm ngọc, không ngừng xoa nắn lên xuống, tạo ra luồn điện tê liệt khắp người cô vợ nhỏ.
Hân Nghiên cảm giác những lần về sau Vĩ Tịnh rất nhanh tìm được nơi nhạy cảm của cô. Dù chưa đi vào bên trong thì anh cũng dễ dàng khiến cô co giật đạt cao trào. Sự tê liệt bao bọc khắp cơ thể, từ dưới ngón chân truyền lên tận não khiến cô không có cách nào chạy trốn.
“Tiểu hồ ly, thích chứ? Em đang không ngừng co giật đấy.”
Vĩ Tịnh có chút thích thú khi dễ dàng hạ gục được Hân Nghiên. Anh cúi xuống, tiếp tục ngậm lấy bên nhụy hoa bị bỏ rơi từ đầu khiến cho nó dựng lên một cách đồng đều với phía còn lại.
“Không… Không muốn… Hức…”
Hân Nghiên ưỡn người, cảm nhận ngón tay của Vĩ Tịnh bắt đầu xâm nhập vào trong mật động. Anh nhẹ nhàng luận động, nhưng cứ vờ như vô tình xẹt qua điểm nhạy cảm khiến cô uốn éo hông đòi hỏi.
“Không muốn nhưng lại nhiều nước như này sao? Miệng nhỏ này vừa biết dụ ngọt vừa biết nói dối nhỉ?”
“Công… Công tử… Muốn…”
Hân Nghiên đưa bàn tay nhỏ nhắn xuống nắm nhẹ lấy cánh tay của Vĩ Tịnh đang đặt bên dưới mình, giọng nói có chút van xin thúc giục.
“Muốn gì hả?” Anh hôn lên môi cô, từng bước dỗ dành khiến cô phải trầm mê.
“Nhanh… Em muốn nhanh hơn… Hức…”
Không cần Hân Nghiên phải nói nhiều, Vĩ Tình cong ngón tay ấn mạnh vào điểm nhạy cảm, sau đó cứ thế mà tiến công liên tục khiến mật ngọt ứa ra ướt đẫm cả bàn tay. Tiếng rên rỉ càng lúc càng nhiều hơn, bên trong không ngừng co giật báo hiệu sắp đạt cao trào.
Tuy nhiên Vĩ Tịnh lại đột ngột rút tay ra khỏi mật động khiến Hân Nghiên trống rỗng. Ngay giây sau, vật to tướng lấp đầy chèn ép lên điểm nhạy cảm lần nữa thúc đẩy quá trình đạt cao trào của cô.
Vĩ Tịnh giữ chặt hông của Hân Nghiên, cảm nhận cơ thể cô căng cứng. Mà thớ thịt mềm bên trong không ngừng mút chặt lấy vật nam tính như muốn vắt kiệt. Nếu không phải đã có sự chuẩn bị từ trước, anh chắc chắn cũng đã rút kiếm đầu hàng.
“Anh… Anh ăn gian…”
Cô nức nở, mật động co bóp khiến cô càng cảm nhận được rõ sự trương phình của vật nam tính chôn sâu trong người.
“Anh ăn gian gì chứ? Làm vợ anh thích cũng không được sao?”
Vĩ Tịnh bật cười trước tính khí trẻ con háo thắng của Hân Nghiên. Anh giữ chặt hông cô, từ tốn rút ra phân nữa rồi đâm sâu vào trong chỉ để nghe thêm tiếng rên rỉ nỉ non của cô.
“Đừng… em mới… em mới ra… không muốn…”
Hân Nghiên lắc đầu, dưỡng khí bị từng cú nhấp làm cho đứt quãng. Cô vừa khó chịu vừa bị khoái cảm nhấn chìm. Mỗi lần cầu xin, cô biết ánh mắt của anh có sự thay đổi nhưng không phải là thương cảm mà là thích thú và ham muốn tăng vọt.
Vĩ Tịnh đè hai chân Hân Nghiên ra trước, càng mạnh bạo chôn sâu vật nam tính vào mật động ẩm ướt mềm mại. Anh chẳng lọt vào tai bất kì lời cầu xin nào của cô, ngược lại còn bắt cô phải nhớ tới lời mình.
“Bé con, nhớ cho kĩ, em không được thích ai ngoài anh, dù cho chỉ là giọng nói.”
Sau này khi Hân Nghiên biết Vĩ Tịnh chính là Vương Tử, cô không cho anh chạm vào mình trong vòng một tháng trời.