Chương 33: Nhận Cổ Phần Từ Lâm Ba
Hân Nghiên đứng bên ngoài phòng thu, nghiêm túc nhìn qua cửa kính. Ai mà có ngờ vì dự án quan trọng cứu cả gia tộc mà một vị chủ tịch lại đích thân thu âm cho nhân vật trong trò chơi. Có điều cô không ngờ tới anh lại chính là Vương Tử trong truyền thuyết.
Cô vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó anh đã đi theo sau lưng cô để xin lỗi hết lời bởi vì tự ghen với bản thân.
Sau một hồi bàn bạc, Vĩ Tịnh quyết định thêm tên Hân Nghiên vào dự án theo vị trí cố vấn và diễn viên lồng tiếng. Cả đoàn đội Nhất Thịnh được mời tới với phần thưởng hậu hĩnh sau khi hoàn thành công việc. Họ không ngờ tới người đứng đầu lại chính là vị chủ tịch Ninh gia.
“Tôi đã bảo giữa Vương Tử và Kim Tiền chắc chắn có gian tình mà.” Họa Hổ len lén nói nhỏ, ánh mắt không rời khỏi hình ảnh Vĩ Tịnh chăm sóc Hân Nghiên.
“Ai mà ngờ được Kim Tiền lại chính là cô vợ mà Vương Tử chết mê chết mệt chứ.” Nữ Hán Tử cũng thì thầm, cảm thấy cơm chó của chủ tịch được đổi bằng tiền thưởng cũng khá hợp lý.
“Đúng là chẳng ngờ được. Nhóm chúng ta chắc chắn phát tài phát lộc rồi.” Bạch Lão nở nụ cười nhàn nhạt, tự động ghi chú những món đồ muốn mua sau khi nhận được tiền lương.
Vĩ Tịnh bước ra khỏi phòng thu, cảm thấy hiệu suất làm việc cũng chẳng tệ, thậm chí nhờ vào những gợi ý của Hân Nghiên mà khiến cho mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn một bậc.
Cô tiến tới gần anh, cẩn thận mở nắp chai nước sẵn từ trước rồi đưa tới.
“Chồng em thật tuyệt vời, luôn biết vận dụng điểm mạnh của mình. Em tự hào về anh quá đi.”
Vĩ Tịnh cúi xuống, đòi hỏi nụ hôn phần thưởng từ Hân Nghiên. Hai vợ chồng xem chốn đông người như chỉ của riêng họ.
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +10]
Hân Nghiên nhìn dòng thông báo, càng chẳng tiếc điều gì mà hôn cái chóc lên môi Vĩ Tịnh:
“Em phải qua công ty của ba rồi. Anh ở đây một mình có sao không?”
“Có. Anh sẽ nhớ em lắm.” Anh tựa trán mình vào trán cô, giọng nói có chút thất thiểu.
Đám người có mặt trong phòng nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác. Họ không muốn quen cũng phải quen với cảnh tượng này, thôi thì vì đồng tiền nên họ chỉ biết câm lặng.
Hân Nghiên tạm biệt Vĩ Tịnh, sau đó mới bắt xe qua qua công ty Lâm gia. Cô đang đi theo ông Lâm học tiếp quản công ty. Lí do phụ là giúp ông đỡ mệt mỏi, lí do chính là ông không còn tin tưởng vào Tử Kỳ nữa. Vào cái ngày đưa anh ta vào quân doanh thì đúng tối hôm đó họ nhận được tin tức rằng anh ta đã chạy trốn. Việc này khiến danh tiếng Lâm gia càng đi xuống.
Chuyện từ dạo ấy tới nay đã kéo dài một tháng. Tử Kỳ vẫn chưa có tung tích gì. Lâm ba bỏ mặc anh ta tự sinh tự diệt.
“Anh nghĩ đã đến lúc em cần phải thay anh trai em tiếp quản công ty Lâm gia rồi.”
Vĩ Tịnh đã nói thế, bởi chính anh cũng không muốn Lâm gia bị suy sụp. Lâm ba là người duy nhất tin tưởng vào anh, giao cả con gái cưng của mình cho anh nên hiển nhiên anh sẽ hướng dẫn Hân Nghiên cách quản lý công ty để cô giúp đỡ ông.
Hân Nghiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Cô học tập rất nhanh, thậm chí còn thể hiện thiên phú của mình, dù sao kiếp trước cô cũng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc hệ quản trị kinh doanh liên kết mà. Một số cổ đông cũng dần chấp nhận cô, với họ bản lĩnh và tài năng quan trọng hơn giới tính.
Lâm ba từ khi có Hân Nghiên bên cạnh thì đỡ phiền hà âu lo. Ông cầm tập tài liệu, đưa ra quyết định quan trọng cho công ty.
“Ba, ba cho gọi con sao?”
Hân Nghiên vừa đến công ty thì đã được gọi lên phòng chủ tịch.
“Ừ, con ngồi xuống đi. Ba có chuyện cần bàn với con.”
Lâm ba nhẹ nhàng nói, cũng kêu thư ký pha cho cô tách trà mà cô yêu thích. Điều này khiến cô căng thẳng. Từ lúc cùng ông giải quyết các vấn đề ở công ty thì cô liền hiểu được thói quen của ông. Chỉ cần là những quyết định quan trọng, ông sẽ cùng cô tận hưởng hương vị đồ uống cả hai ưa thích như thể xoa dịu tâm hồn trước khi bước vào trận chiến.
“Công ty có chuyện gì sao ba?” Cô lên tiếng trước, sau khi đợi thư ký đi ra khỏi phòng.
“Cái này cho con.” Lâm ba đưa tài liệu đến trước mặt cô.
Hân Nghiên nghiêm túc nhận lấy, sau khi đọc xong thì ánh mắt cô thập phần ngây dại. Đây là bản chuyển nhượng cổ phần của công ty, đồng nghĩa hiện tại cô đã trở thành cổ đông lớn chỉ sau Lâm ba. Nhưng chẳng phải số cổ phần này sẽ đưa cho Tử Kỳ sao? Cuối cùng lại lọt vào tay cô, vậy tương lai của anh trai đến cô cũng không dám đoán chắc.
“Ba, chuyện này quá gấp gáp. Con sợ con không…”
“Hân Nghiên, ba chỉ có hai đứa tụi con. Việc khiến tụi con có bản tính xấc xược từ nhỏ là lỗi lầm trong cách dạy dỗ của ba. Tuy nhiên hiện tại con đã thay đổi khiến ba rất vui. Việc con có khả năng quản lý sản nghiệm Lâm gia thì không ai có thể bàn cãi được nữa. Vì thế chiếc ghế này sớm muộn ba cũng sẽ giao cho con.” Lâm ba chắc nịch đưa ra phán quyết cuối cùng.
“Vậy còn anh trai?” Cô lo lắng hỏi.
“Ba cũng sẽ đưa cho nó cổ phần nhưng cũng chỉ đủ để nó có số tiền sống dư dả một chút nên con không cần phải lo. Ba đặt toàn bộ niềm tin ở con, Hân Nghiên à.”
Cô vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó anh đã đi theo sau lưng cô để xin lỗi hết lời bởi vì tự ghen với bản thân.
Sau một hồi bàn bạc, Vĩ Tịnh quyết định thêm tên Hân Nghiên vào dự án theo vị trí cố vấn và diễn viên lồng tiếng. Cả đoàn đội Nhất Thịnh được mời tới với phần thưởng hậu hĩnh sau khi hoàn thành công việc. Họ không ngờ tới người đứng đầu lại chính là vị chủ tịch Ninh gia.
“Tôi đã bảo giữa Vương Tử và Kim Tiền chắc chắn có gian tình mà.” Họa Hổ len lén nói nhỏ, ánh mắt không rời khỏi hình ảnh Vĩ Tịnh chăm sóc Hân Nghiên.
“Ai mà ngờ được Kim Tiền lại chính là cô vợ mà Vương Tử chết mê chết mệt chứ.” Nữ Hán Tử cũng thì thầm, cảm thấy cơm chó của chủ tịch được đổi bằng tiền thưởng cũng khá hợp lý.
“Đúng là chẳng ngờ được. Nhóm chúng ta chắc chắn phát tài phát lộc rồi.” Bạch Lão nở nụ cười nhàn nhạt, tự động ghi chú những món đồ muốn mua sau khi nhận được tiền lương.
Vĩ Tịnh bước ra khỏi phòng thu, cảm thấy hiệu suất làm việc cũng chẳng tệ, thậm chí nhờ vào những gợi ý của Hân Nghiên mà khiến cho mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn một bậc.
Cô tiến tới gần anh, cẩn thận mở nắp chai nước sẵn từ trước rồi đưa tới.
“Chồng em thật tuyệt vời, luôn biết vận dụng điểm mạnh của mình. Em tự hào về anh quá đi.”
Vĩ Tịnh cúi xuống, đòi hỏi nụ hôn phần thưởng từ Hân Nghiên. Hai vợ chồng xem chốn đông người như chỉ của riêng họ.
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +10]
Hân Nghiên nhìn dòng thông báo, càng chẳng tiếc điều gì mà hôn cái chóc lên môi Vĩ Tịnh:
“Em phải qua công ty của ba rồi. Anh ở đây một mình có sao không?”
“Có. Anh sẽ nhớ em lắm.” Anh tựa trán mình vào trán cô, giọng nói có chút thất thiểu.
Đám người có mặt trong phòng nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác. Họ không muốn quen cũng phải quen với cảnh tượng này, thôi thì vì đồng tiền nên họ chỉ biết câm lặng.
Hân Nghiên tạm biệt Vĩ Tịnh, sau đó mới bắt xe qua qua công ty Lâm gia. Cô đang đi theo ông Lâm học tiếp quản công ty. Lí do phụ là giúp ông đỡ mệt mỏi, lí do chính là ông không còn tin tưởng vào Tử Kỳ nữa. Vào cái ngày đưa anh ta vào quân doanh thì đúng tối hôm đó họ nhận được tin tức rằng anh ta đã chạy trốn. Việc này khiến danh tiếng Lâm gia càng đi xuống.
Chuyện từ dạo ấy tới nay đã kéo dài một tháng. Tử Kỳ vẫn chưa có tung tích gì. Lâm ba bỏ mặc anh ta tự sinh tự diệt.
“Anh nghĩ đã đến lúc em cần phải thay anh trai em tiếp quản công ty Lâm gia rồi.”
Vĩ Tịnh đã nói thế, bởi chính anh cũng không muốn Lâm gia bị suy sụp. Lâm ba là người duy nhất tin tưởng vào anh, giao cả con gái cưng của mình cho anh nên hiển nhiên anh sẽ hướng dẫn Hân Nghiên cách quản lý công ty để cô giúp đỡ ông.
Hân Nghiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Cô học tập rất nhanh, thậm chí còn thể hiện thiên phú của mình, dù sao kiếp trước cô cũng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc hệ quản trị kinh doanh liên kết mà. Một số cổ đông cũng dần chấp nhận cô, với họ bản lĩnh và tài năng quan trọng hơn giới tính.
Lâm ba từ khi có Hân Nghiên bên cạnh thì đỡ phiền hà âu lo. Ông cầm tập tài liệu, đưa ra quyết định quan trọng cho công ty.
“Ba, ba cho gọi con sao?”
Hân Nghiên vừa đến công ty thì đã được gọi lên phòng chủ tịch.
“Ừ, con ngồi xuống đi. Ba có chuyện cần bàn với con.”
Lâm ba nhẹ nhàng nói, cũng kêu thư ký pha cho cô tách trà mà cô yêu thích. Điều này khiến cô căng thẳng. Từ lúc cùng ông giải quyết các vấn đề ở công ty thì cô liền hiểu được thói quen của ông. Chỉ cần là những quyết định quan trọng, ông sẽ cùng cô tận hưởng hương vị đồ uống cả hai ưa thích như thể xoa dịu tâm hồn trước khi bước vào trận chiến.
“Công ty có chuyện gì sao ba?” Cô lên tiếng trước, sau khi đợi thư ký đi ra khỏi phòng.
“Cái này cho con.” Lâm ba đưa tài liệu đến trước mặt cô.
Hân Nghiên nghiêm túc nhận lấy, sau khi đọc xong thì ánh mắt cô thập phần ngây dại. Đây là bản chuyển nhượng cổ phần của công ty, đồng nghĩa hiện tại cô đã trở thành cổ đông lớn chỉ sau Lâm ba. Nhưng chẳng phải số cổ phần này sẽ đưa cho Tử Kỳ sao? Cuối cùng lại lọt vào tay cô, vậy tương lai của anh trai đến cô cũng không dám đoán chắc.
“Ba, chuyện này quá gấp gáp. Con sợ con không…”
“Hân Nghiên, ba chỉ có hai đứa tụi con. Việc khiến tụi con có bản tính xấc xược từ nhỏ là lỗi lầm trong cách dạy dỗ của ba. Tuy nhiên hiện tại con đã thay đổi khiến ba rất vui. Việc con có khả năng quản lý sản nghiệm Lâm gia thì không ai có thể bàn cãi được nữa. Vì thế chiếc ghế này sớm muộn ba cũng sẽ giao cho con.” Lâm ba chắc nịch đưa ra phán quyết cuối cùng.
“Vậy còn anh trai?” Cô lo lắng hỏi.
“Ba cũng sẽ đưa cho nó cổ phần nhưng cũng chỉ đủ để nó có số tiền sống dư dả một chút nên con không cần phải lo. Ba đặt toàn bộ niềm tin ở con, Hân Nghiên à.”