Chương 27: Bản Ngã Trỗi Dậy
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vĩ Tịnh, kể cả Hân Nghiên. Chẳng ai ngờ tới chi nhánh nhà hàng năm sao Khởi Hoàn vang rền từ trong nước ra tới bên ngoài lại là một trong các tài sản đứng dưới tên anh. Cô vậy mà còn có ý nghĩ sẽ bao nuôi người ta nếu người ta thiếu thốn, có phải quá sai trái rồi không?
“Chúng ta về nhà thôi.”
Vĩ Tịnh lau đi vệt nước dài trên má của Hân Nghiên. Hành động thập phần ấm áp cưng chiều nhưng ánh mắt anh lại khiến cô hoảng hốt, vừa tâm tối vừa nham hiểm. Cô vô thức gật đầu, sau đó cất bước phía sau anh.
Tới khi lên xe, bầu không khí im lặng vẫn bao trùm khắp không gian xung quanh cả hai. Hân Nghiên khẽ liếc nhìn qua, thấy ánh mắt của Vĩ Tịnh vẫn ẩn chứa điều gì thì càng nơm nớp lo sợ. Cứ cái đà này thì không chỉ năm điểm ban nãy, sẽ xuất hiện thêm mười điểm, mười lăm điểm bị trừ mất của cô thôi.
“Thật ra chuyện vừa rồi…”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị anh cắt ngang.
“Chúng ta về nhà rồi nói sau.”
“… Vâng.”
Hân Nghiên ỉu xìu cả đoạn đường. Thời điểm cửa nhà đóng lại, cô hạ quyết tâm giữ chặt bàn tay Vĩ Tịnh, không muốn hiểu lầm thêm chồng chất.
“Em không phải tới đó để cố tình gặp hai người họ.”
“Ừ, anh biết.”
Vĩ Tịnh thản nhiên trả lời. Vì từ lúc Hân Nhiên bước vào Khởi Hoàn thì anh đã được nhân viên báo cáo lại. Vốn định bàn bạc xong công việc, anh mới trở ra cùng cô về nhà nhưng nào nghĩ tới lại thấy cảnh tượng cô bị hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo.
Anh không thể không thừa nhận lúc ấy nếu không kịp kiềm chế bản thân thì anh đã khiến Trạch Dương và Tử Kỳ nhập viện và đi lệch với đường ray kế hoạch. Nhanh chóng bảo vệ cô sau lưng, anh càng nghe những lời nói khinh thường của Trạch Dương, tâm trạng chỉ càng trùng xuống. Anh biết anh đã khiến một ẩn số thiên về mặt tình cảm chi phối.
Tuy nhiên Vĩ Tịnh không cảm thấy có gì to tát, thậm chí còn kiên quyết bảo vệ người mình yêu. Thứ làm anh bất bình chính là cô trong quá khứ quá ngốc nghếch khiến anh đau lòng. Mà anh cũng chẳng thể bù đắp những thứ ấy cho cô.
Khi nhìn thấy nước mắt rơi xuống của Hân Nghiên, Vĩ Tịnh gần như chết lặng, để mặc mọi thứ cho Tuấn Nhật giải quyết. Giọt nước mắt này đại biểu cho điều gì? Anh không dám đoán bừa, sợ sẽ nhận lại kết quả đi ngược lại với thứ mình mong đợi.
Vĩ Tịnh vốn chẳng muốn thể hiện bản ngã của mình trước mặt Hân Nghiên, nhưng anh cảm giác anh không thể giữ nó trong người được nữa. Mỗi giây mỗi khắc nó đều thì thầm với anh rằng hãy chiếm đoạt cô, biến cô trở thành của riêng mình, đừng cho ai nhìn thấy cô. Nhưng anh không muốn chính tay mình bẻ đi đôi cánh của cô, chỉ dám từng bước buộc một sợi dây vô hình quanh chân cô để cô không thể bay khỏi anh.
Vĩ Tịnh xoa nhẹ bầu má của Hân Nghiên, giọng nói có chút nỉ non:
“Hân Nghiên, em vẫn còn tình cảm với anh ta chứ?”
“Không, em không có.”
Cô lập tức trả lời, chẳng dám chậm trễ một giây nào. Sau đó, cô lấy hộp quà từ trong túi mình ra rồi đưa đến trước mặt anh.
“Thật ra hôm nay là ngày em nhận được tháng lương đầu tiên. Em muốn dùng số tiền này để mua cho anh món quà và cùng nhau tổ chức tiệc mừng. Nhưng em không ngờ tới mọi chuyện lại xảy ra như thế.”
Vĩ Tịnh nhận lấy hộp quà, có chút ngỡ ngàng. Anh từ tốn mở nó ra, bên trong chính là chiếc cà vạt đã được cô tỉ mỉ chọn lựa. Có vẻ giá trị không hề tầm thường. Làm sao đây? Hình như hiện tại anh muốn cắt đứt đôi cánh của cô luôn rồi.
Vĩ Tịnh xoa nhẹ chiếc cà vạt, cảm giác mềm mại êm ái khiến anh có phần thích thú. Tuy nhiên gương mặt anh vẫn khá lạnh nhạt, sau đó từng bước áp sát Hân Nghiên vào tường.
“Vậy em đã yêu anh chưa?”
Cô liên tục gật đầu, chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội hóa giải hiểu lầm, nhưng không hề biết bản thân đang tự đưa mình vào bẫy của anh.
“Em yêu anh, đời này chỉ yêu mình anh.”
Vĩ Tịnh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán của Hân Nghiên dù nhẹ nhàng nhưng đầy sự chiếm đoạt.
“Anh cũng yêu em, đời này chỉ muốn một mình em thôi. Em hiểu chứ?”
Hân Nghiên nuốt nước bọt, không hiểu vì sao tâm cô lại run rẩy sợ hãi một cách bất thường. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô nghe Vĩ Tịnh bảo yêu mình, nhưng lại là lần khác lạ đến mức cô không thể nhận định được.
“Vậy… Vậy anh đừng giận nữa nhé…”
Nghe thấy tiếng lắp bắp của cô, anh như mở cờ trong bụng.
“Nếu vậy Hân Nghiên chơi với anh một trò nhé, không được dừng lại giữa chừng. Vậy thì anh sẽ không giận nữa.”
Cô nắm chặt tay anh, cảm thấy giờ đồng ý hay từ chối thì cô cũng không thể thoát ra khỏi vòng vây này. Dù vậy vì mục tiêu độ hảo cảm trước mắt, làm hài lòng nam chính mới là điều cấp thiết nhất.
“Vâng!”
Vừa dứt lời, bóng tối bất ngờ xâm chiếm toàn bộ thị giác của cô khiến cô hốt hoảng. Bàn tay quơ quào giữa không trung rất nhanh được anh nắm lấy. Quanh mũi cô tràn ngập hơi thở nam tính của anh.
“Đừng sợ, anh ở đây.”
“Chúng ta về nhà thôi.”
Vĩ Tịnh lau đi vệt nước dài trên má của Hân Nghiên. Hành động thập phần ấm áp cưng chiều nhưng ánh mắt anh lại khiến cô hoảng hốt, vừa tâm tối vừa nham hiểm. Cô vô thức gật đầu, sau đó cất bước phía sau anh.
Tới khi lên xe, bầu không khí im lặng vẫn bao trùm khắp không gian xung quanh cả hai. Hân Nghiên khẽ liếc nhìn qua, thấy ánh mắt của Vĩ Tịnh vẫn ẩn chứa điều gì thì càng nơm nớp lo sợ. Cứ cái đà này thì không chỉ năm điểm ban nãy, sẽ xuất hiện thêm mười điểm, mười lăm điểm bị trừ mất của cô thôi.
“Thật ra chuyện vừa rồi…”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị anh cắt ngang.
“Chúng ta về nhà rồi nói sau.”
“… Vâng.”
Hân Nghiên ỉu xìu cả đoạn đường. Thời điểm cửa nhà đóng lại, cô hạ quyết tâm giữ chặt bàn tay Vĩ Tịnh, không muốn hiểu lầm thêm chồng chất.
“Em không phải tới đó để cố tình gặp hai người họ.”
“Ừ, anh biết.”
Vĩ Tịnh thản nhiên trả lời. Vì từ lúc Hân Nhiên bước vào Khởi Hoàn thì anh đã được nhân viên báo cáo lại. Vốn định bàn bạc xong công việc, anh mới trở ra cùng cô về nhà nhưng nào nghĩ tới lại thấy cảnh tượng cô bị hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo.
Anh không thể không thừa nhận lúc ấy nếu không kịp kiềm chế bản thân thì anh đã khiến Trạch Dương và Tử Kỳ nhập viện và đi lệch với đường ray kế hoạch. Nhanh chóng bảo vệ cô sau lưng, anh càng nghe những lời nói khinh thường của Trạch Dương, tâm trạng chỉ càng trùng xuống. Anh biết anh đã khiến một ẩn số thiên về mặt tình cảm chi phối.
Tuy nhiên Vĩ Tịnh không cảm thấy có gì to tát, thậm chí còn kiên quyết bảo vệ người mình yêu. Thứ làm anh bất bình chính là cô trong quá khứ quá ngốc nghếch khiến anh đau lòng. Mà anh cũng chẳng thể bù đắp những thứ ấy cho cô.
Khi nhìn thấy nước mắt rơi xuống của Hân Nghiên, Vĩ Tịnh gần như chết lặng, để mặc mọi thứ cho Tuấn Nhật giải quyết. Giọt nước mắt này đại biểu cho điều gì? Anh không dám đoán bừa, sợ sẽ nhận lại kết quả đi ngược lại với thứ mình mong đợi.
Vĩ Tịnh vốn chẳng muốn thể hiện bản ngã của mình trước mặt Hân Nghiên, nhưng anh cảm giác anh không thể giữ nó trong người được nữa. Mỗi giây mỗi khắc nó đều thì thầm với anh rằng hãy chiếm đoạt cô, biến cô trở thành của riêng mình, đừng cho ai nhìn thấy cô. Nhưng anh không muốn chính tay mình bẻ đi đôi cánh của cô, chỉ dám từng bước buộc một sợi dây vô hình quanh chân cô để cô không thể bay khỏi anh.
Vĩ Tịnh xoa nhẹ bầu má của Hân Nghiên, giọng nói có chút nỉ non:
“Hân Nghiên, em vẫn còn tình cảm với anh ta chứ?”
“Không, em không có.”
Cô lập tức trả lời, chẳng dám chậm trễ một giây nào. Sau đó, cô lấy hộp quà từ trong túi mình ra rồi đưa đến trước mặt anh.
“Thật ra hôm nay là ngày em nhận được tháng lương đầu tiên. Em muốn dùng số tiền này để mua cho anh món quà và cùng nhau tổ chức tiệc mừng. Nhưng em không ngờ tới mọi chuyện lại xảy ra như thế.”
Vĩ Tịnh nhận lấy hộp quà, có chút ngỡ ngàng. Anh từ tốn mở nó ra, bên trong chính là chiếc cà vạt đã được cô tỉ mỉ chọn lựa. Có vẻ giá trị không hề tầm thường. Làm sao đây? Hình như hiện tại anh muốn cắt đứt đôi cánh của cô luôn rồi.
Vĩ Tịnh xoa nhẹ chiếc cà vạt, cảm giác mềm mại êm ái khiến anh có phần thích thú. Tuy nhiên gương mặt anh vẫn khá lạnh nhạt, sau đó từng bước áp sát Hân Nghiên vào tường.
“Vậy em đã yêu anh chưa?”
Cô liên tục gật đầu, chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội hóa giải hiểu lầm, nhưng không hề biết bản thân đang tự đưa mình vào bẫy của anh.
“Em yêu anh, đời này chỉ yêu mình anh.”
Vĩ Tịnh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán của Hân Nghiên dù nhẹ nhàng nhưng đầy sự chiếm đoạt.
“Anh cũng yêu em, đời này chỉ muốn một mình em thôi. Em hiểu chứ?”
Hân Nghiên nuốt nước bọt, không hiểu vì sao tâm cô lại run rẩy sợ hãi một cách bất thường. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô nghe Vĩ Tịnh bảo yêu mình, nhưng lại là lần khác lạ đến mức cô không thể nhận định được.
“Vậy… Vậy anh đừng giận nữa nhé…”
Nghe thấy tiếng lắp bắp của cô, anh như mở cờ trong bụng.
“Nếu vậy Hân Nghiên chơi với anh một trò nhé, không được dừng lại giữa chừng. Vậy thì anh sẽ không giận nữa.”
Cô nắm chặt tay anh, cảm thấy giờ đồng ý hay từ chối thì cô cũng không thể thoát ra khỏi vòng vây này. Dù vậy vì mục tiêu độ hảo cảm trước mắt, làm hài lòng nam chính mới là điều cấp thiết nhất.
“Vâng!”
Vừa dứt lời, bóng tối bất ngờ xâm chiếm toàn bộ thị giác của cô khiến cô hốt hoảng. Bàn tay quơ quào giữa không trung rất nhanh được anh nắm lấy. Quanh mũi cô tràn ngập hơi thở nam tính của anh.
“Đừng sợ, anh ở đây.”