Chương 40: Tử Kỳ Gây Rối
Hân Nghiên bước ra khỏi phòng họp của công ty trò chơi, vui vẻ bắt tay với chủ tịch người nước ngoài của họ. Cô đã thành công lấy về được dự án chung tay phát triển công cụ game của họ.
“Tôi không ngờ ở đây có thể gặp được một nữ giám đốc am hiểu về trò chơi và đáp ứng mọi yêu cầu của chúng tôi như thế. Rất mong lần hợp tác này sẽ thành công mỹ mãn.” Chủ tịch người nước ngoài lên tiếng, khá thưởng thức cách làm việc chuyên nghiệp của Hân Nghiên.
Hân Nghiên cũng không quá tự mãn, thậm chí giữ vững nụ cười nghiêm chỉnh đáp lại:
“Rất vui rằng dự án của tôi có thể làm ngài hài lòng. Tôi cũng rất chờ mong vào lần hợp tác này. Cảm ơn ngài đã trao niềm tin ở chúng tôi.”
Đợi đến khi tạm biệt chủ tịch rời đi, Hân Nghiên mới đảo ánh mắt sang hướng Trạch Dương và Tử Kỳ sa sầm mặt. Hai người họ thua cuộc, không những vậy lại thua trong tay người con gái mà họ từng rất khinh thường. Điều này khiến cô có chút hả hê giùm nguyên chủ nên khẽ hất tóc đi vào thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hân Nghiên dễ dàng nhìn thấy ánh mắt Uyển Đình hơi sáng lên rồi lại vụt tắt khiến cô có chút cảnh giác, dù sao người ta cũng là tình địch trong cốt truyện chính của cô. Cô khoanh tay lại, trên mặt nhất thời lạnh lẽo mà nói với đoàn đội phía sau lưng:
“Tôi cho mọi người mười phút suy nghĩ. Khi quay về công ty, tôi muốn nhân được lời tự thú, đừng để tôi phải đưa ra quyết định tàn nhẫn.”
Mọi người ở sau đồng thời hạ tầm mắt, không dám hít thở mạnh. Bởi vì trong cuộc đấu thầu vừa rồi, chỉ còn mỗi công ty Lâm gia và công ty Tạ gia lọt vào mắt chủ tịch. Trạch Dương hăng hái muốn trình bày trước, nào ngờ tới những thứ anh ta thuyết trình đều là mẫu mã do chính Hân Nghiên ngày đêm mày mò. Đoàn đội Lâm gia đều sững sờ, sau đó đồng loạt nhìn về phía cô nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, còn bàn tay bên dưới bàn đã siết chặt.
Sau khi về chỗ, Trạch Dương nhìn Hân Nghiên ra chiều đắc ý nhưng lại nhận nụ cười khinh thường từ cô. Bọn họ nghĩ có thể dùng cách này đạp cô xuống dù cho họ chẳng hiểu tác phong làm việc của cô như thế nào.
Hân Nghiên chẳng chút nể nang nào, thẳng thừng phê bình những lỗi sai có thể mắc phải và không đạt tiêu chuẩn. Sau đó, cô đứng lên thuyết trình về kế hoạch của mình, mọi chi tiết đều được cô trình bày rõ ràng, cả lợi và hại sẽ khắc phục được nếu cùng công ty Lâm gia hợp tác.
Cho đến khi vị chủ tịch nước ngoài chọn công ty Lâm gia, đám người Trạch Dương và Tử Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng. Họ nghĩ họ đã nắm thóp được dự án của Hân Nghiên, nhưng họ không biết được rằng đây chỉ là kế hoạch cô sắp đặt sẵn để lôi những con chuột ra khỏi công ty.
Sau khi lấy được dự án lớn, cổ phần Lâm gia tăng như diều gặp gió, danh tiếng cũng càng lúc càng nâng cao khiến nhiều người không khỏi trầm trồ. Mà tất cả đều được Lâm ba dành để ca ngợi Hân Nghiên. Ông cũng biết con gái đang cùng con rể dành lấy dự án khác nên sẵn sàng giúp cô quản lý thêm công việc. Nào ngờ tới Tử Kỳ một lần nữa về nhà làm loạn.
Biết được tin tức này, Vĩ Tịnh nhanh chóng đưa Hân Nghiên về Lâm gia, vừa bước vào đã thấy Tử Kỳ trong bộ dáng lượm thượm, nào còn bóng bẩy như hồi còn là đại thiếu gia.
“Con nghĩ lại rồi. Dự án nhà ta vừa nhận được con cũng nắm rõ. Hiện tại ắt hẳn công ty cũng cần thêm người để quản lý nên con sẽ quay về Lâm gia.”
Tử Kỳ nhìn Hân Nghiên rồi nở nụ cười chọc tức. Anh ta nghĩ rằng chỉ cần anh ta chấp nhận quay về thì mọi thứ sẽ thuộc về anh ta.
“Nếu vậy người anh cần nói chuyện là em chứ không phải ba.”
Hân Nghiên ngồi xuống, đối diện Tử Kỳ một cách bình thản.
“Ý mày là sao?” Anh ta nhíu mày, thấy Lâm ba không phản đối câu nói của cô thì bắt đầu nhận ra đã có sự thay đổi khi anh ta rời đi.
“Bởi vì hiện tại tôi chính là giám đốc và dự án đó dưới quyền quản lý của tôi.” Cô mỉm cười, một nụ cười của kẻ mạnh.
“Cái gì? Sao có thể? Chẳng phải chức vụ đó là của tao sao? Sao ba lại đưa cho nó chứ?” Anh ta có ý định quay về sau khi thấy LÂm gia làm ăn phát đạt hơn, sau đó sẽ lựa cơ hội để cưới Uyển Đình. Nào ngờ hiện tại anh ta mới hay biết được rằng mọi thứ vốn dĩ thuộc về anh ta đã rơi vào tay cô.
“Thì ra mày đã có ý đồ từ trước, muốn tống tao đi để giành lấy cổ phần. Mày thật nham hiểm, bỉ ổi, có chuyện nào mà mày không dám làm không?”
Lâm ba đặt mạnh ly trà xuống bàn, khuôn mặt nhăn nhó tức giận vì ông là người biết rõ từ đầu Hân Nghiên liên tục từ chối việc tiếp nhận vị trí giám đốc và cổ phần kia. Mà hiện tại công ty được nâng thêm một bậc cũng nhờ vào toàn bộ công sức của cô nên ông không cho phép bất kỳ ai nói xấu cô.
“Không đưa cho em gái mày thì chẳng lẽ đưa cho một đứa chỉ toàn đâm đầu vào tình yêu và chẳng có tí năng lực nào như mày sao?”
“Tôi không ngờ ở đây có thể gặp được một nữ giám đốc am hiểu về trò chơi và đáp ứng mọi yêu cầu của chúng tôi như thế. Rất mong lần hợp tác này sẽ thành công mỹ mãn.” Chủ tịch người nước ngoài lên tiếng, khá thưởng thức cách làm việc chuyên nghiệp của Hân Nghiên.
Hân Nghiên cũng không quá tự mãn, thậm chí giữ vững nụ cười nghiêm chỉnh đáp lại:
“Rất vui rằng dự án của tôi có thể làm ngài hài lòng. Tôi cũng rất chờ mong vào lần hợp tác này. Cảm ơn ngài đã trao niềm tin ở chúng tôi.”
Đợi đến khi tạm biệt chủ tịch rời đi, Hân Nghiên mới đảo ánh mắt sang hướng Trạch Dương và Tử Kỳ sa sầm mặt. Hai người họ thua cuộc, không những vậy lại thua trong tay người con gái mà họ từng rất khinh thường. Điều này khiến cô có chút hả hê giùm nguyên chủ nên khẽ hất tóc đi vào thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hân Nghiên dễ dàng nhìn thấy ánh mắt Uyển Đình hơi sáng lên rồi lại vụt tắt khiến cô có chút cảnh giác, dù sao người ta cũng là tình địch trong cốt truyện chính của cô. Cô khoanh tay lại, trên mặt nhất thời lạnh lẽo mà nói với đoàn đội phía sau lưng:
“Tôi cho mọi người mười phút suy nghĩ. Khi quay về công ty, tôi muốn nhân được lời tự thú, đừng để tôi phải đưa ra quyết định tàn nhẫn.”
Mọi người ở sau đồng thời hạ tầm mắt, không dám hít thở mạnh. Bởi vì trong cuộc đấu thầu vừa rồi, chỉ còn mỗi công ty Lâm gia và công ty Tạ gia lọt vào mắt chủ tịch. Trạch Dương hăng hái muốn trình bày trước, nào ngờ tới những thứ anh ta thuyết trình đều là mẫu mã do chính Hân Nghiên ngày đêm mày mò. Đoàn đội Lâm gia đều sững sờ, sau đó đồng loạt nhìn về phía cô nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, còn bàn tay bên dưới bàn đã siết chặt.
Sau khi về chỗ, Trạch Dương nhìn Hân Nghiên ra chiều đắc ý nhưng lại nhận nụ cười khinh thường từ cô. Bọn họ nghĩ có thể dùng cách này đạp cô xuống dù cho họ chẳng hiểu tác phong làm việc của cô như thế nào.
Hân Nghiên chẳng chút nể nang nào, thẳng thừng phê bình những lỗi sai có thể mắc phải và không đạt tiêu chuẩn. Sau đó, cô đứng lên thuyết trình về kế hoạch của mình, mọi chi tiết đều được cô trình bày rõ ràng, cả lợi và hại sẽ khắc phục được nếu cùng công ty Lâm gia hợp tác.
Cho đến khi vị chủ tịch nước ngoài chọn công ty Lâm gia, đám người Trạch Dương và Tử Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng. Họ nghĩ họ đã nắm thóp được dự án của Hân Nghiên, nhưng họ không biết được rằng đây chỉ là kế hoạch cô sắp đặt sẵn để lôi những con chuột ra khỏi công ty.
Sau khi lấy được dự án lớn, cổ phần Lâm gia tăng như diều gặp gió, danh tiếng cũng càng lúc càng nâng cao khiến nhiều người không khỏi trầm trồ. Mà tất cả đều được Lâm ba dành để ca ngợi Hân Nghiên. Ông cũng biết con gái đang cùng con rể dành lấy dự án khác nên sẵn sàng giúp cô quản lý thêm công việc. Nào ngờ tới Tử Kỳ một lần nữa về nhà làm loạn.
Biết được tin tức này, Vĩ Tịnh nhanh chóng đưa Hân Nghiên về Lâm gia, vừa bước vào đã thấy Tử Kỳ trong bộ dáng lượm thượm, nào còn bóng bẩy như hồi còn là đại thiếu gia.
“Con nghĩ lại rồi. Dự án nhà ta vừa nhận được con cũng nắm rõ. Hiện tại ắt hẳn công ty cũng cần thêm người để quản lý nên con sẽ quay về Lâm gia.”
Tử Kỳ nhìn Hân Nghiên rồi nở nụ cười chọc tức. Anh ta nghĩ rằng chỉ cần anh ta chấp nhận quay về thì mọi thứ sẽ thuộc về anh ta.
“Nếu vậy người anh cần nói chuyện là em chứ không phải ba.”
Hân Nghiên ngồi xuống, đối diện Tử Kỳ một cách bình thản.
“Ý mày là sao?” Anh ta nhíu mày, thấy Lâm ba không phản đối câu nói của cô thì bắt đầu nhận ra đã có sự thay đổi khi anh ta rời đi.
“Bởi vì hiện tại tôi chính là giám đốc và dự án đó dưới quyền quản lý của tôi.” Cô mỉm cười, một nụ cười của kẻ mạnh.
“Cái gì? Sao có thể? Chẳng phải chức vụ đó là của tao sao? Sao ba lại đưa cho nó chứ?” Anh ta có ý định quay về sau khi thấy LÂm gia làm ăn phát đạt hơn, sau đó sẽ lựa cơ hội để cưới Uyển Đình. Nào ngờ hiện tại anh ta mới hay biết được rằng mọi thứ vốn dĩ thuộc về anh ta đã rơi vào tay cô.
“Thì ra mày đã có ý đồ từ trước, muốn tống tao đi để giành lấy cổ phần. Mày thật nham hiểm, bỉ ổi, có chuyện nào mà mày không dám làm không?”
Lâm ba đặt mạnh ly trà xuống bàn, khuôn mặt nhăn nhó tức giận vì ông là người biết rõ từ đầu Hân Nghiên liên tục từ chối việc tiếp nhận vị trí giám đốc và cổ phần kia. Mà hiện tại công ty được nâng thêm một bậc cũng nhờ vào toàn bộ công sức của cô nên ông không cho phép bất kỳ ai nói xấu cô.
“Không đưa cho em gái mày thì chẳng lẽ đưa cho một đứa chỉ toàn đâm đầu vào tình yêu và chẳng có tí năng lực nào như mày sao?”