Chương 39: Mang Dự Án Về Cho Lâm Gia
Tử Kỳ cắn răng, quyết định nấn ná thêm giây phút để khiến Lâm ba Lâm mẹ đổi ý:
“Ngoại trừ Uyển Đình, con sẽ không cưới ai. Nếu ba mẹ không đồng ý, con sẽ rời khỏi Lâm gia.”
“Mày giỏi thì mày đi đi. Tao không có đứa con hở chút là uy hiếp ba mẹ mình.”
Lâm ba gằn giọng, thẳng thừng kêu người đuổi Tử Kỳ ra ngoài. Trước khi rời đi, anh ta không ít lần bảo rằng cả nhà sẽ phải hối hận vì mất đi người nối dõi Lâm gia khiến ai cũng xấu mặt xấu mày.
Lâm ba cố gắng điều chỉnh hơi thở tức giận của mình, sau đó ái ngại nhìn Vĩ Tịnh:
“Xin lỗi đã để con phải thấy cảnh này. Ba bất tài trong việc dạy dỗ con trẻ.”
Vĩ Tịnh lập tức lắc đầu, mong ông không cần phải quá lo lắng:
“Lâm thiếu vẫn còn chút ngông cuồng của tuổi trẻ, sau này sẽ tự khắc trưởng thành khi ra đời. Với lại hiện tại chẳng phải ba có người con gái thông minh tài giỏi sao?”
Lâm ba nghe đến đó thì quay sang nhìn Hân Nghiên đang ưa ứa nước mắt. Ông khẽ mỉm cười:
“Quả thật để Hân Nghiên cưới con chưa từng là sai lầm của ba. Ba rất yên tâm khi giao Lâm gia lại cho hai đứa. Thôi hai đứa về nghỉ ngơi đi, nay quá nhiều chuyện xảy ra rồi.”
Lâm mẹ cũng đỏ hoe cả mắt, không nghĩ tới người con trai mình yêu thương càng lúc càng tệ hại, dù vậy bà vẫn ráng đỡ Lâm ba đứng dậy. Hai người dìu dắt nhau lên lầu, trông từ phía sau lưng vô cùng muộn phiền.
Hân Nghiên cúi gằm mặt, đáy lòng cũng dâng lên cảm giác có lỗi:
“Có phải em đã gây ra chuyện lớn rồi không? Vốn dĩ có thể nhẹ nhàng xử lý nhưng em lại khiến tình hình thêm tệ.”
Vĩ Tịnh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
“Không đâu, em nói rất đúng, nhẹ nhàng không phải là cách khiến anh trai em tỉnh ngộ. Với lại ban nãy em rất có phong thái của chủ quản Lâm gia. Anh rất thích.”
Lời nói của Vĩ Tịnh thành công chọc cười Hân Nghiên. Cô vòng tay ôm lấy eo anh, thầm cảm ơn anh đã luôn ủng hộ cô. Nhìn con số chín mươi trên đầu anh, cô chợt lâm vào trầm tư, có lẽ có những chuyện không thể tiếp tục trốn tránh.
Những ngày sau, Hân Nghiên trở về quỹ đạo vốn có, không qua công ty Vĩ Tịnh thu âm thì sẽ ở lại công ty Lâm gia. Có điều cô tập trung ở Lâm gia nhiều hơn bởi vì cô đã tham gia vào đấu thầu dự án mảng phát triển công cụ chơi trò chơi thực tế ảo. Cùng là nhắm đến một công ty nên cô nắm rất rõ từng chi tiết yêu cầu một.
Dù thế lâu lâu vẫn phát sinh sự cố ngoài ý muốn.
“Giám đốc, đây là tài liệu ngài cần.”
Hân Nghiên kêu thư ký đặt bên cạnh rồi tiếp tục chuyên tâm coi dự án đấu thầu. Đợi sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới âm thầm đặt bút xuống mà xem xét tài liệu. Quả thật dạo gần đây công ty của cô lẫn Vĩ Tịnh đều ít nhiều bị phá đám, không phải bị luồn tin tức ra ngoài thì cũng gặp ít nhiều tin đồn thất thiệt.
Không ngoài dự đoán, sau khi Tử Kỳ rời khỏi Lâm gia thì lại hợp tác cùng tình địch Trạch Dương. Hai người trong ứng ngoài hợp, muốn giành lấy dự án từ Vĩ Tịnh và cả Hân Nghiên để trả thù. Nhưng việc bất ngờ hơn là họ thống nhất sẽ cùng nhau yêu thương và chăm sóc Uyển Đình. Nữ chính thật sự rất giỏi trong việc quay hai người đàn ông kia mòng mòng mà vẫn khiến họ chấp nhận giãn hòa vì mình.
Hân Nghiên âm thầm lắc đầu, chuyện bê bối này đã bị không ít người trong giới quý tộc bàn tán. Ba người kia nghĩ đó là tình yêu cao thượng thì trong mắt người khác chỉ là trò lăng loàn trắc nết. Nhưng cô chẳng muốn nhúng tay vào, hiện tại việc cô quan tâm hơn đó chính là mang dự án về cho Lâm gia.
“Hừ!”
Hân Nghiên nhíu mày, kiểm tra tin nhắn trong điện thoại của Vĩ Tịnh khiến máu nóng của cô dâng trào. Không biết từ đâu Uyển Đình có được số liên lạc và không ngừng nhắn tin hỏi han, thấy không được anh chú ý thì đổi qua việc bán đứng Trạch Dương và Tử Kỳ.
“Họ chuẩn bị ăn trộm bản thiết kế của em à? Bộ họ nghĩ em ngốc đến mức sẽ để bản thiết kế lung tung khắp nơi sao?”
Hân Nghiên dậm chân, giây sau đã có miếng táo nhỏ đặt bên miệng. Vĩ Tịnh cưng chiều nhìn cô, từ lúc cô biết anh bị Uyển Đình nhắn tin làm phiền thì thay đổi thú vui mới thành kiểm tra điện thoại anh mỗi ngày.
“Họ tự cao tự đại nên không nhìn thấy phẩm giá của vợ anh.”
Hân Nghiên cảm thấy Vĩ Tịnh nói có lí nên tâm trạng thoáng bình ổn lại, sau đó mới liếc mắt sang mà hậm hực hỏi:
“Anh sẽ không bí mật nhắn tin đưa đẩy với cô ta rồi xóa sau lưng em chứ?”
Vĩ Tịnh giơ hai tay lên trời, bộ dáng vô cùng nghiêm túc khai báo:
“Không hề, anh chỉ trả lời mỗi tin nhắn của em. Với lại điện thoại anh có kết nối với điện thoại em nên em có thể nhìn thấy tất cả mà.”
“Vậy thì tốt, lại đây, em thưởng anh nụ hôn.”
“Tới liền đây, bà xã.”
“Ngoại trừ Uyển Đình, con sẽ không cưới ai. Nếu ba mẹ không đồng ý, con sẽ rời khỏi Lâm gia.”
“Mày giỏi thì mày đi đi. Tao không có đứa con hở chút là uy hiếp ba mẹ mình.”
Lâm ba gằn giọng, thẳng thừng kêu người đuổi Tử Kỳ ra ngoài. Trước khi rời đi, anh ta không ít lần bảo rằng cả nhà sẽ phải hối hận vì mất đi người nối dõi Lâm gia khiến ai cũng xấu mặt xấu mày.
Lâm ba cố gắng điều chỉnh hơi thở tức giận của mình, sau đó ái ngại nhìn Vĩ Tịnh:
“Xin lỗi đã để con phải thấy cảnh này. Ba bất tài trong việc dạy dỗ con trẻ.”
Vĩ Tịnh lập tức lắc đầu, mong ông không cần phải quá lo lắng:
“Lâm thiếu vẫn còn chút ngông cuồng của tuổi trẻ, sau này sẽ tự khắc trưởng thành khi ra đời. Với lại hiện tại chẳng phải ba có người con gái thông minh tài giỏi sao?”
Lâm ba nghe đến đó thì quay sang nhìn Hân Nghiên đang ưa ứa nước mắt. Ông khẽ mỉm cười:
“Quả thật để Hân Nghiên cưới con chưa từng là sai lầm của ba. Ba rất yên tâm khi giao Lâm gia lại cho hai đứa. Thôi hai đứa về nghỉ ngơi đi, nay quá nhiều chuyện xảy ra rồi.”
Lâm mẹ cũng đỏ hoe cả mắt, không nghĩ tới người con trai mình yêu thương càng lúc càng tệ hại, dù vậy bà vẫn ráng đỡ Lâm ba đứng dậy. Hai người dìu dắt nhau lên lầu, trông từ phía sau lưng vô cùng muộn phiền.
Hân Nghiên cúi gằm mặt, đáy lòng cũng dâng lên cảm giác có lỗi:
“Có phải em đã gây ra chuyện lớn rồi không? Vốn dĩ có thể nhẹ nhàng xử lý nhưng em lại khiến tình hình thêm tệ.”
Vĩ Tịnh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
“Không đâu, em nói rất đúng, nhẹ nhàng không phải là cách khiến anh trai em tỉnh ngộ. Với lại ban nãy em rất có phong thái của chủ quản Lâm gia. Anh rất thích.”
Lời nói của Vĩ Tịnh thành công chọc cười Hân Nghiên. Cô vòng tay ôm lấy eo anh, thầm cảm ơn anh đã luôn ủng hộ cô. Nhìn con số chín mươi trên đầu anh, cô chợt lâm vào trầm tư, có lẽ có những chuyện không thể tiếp tục trốn tránh.
Những ngày sau, Hân Nghiên trở về quỹ đạo vốn có, không qua công ty Vĩ Tịnh thu âm thì sẽ ở lại công ty Lâm gia. Có điều cô tập trung ở Lâm gia nhiều hơn bởi vì cô đã tham gia vào đấu thầu dự án mảng phát triển công cụ chơi trò chơi thực tế ảo. Cùng là nhắm đến một công ty nên cô nắm rất rõ từng chi tiết yêu cầu một.
Dù thế lâu lâu vẫn phát sinh sự cố ngoài ý muốn.
“Giám đốc, đây là tài liệu ngài cần.”
Hân Nghiên kêu thư ký đặt bên cạnh rồi tiếp tục chuyên tâm coi dự án đấu thầu. Đợi sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới âm thầm đặt bút xuống mà xem xét tài liệu. Quả thật dạo gần đây công ty của cô lẫn Vĩ Tịnh đều ít nhiều bị phá đám, không phải bị luồn tin tức ra ngoài thì cũng gặp ít nhiều tin đồn thất thiệt.
Không ngoài dự đoán, sau khi Tử Kỳ rời khỏi Lâm gia thì lại hợp tác cùng tình địch Trạch Dương. Hai người trong ứng ngoài hợp, muốn giành lấy dự án từ Vĩ Tịnh và cả Hân Nghiên để trả thù. Nhưng việc bất ngờ hơn là họ thống nhất sẽ cùng nhau yêu thương và chăm sóc Uyển Đình. Nữ chính thật sự rất giỏi trong việc quay hai người đàn ông kia mòng mòng mà vẫn khiến họ chấp nhận giãn hòa vì mình.
Hân Nghiên âm thầm lắc đầu, chuyện bê bối này đã bị không ít người trong giới quý tộc bàn tán. Ba người kia nghĩ đó là tình yêu cao thượng thì trong mắt người khác chỉ là trò lăng loàn trắc nết. Nhưng cô chẳng muốn nhúng tay vào, hiện tại việc cô quan tâm hơn đó chính là mang dự án về cho Lâm gia.
“Hừ!”
Hân Nghiên nhíu mày, kiểm tra tin nhắn trong điện thoại của Vĩ Tịnh khiến máu nóng của cô dâng trào. Không biết từ đâu Uyển Đình có được số liên lạc và không ngừng nhắn tin hỏi han, thấy không được anh chú ý thì đổi qua việc bán đứng Trạch Dương và Tử Kỳ.
“Họ chuẩn bị ăn trộm bản thiết kế của em à? Bộ họ nghĩ em ngốc đến mức sẽ để bản thiết kế lung tung khắp nơi sao?”
Hân Nghiên dậm chân, giây sau đã có miếng táo nhỏ đặt bên miệng. Vĩ Tịnh cưng chiều nhìn cô, từ lúc cô biết anh bị Uyển Đình nhắn tin làm phiền thì thay đổi thú vui mới thành kiểm tra điện thoại anh mỗi ngày.
“Họ tự cao tự đại nên không nhìn thấy phẩm giá của vợ anh.”
Hân Nghiên cảm thấy Vĩ Tịnh nói có lí nên tâm trạng thoáng bình ổn lại, sau đó mới liếc mắt sang mà hậm hực hỏi:
“Anh sẽ không bí mật nhắn tin đưa đẩy với cô ta rồi xóa sau lưng em chứ?”
Vĩ Tịnh giơ hai tay lên trời, bộ dáng vô cùng nghiêm túc khai báo:
“Không hề, anh chỉ trả lời mỗi tin nhắn của em. Với lại điện thoại anh có kết nối với điện thoại em nên em có thể nhìn thấy tất cả mà.”
“Vậy thì tốt, lại đây, em thưởng anh nụ hôn.”
“Tới liền đây, bà xã.”