Chương 26: Chỉ Là Kẻ Thế Thân
“Hiện tại Vĩ Tịnh là chồng tôi. Tôi là Ninh phu nhân, điều này không thể bàn cãi nên nếu ai dám nói xấu anh ấy trước mặt tôi một lần nữa thì tôi nhất định sẽ cho kẻ đó biết tay.”
Hân Nghiên dõng dạc tuyên bố, ánh mắt đanh lại sẵn sàng chiến đấu tay đôi với Tử Kỳ và Trạch Dương.
“Ngày nào Ninh gia còn chưa sụp xuống thì ngày đó tôi vẫn có cách giúp chồng tôi vực dậy thế trận. Chỉ những kẻ chỉ biết đắm mình vào trụy lạc như hai người mới có suy nghĩ một lần lỡ chân thì vạn lần không thể ngẩng đầu, bởi vì các anh không có năng lực.”
Hân Nghiên nhấn mạnh câu cuối, đánh thẳng vào sự kém cỏi của hai người trước mặt. Giây sau, bên tai đã nghe thấy tiếng thông báo từ hệ thống;
[Điểm hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +5]
Hân Nghiên càng bừng bừng khí thế, nếu biết mắng chửi người khác có thể làm hảo cảm của Vĩ Tịnh tăng thì cô đã sớm đến gặp tên Trạch Dương này rồi. Tuy nhiên có lẽ lời nói của cô nhẹ nhàng lại có sức công phá khiến Tử Kỳ giận xanh mặt xanh mày. Anh ta hùng hổ tiến lên muốn dạy dỗ em gái thì trước mặt đã bị bóng dáng cao lớn của anh chặn lại.
“Đây là nơi đồng người, chẳng lẽ anh lại muốn đánh vợ tôi ngay tại đây?”
Vĩ Tịnh lạnh giọng nói, bảo vệ Hân Nghiên ở sau lưng hệt như lần ở Lâm gia lúc trước khiến không ít người nhìn vào đều nghĩ rằng anh trai Tử Kỳ có sở thích bạo lực với em gái mình. Trạch Dương trái lại điềm tĩnh hơn, nắm lấy cánh tay của Tử Kỳ mà kéo xuống. Nếu xảy ra xô xát thì đối với họ cũng chẳng tốt lành gì.
Trạch Dương nhìn Vĩ Tịnh, cảm thấy đánh không nổi thì bắt đầu châm dầu vào lửa:
“Cậu có biết vợ cậu từng yêu tôi mà từ bỏ cả tôn nghiêm không? Cô ấy có thể vì một lời nói của tôi mà đứng ngoài mưa ròng rã ba tiếng đồng hồ, cũng sẽ xếp một hàng dài để mua thứ tôi thích, sẽ bất chấp đêm khuya chạy tới quán bar đưa tôi về nhà. Cậu có biết cô ấy đã cầu xin một nụ hôn từ tôi đến mức hèn mọn như thế nào không?”
“Hân Nghiên lấy cậu cũng là vì sự ép buộc của gia đình. Cậu cũng chỉ là kẻ thay thế tôi mà thôi, sau này nhắm chừng lại trở thành bức bình phong giữa tôi với vợ cậu đấy.”
Hân Nghiên thoáng sững sờ, một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó đang chảy trong người cô. Nó là cái gì? Tới khi giọt nước mắt lăn dài trên má thì cô mới nhận ra nó chính là sự uất hận và căm ghét. Đây là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ.
Tuy nhiên chỉ sau một giọt nước mắt ấy, tâm trạng Hân Nghiên trở lại bình thường, dường như nguyên chủ đã thật sự buông bỏ khiến mọi thứ vô cùng nhẹ nhõm. Dù vậy thứ đáng sợ khác đã xuất hiện.
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: - 10]
CMN!
Đây là lần đầu tiên Hân Nghiên chửi thề rõ to trong tâm trí. Phải biết cô khó khăn cỡ nào mới tích lên con số sáu mươi, hiện tại lại bị lỗ năm điểm chỉ còn năm mươi lăm. Cô xin rút lại lời muốn mắng chửi người khác ban nãy.
“Dù quá khứ cô ấy như thế nào thì hiện tại cô ấy là vợ tôi. Vợ tôi đã vạch rõ giới hạn với Tạ thiếu thì anh cũng nên hiểu ý một chút.”
Vĩ Tịnh ngoài mặt chẳng mẩy mây quan tâm lời Trạch Dương vừa bới móc quá khứ mà hắn đã đối xử cay nghiệt với Hân Nghiên, nhưng lúc này chỉ có cô biết rằng tâm trạng anh không hề thoải mái. Sau đó, anh quay sang nhìn quản lý nhà hàng đã đến bên cạnh từ lúc nào:
“Đưa hai người này vào danh sách đen của Khởi Hoàn.”
Tử Kỳ bật cười như vừa nghe một trò đùa tẻ nhạt. Anh ta lên tiếng khinh thường:
“Một kẻ sắp phá sản mà lại tưởng mình hay ho sao. Cậu chẳng có quyền gì ở đây đâu, mau tỉnh táo lại đi.”
Vĩ Tịnh nhếch miệng, từ tốn đáp trả:
“Ngại quá, đổi lại tôi có quyền đó nên khiến anh phải thất vọng rồi, anh vợ.”
Trạch Dương nghiến răng:
“Bớt ra vẻ đi. Đổi lại cậu phải cút khỏi đây mới đúng.”
“Cậu ta chẳng cần phải ra vẻ gì đâu.”
Lúc này, một giọng nói thập phần kiên định vang lên không xa. Tiếng bước chân cũng càng lúc càng gần hơn. Nhân viên đồng thời cúi đầu, chào đón ông chủ của bọn họ, Cao Tuấn Nhật.
“Cao thiếu, thì ra hôm nay anh cũng có mặt ở đây.”
Tử Kỳ và Trạch Dương đồng thời lột bỏ vẻ ngoài một thiếu gia ăn chơi cao ngạo, đột nhiên trở nên có chút hèn mọn. Nhìn nụ cười lấy lòng của hai người họ, Hân Nghiên thoáng nhìn sang bên Tuấn Nhật. Hình như trong cốt truyện, người này cùng với Vĩ Tịnh xông pha nắm lấy thương trường trong lòng bàn tay. Là một bạn cùng giới kinh doanh đắc lực nhưng không được nhắc đến nhiều.
“Hai người từ nay bị cấm bước chân vào bất kỳ chi nhánh nào của Khởi Hoàn.”
Lời của Tuấn Nhật nói ra có vẻ trọng lượng nặng nề hơn so với Vĩ Tịnh rất nhiều, đơn giản nhìn Tử Kỳ và Trạch Dương run sợ thì sẽ hiểu.
“Cao… Cao thiếu, anh đừng nghe người khác nói xằng bậy… Chúng tôi đến đây…” Tử Kỳ lắp bắp, nếu lọt vào sổ đen của Cao Tuấn Nhật thì có khác nào triệt đi con đường làm ăn của gia đình chứ.
“Đây là lệnh của người đồng sở hữu Khởi Hoàn. Các người biết điều thì mau rời đi trước khi tôi tức giận.”
Hân Nghiên dõng dạc tuyên bố, ánh mắt đanh lại sẵn sàng chiến đấu tay đôi với Tử Kỳ và Trạch Dương.
“Ngày nào Ninh gia còn chưa sụp xuống thì ngày đó tôi vẫn có cách giúp chồng tôi vực dậy thế trận. Chỉ những kẻ chỉ biết đắm mình vào trụy lạc như hai người mới có suy nghĩ một lần lỡ chân thì vạn lần không thể ngẩng đầu, bởi vì các anh không có năng lực.”
Hân Nghiên nhấn mạnh câu cuối, đánh thẳng vào sự kém cỏi của hai người trước mặt. Giây sau, bên tai đã nghe thấy tiếng thông báo từ hệ thống;
[Điểm hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +5]
Hân Nghiên càng bừng bừng khí thế, nếu biết mắng chửi người khác có thể làm hảo cảm của Vĩ Tịnh tăng thì cô đã sớm đến gặp tên Trạch Dương này rồi. Tuy nhiên có lẽ lời nói của cô nhẹ nhàng lại có sức công phá khiến Tử Kỳ giận xanh mặt xanh mày. Anh ta hùng hổ tiến lên muốn dạy dỗ em gái thì trước mặt đã bị bóng dáng cao lớn của anh chặn lại.
“Đây là nơi đồng người, chẳng lẽ anh lại muốn đánh vợ tôi ngay tại đây?”
Vĩ Tịnh lạnh giọng nói, bảo vệ Hân Nghiên ở sau lưng hệt như lần ở Lâm gia lúc trước khiến không ít người nhìn vào đều nghĩ rằng anh trai Tử Kỳ có sở thích bạo lực với em gái mình. Trạch Dương trái lại điềm tĩnh hơn, nắm lấy cánh tay của Tử Kỳ mà kéo xuống. Nếu xảy ra xô xát thì đối với họ cũng chẳng tốt lành gì.
Trạch Dương nhìn Vĩ Tịnh, cảm thấy đánh không nổi thì bắt đầu châm dầu vào lửa:
“Cậu có biết vợ cậu từng yêu tôi mà từ bỏ cả tôn nghiêm không? Cô ấy có thể vì một lời nói của tôi mà đứng ngoài mưa ròng rã ba tiếng đồng hồ, cũng sẽ xếp một hàng dài để mua thứ tôi thích, sẽ bất chấp đêm khuya chạy tới quán bar đưa tôi về nhà. Cậu có biết cô ấy đã cầu xin một nụ hôn từ tôi đến mức hèn mọn như thế nào không?”
“Hân Nghiên lấy cậu cũng là vì sự ép buộc của gia đình. Cậu cũng chỉ là kẻ thay thế tôi mà thôi, sau này nhắm chừng lại trở thành bức bình phong giữa tôi với vợ cậu đấy.”
Hân Nghiên thoáng sững sờ, một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó đang chảy trong người cô. Nó là cái gì? Tới khi giọt nước mắt lăn dài trên má thì cô mới nhận ra nó chính là sự uất hận và căm ghét. Đây là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ.
Tuy nhiên chỉ sau một giọt nước mắt ấy, tâm trạng Hân Nghiên trở lại bình thường, dường như nguyên chủ đã thật sự buông bỏ khiến mọi thứ vô cùng nhẹ nhõm. Dù vậy thứ đáng sợ khác đã xuất hiện.
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: - 10]
CMN!
Đây là lần đầu tiên Hân Nghiên chửi thề rõ to trong tâm trí. Phải biết cô khó khăn cỡ nào mới tích lên con số sáu mươi, hiện tại lại bị lỗ năm điểm chỉ còn năm mươi lăm. Cô xin rút lại lời muốn mắng chửi người khác ban nãy.
“Dù quá khứ cô ấy như thế nào thì hiện tại cô ấy là vợ tôi. Vợ tôi đã vạch rõ giới hạn với Tạ thiếu thì anh cũng nên hiểu ý một chút.”
Vĩ Tịnh ngoài mặt chẳng mẩy mây quan tâm lời Trạch Dương vừa bới móc quá khứ mà hắn đã đối xử cay nghiệt với Hân Nghiên, nhưng lúc này chỉ có cô biết rằng tâm trạng anh không hề thoải mái. Sau đó, anh quay sang nhìn quản lý nhà hàng đã đến bên cạnh từ lúc nào:
“Đưa hai người này vào danh sách đen của Khởi Hoàn.”
Tử Kỳ bật cười như vừa nghe một trò đùa tẻ nhạt. Anh ta lên tiếng khinh thường:
“Một kẻ sắp phá sản mà lại tưởng mình hay ho sao. Cậu chẳng có quyền gì ở đây đâu, mau tỉnh táo lại đi.”
Vĩ Tịnh nhếch miệng, từ tốn đáp trả:
“Ngại quá, đổi lại tôi có quyền đó nên khiến anh phải thất vọng rồi, anh vợ.”
Trạch Dương nghiến răng:
“Bớt ra vẻ đi. Đổi lại cậu phải cút khỏi đây mới đúng.”
“Cậu ta chẳng cần phải ra vẻ gì đâu.”
Lúc này, một giọng nói thập phần kiên định vang lên không xa. Tiếng bước chân cũng càng lúc càng gần hơn. Nhân viên đồng thời cúi đầu, chào đón ông chủ của bọn họ, Cao Tuấn Nhật.
“Cao thiếu, thì ra hôm nay anh cũng có mặt ở đây.”
Tử Kỳ và Trạch Dương đồng thời lột bỏ vẻ ngoài một thiếu gia ăn chơi cao ngạo, đột nhiên trở nên có chút hèn mọn. Nhìn nụ cười lấy lòng của hai người họ, Hân Nghiên thoáng nhìn sang bên Tuấn Nhật. Hình như trong cốt truyện, người này cùng với Vĩ Tịnh xông pha nắm lấy thương trường trong lòng bàn tay. Là một bạn cùng giới kinh doanh đắc lực nhưng không được nhắc đến nhiều.
“Hai người từ nay bị cấm bước chân vào bất kỳ chi nhánh nào của Khởi Hoàn.”
Lời của Tuấn Nhật nói ra có vẻ trọng lượng nặng nề hơn so với Vĩ Tịnh rất nhiều, đơn giản nhìn Tử Kỳ và Trạch Dương run sợ thì sẽ hiểu.
“Cao… Cao thiếu, anh đừng nghe người khác nói xằng bậy… Chúng tôi đến đây…” Tử Kỳ lắp bắp, nếu lọt vào sổ đen của Cao Tuấn Nhật thì có khác nào triệt đi con đường làm ăn của gia đình chứ.
“Đây là lệnh của người đồng sở hữu Khởi Hoàn. Các người biết điều thì mau rời đi trước khi tôi tức giận.”