Chương 23: Tháng Lương Đầu Tiên
Sau đêm hôm đó đến giờ cũng đã được nửa tháng hơn. Hân Nghiên khẽ tính toán liền phát hiện thì ra mình đã lấy chồng được một tháng có lẻ. Vậy mà điểm hảo cảm của Vĩ Tịnh đối với cô chỉ dừng ở mãi con số sáu mươi không lên cũng không xuống.
Nhìn vào số tiền sáu chục triệu được cộng vào tài khoản thì tâm trạng của cô mới thoải mái đôi chút.
Dạo gần đây, Hân Nghiên bắt đầu tham gia vào một số dự án của đội nhóm Vương Tử. Không biết vì sao cô có rất nhiều đất diễn với anh ta, thậm chí cảm giác còn có chút mờ ám nhưng chẳng ai lên tiếng nên cô cũng không dám phàn nàn.
Lo sợ người khác sẽ hiểu lầm vì thế vào một lần kết thúc thu âm, mọi người muốn bàn luận thêm thì cô đã xin được phép tắt sớm:
[Tôi phải nấu cơm đợi chồng về ăn.]
Mọi người im lặng một lát thì lập tức nháo nhào. Cứ tưởng Kim Tiền là một cô gái nhỏ, nào ngờ người đã lấy chồng khiến đoàn đội Nhất Thịnh có chút tiếc nuối. Riêng nhóm Vương Tử có chút lo lắng cho đội trưởng của họ, chẳng phải đội trưởng có tình ý với người ta sao. Ấy vậy mà đội trưởng lại nhắn một câu khiến ngày hôm đó cả Nhất Thịnh gái lẫn trai đều rơi vào trạng thái thất tình.
[Tôi cũng phải về ăn cơm vợ nấu đây. Ngày mai sẽ họp sau nhé. Tạm biệt mọi người.]
Hân Nghiên thoáng sững người, giây sau lập tức vui mừng. Thì ra Vương Tử là một người đàn ông đã có gia đình, nếu vậy thì cô chẳng phải bận tâm gì cả. Mà ngày hôm đó, Vĩ Tịnh cũng về nhà trong trạng thái vô cùng phấn khởi, còn tặng cô một bó hoa hồng to tướng.
Hân Nghiên cầm cuốn lịch lên, có chút chán nản khi điểm hảo cảm không đạt theo chỉ tiêu mà mình mong muốn.
[Số điểm này cao hơn rất nhiều so với các kí chủ khác. Cô không cần phải buồn rầu.]
Hệ thống tốt bụng lên tiếng nhắc nhở. So với tiến triển của những người mới gia nhập hệ thống thì Hân Nghiên là người thúc đẩy điểm hảo cảm của nam chính nhanh nhất mà cũng chẳng cần đến sự trợ giúp của hệ thống.
Hân Nghiên gật gù, sau đó đột nhiên nhớ tới việc mình thắc mắc nên lên tiếng:
[Nếu đến khi tôi đạt đủ một trăm điểm thì tôi sẽ phải rời khỏi đây sao? Và tiếp tục công lược người mới à?]
Hệ thống trả lời từ tốn:
[Không, chúng tôi chỉ là hệ thống giúp những linh hồn còn nhiều u uất đến nơi tốt đẹp hơn. Còn có nhận được sự ưu ái hay không thì còn tùy vào cách kí chủ sinh sống. Nếu đến khi đó, kí chủ muốn rời đi và bắt đầu một cuộc sống ở thế giới thật, chúng tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Còn nếu kí chủ thành công trong nhiệm vụ và tiếp tục muốn ở đây, chúng tôi sẽ rời khỏi kí chủ nhưng vẫn giữ lại những đặc ân cho kí chủ.]
Cô ngơ ngác:
[Còn có chuyện tốt đẹp thế sao?]
[Không phải ai cũng nhận được cơ hội này và không phải ai cũng thành công. Đây là thế giới thứ hai song song thế giới thực và hệ thống chỉ xuất hiện để nhắc nhở kí chủ chứ không hoàn toàn ở bên để làm rối các quyết định tương lai của kí chủ.]
Hân Nghiên trầm mặc, liệu cô có thành công lấy trọn điểm hảo cảm của nam chính chứ? Liệu đến lúc ấy, cô có muốn rời khỏi đây hay tiếp tục ở lại?
Tuy nhiên một tiếng thông báo làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Thì ra là tiền thưởng dự án của đoàn đội Nhất Thịnh đã chuyển trực tiếp vào tài khoản. Dù có vẻ không nhiều nhưng cũng làm cho cô thích thú.
Dẹp bỏ đống suy nghĩ sâu xa ra đằng sau, Hân Nghiên quyết định dùng số tiền này để nắm bắt trái tim của nam chính lần nữa. Mới nghĩ tới việc tiền sẽ tăng thêm vài con số thì ngọn lửa chiến đấu trong người cô đã tăng lên hừng hực.
Hân Nghiên đầu tiên bắt xe vào trung tâm thương mại, thẳng tiến đến cửa hàng đồ nam có tiếng. Cô đảo mắt xung quanh và bị thu hút bởi một chiếc cà vạt có màu đen trang nhã dễ kết hợp với nhiều trang phục khác nhau. Điểm đặc biệt của nó chính là các viên pha lê được mài cắt nhỏ và xếp chéo dọc theo đường song song khiến ngoại hình càng thêm lấp lánh cuốn hút.
“Quý cô thật biết cách nhìn. Đây là chiếc cà vạt bằng chất liệu một trăm phần trăm lụa satin được gắn với số lượng lớn các viên pha lê Swarovski.”
Hân Nghiên chạm vào cà vạt với vẻ yêu thích, chẳng cần phải suy nghĩ thêm, cô rút ra thẻ riêng của mình:
“Gói cho tôi chiếc này, à tôi muốn xem qua kẹp cà vạt.”
Vài phút sau, Hân Nghiên vui vẻ xách hộp quà ra khỏi trung tâm thương mại. Cô chẳng tiếc chút tiền này, huống gì là để lấy lòng người mình thích chứ nhưng dù sao cô cũng mong nó có thể đem về cho cô thêm chút tiền hảo cảm.
Hân Nghiên nhìn đồng hồ, cảm giác không còn nhiều thời gian để chuẩn bị thêm một bữa thịnh soạn, nên quyết định đi đến một nhà hàng cao cấp gần đó để mua đồ ăn mang về. Nhưng cô không ngờ rằng quyết định này sẽ khiến cô cảm thấy thật sai lầm.
“Xin chào quý cô, quý cô muốn dùng ở đây hay mang về ạ?” Nhân viên lễ phép chào hỏi.
“Cho tôi một con vịt quay kèm…”
“Hân Nghiên?”
Hân Nghiên còn chưa kịp nói xong thì phía sau lưng đã vang lên tiếng gọi nghi hoặc. Quay đầu nhìn lại, cô thoáng sa sầm mặt và nhìn người bạn trai cũ của nguyên chủ đang từng bước tới gần mình.
Nhìn vào số tiền sáu chục triệu được cộng vào tài khoản thì tâm trạng của cô mới thoải mái đôi chút.
Dạo gần đây, Hân Nghiên bắt đầu tham gia vào một số dự án của đội nhóm Vương Tử. Không biết vì sao cô có rất nhiều đất diễn với anh ta, thậm chí cảm giác còn có chút mờ ám nhưng chẳng ai lên tiếng nên cô cũng không dám phàn nàn.
Lo sợ người khác sẽ hiểu lầm vì thế vào một lần kết thúc thu âm, mọi người muốn bàn luận thêm thì cô đã xin được phép tắt sớm:
[Tôi phải nấu cơm đợi chồng về ăn.]
Mọi người im lặng một lát thì lập tức nháo nhào. Cứ tưởng Kim Tiền là một cô gái nhỏ, nào ngờ người đã lấy chồng khiến đoàn đội Nhất Thịnh có chút tiếc nuối. Riêng nhóm Vương Tử có chút lo lắng cho đội trưởng của họ, chẳng phải đội trưởng có tình ý với người ta sao. Ấy vậy mà đội trưởng lại nhắn một câu khiến ngày hôm đó cả Nhất Thịnh gái lẫn trai đều rơi vào trạng thái thất tình.
[Tôi cũng phải về ăn cơm vợ nấu đây. Ngày mai sẽ họp sau nhé. Tạm biệt mọi người.]
Hân Nghiên thoáng sững người, giây sau lập tức vui mừng. Thì ra Vương Tử là một người đàn ông đã có gia đình, nếu vậy thì cô chẳng phải bận tâm gì cả. Mà ngày hôm đó, Vĩ Tịnh cũng về nhà trong trạng thái vô cùng phấn khởi, còn tặng cô một bó hoa hồng to tướng.
Hân Nghiên cầm cuốn lịch lên, có chút chán nản khi điểm hảo cảm không đạt theo chỉ tiêu mà mình mong muốn.
[Số điểm này cao hơn rất nhiều so với các kí chủ khác. Cô không cần phải buồn rầu.]
Hệ thống tốt bụng lên tiếng nhắc nhở. So với tiến triển của những người mới gia nhập hệ thống thì Hân Nghiên là người thúc đẩy điểm hảo cảm của nam chính nhanh nhất mà cũng chẳng cần đến sự trợ giúp của hệ thống.
Hân Nghiên gật gù, sau đó đột nhiên nhớ tới việc mình thắc mắc nên lên tiếng:
[Nếu đến khi tôi đạt đủ một trăm điểm thì tôi sẽ phải rời khỏi đây sao? Và tiếp tục công lược người mới à?]
Hệ thống trả lời từ tốn:
[Không, chúng tôi chỉ là hệ thống giúp những linh hồn còn nhiều u uất đến nơi tốt đẹp hơn. Còn có nhận được sự ưu ái hay không thì còn tùy vào cách kí chủ sinh sống. Nếu đến khi đó, kí chủ muốn rời đi và bắt đầu một cuộc sống ở thế giới thật, chúng tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Còn nếu kí chủ thành công trong nhiệm vụ và tiếp tục muốn ở đây, chúng tôi sẽ rời khỏi kí chủ nhưng vẫn giữ lại những đặc ân cho kí chủ.]
Cô ngơ ngác:
[Còn có chuyện tốt đẹp thế sao?]
[Không phải ai cũng nhận được cơ hội này và không phải ai cũng thành công. Đây là thế giới thứ hai song song thế giới thực và hệ thống chỉ xuất hiện để nhắc nhở kí chủ chứ không hoàn toàn ở bên để làm rối các quyết định tương lai của kí chủ.]
Hân Nghiên trầm mặc, liệu cô có thành công lấy trọn điểm hảo cảm của nam chính chứ? Liệu đến lúc ấy, cô có muốn rời khỏi đây hay tiếp tục ở lại?
Tuy nhiên một tiếng thông báo làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Thì ra là tiền thưởng dự án của đoàn đội Nhất Thịnh đã chuyển trực tiếp vào tài khoản. Dù có vẻ không nhiều nhưng cũng làm cho cô thích thú.
Dẹp bỏ đống suy nghĩ sâu xa ra đằng sau, Hân Nghiên quyết định dùng số tiền này để nắm bắt trái tim của nam chính lần nữa. Mới nghĩ tới việc tiền sẽ tăng thêm vài con số thì ngọn lửa chiến đấu trong người cô đã tăng lên hừng hực.
Hân Nghiên đầu tiên bắt xe vào trung tâm thương mại, thẳng tiến đến cửa hàng đồ nam có tiếng. Cô đảo mắt xung quanh và bị thu hút bởi một chiếc cà vạt có màu đen trang nhã dễ kết hợp với nhiều trang phục khác nhau. Điểm đặc biệt của nó chính là các viên pha lê được mài cắt nhỏ và xếp chéo dọc theo đường song song khiến ngoại hình càng thêm lấp lánh cuốn hút.
“Quý cô thật biết cách nhìn. Đây là chiếc cà vạt bằng chất liệu một trăm phần trăm lụa satin được gắn với số lượng lớn các viên pha lê Swarovski.”
Hân Nghiên chạm vào cà vạt với vẻ yêu thích, chẳng cần phải suy nghĩ thêm, cô rút ra thẻ riêng của mình:
“Gói cho tôi chiếc này, à tôi muốn xem qua kẹp cà vạt.”
Vài phút sau, Hân Nghiên vui vẻ xách hộp quà ra khỏi trung tâm thương mại. Cô chẳng tiếc chút tiền này, huống gì là để lấy lòng người mình thích chứ nhưng dù sao cô cũng mong nó có thể đem về cho cô thêm chút tiền hảo cảm.
Hân Nghiên nhìn đồng hồ, cảm giác không còn nhiều thời gian để chuẩn bị thêm một bữa thịnh soạn, nên quyết định đi đến một nhà hàng cao cấp gần đó để mua đồ ăn mang về. Nhưng cô không ngờ rằng quyết định này sẽ khiến cô cảm thấy thật sai lầm.
“Xin chào quý cô, quý cô muốn dùng ở đây hay mang về ạ?” Nhân viên lễ phép chào hỏi.
“Cho tôi một con vịt quay kèm…”
“Hân Nghiên?”
Hân Nghiên còn chưa kịp nói xong thì phía sau lưng đã vang lên tiếng gọi nghi hoặc. Quay đầu nhìn lại, cô thoáng sa sầm mặt và nhìn người bạn trai cũ của nguyên chủ đang từng bước tới gần mình.