Chương 49: Tức Giận Mất Kiểm Soát
Hân Nghiên vốn một lòng tin tưởng Vĩ Tịnh từ trước nhưng không hiểu vì sao hiện tại lại đánh mất lí trí. Rõ ràng anh biết Uyển Đình có mối quan hệ không tốt với cô, vậy mà vẫn tuyển dụng ả, đưa ả càng lúc càng gần anh hơn.
“Đừng chạm vào tôi, đồ không có liêm sỉ.”
Hân Nghiên bất chợt hất tay của Uyển Đình đang muốn nắm lấy tay mình ra. Cô không biết vì sao bản thân có thể thốt lên câu nói này. Tuy nhiên lực tác động khiến cho nước trong ca của ả đổ tứ tung ra ngoài. Một ít còn vương vấn lên tay ả khiến ả rít khe khẽ.
Lúc này, Hân Nghiên chợt chú ý đến thứ phản chiếu ánh sáng. Đó chẳng phải là chiếc cốc riêng của cô luôn nằm trong phòng chủ tịch sao? Tại sao nó lại nằm trên tay của Uyển Đình?
Một số người nghe động tĩnh lớn thì chạy lại. Họ nhất thời không biết phải làm gì khi đứng giữa phu nhân và một cô gái thực tập sinh được chủ tịch ưu ái.
“Tay cô không sao chứ Uyển Đình?” Một người đứng ra đưa cho ả khăn giấy.
“Tôi không sao, may mà không làm vỡ cốc chủ tịch tặng cho tôi.” Ả lắc đầu, sắc mặt tái nhợt gượng gạo cười khi nói ra lời này khiến ai cũng càng lúc càng đinh ninh rằng có lẽ vị trí phu nhân sẽ đổi chủ.
Hân Nghiên nếu không được người phía sau đỡ lấy thì có lẽ đã ngã quỵ xuống. Là Vĩ Tịnh tặng cốc của cô cho Uyển Đình. Cô không còn giữ được bình tĩnh nữa, thẳng thừng cầm lấy cốc ném mạnh xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
“Cô không có quyền chạm vào cái cốc này.” Cô hét lên, không ngừng buông ra những lời chỉ trích vào mặt ả.
“Tôi… Tôi xin lỗi tiểu thư… Tôi chỉ… chỉ trân trọng những món quà của chủ tịch…” Ả rưng rưng nước mắt, đứng im chịu trận.
“Gọi tôi là Ninh phu nhân, cô không biết tôn ti trật tự sao?” Cô chán ghét từng lời ả nói.
Đúng lúc này, đám đông tức khắc tách ra để nhường đường cho chủ tịch. Vĩ Tịnh đang xử lý công việc trên lầu thì đột ngột nhận được tin Hân Nghiên đến công ty và cùng cấp dưới cãi lộn khiến anh lo lắng không thôi. Nào ngờ khi đến nơi đã thấy cô tái xanh mặt mày, không ngừng buông ra những lời khó nghe với Uyển Đình.
“Hân Nghiên.”
Vĩ Tịnh bước thẳng tới chỗ Hân Nghiên, trực tiếp đứng trước mặt cô mà giữ lấy vai của cô. Anh không hiểu vì sao người trước mặt quả thật là cô nhưng cảm giác thật xa lạ.
Ánh mắt cô nhất thời hốt hoảng, nhưng cơn giận trong lòng không chịu ngủ yên.
“Anh tới đây để bảo vệ cô ta đúng không? Anh và cô ta có gì với nhau sau lưng tôi?”
Thấy tâm trạng cô không thể kiểm soát, anh quyết định bế cô lên rồi quay lại nói với thư ký.
“Chỗ còn lại giao cho anh xử lý. Tốt nhất đừng để vợ tôi chịu thiệt.”
Mặc kệ cho sự la quấy của Hân Nghiên, Vĩ Tịnh vẫn một mạch ôm cô lên phòng chủ tịch. Khi cánh cửa đóng lại, cô mới dần im lặng nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống. Tim đau đến mức nghẹt thở.
“Thả em xuống.”
Cô lạnh nhạt lên tiếng, dường như có chút tránh né sự gần gũi của anh khiến anh nhíu mày. Thuận theo lời cô, anh nhẹ nhàng đặt cô lên ghế ngồi, bản thân quỳ xuống muốn xem cô đã bình tĩnh trở lại hay chưa.
“Em không sao chứ? Sao lại tức giận?”
“Khi anh tuyển Uyển Đình có phải còn lí do gì khác không?” Cô không trả lời mà lại hỏi một câu khác.
Vĩ Tịnh im lặng vài giây, sau đó mỉm cười trấn an:
“Lí do anh cũng đã nói với em rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Không suy nghĩ nhiều sao? Hiện tại công ty đều biết mỗi ngày anh và Uyển Đình ở trong phòng chủ tịch rất lâu mới trở ra. Anh và cô ta đã làm gì?”
Nhận thấy ánh mắt né tránh của anh, cô đột nhiên chẳng còn thiết tha vào câu trả lời nữa. Thì ra vốn dĩ cốt truyện đã xảy ra và không có khả năng thay đổi. Dù cô có cố đến chừng nào đi nữa. Nhìn con số một trăm trên đầu anh, cô thoáng đưa ra quyết định cuối cùng trong lòng.
“Anh bảo em tin anh, vậy thì em sẽ dành cho anh niềm tin cuối cùng. Vĩ Tịnh, chúng ta đi biển chơi đi.”
Vĩ Tịnh muốn trấn an Hân Nghiên nên lập tức gật đầu.
Hân Nghiên yên tĩnh ở một bên sắp xếp đồ đạc. Những ngày này, cô không đến công ty thêm lần nào nữa, cũng không cho Vĩ Tịnh một sắc mặt tốt nào. Nhưng anh vẫn về đúng giờ, làm cho cô cơm ngày ba bữa không hề thiếu bớt, chỉ duy nhất việc vì sao anh và Uyển Đình ở trong phòng chủ tịch thì không hề thốt ra nửa lời.
[Kí chủ, cô thật sự quyết định như thế à?]
Cô im lặng, sau đó thở dài:
[Còn có lí do gì để tôi ở lại chứ?]
Hệ thống cũng không thể trả lời nên đành trả lại không gian yên tĩnh cho cô. Lát sau, cô bất chợt lên tiếng:
[Hệ thống, cậu có thể giúp tôi lần này không?]
“Đừng chạm vào tôi, đồ không có liêm sỉ.”
Hân Nghiên bất chợt hất tay của Uyển Đình đang muốn nắm lấy tay mình ra. Cô không biết vì sao bản thân có thể thốt lên câu nói này. Tuy nhiên lực tác động khiến cho nước trong ca của ả đổ tứ tung ra ngoài. Một ít còn vương vấn lên tay ả khiến ả rít khe khẽ.
Lúc này, Hân Nghiên chợt chú ý đến thứ phản chiếu ánh sáng. Đó chẳng phải là chiếc cốc riêng của cô luôn nằm trong phòng chủ tịch sao? Tại sao nó lại nằm trên tay của Uyển Đình?
Một số người nghe động tĩnh lớn thì chạy lại. Họ nhất thời không biết phải làm gì khi đứng giữa phu nhân và một cô gái thực tập sinh được chủ tịch ưu ái.
“Tay cô không sao chứ Uyển Đình?” Một người đứng ra đưa cho ả khăn giấy.
“Tôi không sao, may mà không làm vỡ cốc chủ tịch tặng cho tôi.” Ả lắc đầu, sắc mặt tái nhợt gượng gạo cười khi nói ra lời này khiến ai cũng càng lúc càng đinh ninh rằng có lẽ vị trí phu nhân sẽ đổi chủ.
Hân Nghiên nếu không được người phía sau đỡ lấy thì có lẽ đã ngã quỵ xuống. Là Vĩ Tịnh tặng cốc của cô cho Uyển Đình. Cô không còn giữ được bình tĩnh nữa, thẳng thừng cầm lấy cốc ném mạnh xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
“Cô không có quyền chạm vào cái cốc này.” Cô hét lên, không ngừng buông ra những lời chỉ trích vào mặt ả.
“Tôi… Tôi xin lỗi tiểu thư… Tôi chỉ… chỉ trân trọng những món quà của chủ tịch…” Ả rưng rưng nước mắt, đứng im chịu trận.
“Gọi tôi là Ninh phu nhân, cô không biết tôn ti trật tự sao?” Cô chán ghét từng lời ả nói.
Đúng lúc này, đám đông tức khắc tách ra để nhường đường cho chủ tịch. Vĩ Tịnh đang xử lý công việc trên lầu thì đột ngột nhận được tin Hân Nghiên đến công ty và cùng cấp dưới cãi lộn khiến anh lo lắng không thôi. Nào ngờ khi đến nơi đã thấy cô tái xanh mặt mày, không ngừng buông ra những lời khó nghe với Uyển Đình.
“Hân Nghiên.”
Vĩ Tịnh bước thẳng tới chỗ Hân Nghiên, trực tiếp đứng trước mặt cô mà giữ lấy vai của cô. Anh không hiểu vì sao người trước mặt quả thật là cô nhưng cảm giác thật xa lạ.
Ánh mắt cô nhất thời hốt hoảng, nhưng cơn giận trong lòng không chịu ngủ yên.
“Anh tới đây để bảo vệ cô ta đúng không? Anh và cô ta có gì với nhau sau lưng tôi?”
Thấy tâm trạng cô không thể kiểm soát, anh quyết định bế cô lên rồi quay lại nói với thư ký.
“Chỗ còn lại giao cho anh xử lý. Tốt nhất đừng để vợ tôi chịu thiệt.”
Mặc kệ cho sự la quấy của Hân Nghiên, Vĩ Tịnh vẫn một mạch ôm cô lên phòng chủ tịch. Khi cánh cửa đóng lại, cô mới dần im lặng nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống. Tim đau đến mức nghẹt thở.
“Thả em xuống.”
Cô lạnh nhạt lên tiếng, dường như có chút tránh né sự gần gũi của anh khiến anh nhíu mày. Thuận theo lời cô, anh nhẹ nhàng đặt cô lên ghế ngồi, bản thân quỳ xuống muốn xem cô đã bình tĩnh trở lại hay chưa.
“Em không sao chứ? Sao lại tức giận?”
“Khi anh tuyển Uyển Đình có phải còn lí do gì khác không?” Cô không trả lời mà lại hỏi một câu khác.
Vĩ Tịnh im lặng vài giây, sau đó mỉm cười trấn an:
“Lí do anh cũng đã nói với em rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Không suy nghĩ nhiều sao? Hiện tại công ty đều biết mỗi ngày anh và Uyển Đình ở trong phòng chủ tịch rất lâu mới trở ra. Anh và cô ta đã làm gì?”
Nhận thấy ánh mắt né tránh của anh, cô đột nhiên chẳng còn thiết tha vào câu trả lời nữa. Thì ra vốn dĩ cốt truyện đã xảy ra và không có khả năng thay đổi. Dù cô có cố đến chừng nào đi nữa. Nhìn con số một trăm trên đầu anh, cô thoáng đưa ra quyết định cuối cùng trong lòng.
“Anh bảo em tin anh, vậy thì em sẽ dành cho anh niềm tin cuối cùng. Vĩ Tịnh, chúng ta đi biển chơi đi.”
Vĩ Tịnh muốn trấn an Hân Nghiên nên lập tức gật đầu.
Hân Nghiên yên tĩnh ở một bên sắp xếp đồ đạc. Những ngày này, cô không đến công ty thêm lần nào nữa, cũng không cho Vĩ Tịnh một sắc mặt tốt nào. Nhưng anh vẫn về đúng giờ, làm cho cô cơm ngày ba bữa không hề thiếu bớt, chỉ duy nhất việc vì sao anh và Uyển Đình ở trong phòng chủ tịch thì không hề thốt ra nửa lời.
[Kí chủ, cô thật sự quyết định như thế à?]
Cô im lặng, sau đó thở dài:
[Còn có lí do gì để tôi ở lại chứ?]
Hệ thống cũng không thể trả lời nên đành trả lại không gian yên tĩnh cho cô. Lát sau, cô bất chợt lên tiếng:
[Hệ thống, cậu có thể giúp tôi lần này không?]